Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Truyện: 无间欲望

Tác giả: 璇兒的異瞳貓

Nguồn: vante737.lofter.com

Edit: Ayujun

———

NCT

ABO

OOC nghiêm trọng

Không được áp lên idol

Không được mắng mấy đứa nhỏ

Không được mắng tác giả

Không được mắng tôi

NP, không tiếp thu được làm ơn không cần xem.

allkun allwin alljun

———

[BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ]
[KHÔNG ĐƯỢC CHUYỂN VER, KHÔNG ĐƯỢC MANG RA KHỎI WATTPAD]

17.

Đuôi mắt còn treo lệ quang, lông mi bất an run rẩy. Tiền Côn không muốn mở ra hai mắt, anh nâng lên tay phải rồi xoa xoa tuyến thể sau cổ. Độ ấm cực nóng phảng phất như có thể khiến làn da bỏng rát. Nơi yếu ớt nhất hơi hơi nhô lên, ngoại vật đụng vào làm tuyến thể vốn dĩ trướng đau trở nên tê dại đau đớn. Tiền Côn nhanh chóng đem tay thu lại, cả người run rẩy. Anh chậm rãi mở hai mắt, cảm xúc hỗn loạn nhất nhất lộ ra, lại chỉ có vô tận bi thương khiến nhân tâm đau xót.

Hương tequila cùng bách hợp trong không khí quá nồng đậm, tình dục ái muội giống như sương khói mà uyển chuyển lưu luyến. Ánh sáng trong phòng có chút ám, chỉ có bức màn chưa kéo hết là để lộ ra một chút quang mang. Tiền Côn chuyển hướng về phía tia sáng này, ánh mắt có chút mờ mịt.

Anh chậm rãi ngồi dậy, tùy tay lấy áo ngủ của Lý Vĩnh Khâm mặc vào. Mỗi một dấu vết ái muội trên người đều thật đau đớn. Khi hai chân rốt cuộc chạm đất, Tiền Côn thiếu chút nữa liền lảo đảo ngã xuống, phần eo dưới giống như không tồn tại, chân cũng mềm nhũn đến vô pháp đứng thẳng. Cả người Tiền Côn run rẩy cưỡng bách chính mình đứng lên, chân trần hướng cửa sổ đi đến. Khi bức màn được kéo ra, ánh sáng cuối cùng cũng được tiến vào căn phòng, hai mắt đã thích ứng với hắc ám theo bản năng nheo lại, sửng sốt một hồi mới dần dần khôi phục. Tiền Côn nhìn ra ngoài cửa sổ, đầy trời tuyết bay, trong lòng lại là trăn mối ngổn ngang. Đôi tay rũ ở bên người chậm dãi dán lên mặt pha lê, ánh mặt trời làm ngũ quan của Tiền Côn càng thêm nhu hòa tú lệ, lông mi cùng đồng tử đều là màu nâu, đuôi mắt cùng môi chính là giống nhau, đỏ bừng mị hoặc.

Vì sao không rời đi?

Tiền Côn đem trán dựa vào pha lê, cúi đầu, trước mắt chỉ có một tầng hơi nước, bi thương cùng tuyệt vọng cuối cùng đều tích tụ lại thành một viên chân trâu, rơi xuống mặt đất vỡ tan.

Chẳng lẽ anh không nghĩ rời đi sao?

Nhưng Omega vào động dục kỳ lại có thể đi đâu đây?

Một đợt tình triều qua đi, sẽ có đợt tiếp theo kéo đến, có thể là nửa giờ, lại có thể là một giây sau, Tiền Côn có muốn đi cũng không được, anh chỉ có thể dựa vào Alpha vượt qua ba bốn ngày này.

Đau không?

Không đau.

Omega vào động dục kỳ chính là cực kỳ hưởng thụ, giống như ác quỷ hút đi tinh khí, có thể dễ dàng rơi vào đại dương mênh mông mang tên dục vọng, sa đoạ lại phóng túng.

Dòng nước trong phòng tắm vẫn luôn quanh quẩn bên tai, suy nghĩ của Tiền Côn cũng càng ngày càng phiêu xa. Để rồi trở lại một ngày mùa hè sau giờ ngọ, trước khi gấp sách để chuẩn bị trở về, Tiền Côn liền phát hiện cách đó không xa có một Từ Anh Hạo đang nhìn mình đến phát ngốc. Đối phương thấy anh nhìn lại, liền nhất thời không biết nên đặt tầm mắt ở đâu, gương mặt rõ ràng có chút đỏ ửng, rồi vẫy tay chào. Tiền Côn có chút sửng sốt, nhưng vẫn là chậm rãi đi qua, lễ phép mỉm cười đáp lại. Tình tiết sau đó chính là có chút cẩu huyết, Alpha trẻ tuổi không biết từ đâu tìm được tin tức của Omega mỹ lệ, dần dần thẩm thấu vào sinh hoạt, xảo ngôn thiện biến, nửa hống nửa lừa đem Tiền Côn mang lên giường. Côn kỳ thật là nguyện ý, Từ Anh Hạo cho anh tiền, anh có thể cho em trai mình tiếp tục điều trị. Chỉ là không biết từ khi nào, thứ tình cảm kia bắt đầu biến chất?

Hay đúng hơn, là từ khi nào động tâm?

Có thể là cái đêm đông rét lạnh kia, khi đối phương hỏi Tiền Côn có lạnh hay không. Hoặc cũng có thể là mỗi khi Từ Anh Hạo mỉm cười ôn nhu với anh.

Mà thứ tình cảm mới nảy mầm ấy còn chưa có khỏe mạnh trưởng thành, thì đã chết héo sau một đêm.

Tiếng nước phía sau đột nhiên im bặt, sau đó liền có tiếng bước chân vang lên. Tiền Côn ngẩng đầu, vội vàng đem nước mắt lau đi. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mà hương tequila cũng trực tiếp chui vào tuyến thể, cái cảm giác choáng váng vô lực kia lại bắt đầu trở lại, hô hấp cũng nặng nề hơn.

"Suy nghĩ cái gì?"

Lý Vĩnh Khâm có chút hài hước nhìn Tiền Côn khẽ run lên, chú báo nếm được mùi ngon lúc này đã tràn đầy thỏa mãn, ngữ khí cũng vì vậy mà trở nên ôn nhu.

"Nhân lúc tình triều còn không có tới, thần trí cũng thanh tỉnh, đi ăn chút gì trước đi, bằng không cậu sẽ chịu không nổi."

Tuy rằng không được đến trả lời, nhưng Lý Vĩnh Khâm cũng không bực. Anh chỉ đơn giản là tiến gần về phía trước.

"...Lý Vĩnh Khâm, tôi lại không quen biết cậu..."

Tiền Côn chậm rãi xoay người nhìn nam tử tà mị gần trong gang tấc này, mãn nhãn đều là phẫn hận.

"Cậu đang khóc vì ai?"

Nhìn đôi mắt rõ ràng còn chưa khô của Tiền Côn, Lý Vĩnh Khâm liền thu lại vẻ tươi cười rồi nhíu mày.

"Hiện tại không phải đã quen biết tôi sao? Cậu khóc vì Từ Anh Hạo?"

Ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu. Khi Lý Vĩnh Khâm nhìn đến vẻ phẫn nộ trong mắt Tiền Côn, thì tính cách ác liệt lại ngoi lên quấy phá. Tay phải anh vỗ nhẹ khuôn mặt đối phương. Tiền Côn lúc đầu còn phản kháng, nhưng sau đó lại bị tin tức tố cùng động dục kỳ cản lại. Tóc đen mới vừa gội qua có chút tích thủy, hai tròng mắt diễm lệ của Lý Vĩnh Khâm hiện lên một thứ cảm xúc không tên. Anh nhìn chằm chằm vào Tiền Côn, giống như muốn nhìn thấu toàn bộ linh hồn. Ánh mắt của một chú báo đen, chắc chắn lại bá đạo.

"Cậu hẳn là cũng biết tình cảnh hiện tại của mình phải không? Thứ Từ Anh Hạo có thể cho cậu, tôi cũng có. Cậu ở bên cạnh anh ta là cái dạng gì, thì ở bên cạnh tôi cũng như vậy, theo như nhu cầu, cớ sao lại không làm đâu? Cậu yên tâm, tôi sẽ không đánh dấu cậu, chút tự khống chế này, tôi vẫn là có."

Một bên nói, còn tay lại tự nhiên trượt xuống, từ gương mặt, cổ, cho đến trước ngực. Tiền Côn run rẩy, hô hấp cũng càng nặng nề, thường thường phát ra một chút rên rỉ. Lý Vĩnh Khâm thực thích thanh âm này. Chỉ cần ngửi đến hương bách hợp, anh liền có phản ứng sinh lý. Bộ dạng không tự chế như vậy, Lý Vĩnh Khâm vẫn là lần đầu tiên gặp phải.

"Cậu thật sự khiến người nghiện đó, bảo bối."

Lý Vĩnh Khâm cảm thán một câu, sau đó liền cười cười mà cởi đồ trên người đối phương ra.

"Khốn nạn!"

Ba chữ Từ Anh Hạo từ trong miệng Lý Vĩnh Khâm nói ra, giống như dao nhỏ cứa vào trái tim Tiền Côn. Không biết sức lực từ đâu ra, anh liền hung hăng đẩy, rồi vung lên một cái tát mà tức giận nhìn Lý Vĩnh Khâm.

Động tác ngoài dự đoán khiến Lý Vĩnh Khâm có chút kinh ngạc, anh không ngờ tính tình của Tiền Côn lại bén nhọn như vậy. Lý Vĩnh Khâm dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh má, nâng lên tay phải chạm vào bên mặt bị tát. Sau đó mới xoay đầu lại nhìn Tiền Côn mà cười một tiếng, ôn nhu nơi đáy mắt đã không còn chút nào. Giây tiếp theo, hương tequila liền ập vào trước mặt.

Omega vào động dục kỳ sao có thể chịu được, ngay sau đó liền thần chí không rõ, đầy mặt mê ly. Địa phương tư mật cũng ào ạt chảy ra chất lỏng, cảm giác tê dại giống như bị kiến cắn, hư không khó nhịn. Cả người Tiền Côn không chịu khống chế mà tự động hướng vào lòng người trước mặt, đôi tay lung tung rối loạn kéo lấy vạt áo đối phương. Đôi môi cọ lấy làn da Lý Vĩnh Khâm, giống như một con rắn loạn lắc thân mình, trong miệng cũng là khó nhịn được mà rên rỉ.

Đây là động dục kỳ Omega, yêu cầu Alpha không ngừng lấp đầy.

Lý Vĩnh Khâm cắn lấy tuyến thể của Tiền Côn, phóng thích tin tức tố, dưới thân chính là không ngừng chuyển động. Đôi mắt có chút mê ly của Tiền Côn híp lại, hình ảnh phía trên trần nhà dần dần biến đổi, đó là một cái bóng dáng, mái tóc đen dài của mẹ anh.

"Mẹ..."

Tiền Côn nhìn thấy hình ảnh kia còn có một phiên bản khác của chính mình đang nỗ lực chạy vội, bóng dáng kia rõ ràng gần trong gang tấc, rõ ràng lập tức liền có thể bắt được, nhưng vì sao, lại vẫn không thể đụng vào.

"Đừng đi mà... Mẹ ơi..."

Không biết là có thứ gì đem phiên bản kia của Tiền Côn vướng ngã, khi bóng dáng kia vội vội vàng vàng bò dậy, thì bên cạnh mẹ lại xuất hiện thêm hai người, một cao một thấp, hình thể gầy yếu, đó là Đổng Tư Thành cùng Hoàng Nhân Tuấn. Ba thân ảnh kia càng ngày càng xa, dù cho anh có cố thế nào, cũng đuổi không kịp.

Nước mắt đột nhiên trào ra, Tiền Côn giống như nhớ tới cái gì, liền hoảng loạn xô đẩy Lý Vĩnh Khâm.

"Em trai..."

Lý Vĩnh Khâm có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn là nhẫn nại hỏi.

"Cái gì?"

"Em trai tôi..."

"Tôi sẽ giúp cậu nói cho em trai."

Nói xong liền cắn xuống, Tiền Côn bị kích thích đến không thể ngừng rên rỉ ra tiếng, mà giọt nước mắt kia, cũng đã tràn mi.

Bạn hỏi Tiền Côn đau không?

Đau.

Đau đến khắc cốt ghi tâm.

·

·

·

"Bác sĩ, thằng bé không có việc gì phải không?"

"Người bệnh chỉ sốt cao do vì vết thương ngoài, vấn đề không lớn, thực mau sẽ tỉnh lại. Đối phương còn là cường A, thể chất so với tưởng tượng lợi hại hơn nhiều, cậu đừng quá lo lắng."

"Cảm ơn bác sĩ."

Sau khi tiễn bác sĩ, Hoàng Nhân Tuấn liền đem áo khoác cùng khăn quàng cổ cởi ra rồi ngồi trên chiếc ghế bên mép giường, cậu nhìn gương mặt có chút không an ổn của Phác Chí Thịnh mà lo lắng. Nhìn bình truyền nước còn rất nhiều, mới yên tâm xoay người ra cửa làm thủ tục viện phí.

———

La Tại Dân vô cảm tắt di động, sau đó từ trên xe bước xuống, giày da đạp lên tuyết trắng phát ra âm thanh lộp bộp, một vài bông tuyết dừng ở trên đầu vai cùng sợi tóc. Tuyết trắng rơi trên tóc khói cũng không phải thực rõ ràng. Tại Dân đi vào đại môn, phủi phủi tuyết trên đầu cùng áo khoác, sau đó mới hướng thang máy đi đến. Lượng người ở bệnh viện rất lớn, nhưng chỉ cần La Tại Dân tới gần, bọn họ liền lui ra phía sau vài bước. Tin tức tố của cậu quá mức khủng bố lại kỳ quái, ở giữa tuyết tùng còn kèm theo một tia rỉ sắt, gần như là mùi máu, thậm chí còn so với mùi máu càng làm cho người ta sởn tóc gáy. Ngửi không đến tin tức tố như Beta, sẽ bị hơi thở tử vong của La Tại Dân dọa sợ. Mà Alpha khác, lại chính là không dám tùy tiện tiến lên. Cho dù La Tại Dân cố tình thu lại tin tức tố, huyết tinh hương vị vẫn là bao phủ lấy cậu, mà bản thân Tại Dân, cũng không mấy để ý.

"Chờ một chút!"

Một bàn tay trắng nón đột nhiên ngăn lại cửa thang máy sắp đóng, bên trên còn có một cái bớt. Tại Dân không tính giúp người nọ ấn mở thang máy, nên cũng chỉ đơn giản là đứng im một chỗ chờ thang máy tự mở ra.

"Thật ngại quá."

Hoàng Nhân Tuấn có chút xin lỗi mà cười với La Tại Dân, sau đó liền ngoan ngoãn tiến vào, ấn số tầng, rồi đứng ở một bên, chỉ là đôi mắt thường thường sẽ liếc qua La Tại Dân một chút. Cậu có cảm giác đã từng gặp qua người này.

"Có phải tôi đã gặp cậu ở đâu không?"

La Tại Dân mang theo vẻ mặt đạm nhiên mà nhìn Hoàng Nhân Tuấn, đánh giá Omega có chút gầy yếu mỹ này. Mắt to tất cả đều là tò mò, môi mím lại, lông mi thường thường chớp động, xác thật làm người cảm thấy đáng yêu. Trên đầu còn có mấy cây ngốc mao, khiến La Tại Dân vươn tay ra sờ. Nhưng tất nhiên cũng chỉ suy nghĩ lướt qua, Tại Dân không muốn trả lời vấn đề của đối phương, vì vậy liền đem tầm mắt rời đi.

Lúc này, thang máy đã dừng lại ở lầu 4, sau đó có hai người tiến vào.

"Nhân Tuấn, sao em lại ở đây?"

Mới vừa làm xong giải phẫu nên Kim Đạo Anh có chút mỏi mệt, nhưng nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn xuất hiện ở bệnh vẫn là có chút kinh ngạc. Phía sau Kim Đạo Anh, Lý Đế Nỗ cũng là có chút sửng sốt.

"Bạn em té xỉu nên em đưa tới đây."

"Như vậy à."

Kim Đạo Anh cùng Lý Đế Nỗ cơ hồ là đồng thời đem tầm mắt hướng về phía La Tại Dân. Hương vị của người này đối với bọn họ mà nói chính là kích thích. Khi bệnh nhân xuất huyết trong phòng giải phẫu, thì cũng không có nặng mùi máu tươi như người này. Hơn nữa trong vị rỉ sắt còn dày đặc hương tuyết tùng lạnh lẽo. Kim Đạo Anh nhíu mày, sau đó lại khôi phục vẻ thư sinh. Còn Lý Đế Nỗ ở một bên, lại càng ngày càng đen mặt.

Không khí nhất thời có chút an tĩnh, không một ai lên tiếng.

"Nhân Tuấn, Tư Thành đâu?"

"A... anh trai em hẳn là ở nhà, em cũng không rõ lắm."

Cái tên này khiến La Tại Dân có phản ứng, cậu không lộ dấu vết mà nhìn thoáng qua Hoàng Nhân Tuấn, sau đó lại liếc Kim Đạo Anh ở phía trước, không biết suy nghĩ cái gì.

Đổng Tư Thành sao, anh trai tôi còn đang dỗ dàng.

"Đinh", thanh âm của thang máy vang lên, Kim Đạo Anh đem bàn tay đút vào túi áo blouse, sau đó nhấc chân bước ra ngoài.

"Đế Nỗ?"

"Tôi đưa Hoàng Nhân Tuấn trở lại phòng bệnh của bạn."

"Cũng được."

Cửa thang máy lại lần nữa đóng lại, Hoàng Nhân Tuấn rõ ràng có thể ngửi được hương linh sam, cùng với hương tuyết tùng của cái người quen mặt phía sau. Hai hương khí này khá giống, nhưng trên người của người nọ còn có một mùi vị khác, mà cái hương vị này, Nhân Tuấn lại không quá rõ ràng, nhưng nói chung cũng không chán ghét. Cậu chỉ cảm thấy hai người kia quả thật không biết thu liễm tin tức tố mà thôi.

Hoàng Nhân Tuấn khụ một tiếng, nhìn chằm chằm con số trên thang máy, trong lòng lại nhớ tới Phác Chí Thịnh, để rồi bị Lý Đế Nỗ đột nhiên ôm lấy bả vai. Cậu có chút kinh ngạc nhìn đối phương, hai mắt người nọ nhìn về phía trước, sắc mặt không quá tốt, mà cậu cũng không biết nên nói cái gì, vì vậy chỉ có thể quay mặt đi.

Thang máy tới nơi, Nhân Tuấn còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị Lý Đế Nỗ kéo về phía trước rồi. Mà di động lúc này cũng đột nhiên vang lên.

"Lạc Lạc à? Chí Thịnh..."

Trước khi cửa thang máy đóng lại, giọng nói của Nhân Tuấn liền dừng ở bên tai Tại Dân. Đôi mắt đạm mạc lóe lóe, cậu cúi đầu mở ra di động, lướt qua tư liệu về Đổng Tư Thành mà Trung Bổn Du Thái yêu cầu, sau đó dừng lại ở một tờ, mà nhìn chằm chằm vào cái tên Hoàng Nhân Tuấn. Trước khi ra khỏi thang máy, Tại Dân lại cất di động đi, không còn bất luận một biểu tình nào.

Ngũ quan diễn lệ vẫn là tử khí trầm trầm.

.

.

.

Tuyến lớn không có dấu hiệu ngừng lại.

Bạn đã gặp qua hoa hồng nở vào mùa đông chưa?

A, hoa hồng trắng, giống như sắp nở rồi.

-tbc-

Tôi cảm thấy chỉ cần nằm trong cái bệnh viện nhà họ Kim là hôm nào cũng có kịch cẩu huyết xem :))))))

À mà màu tóc này chắc là na thời boom :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro