Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39

Truyện: 无间欲望

Tác giả: 璇兒的異瞳貓

Nguồn: vante737.lofter.com

Edit: Ayujun

———

NCT

ABO

OOC nghiêm trọng

Không được áp lên idol

Không được mắng mấy đứa nhỏ

Không được mắng tác giả

Không được mắng tôi

NP, không tiếp thu được làm ơn không cần xem.

allkun allwin alljun

———

[BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ]
[KHÔNG ĐƯỢC CHUYỂN VER, KHÔNG ĐƯỢC MANG RA KHỎI WATTPAD]

39.

Khi kề bên tử vong, có lẽ sẽ không có đau đớn phải không?

Đây là vấn đề mà Hoàng Nhân Tuấn luôn tự hỏi.

Trong mộng, dưới thân cậu là dòng nước ấm áp, chậm rãi mềm nhẹ, sảng khoái lại mang theo tịch mịch, bốn phía là một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không nhìn thấy. Không gian nhỏ hẹp truyền đến một hương vị mát lạnh quen thuộc.

Dòng nước giống như là bị một bàn tay thao tác, từ cổ chậm rãi lưu chuyển đến ngực, từ ngực uyển chuyển đến eo, dòng nước ấm giống như không có dấu hiệu chuyển lạnh, ngược lại còn dần dần nóng lên, tinh thần cũng bắt đầu theo chất lỏng ấm áp mà trở nên hoảng hốt.

Hoàng Nhân Tuấn chưa từng có cảm giác như vậy. Nói dễ chịu thì không phải, mà khó chịu cũng không đúng. Độ ấm cực nóng sắp đem thân thể cậu hòa tan, hóa thành một vũng nước, cùng dòng nước dưới thân hòa vào nhất thể, nước sữa hòa nhau.

Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy chính mình giống như một chú bướm, cảm nhận được xé rách thống khổ, từ kén biến thành điệp, bay lên tầng mây.

"Tỉnh? Cậu thấy thế nào rồi."

Lọt vào tầm mắt là bức tường trắng quen thuộc. Thân thể của Nhân Tuấn lúc này giống như bị đỉnh núi đè nặng, đau nhức khó chịu, đặc biệt là phần eo, cùng với bộ phận khó nói bên dưới. Tuyến thể sưng lên khiến cho đau đớn đến tận não. Hoàng Nhân Tuấn có chút thất thần, cậu đột nhiên ý thức được, mình đã trải qua chuyện gì.

"Sao cậu không nói lời nào, không thoải mái?"

Hoàng Nhân Tuấn trời sinh đối với tin tức tố của Alpha không nhanh nhạy, có rất nhiều hương vị cậu căn bản không ngửi được, đối với động dục kỳ, cũng không quen thuộc. Thanh âm trầm thấp bên cạnh, mang theo khàn khàn, Hoàng Nhân Tuấn biết đó là Lý Đế Nỗ. Nhưng cậu cũng không quay đầu qua, mà chỉ nhìn chằm chằm trần nhà đến thất thần, tay xẹt qua chăn, chậm rãi đụng vào tuyến thể, cực nóng. Còn không có cẩn thận chạm đến thì Nhân Tuấn đã hoảng loạn dời tay. Cho nên cậu không có thấy ở mặt trên có vài dấu răng dữ tợn.

"Để tôi gọi bác sĩ."

Thấy Hoàng Nhân Tuấn vẫn luôn không nói chuyện, Lý Đế Nỗ liền cau mày tự hỏi trong chốc lát, rồi từ áo blouse trắng lấy ra di động chuẩn bị gọi cho chủ nhiệm khoa này. Nhưng rất nhanh đã bị Nhân Tuấn nắm lấy cổ tay. Lý Đế Nỗ sửng sốt, màn hình biến thành màu đen. Cậu nhìn chằm chằm đôi mắt của đối phương, đuôi mắt thủy nhuận, thuần khiết lóe vô tội. Lý Đế Nỗ theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt cũng trở nên cực nóng. Cậu nâng lên một cái tay khác, nắm lấy bàn tay của Nhân Tuấn.

"Tôi... phát...tình?"

Nhìn Hoàng Nhân Tuấn có chút cấp bách dò hỏi, Lý Đế Nỗ gật gật đầu, cũng không có nhiều lời.

Nhân Tuấn đột nhiên buông tay, lại vẫn là bị Lý Đế Nỗ chặt chẽ nắm lấy. Cậu không giãy giụa, chỉ là đem đầu xoay về, tiếp tục nhìn chằm chằm trần nhà phát ngốc. Hốc mắt chứa đầy hơi nước, lại quật cường không rơi xuống.

Hương vị trên người đã bị phun sương cách chở, nhưng khẳng định sẽ có bại lộ. Hương hoa nhài của bản thân, Hoàng Nhân Tuấn đương nhiên quen thuộc, chỉ là hiện tại đã kèm theo hương thực vật mát lạnh, giống như giấu đầu lòi đuôi, không cho cậu đoán được.

Nhưng vạn hạnh chính là, cậu không bị đánh dấu.

"Vòng đi vòng lại, tôi vẫn là cùng cậu làm."

Hoàng Nhân Tuấn không đầu không đuôi nói ra một câu. Lý Đế Nỗ nhíu nhíu mày, sau đó gợi lên khóe môi, thoạt nhìn có chút đạm mạc, nhưng cũng đủ mị lực. Cậu nắm chặt lấy tay Nhân Tuấn, nửa người trên hướng về phía trước.

Hoàng Nhân Tuấn có chút nghi hoặc, không biết Lý Đế Nỗ muốn làm gì.

"Ở bên tôi đi."

Thanh âm trầm thấp lại khàn khàn, khiến Omega vừa mới động dục nháy mắt đỏ mặt.

"Vì sao?"

"Cậu thông minh như vậy, sao có thể không hiểu ý tôi."

"Như vậy... thật sự ổn chứ?"

Hoàng Nhân Tuấn vươn tay ôm lấy cổ Lý Đế Nỗ, thoạt nhìn có chút giảo hoạt, hàng thật giá thật hồ ly.

Lý Đế Nỗ vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, không nói hai lời liền hôn xuống, môi là mềm, là ngọt, là làm người quên không được.

Hoàng Nhân Tuấn tuy rằng không như thế nào đáp lại, nhưng cũng hơi vươn đầu lưỡi. Kỹ thuật của Lý Đế Nỗ thực tốt, đầu lưỡi cướp đoạt. Chẳng bao lâu, Nhân Tuấn liền đỏ mặt, hô hấp khó khăn.

"Hai người đang làm gì?"

Đúng lúc này, ở cửa truyền đến một thanh âm. Hoàng Nhân Tuấn có chút hoảng loạn quay đầu đi, còn Lý Đế Nỗ thì ngược lại không hoảng không loạn. Cậu dùng ngón tay thong thả ung dung xoa xoa miệng, sửa sang lại một chút hình tượng, sau đó quay đầu nhìn sắc mặt tối om của Lý Hải Xán.

Lý Đế Nỗ đi ngang qua đối phương, lộ ra một vẻ mặt ý vị không rõ rồi vỗ vỗ bả vai của Lý Hải Xán, sau đó làm như không có việc gì mà đi ra ngoài.

Thật là một bác sĩ cứu tử phù thương.

"Hai người... hôn môi?"

Hoàng Nhân Tuấn kỳ thật cũng không biết trong lòng mình đang sợ cái gì, cậu chỉ là theo bản năng không dám nhìn Lý Hải Xán.

Còn Lý Hải Xán sao? Cậu đứng tại chỗ rất lâu, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm bóng dáng nằm nghiêng của Nhân Tuấn, hai tay rũ bên người nắm chặt lại, sau đó mới yên lặng đi đến mép giường ngồi xuống.

"Cậu có khỏe không?"

"Ừm..."

Rầu rĩ thanh âm truyền đến bên tai Lý Hải Xán. Cậu có chút bất đắc dĩ thở dài. Đôi mắt sáng láng lúc này lại có vẻ ảm đạm, đuôi mắt còn có một cục máu bầm sưng to.

"Ha ha ha ha ha ha..."

Lý Hải Xán đột nhiên cười ra tiếng, nghe đến quái dị. Hoàng Nhân Tuấn quay đầu nhìn đối phương rồi sững sờ.

"Ai đánh cậu!?"

Hoàng Nhân Tuấn mở to hai mắt. Cậu tức giận rồi nhanh chóng ngồi dậy, mặc kệ eo đau mà xuống giường túm lấy cổ áo của Lý Hải Xán, nhìn kỹ cục máu bầm ở đuôi mắt.

"Không phải... a... cậu!"

Quan sát một hồi, liền đem Lý Hải Xán đẩy về phía sau, rồi lại còn giận mà kéo lại gần để tiếp tục nhìn. Hoàng Nhân Tuấn cau mày, nhe răng nhếch miệng như hổ con.

"Cậu có đánh lại không!? Không đánh lại thì đừng nói quen biết mình. Trước kia cậu đánh nhau chưa bao giờ bị thương đến mặt cơ mà, sức lực đi đâu hết rồi. Đây chính là khuôn mặt cậu coi trọng nhất đấy, thật là, không được cái tích sự gì....."

Hoàng Nhân Tuấn không chú ý là Lý Hải Xán đã ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của mình, mà chỉ lo xem xét vết thương trên mặt đối phương.

"Nhân Tuấn..."

"Sao vậy?"

Hoàng Nhân Tuấn buông tay, cùng Lý Hải Xán đối diện, lại bị dục hoả nơi đáy mắt khiến cho kinh ngạc, suýt chút nữa té ngã trên đất. Cậu và Lý Hải Xán quen biết rất nhiều năm, linh hồn của bọn họ phù hợp, có thể là không có gì giấu nhau. Nhưng lúc này, Lý Hải Xán giống như đột nhiên trở nên xa lạ.

Hoàng Nhân Tuấn chưa từng nghĩ rằng, câu tỏ tình giống như vui đùa của Lý Hải Xán là thật.

"Nhân Tuấn, cậu đã trở thành một Omega chân chính..."

Những lời này khiến Nhân Tuấn như lọt vào trong sương mù. Lý Hải Xán nhìn cậu chằm chằm, cánh tay đột nhiên dùng sức kéo Nhân Tuấn về phía mình, đem mặt chôn ở bụng cậu, hít vào một hơi thật sâu, sau đó hơi hơi phát ra một tiếng thỏa mãn.

"Hải Xán... đừng như vậy."

"Mình thích cậu..."

"Mình yêu cậu..."

Cậu xác định đây là thích sao?

Xác định đây thật sự là yêu sao?

Lý Hải Xán có rất nhiều bí mật, giống như toàn thế giới đều biết, chỉ có Hoàng Nhân Tuấn là không biết.

Hoàng Nhân Tuấn cứng đờ, cậu không biết nên làm gì, thân thể lại không bài xích Lý Hải Xán. Chỉ là ngữ khí của đối phương quá bi thương, mang theo tưởng niệm, lại có chút oán hận, cảm giác giống như không phải đang nói với cậu.

Hoàng Nhân Tuấn đột nhiên nhớ lại, cái ngày mình gặp được Lý Hải Xán.

Lúc ấy Alpha này vẫn còn đi học. Tuy rằng Nhân Tuấn không biết vì sao sau này Lý Hải Xán lại thôi học, nhưng cậu vĩnh viễn đều không quên được bộ dạng suy sụp đến cực điểm của đối phương. Không biết vì cái gì bi thương, mà chỉ là khóc lóc thảm thiết, phát cuồng như điên. Nếu Hoàng Nhân Tuấn không giữ chặt Lý Hải Xán lại, thì khả năng đối phương đã sớm nằm dưới nền đất.

Đó là lần đầu tiên, cũng là cuối cùng.

Từ đấy về sau, Hoàng Nhân Tuấn và Lý Hải Xán trở thành soulmate. Lý Hải Xán thích cười, đôi mắt luôn nheo lại, tóc hơi quăn quăn, chính là một tiểu thái dương khả ái.

"Cậu rốt cuộc đang nói cái gì vậy, Lý Hải Xán."

Hoàng Nhân Tuấn không biết nên làm cái gì bây giờ. Cậu nâng tay lên, vuốt ve sợi tóc của Hải Xán, giống như mẹ, ôn nhu an ủi.

"Nhân Tuấn."

"Thực xin lỗi..."

"Cậu nghỉ ngơi trước đi. Lúc sau mình lại tới."

Lý Hải Xán đem đầu nâng lên, mỉm cười ngọt ngào rồi buông ra eo nhỏ. Cậu đứng lên giúp Nhân Tuấn ngồi ở trên giường. Lúc gần đi thì tầm mắt lại như có như không mà nhìn thoáng qua tuyến thể của đối phương, để rồi bất chi bất giác sờ lên cổ mình, sau đó lại giống như không có việc gì đi ra ngoài.

Ở phía dưới quần áo, chính là vệt đỏ ái muội.

Giống như mèo cào.

Lý Hải Xán không phong lưu giống Lý Đế Nỗ cùng Lý Vĩnh Khâm. Cậu, là trường tình, là thả si.

Chúng ta đã nói rất nhiều lần, Lý Đông Hách có rất nhiều bí mật, Hoàng Nhân Tuấn không biết, Lý Hải Xán không có bí mật, Hoàng Nhân Tuấn cũng không biết.

Khi Nhân Tuấn nhận thức người nọ, thì đối phương đã là Lý Hải Xán.

Mà không phải Lý Đông Hách.

———

"Cậu thật là một người anh tốt."

Kim Đạo Anh đang sửa sang lại bệnh lịch. Anh ngẩng đầu tùy ý nhìn hai vị thiếu gia gợi lên sóng gió mãnh liệt, sau đó lại tiếp tục công tác, một bộ không liên quan đến mình.

Còn Lý Đế Nỗ cùng Lý Hải Xán sao?
Cũng không ngại có người ngoài ở đây mà ngồi đối diện nhau.

"Chưa chắc."

Thái độc lạnh băng khiến Lý Hải Xán tức giận, thanh âm gõ lấy mặt bàn đều mất đi tiết tấu.

Mà Lý Đế Nỗ, lại đang làm việc. Thân là bác sĩ, cậu phi thường bận, chỉ cần một cú điện thoại của bệnh viện là cậu có thể lâm thời đi phẫu thuật ngay được, vì vậy cậu cũng đã buông rất nhiều chuyện. Thân phận lớn như tứ thiếu gia của Lý gia, thế nhưng lại sắm vai thầy thuốc đến hoàn hảo.

Kỳ thật Lý Đế Nỗ không nguyện ý sắm vai. Cậu chỉ là phản nghịch, không thỏa mãn với an bài của gia đình. Cậu không muốn tòng quân, không muốn giống Lý Thái Dung bị an bài hết thảy.

"Lý Đế Nỗ, thu lại tâm tư dơ bẩn của cậu đi."

Ngón tay lật qua trang giấy dừng lại. Lý Đế Nỗ đem mắt kính tháo xuống, nhìn chằm chằm vẻ khó chịu của Lý Hải Xán, không nói một lời, ánh mắt giống như là lạnh lẽo, lại mang theo trào phúng.

"Cậu thì không dơ bẩn ư?"

"Nhớ kỹ, là cậu chậm, chứ không phải do tôi."

Nói xong liền khinh thường kéo lên khoé miệng.

Tiếng đập bàn vang lên không kịp đề phòng khiến Đế Nỗ có chút không thể tin mà nhìn Lý Hải Xán.

Kim Đạo Anh cũng là hoảng sợ. Anh chậc một tiếng rồi cất bút đi, yên lặng quan sát vở kịch khôi hài này.

"Cậu ấy không giống những tình nhân kia của cậu, hiểu không!? Cậu đúng là khốn nạn hơn cả Lý Vĩnh Khâm! Tự cho mình là đúng. Tôi mặc kệ cậu dùng cách nào khiến Nhân Tuấn ở bên mình. Nhưng cậu tốt nhất đừng có chạm vào cậu ấy."

"Cậu thì không ích kỷ sao? Không ghê tởm sao? Cậu nghĩ mình cao thượng lắm à? Lý Hải Xán, à không, Lý Đông Hách, trong lòng cậu tính cái gì, cậu nghĩ tôi không biết!?"

Lý Đế Nỗ cũng đồng dạng đứng lên, dùng ngón tay ấn vào ngực Lý Hải Xán, sau mỗi một câu, lực độ lại càng nặng, động tác thập phần ngạo mạn.

"Ha, rửa mắt mong chờ."

Lý Hải Xán gạt tay Lý Đế Nỗ ra.

Từ trước đến nay, tính tình của cậu luôn tốt, rất hiếm khi phát hoả. Cậu giận, là giận thái độ ngả ngớn của Lý Đế Nỗ khi đối đãi Hoàng Nhân Tuấn, cùng với sự không tự tin của mình.

Lý Đế Nỗ có thích Hoàng Nhân Tuấn không?

Đáp án là thích.

Thích cái gì?

Đơn giản là gương mặt, thân thể, cùng với đệ nhị giới tính.

Thân phận quyền quý ăn chơi trác táng luôn thích chơi mèo vờn chuột. Lý Đế Nỗ là cao ngạo, tự phụ, sẽ không tôn trọng bất luận kẻ nào. Cái này cũng liên quan thói hư tật xấu trời sinh của Alpha.

Xã hội cường quyền Alpha, chỉ có thần phục, không có ngỗ nghịch, chỉ cần bạn vi phạm ý nguyện của Alpha, đối phương sẽ dùng các loại thủ đoạn tới làm bạn tin phục.

Đây là không bình đẳng ABO, cho dù xã hội này nỗ lực thay đổi. Nhưng một xã hội dựa vào Alpha, thì có thể thay đổi được bao nhiêu?

———

"Là cậu chậm, chứ không phải do tôi."

Kim nói anh kỳ thật đã sớm nghe minh bạch, đôi mắt bên dưới thấu kính hiện lên một tia giảo hoạt. Anh đắc dĩ lắc lắc đầu, cầm lấy bút bắt đầu công tác. Sau đó lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt không tốt đẹp mấy của Lý Đế Nỗ, cong cong khóe miệng.

"Hoàng Nhân Tuấn?"

Lý Đế Nỗ gật gật đầu.

"A... Quả nhiên."

———

Phác Chí Thịnh hôm nay tới tìm Chung Thần Lạc.

Thấy đối phương tới tìm mình, Chung Thần Lạc cực kì kinh ngạc. Cậu cười hì hì đem người tiến vào. Vốn dĩ vừa định dò hỏi có chuyện gì, thì đã bị Trịnh Tại Hiền vội vàng gọi lại. Thần Lạc có chút xấu hổ bảo Chí Thịnh ngồi đợi mình một chút. Sau đó liền đi theo Trịnh Tại Hiền vào thư phòng.

Phác Chí Thịnh không có thói quen nghe lén người khác nói chuyện, cho nên cậu chỉ nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, rồi mở ra di động.

Thời gian một phút một giây trôi đi, nhưng xuất thân gia đình quân nhân như Phác Chí Thịnh rất có định lực, cái gì cũng chưa nói.

Đột nhiên tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên. Động tác đánh chữ của Chí Thịnh dừng lại, cũng không muốn nghe cái gì.

"Không phải đã nói sẽ không để chuyện này phát sinh sao!?"

"Lạc Lạc, em bình tĩnh một chút."

"Vì sao lại động dục!?"

"Bình tĩnh!"

"Em không chịu được... Ca, anh đã hứa với em. Em không thể không có anh ấy, em sẽ điên mất, sẽ chết, ca, anh phải giúp em."

"Anh không phải cũng có lợi sao, ca."

Phác Chí Thịnh nhíu mày. Câu nói của Thần Lạc khiến cậu cảm thấy kỳ quái.

Thanh âm dần dần thu nhỏ, Trịnh Tại Hiền giống như đang nói cái gì, làm Chung Thần Lạc dần dần an tĩnh.

Lại qua một đoạn thời gian, Chung Thần Lạc mới đi ra, nhẹ nhàng đem cửa đóng lại, xoay người, lại nở một nụ cười với Phác Chí Thịnh.

"Chí Thịnh, ngày mai chúng ta, đi tìm Nhân Tuấn ca đi."

Đúng như những gì mình muốn.

.
.
.

Khi Tiền Côn được Lý Vĩnh Khâm đưa về thì trời đã tối rồi. Anh đã mau bị đối phương quấn lấy không còn một chút tính tình. Ai ngờ một Alpha còn có thể làm nũng hơn Omega.

Tiểu khu cũ nát lại hỏng thêm vài cái bóng đèn. Tiền Côn có chút nhút nhát, rốt cuộc một mảnh đen nhánh, chỉ có vài căn hộ mở đèn, gió lại thổi xào xạc rung động, là ai cũng sẽ có chút sợ hãi.

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Tiền Côn đứng yên tại chỗ, đồng tử đảo quanh, nên bước nhanh hơn.

Nhưng mà tiếng bước chân phía sau vẫn luôn không có tiêu tán. Một bàn tay bắt được cổ áo Tiền Côn, muốn đem anh túm về phía sau.

"Buông tay!"

Còn không có phản ứng lại, thì Tiền Côn đã bị kéo vào lòng ngực. Anh có thể nghe thấy tiếng thở dốc bên tai, cùng với chút whiskey. Tiền Côn chống lấy ngực Hoàng Húc Hy rồi ngẩng đầu nhìn đối phương.

"Không có việc gì chứ?"

"A... Không có việc gì."

"Gần đây tôi phát hiện nơi này có sắc lang, anh lại là Omega, lần sau nên về sớm chút."

Tiền côn thận trọng gật gật đầu, hai má có chút phiếm hồng.

"Cảm ơn cậu."

Hoàng húc hi nghe vậy, lông mày liền nhếch chọn, hơi hơi nâng cằm, như đang tự hỏi cái gì.

"Nếu anh muốn cảm ơn, vậy nấu cơm cho tôi đi!"

"Được."

Hoàng Húc Hy chậm lại bước chân đi sau Tiền Côn, cậu xoay người, nhìn bóng dáng của ai đó chạy đi. Nụ cười đã sớm thu hồi, ánh mắt có chút nguy hiểm, biểu tình cao thâm khó đoán. Sau đó, cậu mới đi theo Tiền Côn lên lầu.

Trời tối, nguy hiểm.

.
.
.

Đổng Tư Thành cuối cùng cũng kết thúc bữa cơm chiều như khổ hình này. Cậu không ngờ Alpha kia lại nhiệt tình như vậy. Đối phương chỉ kém dán ở trên người cậu. Bữa tiệc không thể thiếu vài chén rượu, vì vậy Đổng Tư Thành đã có chút hơi say, đầu óc choáng váng, muốn uống một ly đồ lạnh.

———

Sau khi cáo biệt vũ đạo lão sư, Từ Anh Hạo liền cùng Văn Thái Nhất đứng tại chỗ.

"Anh nhìn người ta như vậy, tròng mắt đều phải rớt trên mặt đất, nước miếng cũng chảy ra rồi."

"Cậu thì biết cái gì? Tồn tại của em ấy chính là nghệ thuật, chỉ cần nhìn thôi, linh cảm của anh cũng tuôn trào."

Từ anh hạo nghiêng đầu nhìn Văn Thái Nhất rồi bĩu môi, phiền muộn gãi gãi tóc.

"Đó là em trai của Tiền Côn."

"Hả?"

Từ Anh Hạo bất đắc dĩ cười cười rồi thở dài.

Văn Thái Nhất vỗ vỗ bả vai đối phương, an ủi một chút.

"Cậu có rất nhiều biện pháp để đem người trở lại bên mình."

Nghe vậy, Từ Anh Hạo liền kéo lên khóe miệng.

"Đương nhiên."

"Một thương nhân, ít nhất cũng phải có chút đầu óc này."

"Nhưng mà anh em bọn họ không đơn giản. Ví dụ như Đổng Tư Thành, trong lòng luôn có chút...tâm tình bất định của Alpha."

———

Đổng Tư Thành xếp hàng, hơi hơi nghiêng thân xem còn có bao nhiêu người. Bắc Kinh phồn hoa, cho dù là đêm khuya cũng là dòng người nối đuôi. Muốn uống ly đồ lạnh cũng phải xếp hàng.

Phía sau lại tới một người, hẳn là Alpha. Đổng Tư Thành có thể ngửi được một chút gió biển.

Không bao lâu đã tới lượt của Tư Thành. Cậu ngẩng đầu lên nhìn màn hình, tự hỏi nên mua cái gì.

"Một ly soda dưa hấu, cảm ơn."

Hai người cơ hồ là đồng thời nói ra, vẫn là cùng loại đồ uống.

Đổng Tư Thành theo bản năng quay đầu lại, để rồi nhìn đến một nam nhân với diện mạo ưa nhìn, đôi mắt thực thanh triệt, chỉ là đáy mắt có chút u buồn.

Còn Lý Mẫn Hưởng, khi nhìn thấy Đổng Tư Thành thì đồng tử liền run lên, trái tim đau nhói, lỡ một nhịp. Cậu sững sờ tại chỗ phát ngốc.

"Tiên sinh, đây là soda dưa hấu của cậu."

-tbc-

Liệu có ai đã ngủ hay còn thức :)))))

Ô kê tổng kết, "vài dấu răng", "thực vật mát lạnh", "không cho cậu đoán được", cái nhíu mày sau đó mới cười của anh nỗ và vết cào sau lưng anh đông.
Cho nên tôi hiểu là:
Anh nỗ đến trước, chưa kịp mần nhưng kịp cắn, anh đông chậm một nhịp, đánh nhau, chún với đông lên giường nhưng nhận nhầm thành nỗ (vì khuyết tật nên chỉ nhớ mùi hương đầu là nỗ và không phân biệt nổi mùi hương khi tỉnh lại do bị hai ông cắn lận, bên dưới tôi sẽ giải thích rõ hơn vụ này 😎).
Lúc tỉnh thì thấy nỗ ở bên nên tưởng mình đã ngủ với nỗ, anh nỗ lại không giải thích.
Anh đông thấy hai người hôn nhau nên tưởng chún đã ở bên nỗ, cho nên anh đông mới xin lỗi.
😃😃😃 máu choá 😃😃😃

Giải thích thêm vì sao tôi nghĩ chún nhầm mùi được nè:
Thứ nhất, như đã nói ở trên, là vì khuyết tật.
Thứ hai, là do tin tức tố của nỗ đông na và em sao đều là thực vật có mùi cay nhẹ, lành lạnh 😂😂 (linh sam, bạc hà, tuyết tùng, kim ngân)
Cho nên khi hai ông cắn thì tin tức tố hoà lại cũng chỉ ngửi được thực vật mát lạnh thôi :)))))

Nếu tôi mà sai thì tôi sửa sau :)))))
Nhưng tôi vẫn nghĩ anh đông first night :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro