Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Tác giả: 正经西风

Trans: Ayujun

Nguồn: zhengjingxifeng.lofter.com

Hiện đại

Cảnh phỉ

OOC

[WARNING: CÓ NHÂN VẬT TỬ VONG]

TẤT CẢ CHỈ LÀ HƯ CẤU

———

Đổng Tư Thành lần đầu tiên nhìn thấy em trai mình là ở trong lòng ngực mama. Khi đó anh đã run run nhón nhân mà hưng phấn nhìn bọc chăn màu hồng. Lúc ấy Tư Thành mới 3 tuổi rưỡi, có nhón thế nào cũng không cao hơn giường được. Vì vậy chỉ có thể ủy khuất ngẩng cằm lên xem em trai lớn lên giống gì.

Sau đó một đôi bàn tay to đã nhấc Tư Thành lên, là baba đã quay trở lại sau khi đi làm thủ tục xuất viện. Tư Thành rốt cuộc thấy rõ bên trong cái chăn kia, em trai nho nhỏ, mặt nhăn bèo nhèo, một chút cũng không đáng yêu. Vì thế Đổng Tư Thành liền khóc oà lên, em trai không giống với những gì cậu tưởng tượng 8 tháng nay gì cả.

Mama cười nhìn về phía con trai cả, sau đó hai mắt đẫm lệ mà hôn lấy trán con út. Bạn nhỏ Đổng Tư Thành khi ấy đã đơn thuần mà cho rằng mama cũng bị diện mạo của em trai doạ khóc.

Sau đó em trai đã được đón về, trong nhà cũng bắt đầu náo nhiệt lên, các cô, các dì đều vây quanh nôi của em trai mà lộ ra vẻ mặt hiền từ, rồi kéo lấy tay mama khen em trai đáng yêu. Rõ ràng nhăn bèo nhèo đến khó coi mà, đâu có gì đáng yêu. Đổng Tư Thành bị cho ra rìa mà cố chấp chống cằm xem phim hoạt hình.

Mãi cho đến một ngày có người hỏi em trai tên gì, thì baba và mama mới bừng tỉnh đại ngộ. Bọn họ thế nhưng lại vội đến quên chưa đặt tên cho con trai nhỏ. Từ đó về sau, trong nhà lại lâm vào một loại náo nhiệt khác. Baba vội vàng lật từ điển đem mấy chữ có hàm nghĩa hay để tổ hợp thành danh tự, mama thấy vậy liền vội vàng phủ định những cái tên baba đưa ra.

Đổng Tư Thành thừa dịp baba mama ở phòng khách vui vẻ tranh chấp mà chạy vào phòng ngủ chính. Sau đó bắc ghế để nhìn em trai một chút. Mấy ngày nay có quá nhiều người đến nên Tư Thành cũng không có cơ hội xem, vì vậy đã gần như quên mất em trai trông như thế nào rồi.

Mấy ngày không thấy, em trai đã không nhăn bèo nhèo nữa. Khuôn mặt nhỏ hồng hồng giống như pudding vị dâu ở nhà trẻ, đôi mắt đen láy, lại sáng lấp lánh, giống như ngôi sao nhỏ trong tập tranh.

"Bánh gạo nhỏ."

Đổng Tư Thành lẩm bẩm, em trai trắng trắng mềm mềm giống như một miếng bánh gạo vậy. Nghĩ vậy, bụng của Tư Thành cũng có chút đói rồi.

"Winwin nhà chúng ta giỏi quá! Vậy liền tạm thời gọi em trai là bánh gạo nhỏ nha."

Không biết từ khi nào mama đã đứng ở phía sau mà bế Tư Thành lên. Ánh mắt Đổng Tư Thành dính lên người em trai, mà đối phương tựa hồ cũng vui vẻ nhìn cậu rồi khanh khách cười.

———

Đổng Tư Thành ngồi ở trong phòng học lầu 3, khu A của Hải đại mà nhìn giảng viên Kim đang đứng trên bục giảng quơ chân múa tay. Trên màn hình lớn có một tiêu đề đỏ tươi, trở lại quá khứ.

Nếu thật sự có thể trở lại quá khứ.

Đổng Tư Thành lấy ra một hộp kẹo bạc hà từ trong cặp, sau đó cau mày đổ hai viên vào tay. Biểu cảm nghiêm túc của anh giống như thứ này không phải kẹo mà là loại thuốc cứu mạng nào đó.

Nếu có thể trở lại quá khứ, anh sẽ quay lại buổi chiều hôm đó. Nếu Tư Thành không đòi mẹ đưa ra ngoài chơi với em trai, nếu Tư Thành không thừa dịp mẹ ngủ mà đẩy xe nôi ra ngoài sau đó bỏ đi mua kem.

Nếu Đổng Tư Thành không để lạc mất em trai thì tốt rồi.

Mười mấy năm qua, áy náy luôn cuốn lấy anh. Đổng Tư Thành không thể ức chế mà run rẩy. Bài diễn thuyết của giảng viên cũng trở nên chói tai lại quỷ dị.

———

Hôm qua Đổng Tư Thành đã thấy em trai mình.

Bởi vì đề tài nghiên cứu được thông qua, cho nên giảng viên Kim đã dẫn nhóm trợ giảng đến clb đêm lớn nhất Hải thị. Hành động này có vẻ như là tốt bụng, nhưng lại làm Đổng Tư Thành cười không nổi. Anh cùng những trợ giảng khác nửa năm qua đã phải tăng ca thức đêm, liều sống liều chết để làm ra thành quả. Nhưng trước khi công bố một ngày, nó đã nghiễm nhiên in lên tên của giảng viên Kim. Bọn họ chỉ được vài câu ngoài miệng khen ngợi của giảng viên Kim, còn đối phương thì bước lên vinh quang, lên bìa tạp chí khoa học, và nhận được một khoản tiền thưởng lớn.

Đổng Tư Thành không muốn lại nghe những câu khen ngợi sáo rỗng kia. Vì vậy liền hạ quyết tâm lấy cớ đi WC mà rời khỏi nơi này. Nhưng Đổng Tư Thành còn chưa kịp mở miệng thì đã bị một giọng nói ngăn lại.

"Không biết các vị khách quý có nhu cầu không ~"

Tư Thành cau mày rồi quay đầu lại xem ai không biết tốt xấu như vậy. Nhưng khi anh thấy rõ gương mặt của đối phương thì nháy mắt không biết nên vui hay buồn.

Quá giống, người này lớn lên thật sự quá giống mẹ anh.

Đổng Tư Thành liền trực tiếp kéo thiếu niên trước mặt rời xa nơi hỗn loạn này, mặc kệ thanh âm oán giận của vị giảng viên kia.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn người trước mặt đến phát ngốc. Một phút trước cậu đã định đem mấy bình cuối cùng bán ra ngoài. Nhưng lại bị cái người này bất ngờ kéo tới lối rẽ hành lang. Nếu không phải người kia nói một câu muốn mua, thì Nhân Tuấn đã không ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói.

Nhưng hiện tại, khi Hoàng Nhân Tuấn thấy hốc mắt hồng lên của đối phương. Cậu liền biết người này căn bản là không muốn mua hàng.

"Cậu....... cậu tên gì?"

Đổng Tư Thành thật cẩn thận hỏi Hoàng Nhân Tuấn, anh vẫn như cũ nắm lấy cổ tay cậu không buông. Anh sợ người này chỉ là một giấc mộng của mình, nhiều năm như vậy, Tư Thành sợ em trai sẽ lại một lần nữa từ trong tay mình biến mất.

"Cái này anh không cần biết. Anh rốt cuộc có mua hay không? Tôi còn phải làm ăn nữa."

Nhân Tuấn có chút sợ hãi mà muốn gạt tay Tư Thành ra. Nhưng có cố thế nào cũng không thành công. Nhân Tuấn nỗ lực hồi ức một chút, gần đây cậu không hại nam nhân đàng hoàng nào mà.

"Cậu tên gì?"

Đổng Tư Thành cố chấp nhìn Hoàng Nhân Tuấn, một chút một chút, cuối cùng tất cả đều biến thành dáng vẻ tuổi trẻ của mẹ anh.

"...... Hoàng Nhân Tuấn."

Cậu vốn dĩ không định quan tâm đến kẻ điên này. Cực dạ mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều người như vậy, hoặc là say bí tỉ, hoặc là phê thuốc. Nhưng khi nhìn người trước mặt, cậu lại không nghĩ đến việc cự tuyệt bất luận thỉnh cầu nào của đối phương.

Vì cái gì lại mạc danh có cảm giác quen thuộc đến vậy?

"Không, bánh gạo nhỏ, em là bánh gạo nhỏ của anh."

Những giọt nước mắt của Tư Thành rốt cuộc lăn xuống. Có một loại trực giác nói cho anh rằng anh tuyệt đối sẽ không nhận sai.

"Anh là anh trai ruột của em."

Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy những lời này châm chọc lại quen tai, anh trai ruột? Cậu đột nhiên nhớ tới ngày đầu đến viện phúc lợi. Hôm đó thời tiết rất đẹp, gió xuân ấm áp gợi lên sự hưng phấn của bọn nhỏ, cậu cùng một đám các bạn nhỏ được cảnh sát cứu ra, sau đó đưa đến viện phúc lợi này. Chú cảnh sát nói, rất nhanh ba mẹ sẽ đến đón bọn họ về nhà.

Ba mẹ? Về nhà? Gia đình?

Từ đó về sau, Hoàng Nhân Tuấn mỗi ngày sẽ rời giường sớm nhất, sau đó ngồi trên dây đu mà nhìn chằm chằm cửa sắt, chờ đợi "ba mẹ" sẽ đến đón cậu về nhà.

Nhưng khi đám trẻ của viện phúc lợi càng ngày càng ít đi, thì cũng không có ai đến tìm cậu. Không ai sẽ nguyện ý bố thí một ánh mắt cho cậu. Nhưng khi đó Nhân Tuấn vẫn cứ như cũ cố chấp mà nhìn chằm chằm cửa sắt, cầu nguyện chính mình không phải là một đứa trẻ bị vứt bỏ.

Ba tháng sau, khi đứa bé cuối cùng được đón đi, chú cảnh sát cùng viện trưởng liền nhìn về phía cậu mà cao giọng bàn bạc. Hoàng Nhân Tuấn nhìn bọn họ, người trước là đồng tình khẩn thiết, còn người sau chỉ nhăn mày lại.

Dây đu rốt cuộc không lay nổi, mà chính cậu, giống như đã bị vứt bỏ.

Nhưng mà, đột nhiên có một đứa bé trai cao lớn đứng trước mặt cậu, đôi mắt của đối phương rất lớn, rất sáng.

"Em tên gì?"

Hoàng Nhân Tuấn từ nhỏ liền lớn trên trong tay bọn buôn người. Bởi vì quá nhỏ yếu nên không bán nổi, mà bán không ra, thì sẽ đơn giản bị bắt đi theo một ông lão gãy chân ăn xin kiếm tiền. Từ đó bọn họ liền giơ gậy sắt lên mà hung tợn nói về sau cậu không được phát ra một thanh âm nào. Nhân Tuấn còn nhớ rõ vào năm cậu ba tuổi, lần đầu tiên ăn xin không cẩn thận nói câu cảm ơn. Kết quả thiếu chút nữa bị đánh gãy chân, vì thế suốt 5 năm, một chữ cậu cũng chưa nói ra.

Hoàng Nhân Tuấn lắc đầu lại chỉ chỉ miệng mình, cậu đã quên mất như thế nào nói chuyện, tên? Tất cả mọi người đều gọi cậu là tiểu người câm.

Thấy ánh mắt ảm đạm của cậu, đối phương liền cười mà cong lưng nắm lấy bàn tay nhỏ.

"Anh là Hoàng Húc Hy. Từ hôm nay trở đi tên của em sẽ là Hoàng Nhân Tuấn."

"Hoàng Nhân Tuấn, em là Nhân Tuấn của anh."

Hoàng Nhân Tuấn chớp chớp mắt nhìn về phía người trước mặt, cậu vừa mừng vừa sợ. Chỉ là trong mắt cậu luôn có thứ gì đó lập loè, như là nước mắt, mà Hoàng Húc Hy, chính là thái dương.

"Tôi không phải cái gì mà bánh gạo nhỏ. Tên của tôi là Hoàng Nhân Tuấn."

Cho nên, khi Đổng Tư Thành nói ra một câu kia, Nhân Tuấn chỉ cảm thấy đau lòng mà hít thở không thông. Cậu có lẽ chính là bánh gạo nhỏ trong miệng người này, nhưng đó là chuyện trước khi cậu tám tuổi. Bánh gạo nhỏ đã chết ở dây đu của viện phúc lợi vào một buổi hoàng hôn nào đó rồi. Từ đây trên thế giới lại có thêm một người tên Hoàng Nhân Tuấn, là Hoàng Nhân Tuấn của Hoàng Húc Hy.

Vì thế cậu liền rút tay mình ra khỏi cái nắm của đối phương. Mà Đổng Tư Thành chỉ có thể nhìn về phía bàn tay rỗng tuếch, tựa như chiếc xe nôi năm ấy không thể nào tìm trở về.

"Là lỗi của anh. Là anh đã để lạc mất em. Em đánh anh, mắng anh cũng được. Nhưng xin em đừng đối với anh như vậy...... Đừng không nhận anh...... Cùng anh về nhà đi...... Baba nhìn thấy em nhất định sẽ rất vui."

Hoàng Nhân Tuấn nhớ tới chính mình như thế ở tầng hầm âm u ẩm ướt trưởng thành cùng với đòn roi suốt tám năm. Hồi ức xấu xí tựa như phim điện ảnh mà không ngừng hiện lên trong đầu cậu. Những điều đó, không phải một câu thực xin lỗi là có thể xóa bỏ hoàn toàn.

Dù người trước mặt cùng cậu có tám phần giống.

"Anh nhận nhầm người rồi."

Nhưng Hoàng Nhân Tuấn vẫn là lạnh nhạt mà nói như vậy, từng câu từng chữ, rành mạch.

Khi đối phương xoay người rời đi, Đổng Tư Thành không có theo sau. Anh dựa vào hành lang lạnh lẽo mà chậm rãi trượt xuống. Tư Thành biết kết quả sẽ như vậy. Tha thứ là một từ khó có thể nói ra.

Yêu một người thực dễ dàng, tựa như chính mình khi nhìn về phía em trai ở trong nôi. Nhưng hận một người lại không dễ như vậy, bạn xem, đều hơn hai mươi năm, dù ánh mắt em trai nhìn anh có lạnh nhạt, thì cũng tuyệt nhiên không có một chút hận ý.

Nghẹn ngào đến vô pháp hô hấp, Đổng Tư Thành lấy ra một hộp kẹo bạc hà từ trong túi rồi đổ ra lòng bàn tay.

Tư Thành dị ứng với bạc hà, nhưng nó lại là thứ duy nhất có thể đem đau đớn của anh rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro