
Chương 4
Tác giả: 正经西风
Trans: Ayujun
Nguồn: zhengjingxifeng.lofter.com
Hiện đại
Cảnh phỉ
OOC
[WARNING: CÓ NHÂN VẬT TỬ VONG]
TẤT CẢ CHỈ LÀ HƯ CẤU
———
"Sếp ơi, tôi thật sự là cái gì cũng không biết!"
Hoàng Nhân Tuấn tiến cục cảnh sát.
Giờ phút này cậu đang ngồi trong phòng thẩm nhấn mà trừng lớn đôi mắt vô tội nhìn về phía anh cảnh sát trước mặt, ý đồ bán manh, trang đáng yêu để chứng minh trong sạch. Kỳ thật chuyện này đúng là không thể trách Hoàng Nhân Tuấn. Cậu chỉ là uống nước chanh nhiều quá nên mới đi WC mà thôi. Ai ngờ lại trùng hợp gặp một đội cảnh sát đang bí mật bắt giữ con buôn ma tuý.
"Cậu nói về tình huống hôm đó xem nào."
Có lẽ ánh mắt vô tội của Nhân Tuấn đã khiến vị cảnh sát trẻ tuổi này nổi lên lòng trắc ẩn, ngữ khí của đối phương rõ ràng ôn hoà hơn lúc nãy nhiều.
"Lúc đó tôi mới vào WC, còn chưa kịp cởi lưng quần thì một người đàn ông tóc ngắn xuất hiện. Dáng người của đối phương cao cao gầy gầy. Tôi vốn dĩ không để ý gì đâu, nhưng mà người nọ cứ cười tủm tỉm nhìn tôi rồi tiến lại gần. Để tôi nói cho sếp nghe, nhìn gần thật sự rất đẹp. Chính là cái cảm giác yêu diễm đó sếp có hiểu không."
Hoàng Nhân Tuấn vừa nói vừa gật đầu, giống như là đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật. Vị cảnh sát kia bắt đầu nhíu nhíu mày.
"Nói trọng điểm!"
"Người nọ nhìn chằm chằm đôi mắt tôi rồi tiến lại gần nên tôi bị doạ đến choáng váng đó. Sếp cũng hiểu mà. Nơi đó là hộp đêm. Đối phương lại lớn lên đẹp như vậy......"
"Nói! Trọng! Điểm!"
Vị cảnh sát trẻ gõ gõ cái bàn cảnh cáo. Nhân Tuấn cảm thấy người này thật không thú vị gì cả. Đùa một chút cũng không được.
"Người đó, cởi quần áo rồi ném lên người tôi. Tiếp theo liền nhảy ra khỏi cửa sổ mà đi rồi. Sau đó cảnh sát vào tới. Chấm hết."
Nói xong, Nhân Tuấn liền nhướng mày về phía vị cảnh sát trẻ, ý bảo đây chính là trọng điểm.
Đối phương tựa hồ có chút tức giận. Hoàng Nhân Tuấn nhìn chằm chằm vào biên bản trước mặt vị cảnh sát rồi chớp chớp mắt.
"Hay là tôi càng nói tỉ mỉ hơn nhé? Ví dụ như.....người kia cởi quần áo như thế nào?"
Vị cảnh sát trẻ không biết là xấu hổ hay là tức giận, mặt đối phương đỏ bừng lên, vừa định nói cái gì đó thì đã nhận được mệnh lệnh từ tai nghe. Đối phương đứng lên, cúi đầu nói một tiếng "vâng" với tai nghe, sau đó trừng mắt nhìn Nhân Tuấn một cái rồi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Lý Đế Nỗ tháo xuống tai nghe theo dõi phòng thẩm vấn.
Chỉ chốc lát sau, vị cảnh sát trẻ kia đã vội vàng tới gõ gõ lên cửa phòng theo dõi. Sau khi được cho phép tiến vào thì mới nổi giận đùng đùng hướng Lý Đế Nỗ hội báo.
"Đội trưởng, người này căn bản không phối hợp. Tôi cảm thấy đối phương muốn ăn mặc giống TEN để đánh lừa tầm mắt của chúng ta cho TEN chạy trốn, bọn họ khẳng định là đồng loã!"
Lý Đế Nỗ không có phản ứng gì. Cậu chỉ nhìn chằm chằm một đầu cam hồng ở bên kia mặt kính mà chờ đợi một ánh mắt.
"Không ai được đeo tai nghe lên."
Lần đầu tiên các cấp dưới thấy đội trưởng Lý trầm ổn nghiêm túc với một tên côn đồ như vậy. Vì vậy trong lòng ai cũng nhận định đối phương nhất định không phải nhân vật đơn giản. Một đám cấp dưới đứng thẳng lưng mà quan sát tình huống bên trong phòng thẩm vấn, sợ bỏ lỡ cảnh "Tự mình dạy học" này.
Hoàng Nhân Tuấn thấy người tiến vào chính là Lý Đế Nỗ thì cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Cậu lười biếng dựa vào lưng ghế rồi ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương.
"Đã lâu không thấy nha sếp Lý ~"
Lý Đế Nỗ từ trên cao mà nhìn xuống cái người gầy đến đáng thương trước mặt. Cậu không hiểu tại sao Hoàng Nhân Tuấn còn có thể cười được. Cái người trước kia luôn muốn trở thành cảnh sát giờ đây đã nhuộm một đầu trương dương, nói chuyện tuỳ tiện, nịnh nọt mà cười với chính mình thậm chí là người khác. Giờ phút này, Lý Đế Nỗ còn cảm thấy viên răng khểnh kia đặc biệt chướng mắt.
"Hoàng Nhân Tuấn, tại sao cậu lại thành bộ dạng như bây giờ."
Nụ cười trên môi Nhân Tuấn cứng lại. Cậu nhìn cảnh phục cùng huân chương vinh dự trên người Đế Nỗ. Sau đó nhìn ánh mắt chán ghét lại đồng tình của đối phương. Người này thật đúng là một chút cũng không thay đổi. Trước sau như một, sống đến cao thượng.
"Tôi làm sao cơ? Tôi chỉ là một người dân bình thường tuân thủ luật pháp thôi."
Lý Đế Nỗ nhướng mày rồi đem hồ sơ trong tay quăng lên bàn.
"Tuân thủ luật pháp mà đi bán vigra trái phép?! Cậu giỏi thật đó Hoàng Nhân Tuấn."
"Quá khen quá khen, sếp Lý cũng cần sao? Tôi có thể nể mặt bạn học cũ mà chiết khấu cho cậu."
Hoàng Nhân Tuấn cợt nhả trêu ghẹo. Nhưng nó chỉ khiến Đế Nỗ càng thêm lo lắng, cậu phức tạp nhìn đối phương, cứ như vậy giằng co vài giây.
"Theo mình đi. Chúng ta sẽ tìm một công việc đứng đắn cho cậu."
Hoàng Nhân Tuấn không ngờ đối phương sẽ nói như vậy.
Lý Đế Nỗ là cảnh nhị đại, từ nhỏ đã là tam quan cực chính. Theo lý thuyết đối phương hẳn là sẽ chán ghét nhất những kẻ ăn không ngồi rồi tham sống sợ chết.
Lý Đế Nỗ nên giống như ba năm trước kia mắng Nhân Tuấn, sau đó tự mình đem cậu ném vào cục cảnh sát mới đúng.
Mà không phải giống như bây giờ. Trong khi mọi người đều ước gì Hoàng Nhân Tuấn chậm rãi thối rữa với đêm tối, thì người này lại muốn dẫn cậu đi.
"Cậu thích tôi phải không."
Thực xin lỗi, mình không thể.
Giống như những gì Nhân Tuấn tưởng. Nghe đến câu nói kia, Lý Đế Nỗ liền phẫn nộ mà đá cái bàn trong phòng thẩm vấn, rồi túm lấy cổ áo Nhân Tuấn mà ép cậu đối diện với mình. Hoàng Nhân Tuấn không dám nhìn vào đôi mắt của Đế Nỗ. Vì vậy cậu chỉ có thể rũ mắt nhìn chằm chằm gân xanh trên cổ đối phương. Người này đang thật sự tức giận.
"Mẹ kiếp! Cậu con mẹ nó tự sinh tự diệt đi!"
Nói xong, Lý Đế Nỗ liền đem Hoàng Nhân Tuấn đẩy mạnh xuống ghế rồi đóng sầm cửa mà đi ra ngoài. Các cấp dưới trong phòng theo dõi lần đầu tiên thấy đội trưởng nhà mình tức giận như vậy. Vì vậy chỉ có thể thu lại lòng hiếu kỳ mà đợi sếp mình về giao mệnh lệnh.
Hoàng Nhân Tuấn vô lực ngồi ở trên ghế. Bên chân là tập hồ sơ rơi đầy đất. Gia giáo tốt đẹp như Lý Đế Nỗ rất ít khi mắng chửi người, mà lần nào cũng là dành cho cậu.
Hoàng Nhân Tuấn đột nhiên nhớ tới một câu trong bức thư tình mà Sagan gửi đến Sartre.
"Cái thế kỷ này, điên cuồng, vô nhân tính, hủ bại. Nhưng người vẫn thanh tỉnh, ôn nhu, không nhiễm một hạt bụi."
[Le siècle de la folie, inhumaine, la corruption. Vous avez été sobre, doux, impeccable.]
(Trích Francoise Sagan - Love Letter to Jean-Paul Sartre)
Lý Đế Nỗ, từ trước đến nay, chúng ta đều không phải là người cùng một đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro