Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 (beta)

Truyện: 无间欲望

Tác giả: 璇兒的異瞳貓

Nguồn: vante737.lofter.com

Edit: Ayujun

———

NCT

ABO

OOC nghiêm trọng

Không được áp lên idol

Không được mắng mấy đứa nhỏ

Không được mắng tác giả

Không được mắng tôi

NP, không tiếp thu được làm ơn không cần xem.

allkun allwin alljun

———

[BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ]
[KHÔNG ĐƯỢC CHUYỂN VER, KHÔNG ĐƯỢC MANG RA KHỎI WATTPAD]

3

Cơn mưa cuối cùng của mùa thu đã rơi xuống mái che, theo tiết sương giáng kết thúc, mùa đông cũng dần dần tiến đến. Trời đông ở phương Bắc cực kì lạnh, lúc này máy sưởi 24 giờ chẳng khác nào phao cứu sinh.

"Hắt xì!"

Một trận gió chậm rãi thổi qua, Đổng Tư Thành bị luồng khí lạnh này khiến cho đánh cái hắt xì. Cậu vội vàng đem cửa sổ đóng lại, sợ rằng một chút khí lạnh sẽ tiến vào. Không biết có phải do OMEGA trời sinh đã có thể chất như vậy không, nhưng Tư Thành chính là sợ lạnh đến chết.

Rửa mặt xong, Đổng Tư Thành liền ngồi ở trên sô pha quan sát Tiền Côn bận rộn trong bếp. Đốt ngón tay cậu gõ nhịp lên ghế, nhìn bóng dáng của anh trai nấu cơm, trong lòng lại có chút chua xót.

"Ca, lạnh như vậy không thể xin nghỉ làm sao?"

Nghe vậy, Tiền Côn liền tắt bếp mà xoay người nhìn em trai. Đổng Tư Thành lớn lên rất xinh đẹp. Đông phương mỹ nhân. Mắt phượng phảng phất như có thể mê đảo tâm trí người khác, lông mi giống như con bướm chớp chớp phập phồng nhẹ nhàng nhảy múa, tóc đen mềm mại có chút dài. Ánh mắt của Đổng Tư Thành sáng rực lại có một chút mị hoặc lười biếng. Giống như hồ ly trong bộ Liêu Trai hay xem hồi bé vậy, câu hồn người khác. Tuy rằng là anh em mỗi ngày gặp mặt, nhưng nhiều khi Tiền Côn vẫn không khỏi nhìn đến ngây người.

"Không đi làm thì lấy đâu ra cơm ăn. Em mau gọi Tuấn Tuấn dậy đi."

Tiền Côn lại thầm cảm thán mỹ mạo của Tư Thành một phen, tốc độ nấu cũng càng lúc càng nhanh.

"Nhóc con, mỗi lần đều phải có người gọi là sao."

Đổng Tư Thành bày ra vẻ mặt không tình nguyện rồi đi vào phòng của Hoàng Nhân Tuấn, trong miệng còn nói thầm vài câu. Cậu duỗi tay đẩy ra cửa phòng, không gian không lớn, chỉ cần tùy ý liếc mắt là có thể thấy con hà mã béo kia. Giường đơn nổi lên một khối, theo hô hấp mà phập phồng, chỉ lộ ra nửa cánh tay tinh tế trắng nõn. Tay phải của Nhân Tuấn có một vết bớt không lớn không nhỏ, đó là nụ hôn của thiên sứ, là ấn ký mà thiên sứ để lại cho Nhân Tuấn, là thứ độc nhất vô nhị thuộc về cậu.

"Nhân Tuấn, rời giường."

Đổng Tư Thành đẩy đẩy đứa nhỏ còn ngủ say trên giường. Kết quả lại không có phản ứng gì. Tư Thành không có kiên nhẫn cùng ôn nhu như Tiền Côn, cậu không nói hai lời liền kéo Nhân Tuấn lên.

"Ca ~ nhị ca ~ Tư Thành ca ~ Quân Quân ca ~"

Không tình nguyện bị anh trai kéo lên, em trai lúc này đã ôm lấy tay anh làm nũng. Hoàng Nhân Tuấn nhỏ nhỏ gầy gầy, tóc đen bởi vì ngủ mà có chút loạn. Đôi mắt muốn mở to lại không mở ra được, miệng cũng hơi hơi chu lên. Bởi vì hàng năm ốm yếu, nên làn da trắng đến có chút bệnh trạng, mạch máu hiện lên rõ ràng. Ai nhìn cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ thương tiếc.

"Bị muộn rồi Tuấn Tuấn."

Đệ khống Đổng Tư Thành vẫn là kiên nhẫn với em trai. Nhân Tuấn chính là bảo bối trong nhà, sợ xước sợ vỡ, nắm trong tay chỉ sợ tan thành từng mảnh.

Bầu không khí gia đình vào buổi sáng có vẻ rất ấm áp, hoàn toàn không hợp với ngày đông rét lạnh bên ngoài. Bi thương cùng tịch liêu giống như đều có thể được gia đình chữa lành.

"Chủ tiệm của bọn anh giống như lại ra ngoài chơi, hai ba tháng không thấy bóng dáng, thật là thần thần bí bí."

"Chủ tiệm của anh nhìn giống vị thành niên lắm. Đúng là làm người tò mò."

Tiền Côn cùng Đổng Tư Thành câu được câu không trò chuyện.

Đổng Tư Thành nhìn tơ máu trong mắt Tiền Côn cùng với quầng thâm nhàn nhạt thì liền chua xót. Cậu không đành lòng mà mở miệng.

"Ca, nghỉ ngơi một ngày không được sao?"

Bàn tay đang giúp Nhân Tuấn thêm cháo của Tiền Côn dừng lại một chút, nhưng sau đó cũng thực mau liền bình thường lại. Anh lén nhìn thoáng qua Nhân Tuấn ở bên cạnh, phát hiện đối phương không có phản ứng gì thì trong lòng mới hơi hơi thở phào. Anh sợ em trai mẫn cảm sẽ đem chính mình coi thành gánh nặng của các anh mà rơi lệ.

"Anh không có việc gì. Nhanh ăn đi, không phải hôm nay em có lớp mới sao."

Vào đông, cái thứ nhất mà bạn nghĩ đến chính là rét lạnh. Dưới 0 độ, bốn phía tất cả đều là bông tuyết phiêu dật. Giống như mỗi người đều là cô độc, cô độc đến muốn cùng mùa đông bi thương lương bạc này mai táng trước khi xuân đến. Mà vào đông, chúng ta không thể không nghĩ đến cái gì là vĩ đại, cái gì là nhỏ bé.

Tiền Côn làm ở một tiệm bánh kem, buổi tối lại đi quán bar làm thêm. Mỗi ngày đều phi thường vất vả. Ai có thể nghĩ rằng anh chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp không đến hai năm.

OMEGA vào nghề giống như chính là vấn đề lớn. Các công ty, cho dù là trực thuộc quốc gia hay tư nhân đều sẽ vĩnh viễn không nhận OMEGA.

"Cậu không phải O sao, ra ngoài kiếm tiền làm gì?"

"O còn sợ không có tiền tiêu sao? Mấy người không phải chỉ cần ngoắc ngoắc tay là sẽ có rất nhiều A nguyện ý trả tiền à?"......

Nhân ngôn vĩnh viễn là đáng sợ nhất, có một số người tự nhận là ưu việt sẽ luôn hướng về phía bạn phun rác rưởi, làm bạn ghê tởm đến buồn nôn.

Thái dương từ bỏ cùng người chơi trốn tìm, rốt cuộc nguyện ý lộ ra cho mọi người ngắm, dương quang ấm áp chiếu qua pha lê, sau đó dừng lại trên gương mặt xinh đẹp, ưu nhã động lòng người. Hôm nay khách không nhiều lắm, Tiền Côn rốt cuộc có thể thả lỏng một chút, khóe miệng anh hơi hơi giơ lên. Nhớ tới chính mình buổi sáng lôi kéo hai đứa em từng bước từng bước dán miếng cách trở, phun một đống sương ức chế, thì tâm trạng anh giống như lại càng tốt hơn một chút.

"Leng keng", âm thanh nhắc nhở tin nhắn vang lên trong hoàn cảnh yên tĩnh có chút đột ngột. Tiền Côn cầm lấy di động trên bàn nhìn thoáng qua, sau đó khóe miệng nháy mắt cứng lại.

"Buổi tối tan tầm anh đến đón em."

Từ Anh Hạo.

Có những cái tên khi bạn nhắc tới sẽ thực vui vẻ, kích động. Nhưng cũng có những cái tên sẽ khiến bạn khẩn trương, bất an. Thực hiển nhiên, vị Từ tiên sinh này, là loại thứ hai.

Đêm nay giống như đến rất nhanh, ánh đèn bốn phía phô ra sự phồn hoa của thành phố này, tiếng người ồn ào, ngựa xe như nước. Tiền Côn nhìn những thứ trước mặt, không nhịn được mà có chút cảm thấy hao tổn tinh thần. Ngũ quan của anh vốn dĩ đã nhu hòa, hiện tại được ánh đèn chiếu lên lại càng nhu tình mật ý.

Tóc nâu dưới ánh đèn ấm áp giống như được mạ một lớp quang, lông mi bị ánh đèn chiếu ra một tầng bóng tối, liên tục chớp chớp, giống như cọ lấy nhân tâm. Nhìn bức họa này, Từ Anh Hạo liền cảm thấy có chút ngứa.

Tiền Côn có chút ngây ngốc mà cúi đầu nhìn mũi giày của mình, căn bản không chú ý tới chiếc xe ngừng ở trước mặt. Khi ngửi đến mùi cologne, thì anh mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm người thanh niên phía trước.

"Lạnh không?"

"Tôi không lạnh."

"Vậy lên xe đi."

Từ Anh Hạo thân sĩ mở ra cửa ghế phụ, chờ Tiền Côn ngồi vào thì mới quay lại ghế điều khiển mà giúp đối phương thắt dây an toàn, động tác cực kì thuần thục.

Xe chậm rãi chuyển động, cao ốc ở trước mắt dần dần trôi đi, giây lát lướt qua. Đôi mắt của Tiền Côn có chút khó chịu, sau đó anh liền nhắm mắt lại mà xoa xoa thái dương. Có thể là gặp đèn đỏ, Tiền Côn cảm nhận được xe đã dừng lại. Anh vốn định mở mắt nhìn lộ trình, nhưng lại bị gương mặt gần trong gang tấc của thanh niên kia làm cho sợ ngây ngẩn.

"Rõ ràng rất lạnh mà."

Từ Anh Hạo kéo lấy tay Tiền Côn, lòng bàn tay ấm áp mang chút hơi lạnh. Đối phương cố ý hướng về phía trước vài phần, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Tiền Côn.

Tiền Côn cảm thấy Từ Anh Hạo chắc mới vừa xã giao trở về. Tóc được vuốt ra sau, trên trán còn phiêu tán vài sợ tóc mái, gương mặt luôn mang theo vẻ tươi cười ưu nhã. Ánh mắt kia một khi nhìn thẳng vào bạn, thì một giây tiếp theo bạn sẽ bị hút vào nó, bá đạo lại cường thế. Chóp mũi tràn ngập hương cologne, lòng bàn tay truyền đến độ ấm, Tiền Côn có chút đỏ mặt.

"Tôi... tôi không có việc gì..."

Đèn xanh đã bật khiến Tiền Côn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vệt đỏ trên mặt vẫn chậm chạp không biến mất. Anh đơn giản quay mặt qua tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài. Tiền Côn hoảng hốt cảm thấy bọn họ giống như người yêu chân chính vậy.

———

"Ưm... anh nhớ rõ... nhớ rõ đã đáp ứng tôi... ân..."

"Anh nhớ."

Thanh niên nho nhã lễ độ khi nãy cùng người hiện tại quả thực khác nhau một trời một vực. Hương bách hợp ngào ngạt cùng cologne mãnh liệt nồng đậm kết hợp, tràn ngập cả gian phòng. Tiền Côn cảm thấy tin tức tố của thanh niên đè trên người mình đang kêu gào muốn tiến vào mỗi lỗ chân lông. Anh bị tin tức tố của ALPHA khiến cho cả người mềm nhũn, eo mềm, chân mềm, cực nóng lại khó nhịn.

Từ Anh Hạo lúc này tựa như sói đói, chỉ biết gặm cắn. Anh muốn đem mỗi một bộ phận của người dưới thân đều dính lên hương vị của mình. Ánh mắt đối phương tan rã mê ly, hốc mắt hàm chứa lệ quang, đôi môi cắn chặt. Từ Anh Hạo muốn đem người này ăn luôn, không nhả xương cốt.

Cơ thể chìm vào biển sâu là cảm giác gì?

Tiền Côn cảm thấy chính mình giống như thuyền độc mộc ở biển sâu, theo cuộn sóng phập phồng. Loại cảm giác này làm anh choáng váng, trầm mê. Nó khiến Tiền Côn hít thở không thông, rồi lại không có biện pháp phản kháng.

Tiền Côn có đôi khi sẽ nghĩ, anh chung quy không có dựa theo ý muốn của chính mình để sống. Thật đáng buồn, cũng thật buồn cười.

Tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ ngọt ngào thật lâu không có ngừng lại, hai người hoàn toàn không chú ý đến di động đã nhấp nháy, lặp lại vài lần.

———

Ánh trăng sáng ở bóng đêm yên tĩnh có vẻ thật cô đơn.

Đổng Tư Thành có chút bực bội gọi điện cho Tiền Côn, nhưng đầu bên kia lại luôn truyền đến giọng nữ lạnh băng. Bước đi của cậu trở nên nôn nóng. Tư Thành giơ tay sờ sờ tuyến thể, cảm nhận được xúc cảm thô ráp của miếng dán cách trở. Cậu xoay người nhìn chằm chằm hai người xa lạ theo mình nãy giờ.

"Các người rốt cuộc muốn làm gì?"

Giọng điệu nghiêm túc ở đêm đông càng thêm lạnh băng.

"Nhiệm vụ của chúng tôi là đưa cậu về nhà."

Đổng Tư Thành nhìn hai người giống như máy móc kia, tức khắc cảm thấy đau đầu khó chịu. Cậu hơi khép mắt sau đó mở ra, ánh mắt vốn dĩ thanh triệt bỗng trở nên hỗn loạn cùng bi thương.

"Nói cho Lý Thái Dung, tôi sẽ suy xét, còn có, bảo anh ta tự mình đến gặp tôi."

Nói xong, Tư Thành liền xoay người rời đi, bóng dáng ở trong đêm có vẻ càng đơn bạc.

Đổng Tư Thành ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn, sau đó nháy mắt bừng tỉnh. Về sau chính mình sẽ biến thành bộ dáng gì. Nhưng rất mau cậu liền phục hồi tinh thần, em trai bảo bối còn đang đợi cậu về nhà. Bước đi của Tư Thành càng ngày càng nhanh, rất mau liền biến mất trong bóng đêm.

———

Sau khi nhận được báo cáo của cấp dưới, Lý Thái Dung liền gợi lên khoé miệng mà lộ ra một nụ cười giảo hoạt. Anh chậm rãi từ phía sau bàn làm việc đứng dậy rồi đi đến bên cửa sổ sát đất, cả người tản ra hơi thở của bậc vương giả, giống như một vị chúa tể. Lý Thái Dung nhìn chằm chằm ánh trăng trên bầu trời, sau đó chậm rãi mở miệng.

"Trăng tròn qua đi chính là trăng non."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro