
[2]
07
Sau bữa cơm, Nghiêm Hạo Tường từ chối lời mời ở lại của bố mẹ Hạ Tuấn Lâm. Cậu mắc bệnh lạ giường, ban ngày còn đỡ, buồn ngủ thì nằm bò ra đâu cũng ngủ được, nhưng đến tối lại không xong, sau khi chuyển đến Giang Châu, cậu mất ngủ gần nửa tháng mới thích ứng được.
"Không phải trong nhà con không có ai à?" Trác Tịnh nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi, "Muộn thế này rồi, thôi đừng về nữa."
"Họ chỉ ra ngoài ăn bữa cơm thôi ạ," Nghiêm Hạo Tường giải thích, "Giờ này chắc cũng đã về đến nơi rồi."
"Ra ngoài ăn cơm mà lại không dẫn cậu đi cùng," Hạ Tuấn Lâm suốt cả buổi tối đều không được hưởng đãi ngộ của con trai ruột, giờ mới thấy trong lòng cân bằng lại một chút, "Cậu nói xem địa vị trong nhà của cậu phải thấp đến mức nào cơ chứ."
"Đúng là đãi ngộ không tốt bằng cậu." Nghiêm Hạo Tường nửa đùa nửa thật đáp.
"Đương nhiên," Hạ Tuấn Lâm tựa vào sô pha xoa cái bụng vừa ăn no đẫy, "Tôi là đứa con độc đinh chín đời của nhà họ Hạ đấy."
Trác Tịnh thấy Hạ Tuấn Lâm vừa ăn xong đã ngả người, chau mày đầy bất mãn, bước qua lôi cậu dậy, rồi lại tiếp tục khuyên Nghiêm Hạo Tường: "Đã muộn thế này rồi, để cô gọi điện cho bố mẹ con, hôm nay cứ ở lại đây đi."
"Cô ơi không cần đâu ạ," Nghiêm Hạo Tường đeo chiếc balo đặt trên sô pha lên vai, "Con không mang đồ để thay."
"Thì mặc tạm của Hạ Tuấn Lâm." Hạ Thụ Bân đề nghị.
"Không mặc được đâu," Hạ Tuấn Lâm bị lôi dậy, bắt đầu vận động co giãn cho tiêu thực, "Trường bọn con bắt ngày nào cũng phải mặc đồng phục, con chỉ có hai bộ đồng phục mùa hè thôi, trên người một bộ, ngày mai phải thay bộ khác nữa."
"Đúng đấy ạ." Nghiêm Hạo Tường gật đầu hùa theo.
"Thôi được, cô không giữ con ở lại nữa," Trác Tịnh đứng dậy đi về phía tủ lạnh, lấy một miếng bánh ngọt ra từ ngăn giữ tươi, "Con cầm miếng bánh về này, chiều nay cô vừa mới làm, không cho thêm chất phụ gia linh tinh gì vào đâu, tốt cho sức khỏe lắm."
"Hạ độc đinh," Trác Tịnh cho bánh vào hộp rồi bảo Hạ Tuấn Lâm, "Đừng có lượn lờ ở đấy nữa, tìm cái túi cho mẹ."
"Túi ở đâu cơ?" Hạ Tuấn Lâm lười nhác hỏi lại, kéo dài giọng ra, vẫn đứng nguyên xi không chịu rời một bước.
Trác Tịnh thấy vậy tức lắm, nâng cao âm lượng: "Trên tay tôi có chắc! Tôi mà biết thì còn cần anh tìm đấy à?"
"Cô ơi, không cần túi đâu ạ," Nghiêm Hạo Tường bước tới nhận lấy hộp bánh, "Con cầm là được rồi."
"Vẫn cứ tìm cái túi thì hơn," Trác Tịnh mở tủ đựng đồ ra bắt đầu lật tìm, "Cầm lại mệt ra."
"Nhóc nó bảo cầm được thì cứ để cho nó cầm, thanh niên trai tráng cầm có miếng bánh mà cũng mệt được à?" Hạ Thụ Bân cầm chìa khóa xe để trên bàn lên, bước ra cửa thay giày, "Cũng muộn rồi, đừng dềnh dàng nữa."
"Thôi được rồi," Trác Tịnh cũng không cố chấp thêm nữa, đưa bánh cho Nghiêm Hạo Tường, "Đi theo chú đi con, đến nhà thì nhắn tin WeChat báo cho cô một tiếng nhé."
Nghiêm Hạo Tường vốn cũng ngại làm phiền nhà họ thêm, định bảo mình gọi xe về là được, nhưng trải qua một buổi tối cậu cũng đã hiểu sơ sơ tính cách của gia đình này rồi, nếu lại từ chối chắc phải tranh chấp thêm nửa ngày nữa mất, hơn nữa Hạ Thụ Bân cũng đã thay xong giày, đành phải nói lời cảm ơn rồi đi theo ra cửa.
"Con cũng đi cùng nhé?" Hạ Tuấn Lâm nhìn sang Trác Tịnh, "Đi bộ một lát cho tiêu thực."
"Tôi còn không biết cái nết anh đấy à?" Trác Tịnh tức thì gạt phắt yêu cầu của Hạ Tuấn Lâm, "Đêm hôm còn đòi mò ra ngoài chơi, mau tắm rửa lên giường đi ngủ đi, mai còn đi học."
08
Lúc Hạ Thụ Bân đưa Nghiêm Hạo Tường về đến cửa rồi quay về nhà, Hạ Tuấn Lâm đã say giấc nồng tự bao giờ rồi, trước nay chất lượng giấc ngủ của cậu vẫn luôn tốt, đầu vừa chạm gối năm phút là ngủ được ngay.
Nhưng rời giường thì lại khó khăn đến lạ.
Trác Tịnh đã vào phòng Hạ Tuấn Lâm giở chăn đến lần thứ ba rồi, múc xong cháo vẫn chưa thấy cậu bước ra khỏi phòng.
"Hạ Tuấn Lâm!" Bà đặt bát xuống, hướng về phía phòng Hạ Tuấn Lâm mà hét lên, "Tôi cho anh năm giây, cút ra đánh răng rửa mặt ngay!"
Hạ Thụ Bân ngồi một bên vẫn thong thả đưa thìa cháo lên miệng, chẳng thèm ngẩng đầu. Kể từ lần đầu tiên Hạ Tuấn Lâm cắp sách đến trường, mỗi sáng trong nhà đều sẽ diễn ra cảnh tượng như thế này, ông đã được rèn luyện đến mức chẳng hề mảy may trước phong ba bão táp rồi.
Tất nhiên là Hạ Tuấn Lâm cũng đã được rèn luyện, cậu có thể nhanh chóng phán đoán ra thời điểm Trác Tịnh cận kề bên bờ vực của sự bùng nổ, đồng thời ba giây sau xỏ dép lao ra khỏi phòng, rồi tức tốc quay đầu xông thẳng vào nhà vệ sinh.
Vội vội vàng vàng, cuối cùng vẫn kịp bước vào lớp trước khi tiếng chuông vang lên.
"Hoàn hảo," Đặt mông xuống rồi, Hạ Tuấn Lâm bắt đầu một tràng tự khen, "Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát."
"Cái này trả cậu," Nghiêm Hạo Tường lấy chiếc hộp trong cặp ra đưa cho Hạ Tuấn Lâm, "Rửa sạch rồi."
"Ngon không?" Hạ Tuấn Lâm nhận lấy, "Mẹ tôi làm cái khác thì không nói, chứ bánh ngọt thì vẫn có nghề lắm."
"Tôi chưa ăn, hôm qua về muộn quá, cất vào tủ lạnh rồi."
"Thế tan học cậu đừng quên đấy," Hạ Tuấn Lâm nhét hộp vào trong cặp, "Để lâu lại mất ngon."
"Ừ."
09
"Ông chọn xong chưa?" Giờ nghỉ tiết hai, Lục Phi cầm tờ đơn đăng kí câu lạc bộ sang khoe khoang với Hạ Tuấn Lâm, "Tôi đã điền xong rồi."
Hạ Tuấn Lâm nhìn liếc qua tờ đơn trong tay cậu ta, không đưa ra nhận xét gì. Sau khi nhận ra nguyện vọng trên cùng là câu lạc bộ Văn học, cậu lập tức quay lại xác nhận: "Câu lạc bộ Văn học? Ông vừa phải chịu sự đả kích gì à?"
"Vô tri," Lục Phi ôm tờ đơn đăng kí vào lòng, "Theo thông tin mới nhất, Hứa Sênh chọn câu lạc bộ Văn học."
"Sao ông u mê cố chấp thế nhỉ," Hạ Tuấn Lâm khá là khâm phục nghị lực của Lục Phi, "Tán ba năm rồi vẫn chưa đổ, thế mà còn không chịu nhìn rõ hiện thực."
"Tán ba năm vẫn chưa đổ là thế nào," Lục Phi sửa lại lời cậu, "Đây gọi là thanh tiến độ vẫn đang trong quá trình chạy, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát."
"Không hổ là Lục A Q(*) của chúng ta," Hạ Tuấn Lâm giơ ngón cái với Lục Phi, "Đỉnh."
(*A Q là nhân vật chính trong tác phẩm "A Q chính truyện" của nhà văn Lỗ Tấn, nổi tiếng với phép "thắng lợi tinh thần", hay nói cách khác, tự huyễn hoặc mình. :))))))
Cũng không thể trách Lục Phi cố chấp, vì quả thực Hứa Sênh đúng là một cô gái xuất sắc về mọi mặt. Ngoại hình xinh xắn thôi khỏi phải nói, thành tích học tập cũng đủ đẹp mắt, còn khá có tài, bài viết của cô từng được đăng lên báo không ít lần.
Hạ Tuấn Lâm quen Hứa Sênh sớm hơn Lục Phi, tiểu học hai người đã học cùng một lớp, cộng thêm ba năm cấp hai, bảo là thanh mai trúc mã cũng không quá chút nào. Nhưng hai người cũng chẳng được coi là thân thiết cho lắm, thứ nhất là vì cậu không hay chơi với con gái, thứ hai là vì Hứa Sênh quá mức yên lặng, lúc nào cũng có vẻ rụt rè e ngại, mỗi lần tiếp xúc với cô, Hạ Tuấn Lâm chỉ sợ mình nói sai một câu sẽ khiến người ta khóc.
"Ông chọn cái nào?" Lục Phi lại quay về chủ đề ban đầu.
"Không biết," Hạ Tuấn Lâm còn chưa nghiên cứu kĩ danh sách lựa chọn, "Nhưng chắc chắn không phải cùng một chỗ với ông đâu, câu lạc bộ Văn học tháng nào cũng phải nộp bài, tôi có điên đâu mà tự đi tìm bài tập cho mình làm."
"Chim sẻ sao mà hiểu được phượng hoàng," Lục Phi tỏ vẻ hết sức đau lòng, "Cảnh giới của ông sẽ càng lúc càng cách xa tôi."
"Thế thì đúng là Bồ Tát hiển linh," Hạ Tuấn Lâm chắp tay, "A di đà phật."
Lục Phi chẳng hề bị đả kích mảy may, cậu ta lắc đầu ra vẻ thâm trầm, rồi lập tức đổi sang một mục tiêu khác, bắt đầu lôi kéo Nghiêm Hạo Tường.
"Tìm hiểu câu lạc bộ Văn học tí đi bạn?" Lục Phi chăm chú nhìn Nghiêm Hạo Tường.
"Cảnh giới của tôi không đủ," Nghiêm Hạo Tường không có hứng thú theo đuổi tình yêu cùng Lục Phi, "Làm chim sẻ là được rồi."
Liên tiếp bị từ chối hai lần, Lục Phi tỏ vẻ bất mãn nhìn sang hai người Nghiêm Hạ: "Hai ông ngủ một giấc với nhau xong là về cùng một phe cô lập tôi đấy à?"
"Ăn nói cho cẩn thận," Hạ Tuấn Lâm gõ ngón trỏ lên mặt bàn mấy cái, "Hôm qua cậu ta về nhà ngủ."
"Không đăng kí thật à?" Lục Phi xác nhận lại một lần nữa.
Hạ Tuấn Lâm trả lời vô cùng dứt khoát: "Không!"
Nghiêm Hạo Tường không đáp, chỉ hùa theo gật đầu.
"Rồi hai ông sẽ phải hối hận."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro