
Chương 35
Truyện: 无间欲望
Tác giả: 璇兒的異瞳貓
Nguồn: vante737.lofter.com
Edit: Ayujun
———
NCT
ABO
OOC nghiêm trọng
Không được áp lên idol
Không được mắng mấy đứa nhỏ
Không được mắng tác giả
Không được mắng tôi
NP, không tiếp thu được làm ơn không cần xem.
allkun allwin alljun
———
[BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ]
[KHÔNG ĐƯỢC CHUYỂN VER, KHÔNG ĐƯỢC MANG RA KHỎI WATTPAD]
35.
Bạn đã bao giờ gặp phải cảm giác này chưa?
Bên tai truyền đến thanh âm mơ hồ không rõ, phảng phất như đặt mình vào trong biển sâu, cưỡng chế khiến cho người ta vô pháp hô hấp, giống như nước biển sặc vào phổi, chảy vào dạ dày, chậm rãi cảm nhận sinh mệnh của chính mình trôi đi.
Cảm giác này, bạn đã có bao giờ chưa?
Tiền Côn chưa trải qua, nhưng hiện tại lại giống như vậy.
Bắc Kinh đã bắt đầu ấm lên, người xung quanh trở nên nhiều hơn, thanh âm ồn ào, khiến cho thời tiết có vẻ càng thêm oi bức. Tiền Côn đứng trước cửa quán bar, nhìn bảng hiệu quen thuộc, tâm tình thập phần phức tạp. Hai chân anh giống như dính trên mặt đất, miệng vết thương sau lưng lại ẩn ẩn đau, đầu óc cũng có chút choáng váng.
Lý Vĩnh Khâm rất biết tìm chỗ làm ăn. Kín đáo, bị toà nhà cao tầng phía trước che khuất, rất khó tìm thấy. Nhưng nếu như bạn quan sát cẩn thận, thì sẽ phát hiện những người đi vào nơi này chính là phi phú tức quý. "Ten universes" so với các quán bar khác thì yên tĩnh hơn nhiều. Tiền Côn cũng là vì lí do này mới dám đến đây làm vào ban đêm.
"Cậu đứng ở đây mà không đi vào à?"
Lý Vĩnh Khâm ôm tay dựa vào ven tường mà nhìn chằm chằm Tiền Côn. Anh là kẻ mê chơi, nhưng ngại với thân phận, cho nên cũng rất ít xuất hiện tại quán bar. Bởi vì nơi này mở dưới danh nghĩa của anh, cho nên một khi bị tra ra cái gì, thì chịu tao ương không chỉ có bản thân. Buổi tiệc này Lý Vĩnh Khâm cũng không muốn tới, nhưng khi nhìn đến danh sách khách mời, thì lại đột nhiên có hứng thú.
Làm gì có chuyện nào vui vẻ hơn việc trêu chọc tình nhân mới của anh chứ?
Hơn nữa còn có thể khoe ra chuyện bản thân có một Omega, hàng thật giá thật, Omega.
Tiền Côn nhìn vẻ phong lưu của Lý Vĩnh Khâm, không nói chuyện mà đi vào cửa. Lý Vĩnh Khâm cong cong khóe miệng, sau đó cũng cất bước đi theo đối phương.
Thật là không chờ nổi một đêm phóng túng.
Tiền Côn bị Lý Vĩnh Khâm kéo đi, rẽ trái quẹo phải vào một nơi anh chưa bao giờ tiến vào. Tiền Côn làm việc ở đây cũng hơn nửa năm, nhưng lại không biết đến nơi này. Bên trong quả thực lớn hơn sảnh ngoài rất nhiều, so với khung cảnh nhàn nhã phía trước, thì nơi này thực ồn ào.
"Wow ~ nhị thiếu từ nơi nào tìm được tiểu mỹ nhân vậy?"
"Hâm mộ?"
Chủ nhân của bữa tiệc gắt gao đánh giá Omega đứng ở bên cạnh Lý Vĩnh Khâm. Loại tình huống này, Vĩnh Khâm đã sớm có dự kiến. Anh duỗi tay trực tiếp ôm lấy eo Tiền Côn, tiếp theo liền khoe ra mà nhìn bốn phía, rồi đem người đến chỗ không ai ngồi.
"Cậu tìm ở đâu ra Omega vậy? Nói cho anh đi."
Một nam nhân để đầu cua thò lại gần, đôi mắt tà mị cười. Hương vị của Alpha khiến Tiền Côn buồn nôn. Trước ánh mắt giống như rắn rết của người nọ, Tiền Côn liền theo bản năng lùi ra sau trốn. Lý Vĩnh Khâm thấy vậy, liền thuận theo tư thế mà chặn trước người Tiền Côn, đối với người nọ cười cười.
"Lý Thái Dung áp bức anh đến mức nào vậy, vừa nhìn đến người đẹp liền muốn vồ lấy?"
Nam nhân kia bị nhắc tới nghịch lân, liền lộ ra vẻ không phục cùng ngạo mạn.
"Lý Thái Dung vẫn là người sao? Cậu ta chính là kẻ điên chỉ biết đến sự nghiệp."
Lý Vĩnh Khâm thuận tay cầm lấy chén rượu, nhấp nhấp miệng. Khi nghe thấy ngữ khí khinh thường trong giọng người nọ thì liền âm thầm nhíu mày. Nhưng tất nhiên anh cũng không lộ liễu bày ra, mà chỉ đơn giản là an tĩnh nghe người nọ nói.
"Họ Lý mấy người, ỷ vào gia đại nghiệp đại, cái gì mà không làm? Hai mươi năm trước, nếu họ Diêm không rời đi, thì hiện tại các người cũng không có cơ hội lật mình."
"Trong núi không có lão hổ, con khỉ lại muốn xưng vương. Mấy người thật sự cho rằng cả Bắc Kinh này đều họ Lý sao!?"
Người nọ giống như uống say, đôi mắt mở rất lớn, tràn ngập tơ máu, lời nói cũng càng ngày càng cực đoan. Thấy Lý Vĩnh Khâm bày ra vẻ mặt không sao cả nhìn chằm chằm chính mình, thì giây tiếp theo liền đem cái ly trong tay ném xuống, nắm lấy cổ áo đối phương. Tiền Côn cơ hồ là theo bản năng, khẩn trương nắm lấy áo của Vĩnh Khâm, sau đó vươn một tay ra chắn. Sức lực của Alpha khiến cho tay của Tiền Côn nháy mắt sưng đỏ. Lý Vĩnh Khâm sửng sốt vài giây, khi nghe được tiếng rên rỉ của Tiền Côn thì mới hồi phục tinh thần. Ngũ quan tinh xảo trong nháy mắt mang lên thô bạo, giống như một con báo đen, chuẩn bị cắn xé.
"Hòa khí sinh tài sao, vị tiên sinh này."
Thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên khiến Tiền Côn cứng đờ. Lý Vĩnh Khâm cùng người nọ nghe vậy, liền quay đầu, chỉ thấy Từ Anh Hạo đem tay đặt ở túi quần, cười lễ phép, đáy mắt lại có chút lạnh. Từ Anh Hạo lo lắng nhìn thoáng qua Tiền Côn, phát hiện đối phương có chút phát run, thì khoé miệng liền cứng đờ, sau đó mới khôi phục lại.
"Cậu lại là ai?"
"Ha, kẻ hèn này họ Từ, trưởng bối trong nhà đã từng có chút tên tuổi tại đây."
"Lại là một cái họ thế gia."
Từ Anh Hạo cũng không giận, anh thuận tay lấy hai ly rượu, bước đến trước mặt người nọ, ưu nhã đưa qua một ly. Đối phương khinh thường nhận lấy. Từ Anh Hạo giơ tay nâng ly, uống một hơi cạn sạch.
"Nơi này là địa bàn của Lý gia, xung quanh đều là con cháu quyền quý, có rất nhiều người là dựa vào Lý gia ăn cơm. Huống hồ, ngài còn làm việc dưới trướng Lý tướng quân. Ở chỗ này nháo sự, chính là không ổn."
Từ Anh Hạo khom lưng, đem cái ly buông, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiền Côn, sau đó lại hướng về phía Lý Vĩnh Khâm mà cười cười.
"Tính tình của người nhà họ Lý mọi người đều rõ, có thù tất báo. Tuy rằng xác thật không bằng vị kia năm xưa, nhưng mà hiện tại, trong các đại gia tộc cũng chỉ có họ Lý là hưng thịnh nhất, ngài vẫn là không nên gây chuyện."
"Hừ."
Người nọ giống như bị Từ Anh Hạo chọc trúng nhược điểm, có chút chột dạ, sau đó trực tiếp rời đi, bóng dáng phá lệ quẫn bách.
"Cảm ơn Từ tiên sinh."
"Côn nhi, không có việc gì chứ?"
Từ Anh Hạo không để ý tới Lý Vĩnh Khâm mà bước đến bên Tiền Côn, nắm lấy tay đối phương kiểm tra.
Tiền Côn nháy mắt liền giãy giụa, nhưng sức lực của Từ Anh Hạo quá lớn, cho nên anh vẫn như cũ, vô pháp tránh thoát.
"Buông tay, Từ Anh Hạo!"
Tiền Côn rất ít khi mất khống chế, nhưng người nam nhân này, luôn có thể khiến anh bất kham.
Lý Vĩnh Khâm đứng ở một bên nhìn hai người lôi kéo, rồi giơ tay hướng về phía trước vò vò tóc. Mắt đen có thứ gì đó thay đổi, mang theo hơi thở chiếm hữu dày đặc. Rất nhiều người nói Lý Vĩnh Khâm bình thường giống một chú mèo, nhưng thân là Alpha, một khi nghiêm túc lên, lại chính là báo đen.
Cho nên, khi Lý Vĩnh Khâm dùng sức kéo tay Từ Anh Hạo ra, thì đối phương đã trầm tư một chút, sau đó buông lỏng ra bàn tay nắm lấy Tiền Côn.
"Anh thật đúng là không biết xấu hổ."
"Hiện tại người đã không còn là của anh, mà là của tôi, là chính anh tặng cho tôi."
Từ Anh Hạo nhìn Lý Vĩnh Khâm, không phản bác, cũng không thừa nhận. Hai người âm thầm quan sát, âm thầm đánh giá, tequila cùng cologne cũng càng ngày càng nồng.
Tin tức tố của hai người này, Tiền Côn đều từng thân thiết cảm thụ qua. Mỗi lần đều là lâm thời đánh dấu, cho nên lúc này anh chỉ cảm thấy buồn nôn, hai chân lui về sau, vô lực ngã ngồi trên sô pha. Hai vị Alpha thấy vậy liền hơi thu liễm, nhưng mà Tiền Côn vẫn rất thống khổ. Anh nhanh chóng đứng lên rời đi. Từ Anh Hạo muốn nắm tay, nhưng lại không đụng tới, anh nhìn lòng bàn tay trống rỗng, ngũ vị tạp trần.
———
Tiền Côn đỡ lan can nôn khan. Anh cúi đầu, tóc mái che đậy hàng mi, để rồi khi ngẩng đầu lên, lại là vô hạn thê lương.
Anh là chính anh, là một cá nhân, mà không phải vật phẩm.
Ngẩng đầu nhìn không trung đen nhánh, Tiền Côn bỗng cảm nhận được thứ áp lực vô danh. Trước mặt anh có một tấm gương, phản quang. Bên tai phảng phất truyền đến tiếng sóng cuộn, như xa như gần.
Trong gương xuất hiện ảo giác khiến Tiền Côn cơ hồ hỏng mất. Hoàng Nhân Tuấn cùng Đổng Tư Thành đứng ở sau lưng anh. Tiền Côn muốn chạm vào họ, nhưng lại không thể đụng đến. Hai người họ cười, sau đó giống như đánh thức, mà chậm rãi tiêu tan không thấy. Tiếp đó chính là sóng biển thét gào, nháy mắt bao phủ lấy Tiền Côn.
Khi anh hoàn hồn, thì đã đổ một thân mồ hôi lạnh. Tiền Côn nuốt nuốt nước miếng, hy vọng có thể thông qua hít thở sâu tới giảm bớt hoảng hốt.
"Anh không có việc gì chứ?"
Lời nói chậm rãi thổi qua, mang theo hương brandy. Tiền Côn xoay người, khi thấy Kim Đình Hữu thì có chút khiếp sợ, rồi nhanh chóng sửa sang lại bộ dáng chật vật.
"Luật sư Kim, sao cậu lại ở đây?"
"A... bạn tôi dẫn tới, làm luật sư mà, phải kết bạn nhiều chút."
Kim Đình Hữu cười cười đứng bên cạnh Tiền Côn. Cậu dựa lưng vào lan can, đôi tay ôm trước ngực.
"Anh có khỏe không? Có muốn uống miếng nước không?"
"Không cần..."
"Không cần sao? Nếu anh không muốn ở đây, tôi có thể đưa anh về."
Kim Đình Hữu nói chuyện mềm nhẹ rồi yên lặng nhìn Tiền Côn một chút.
"Nếu không muốn thì nhanh chóng rời đi. Một khi chậm, thì cũng đã muộn. Đến lúc đó, bị bức điên rồi sẽ không còn đường lui."
Thanh âm này mang theo mê hoặc.
Tiền Côn ngây ngốc nhìn nơi xa, không biết suy nghĩ cái gì.
"Tôi, cùng với ý nguyện của bản thân, đã hoá thành tro tàn, sớm mai táng nơi đáy biển."
.
.
.
Lý Đế Nỗ đứng ở ven tường nhìn chằm chằm Nhân Tuấn không nói lời nào. Mà lúc này, biểu cảm của Hoàng Nhân Tuấn rất nghiêm túc, bi thương. Nghê hồng rực rỡ quang mang chiếu lên hai người họ.
"Người kia là ai?"
"Nhị ca của tôi."
Hoàng Nhân Tuấn đột nhiên thở dài, ngẩng đầu lên, cậu muốn đem cảm giác chua xót trong mắt ném đi, nhưng mà không biết vì sao, lại càng chua xót.
"Người còn lại."
"Cậu hẳn là càng quen thuộc."
"Cho nên anh tôi thật sự dùng cách này để giúp tôi chữa bệnh sao?"
Thanh âm của cậu quá tuyệt vọng.
Lý Đế Nỗ sửng sốt, hầu kết rung động vài cái, sau đó đạm nhiên mở miệng.
"Cậu cũng thấy rồi."
"Tôi nên làm cái gì bây giờ?"
Lý Đế Nỗ chậm rãi đi tới, cúi đầu nhìn Nhân Tuấn, bàn tay nâng lên nhéo lấy cằm đối phương, làm khoảng cách giữa đôi môi của hai người họ trở nên phi thường gần. Đôi mắt cậu nheo lại, lông mi run rẩy, viên lệ chí nơi khoé mắt có vẻ tà mị.
Không khí trở nên có chút ái muội.
Hoàng Nhân Tuấn cảm nhận được chóp mũi truyền đến hơi thở ấm áp. Cậu đỏ mặt, mờ mịt vô thố.
"Đúng vậy, cậu nên làm cái gì bây giờ?"
"Không phải cậu đã nghĩ tới sao?"
Một cái tay khác hướng đến vòng em của Nhân Tuấn mà xoa nắn. Hai người họ giao triền hô hấp. Bầu không khí dính nhớp khiến Nhân Tuấn cảm thấy kỳ quái.
Lý Đế Nỗ là thanh lãnh linh sam, mà ban đêm của Bắc Kinh lại có chút hơi lạnh. Nhưng lúc này, cậu chỉ cảm thấy ấm áp, trái tim nhảy loạn. Trong lúc nhất thời lại không biết suy nghĩ gì, tuyến thể của cậu có chút đau đớn, nếu đây không phải động dục, thì là cái gì?
"Tôi nghĩ đến cái gì?"
"Ai biết được."
.
.
.
Lý Thái Dung ngồi xếp bằng trên đệm mềm, nước trà trước mặt đã sớm lạnh. Xung quanh tất cả đều bài trí theo Nhật thức, cổ điển lại có vẻ thanh nhã.
Lý Thái Dung cảm thấy kiên nhẫn sắp bị mài đến không còn, anh nhăn mày, trong mắt tất cả đều là băng sương.
Trợ thủ đắc lực đứng ở một bên trợ cúi đầu, không dám hé môi.
Đúng lúc này, cửa bị kéo ra. Người phụ nữ mặc yukata yên lặng chắp tay hoan nghênh Trung Bổn Du Thái tiến vào, phía sau chính là La Tại Dân cùng hai thuộc hạ, thoạt nhìn thập phần cao lãnh.
"Thật ngại quá, tôi tới muộn."
Ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng biểu cảm lại không có một chút áy náy. Lý Thái Dung khinh thường, chỉ là giơ tay làm người mang lên bữa tối. Rồi tiếp tục trầm mặc.
Đồ ăn đều là món Nhật tiêu chuẩn, tinh xảo đẹp mắt. Lý Thái Dung rót cho mình một ly sake, sau đó mới rót cho người đối diện. Trung Bổn Du Thái gật gật đầu, coi như cảm kích, còn La Tại Dân ở một bên lại không tỏ vẻ gì.
"Dị quốc tha hương, đã thói quen chưa?"
"Còn tạm được, mẹ của tôi là người Trung Quốc, cho nên từ rất nhỏ tôi đã có hứng thú với đất nước này."
Biểu cảm của hai người họ, một cái so với một cái càng lạnh,càng nghiêm túc.
"Trở lại chuyện chính đi. Cậu muốn cái gì?"
Nghe vậy, Trung Bổn Du Thái kéo kéo khóe miệng, thong thả ung dung gắp đồ ăn bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt. Sau đó lại cầm chén rượu trước mặt lên, nhấp một ngụm, dùng khăn lông bên cạnh xoa xoa môi, rồi mới đưa tầm mắt nhìn về phía Lý Thái Dung.
"Tôi đã nói rồi, mẹ tôi là người Trung Quốc. La gia, gia tộc cung ứng thiết bị máy móc lớn nhất năm đó, cậu chắc hẳn cũng biết."
"Cạch", chiếc đũa dùng sức đặt trên bàn thực rõ ràng, mọi ánh mắt trong phòng đều nhìn về phía phát ra tiếng vang, La Tại Dân. Nhưng đương sự lại không hề có phản ứng, lông mi rũ xuống, một lần nữa rót đầy chén rượu.
"Tôi biết, năm đó quan hệ giữa La gia và một gia tộc nào đó rất tốt, sau khi gia tộc kia thoái ẩn, thì dần dần cũng không có tin tức của La gia. Có lẽ cả hai đã cùng nhau ẩn đi rồi."
Lý Thái Dung nghiêm túc nói. Nhưng khi anh vừa dứt lời, thì sắc mặt của hai Alpha đối diện liền nháy mắt thay đổi. Khoé mắt của La Tại Dân nháy mắt trở nên đỏ tươi, song quyền nắm chặt, xương cốt rung động. Ánh mắt của Trung Bổn Du Thái trở nên sắc bén, bất tận không cam lòng. Lý Thái Dung nheo nheo mắt, trực giác nhạy bén khiến anh muốn tìm tòi nghiên cứu.
"Không phải thoái ẩn, mà là bị thanh lí môn hộ, cả gia tộc, không ai sống sót."
Lý Thái Dung thực khiếp sợ, anh nhìn về phía trợ thủ bên cạnh, không tiếng động hạ mệnh lệnh. Trợ thủ gật gật đầu, yên lặng cầm lấy di động rời đi.
"Vậy thì thật bất hạnh. Nhưng việc này cùng với chuyện cậu đem một đống đồ vật để ở địa bàn của tôi thì có quan hệ gì?"
"Tôi còn chưa nói xong đâu. Thứ quý giá mà La gia lén để lại đã bị người cướp đi. Cho nên tôi mới ngàn dặm xa xôi tới Trung Quốc để điều tra người làm chuyện đó. Mà thủ phạm, lại chính là nhà các người."
"Nực cười, họ Lý chúng tôi, muốn cướp thì cũng sẽ quang minh chính đại cướp. Loại hành vi kia, chúng tôi căn bản khinh thường làm."
"Lý gia không trộm của người khác, mà người khác cũng không thể cướp đi bất cứ thứ gì trong tay chúng tôi."
Lý Thái Dung giận cực phản cười, anh trào phúng nhìn Trung Bổn Du Thái, một bàn tay dưới bàn nắm chặt, lời nói mang theo hàm ý.
Trung Bổn Du Thái đương nhiên nghe hiểu, đối phương muốn nói không chỉ đồ vật, mà còn có người.
Tin tức tố của Alpha trong căn phòng này quá nồng, khiến mấy thuộc hạ thân là Alpha cũng phải ứa ra mồ hôi lạnh, gian nan đứng thẳng. Trung Bổn Du Thái nâng tay lên, hướng thuộc hạ ra lệnh. Thuộc hạ liền vội vàng từ trong tập hồ sơ lấy ra một bức ảnh rồi tiến lên. Bức ảnh kia vốn phải đến tay Trung Bổn Du Thái, nhưng vì thuộc hạ run rẩy đến lợi hại, cho nên bức ảnh liền an vị trên sàn. Trung Bổn Du Thái cùng La Tại Dân nhìn thoáng qua người này. Du Thái không nói chuyện, anh duỗi tay nhặt bức ảnh lên rồi đặt trước mặt Lý Thái Dung. Còn La Tại Dân lại là vô cảm ngoắc tay, người nọ khẩn trương đi tới, quỳ gối bên cạnh cậu. La Tại Dân vỗ vỗ bả vai đối phương, sau đó đột nhiên từ biệt. Tiếng hét đau đớn nháy mắt vang lên, một thuộc hạ khác nơm nớp lo sợ tiến đến đem người nọ túm ra ngoài, một cánh tay của đối phương đã gục xuống, thực rõ ràng là đã gãy. La Tại Dân phủi tay, lại rót cho chính mình một ly rượu.
"Bức ảnh này, Lý tướng quân hãy xem cẩn thận."
Lý Thái Dung nhìn ảnh rồi thay đổi sắc mặc, sau đó liền không để bụng cái gì lễ phép mà đập mạnh lên bàn.
"Trung Bổn Du Thái! Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước."
"Tôi nói rồi, là của tôi, ai cũng không thể cướp đi."
-tbc-
Chap này có nhắc đến Diêm gia nè....
Không biết có ai đã quên hay còn nhớ, "vô gian" có một nhân vật Diêm Tân Nhu, là mẹ của ba bảo bối.
Có vẻ họ Diêm sẽ rất quan trọng trong mối quan hệ sắp tới.
Mà họ Diêm cũng có khả năng là gia tộc thân thiết với La gia.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro