
Chương 8
Tác giả: 正经西风
Trans: Ayujun
Nguồn: zhengjingxifeng.lofter.com
Hiện đại
Cảnh phỉ
OOC
[WARNING: CÓ NHÂN VẬT TỬ VONG]
TẤT CẢ CHỈ LÀ HƯ CẤU
———
Nửa đêm, 01:30, lúc này Nhân Tuấn mới rời đi Cực dạ.
Anh ruột? Đùa cái gì vậy.
Bên ngoài trời đang mưa to, rõ ràng ban ngày còn tính sáng sủa nhưng nửa đêm lại đột nhiên mưa lớn.
Hoàng Nhân Tuấn bất đắc dĩ nhìn đôi giày bị nước mưa bắn ướt của mình, a, lại đi nhầm rồi, đây là giày của Thần Lạc.
Ngữ văn trung học luôn sẽ có một đoạn phân tích ngữ cảnh, hoặc là khung cảnh tươi sáng ám chỉ một cái kết đẹp, hoặc là gió thu tô đậm bầu không khí bi thương. Nhưng màn mưa trước mặt cậu khi này lại không có một chút ý thơ nào. Loại thời tiết này chắc chắn sẽ không được viết vào những áng văn thơ tuyệt mỹ kia, nhưng lại càng có thể biểu đạt tâm tình của một người hơn là trời nắng hoặc gió thu.
Quả thực là rối bời đến tột đỉnh.
【 có việc, đi về trước 】
Hoàng Nhân Tuấn lấy di động ra nhắn tin cho Chung Thần Lạc, sau đó nhanh chóng ôm túi xách bước vào trong mưa. Tiếng mưa rơi cùng với tiếng ô tô chạy qua bên tai át đi thanh âm quan tâm của Thần Lạc.
———
Khi Nhân Tuấn về đến nhà thì toàn thân đã ướt đẫm. Chiếc áo thun rộng thùng thình gắt gao dán lấy vòng eo gầy. Ngay cả túi xác trước ngực cũng không thể may mắn thoát khỏi. Hoàng Nhân Tuấn nhanh nhẹn đem túi xách, di động cùng Viagra để trên bàn. Quần áo dính trên người quả thật không thoải mái gì. Cậu nhanh chóng cởi quần áo ướt ra, sau đó tiến đến phòng tắm. Những giọt nước máy lạnh băng dội lên người mang theo vị rỉ sắt đến buồn nôn. Nhân Tuấn dùng sữa tắm hương cam mà liều mạng xoa xoa thân thể đã lạnh đến đỏ bừng của mình. Cậu muốn dựa vào phương pháp cọ xát sinh nhiệt để bản thân ấm hơn một chút.
Mỗi lần mùa mưa của Hải thị tới, đều sẽ khiến Hoàng Nhân Tuấn cùng Chung Thần Lạc khổ đến không nói nổi. Thời tiết còn không kịp chuyển ấm thì mỗi ngày lại mưa như trút nước. Không khí ẩm ướt, lạnh lẽo vây lấy toàn bộ căn chung cư nhỏ. Nhân Tuấn đi chân trần ra khỏi buồng vệ sinh rồi nhanh chóng chui vào phòng ngủ. Sau đó tìm lấy một chiếc chăn tạm gọi là dày dặn mà bao lấy chính mình. Cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp, Nhân Tuấn thở phào một hơi. Chăn bọc lại trên người hành động không tiện, vì vậy chỉ cần cử động vài cái là cậu đã ngã lên giường.
Bùm!
"A!!! Chung Thần Lạc, em lại không thêm đệm rồi!!!"
Tuy nói có chăn bông giảm xóc, nhưng ván giường cứng rắn vẫn làm Nhân Tuấn cảm thấy chính mình sắp tan thành từng mảnh.
———
Chờ Chung Thần Lạc tan tầm trở về thì đã là bốn giờ sáng. Vừa vào cửa cậu đã thấy đôi giày mới của mình ướt sũng nằm một bên. Thần Lạc hít sâu một hơi rồi mặc niệm trong lòng: Người khác được giận còn mày thì không. Mày giận đến bệnh sẽ không ai thay được. Giận chỉ tổ tốn sức với tin thần thôi........
Cởi giày xong, Thần Lạc liền nhìn đến những vũng nước lớn lớn bé bé từ phòng tắm đến phòng ngủ, trên mặt bàn là túi xách và di động của Nhân Tuấn. Không cần xem cũng biết bên trong khẳng định có năm tin nhắn chưa đọc và ba cuộc gọi nhỡ.
"Hoàng Nhân Tuấn!?"
Chung Thần Lạc thu thập xong liền đẩy cửa phòng ngủ ra. Trên giường bỗng xuất hiện một đống kỳ lạ nào đó. Mà một đầu cam hồng quen thuộc lại đang ướt dầm dề mà nằm lên gối của cậu.
"Hoàng Nhân Tuấn, sao anh không hong khô tóc mà đã ngủ rồi! Còn nằm lên gối của em nữa chứ!"
Cái gì mà không nên giận. Chung Thần Lạc phẫn nộ đi qua xốc lên chăn.
"Đệt! Hoàng Hoàng Hoàng Nhân Tuấn anh là biến thái à! Sao lại không mặc quần áo!"
Sau khi xốc lên chăn, Thần Lạc liền lập tức đem nó che lại vị trí cũ, rồi sờ sờ gương mặt và vành tai đã hồng thấu của mình. Hoàng Nhân Tuấn bị thanh âm cá heo đánh thức lại không mở mắt được. Cậu chỉ đơn giản là cuốn chặt lấy chăn mà run nhè nhẹ, sau đó bĩu môi rầm rì nói câu lạnh quá. Thần Lạc lúc này mới phát hiện Nhân Tuấn có chút khác thường. Đối phương mặt đỏ hồng, trán lấm tấm mồ hôi, tóc mái ướt át che đi cặp mày nhíu chặt.
"Đại ca, anh đừng làm em sợ, anh bị cảm?"
Chung Thần Lạc duỗi tay sờ sờ trán của Nhân Tuấn. Quả nhiên là nóng đến dọa người. Vì thế cậu liền xoay người lấy chăn của mình bọc lấy Nhân Tuấn. Sau khi dịch tốt góc chăn mới cầm ô xuống lầu mua thuốc hạ sốt.
———
Hoàng Nhân Tuấn bị mùi đồ ăn đánh thức. Cậu mơ màng mà ngồi dậy dùng sức hít hít cái mũi, ừm, cháo thị nạc cùng trứng vịt bắc thảo.
Hoàng Nhân Tuấn đang chuẩn bị xuống giường đi uống cháo thì Thần Nhạc đã bưng chén vào phòng.
"Anh tỉnh rồi à."
Chung Thần Lạc nhanh chóng đem cháo đặt ở trên tủ đầu giường sau đó chà xát ngón tay mà nắm lấy lỗ tai. Hiển nhiên là cháo vẫn còn rất nóng. Nhân Tuấn rầm rì một tiếng rồi chui lại ổ chăn.
"Anh nằm xuống làm gì. Ngồi dậy uống chút cháo đi."
Chung Thần Lạc đem tay vói vào ổ chăn ý đồ túm lấy cánh tay Nhân Tuấn. Nhưng khi chạm đến làn da nóng bỏng thì cậu mới phản xạ có điều kiện mà thu tay lại.
"Hoàng Nhân Tuấn, anh mau mặc quần áo vào cho đàng hoàng đi!"
"Em đút cho anh ăn đi."
Nhân Tuấn nhấp miệng rồi chớp chớp mắt hướng Thần Lạc lấy lòng. Sáng sớm dương quang chiếu vào đôi mắt cậu. Chung Thần Lạc bất đắc dĩ nhìn đối phương mà cảm thán, người này quả thật rất giống một con hồ ly giảo hoạt.
Cháo đã đút, thuốc cũng ăn, Chung Thần Lạc từ lúc trở về liền mệt đến muốn chết. Buổi tối cậu còn phải trực đêm nữa. Thần Lạc nhìn Nhân Tuấn hạnh phúc chép miệng liền cảm thấy uỷ khuất. Tại sao cậu lại gặp phải tiểu tổ tông này.
"Sao anh lại thành ra thế này?"
"A, mắc mưa thôi. Nên về nhà tắm một cái."
Hoàng Nhân Tuấn ý đồ đem vấn đề này chuyển hướng. Và quả nhiên Thần Lạc cũng bị lừa.
"Đại ca! Nước lạnh anh cũng dám tắm! Anh có bị ngốc không?"
"Trên người ướt nhẹp rất khó chịu...... hơn nữa nước mưa dơ lắm......"
Hoàng Nhân Tuấn lẩm bẩm đem mặt vùi vào chăn, chỉ lộ ra đôi mắt mà làm nũng. Đối phương như vậy thật ra cũng rất đáng yêu, có lẽ là bởi vì sinh bệnh nên mới vậy. Thần Lạc quả nhiên không có biện pháp với người này.
"...... Lúc này anh tự dưng có thói ở sạch à. Mà sao không gọi xe?"
Đề tài lại quay trở về.
Hoàng Nhân Tuấn không thể nói là chính mình gặp lại thân nhân nhiều năm thất lạc nên đau lòng muốn chết mà cố ý sối mưa được. Cái lý do ấy cũng quá thẹn đi. Huống hồ cốt truyện cẩu huyết như vậy thì chắc chắn Thần Lạc sẽ đem ra cười nhạo cậu mỗi dịp lễ tết mất.
"...... Anh muốn thử xem đôi giày mới của em có chống nước không......"
"Hoàng! Nhân! Tuấn!"
Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới thì Chung Thần Lạc liền đau lòng. Đó chính là đôi giày cậu còn không nỡ đi một lần! Tuy rằng chỉ là hàng fake nhưng cũng rất đắt đó.
"A, đầu đau quá, anh ngủ một lát đây, em qua sô pha nằm được không."
Hoàng Nhân Tuấn ôm chăn hướng bên trái lăn một chút.
"Khụ khụ, hoặc em ngủ ở đây cũng được."
Giọng nói vẫn là có chút khàn khàn.
"Em còn muốn hát đó, không thể bị anh lây bệnh."
Chung Thần Lạc u oán nhìn chằm chằm Nhân Tuấn. Sau đó xách theo thảm ra sô pha ngủ.
———
Hoàng Nhân Tuấn ở nhà nằm một ngày. Ngày hôm sau Chung Thần Lạc tan tầm liền mang về một con gà mái già. Sau đó ném vào cái nồi sắt đen như mực ở ban công kia mà thì thầm nói muốn hầm canh. Một lúc sau, Hoàng Nhân Tuấn liền bọc chăn nhắm hai mắt đi tới phòng khách, cái mũi giống tiểu cẩu mà nơi nơi ngửi. Có lẽ là nằm một ngày mới vừa xuống giường nên có chút choáng váng, Nhân Tuấn quấn chặt chăn ngồi xổm trên mặt đất.
Chung Thần Lạc buông cái muỗng trong tay rồi hướng về phía đối phương. Cậu ngồi xổm xuống, sau đó nâng một đầu cam hồng kia lên. Hai mắt Nhân Tuấn nhắm chặt, lông mi rũ xuống, gương mặt vẫn có chút hồng. Thần Lạc đặt tay lên trán đối phương. Bàn tay lành lạnh làm Nhân Tuấn có chút co người lại. Chung Thần Lạc thuận thế đem bàn tay vén tóc mái của Nhân Tuấn lên, sau đó hôn hôn trán đối phương một chút.
Đại não nháy mắt thanh tỉnh, Hoàng Nhân Tuấn điên cuồng nháy mắt, lông mi cũng cọ tới cằm của Thần Lạc.
"Còn may đầu không nóng, không phát sốt đã là tốt rồi."
Chung Thần Lạc đứng lên bình tĩnh nhìn thoáng qua gương mặt đỏ bừng của Nhân Tuấn.
"Đừng che nữa, mặt anh đỏ lên rồi kìa."
Nói xong, cậu liền xoay người tiếp tục nghiên cứu canh gà.
Thực mau cơm trưa liền xong rồi, Hoàng Nhân Tuấn uống canh đến hạnh phúc ngã xuống sô pha. Cậu vuốt vuốt bụng thì mới phát hiện đầy tay đều là mồ hôi, trên người cũng vậy. Thói ở sạch nháy mắt phát tác, hiện tại Nhân Tuấn muốn đi một nơi có nước ấm để tắm rửa một chút.
TBC
T cũng muốn có người yêu như bạn lạc trong đây 🥺🥺🥺
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro