
Chương 5
Chương 5
Mạnh Dao đến Vân Thâm Bất Tri Xứ đã nửa năm, vốn là đệ tử ngoại môn của Lam gia, chỉ là Mạnh Dao thiên tính thông tuệ, đối với nội dung học nhìn qua là không quên được, Lam Hi Thần lại thấy hắn ngoan ngoãn lanh lợi, liền nói với Lam Khải Nhân thu hắn làm đệ tử nội môn.
Cửu Vĩ Hồ không giống tu sĩ người phàm ỷ lại quá mức vào vũ khí, Ngụy Anh sử dụng pháp thuật nhiều hơn. Nhưng Lam Khải Nhân không muốn hắn dùng pháp thuật bị người khác nhìn ra manh mối, muốn hắn dùng linh kiếm làm môi giới thi thuật, vì vậy Lam Khải Nhân cố ý chế tạo một linh kiếm cho hắn, sau khi đúc thành, Lam Khải Nhân dò hỏi Ngụy Anh muốn lấy kiếm tên gì, Ngụy Anh không thèm quan tâm đáp: "Tùy tiện", từ đó bội kiếm của hắn tên là Tùy Tiện.
Tuy rằng Ngụy Anh không lấy bội kiếm làm chủ lực, nhưng Lam Khải Nhân vẫn dùng bí pháp vì hắn mà tỉ mỉ chế tạo linh kiếm này, nhìn bội kiếm mình cực khổ chế tạo, trên chuôi kiếm khắc hai chữ "Tùy Tiện", Lam Khải Nhân tức giận chỉ vào Ngụy Anh mắng to hắn phí phạm của trời.
Sau khi có bội kiếm, Ngụy Anh chỉ mới lạ một thời gian, sau đó liền ném bừa khắp nơi, mỗi lần hắn ném đều được Lam Trạm nhặt về cất cẩn thận. Lam Trạm cũng từng nghĩ sẽ sửa lại tật xấu ném kiếm lung tung của hắn, nhưng mỗi lần hắn làm nũng nói: "Ta chỉ là tiểu hồ ly nhu nhược, chỉ cần Nhị ca ca bảo hộ là đủ rồi."
Hôm nay, Lam Khải Nhân muốn Lam Hi Thần thay ông tham gia Thanh Đàm hội do Nhiếp thị tổ chức, Lam Hi Thần hiện giờ đã 16, Lam Khải Nhân muốn từ từ giao việc trong gia tộc cho y xử lý. Sau khi Ngụy Anh nghe được, liền quấn lấy lôi kéo Lam Trạm và Mạnh Dao muốn đi cùng, Lam Hi Thần không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể đồng ý mang theo Ngụy Anh, Lam Trạm và Mạnh Dao cùng đi.
Sau khi tới Thanh Hà, Ngụy Anh đối với Thanh Đàm hội không có chút hứng thú nào, chỉ muốn tìm nơi nào vui chơi, cuối cùng Nhiếp Minh Quyết chỉ có thể để cho đệ đệ Nhiếp Hoài Tang của mình mang Ngụy Anh đi dạo khắp Thanh Hà, hai người mới gặp mà như quen thân đã lâu, rất có cảm giác gặp nhau quá muộn, thường xuyên đi chơi đến thâu đêm không muốn về.
Từ sau khi Ngụy Anh đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Trạm chưa bao giờ tách hắn ra quá lâu, ở Thanh Hà nhiều ngày, Ngụy Anh luôn bị Nhiếp Hoài Tang kéo đi chơi đùa khắp nơi. Y đi theo Lam Hi Thần dự Thanh Đàm hội, không thể ở cùng hắn, không ở bên cạnh hắn được nhiều, Lam Trạm luôn cảm thấy không quen. Đã nhiều ngày hắn trở về càng ngày càng khuya, Lam Trạm luôn chờ, ngày rời khỏi Thanh Hà, nhìn Ngụy Anh và Nhiếp Hoài Tang kề vai sát cánh, lưu luyến không rời mà từ biệt, Lam Trạm chỉ rũ mắt không nói, lạnh lùng nhìn Nhiếp Hoài Tang liếc mắt một cái.
[Bản edit chỉ được đăng tải tại Wattpad của Ngáo (wattpad.com/user/nguyenguyen9473). Nếu thấy ở những web khác đều là sản phẩm ăn cắp, xin thẳng tay báo cáo.]
Sau khi rời khỏi Bất Tịnh Thế, Ngụy Anh khuyến khích Mạnh Dao xin Lam Hi Thần dẫn bọn họ đi săn đêm, Mạnh Dao cũng muốn thử xem tu vi của mình hiện giờ như thế nào, liền đáp ứng Ngụy Anh tự mình đi hỏi Lam Hi Thần, cuối cùng bốn người một đường theo hướng từ Thanh Hà trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ mà săn đêm.
Lần đầu tiên săn đêm, Ngụy Anh rất hưng phấn, Lam Trạm luôn nhìn chằm chằm hắn, sợ hắn không cẩn thận một chút sẽ bị tà ám gây thương tích. Tuy rằng Ngụy Anh không đủ kinh nghiệm, nhưng hắn thông minh linh hoạt, lại là thân Cửu Vĩ Hồ, yêu thú tầm thường nhìn thấy hắn đều quay đầu bỏ chạy.
Hôm nay bốn người đi vào một thôn nhỏ ngoài thành Nhạc Dương, nghe thôn dân nói gần đây ban đêm luôn có gia cầm mất tích vô cớ, có mấy thôn dân gan lớn buổi tối đi xem xét, cũng biến mất không thấy đâu, hiện giờ trong lòng thôn dần đều hoảng sợ, tới buổi tối thì không ai dám ra khỏi cửa.
"Vậy sao mọi người không đi tìm gia tộc tu tiên ở địa phương?" Ngụy Anh nghe xong tò mò hỏi.
Một vị lão giả lớn tuổi, mặt đầy u sầu nói: "Haizzzz, thành Nhạc Dương là nơi gần chúng ta nhất, nơi đó được Thường gia đóng giữ, vài ngày trước chúng ta phái một người đến đó xin giúp đỡ, nào biết bị người Thường gia đuổi về. Bọn họ chê thôn chúng ta nghèo, không có gì cung phụng, bảo chúng ta góp đủ bạc rồi hãy đến tìm họ."
Ngụy Anh tức giận, nói với Lam Trạm: "Người như vậy cũng xứng tu tiên sao." Sau đó lại nhìn về phía lão giả cười nói: "Lão gia gia, vậy sao người không tìm đến Thanh Hà Nhiếp thị, tông chủ Nhiếp gia là người cương trực công chính, nghe nói nơi này có tà ám quấy nhiễu, chắc chắn sẽ giúp mọi người."
"Chúng ta nào dám đi, Thường gia kia hoành hành ngang ngược, bị bọn họ biết thì thôn chúng ta sẽ gặp đại nạn mất. Đường đi Thanh Hà lại xa, thôn nhỏ như chúng ta đến cả cái xe bò cũng không có, dựa vào hai chân chỉ sợ không táng thân giữa đường trong miệng dã thú, thì cũng bị tà ám làm hại."
Nghe lão giả nói xong, bốn người đều cau mày, đặc biệt là Mạnh Dao, không biết nghĩ đến cái gì mà buông xuống đôi tay đã nắm thành quyền.
Lúc này Lam Trạm nói: "Không cần lo lắng, giao cho chúng ta là được."
Nghe y nói xong, trong mắt lão nhân gia hiện lên một tia mong đợi, chỉ là trong chớp mắt sau lại lo lắng nói: "Đã sớm nhìn ra lai lịch bất phàm của các vị công tử, chỉ là việc này quá kỳ quái, các vị tuổi còn nhỏ, không nên mạo hiểm."
Ngụy Anh không chút nào khoa trương nói: "Lão gia gia, người yên tâm, Nhị ca ca của ta rất lợi hại, người chỉ cần chờ tin tốt của chúng ta thôi."
[Bản edit chỉ được đăng tải tại Wattpad của Ngáo (wattpad.com/user/nguyenguyen9473). Nếu thấy ở những web khác đều là sản phẩm ăn cắp, xin thẳng tay báo cáo.]
-----------
Ban đêm, bốn người nấp trong chỗ tối, Ngụy Anh cảm thấy hơi hoảng hốt, Lam Trạm thấy hắn không khỏe, nhỏ giọng hỏi: "Ngụy Anh, làm sao vậy?"
Ngụy Anh có chút nôn nóng, nhưng vẫn ra vẻ kiên cường nói: "A? Nhị ca ca, ta, ta không có gì."
Lam Trạm nhìn Ngụy Anh chằm chằm, vẻ mặt không tin hỏi: "Thật sự không có việc gì?"
Bị Lam Trạm nhìn như vậy, Ngụy Anh biết không thể giấu giếm, liền lôi kéo tay Lam Trạm đặt trước ngực mình nói: "Nhị ca ca, thật sự không có gì, chỉ là tim ta đập có chút nhanh, có thể là quá hưng phấn, cho ngươi sờ thử này."
Mạnh Dao cười nói: "A Anh, mấy ngày nay một đường săn đêm, ngươi như thế nào vẫn hưng phấn như vậy, muốn nói khẩn trương thì người nên khẩn trương nhất là ta mới đúng."
Nghe Mạnh Dao nói xong, Lam Hi Thần an ủi: "A Dao cũng rất lợi hại, không cần khẩn trương quá."
Mới vừa nói xong, liền nghe từ trong rừng truyền đến âm thanh sột soạt, mọi người đều ngưng hô hấp, sợ quấy nhiễu đến vật ở xa kia. Thanh âm càng ngày càng gần, cỗ bất an trong lòng Ngụy Anh cũng ngày càng mãnh liệt, Lam Trạm nhìn thấy biến hóa của hắn, nắm chặt lấy tay hắn trấn an.
Chờ vật kia tiến vào tầm mắt của mọi người, Lam Trạm rốt cuộc hiểu rõ tại sao Ngụy Anh lại bất an như vậy, chỉ thấy một con vật họ mèo có thân hình cao lớn hơn cả nam tử thành niên, đi qua đi lại khắp trong thôn, thì ra là một con sơn báo.
Sơn báo vốn dĩ là thiên địch của hồ ly, khi Lam Trạm nhìn thấy nó thì càng nắm chặt tay Ngụy Anh hơn. Những thôn dân mất tích và gia cầm trong thôn chắc hẳn đã sớm chôn vùi trong bụng con sơn báo này, y nhìn về phía Ngụy Anh, chỉ thấy trong mắt Ngụy Anh phiếm hồng.
Lam Trạm hô khẽ: "Ngụy Anh, ngưng thần."
Nghe được tiếng của Lam Trạm, Ngụy Anh dần dần thả lỏng, vội nói: "Lam Trạm, ta không sao, chúng ta cần phải có cách đối phó, ta đi dụ nó, ngươi và Đại ca vây công, A Dao lựa thời cơ giết nó."
Lam Trạm cự tuyệt nói: "Ta đi dụ nó, ngươi không cần ra ngoài."
"Nhị ca ca, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta thật sự không sao."
Lam Trạm kiên định nói: "Không thể, ngươi ở đây."
Nhìn thấy Lam Trạm kiên định như vậy, Ngụy Anh nhuyễn thanh nói: "Nhị ca ca, vậy ngươi đi dụ nó, ta và Đại ca vây công."
Lam Trạm biết Ngụy Anh không có khả năng an tâm ở lại thủ, giao phó Lam Hi Thần coi chừng Ngụy Anh nhiều một chút, liền đồng ý Ngụy Anh và Lam Hi Thần cùng nhau vây công, tự y đi dụ dỗ con sơn báo.
Sơn báo đang vồ gia cầm trong sân của thôn dân, thấy Lam Trạm đến liền đuổi theo y, Lam Trạm dụ con sơn báo đến một bãi đất trống, khi Lam Hi Thần và Ngụy Anh tính toán cùng nhau ra vây công, nào biết sơn báo đột nhiên biến thành hai, chỉ trong một cái chớp mắt, trong mắt Ngụy Anh đột nhiên sáng lên ánh sáng màu xanh lục, ánh sáng này hướng Ngụy Anh đánh tới.
"Ngụy Anh..."
Mắt thấy sơn báo sắp cắn trúng Ngụy Anh, Lam Trạm vội điều khiển Tị Trần hướng nó đâm tới, Lam Hi Thần cũng bị một màn này kinh sợ, đồng thời điều khiển Sóc Nguyệt cùng tấn công con sơn báo.
Hai thanh linh kiếm đồng thời công kích về hướng sơn báo, nhưng da lông nó quá dày, Sóc Nguyệt và Tị Trần chỉ có thể gây ra một vết thương nhỏ liền bị nó dùng móng vuốt chắn lại bay ngược trở về.
Chỉ trong chớp mắt này, Ngụy Anh nhảy ra khỏi phạm vi công kích của nó, đồng thời dùng Tùy Tiện đâm tới ngực sơn báo, sơn báo bị Tị Trần và Sóc Nguyệt gây thương tích, biết rõ linh kiếm lợi hại, cũng không đón đỡ, thân mình nhoáng lên, nhảy đến mặt khác một bên tiếp tục đánh tới Ngụy Anh.
Bởi vì nó quá nhanh nhạy, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì con sơn báo đã bổ nhào vào trước người Ngụy Anh.
"Ngụy Anh....."
Lam Trạm lại thất thanh hô lên, đồng thời nhanh chóng bay về hướng Ngụy Anh bên kia, nhưng y còn chưa kịp tới trước mặt Ngụy Anh, chỉ thấy một đạo hồng quang lóe lên. Ngụy Anh đã hóa thành hồ ly, sáu cái đuôi đong đưa sau lưng, trong mắt phát ra hồng quang, khinh miệt nhìn con sơn báo lớn trước mặt.
Sơn báo tuy là thiên địch của hồ ly, nhưng nó chỉ là tinh quái chưa mở linh trí, hoàn toàn dựa vào bản năng mới phát giác Ngụy Anh là hồ ly, chỉ là nó không ngờ tới, Ngụy Anh không phải hồ ly bình thường, hiện tại nó đã bị lạc trong thuật ảo ảnh của Ngụy Anh.
Thấy con sơn báo không thể động đậy, Lam Trạm vội điều khiển Tị Trần đâm tới trước ngực nó. Giải quyết xong sơn báo, Lam Trạm nhanh chóng đến bên người Ngụy Anh, lo lắng hỏi: "Ngụy Anh, ngươi có sao không?"
Nghe được tiếng của Lam Trạm, Ngụy Anh vội đổi về hình người, bắt lấy tay y cho y sờ chỗ này chỗ kia trên người mình, nói: "Nhị ca ca, ngươi xem, ta rất tốt."
Hai người mấy năm nay vẫn luôn ngủ cùng giường, cho dù Ngụy Anh trưởng thành, vẫn quấn lấy Lam Trạm muốn ngủ cùng y. Ngày thường Ngụy Anh thích ở trong ngực Lam Trạm củng tới củng lui, cũng thích hóa thành hồ ly để Lam Trạm vuốt lông cho mình, cho dù hóa thành hình người Ngụy Anh cũng sẽ theo thói quen mà bắt lấy tay Lam Trạm cho y sờ tới sờ lui trên người mình, đối với động tác này của hai người họ, mọi người ở Lam gia đã sớm thấy nhiều không trách.
Lam Trạm thấy hắn không sao mới nhẹ nhàng thở ra, nói: "Lần sau không thể lỗ mãng."
Ngụy Anh vui cười nói: "Được được được, đều nghe Nhị ca ca."
Mạnh Dao cũng không biết thân phận thật sự của Ngụy Anh, thấy một màn như vậy hắn chỉ cảm thấy ngạc nhiên, vừa mới giết được sơn báo, hắn không giúp đỡ được nhiều, cảm thấy áy náy vô cùng, sau khi nhìn thấy chân thân của Ngụy Anh, trong lòng biết chuyện này quan trọng, hắn liền bảo đảm tuyệt đối sẽ không nhắc tới nửa lời với người ngoài.
[Bản edit chỉ được đăng tải tại Wattpad của Ngáo (wattpad.com/user/nguyenguyen9473). Nếu thấy ở những web khác đều là sản phẩm ăn cắp, xin thẳng tay báo cáo.]
Ngày hôm sau, mọi người đem thi thể sơn báo về thôn, nói cho thôn dân không cần lo lắng nữa, sau đó xuất phát đến thành Nhạc Dương.
Sau khi nghe thấy tác phong làm việc của Thường gia, mọi người định sẽ đi tìm hiểu hoàn cảnh một chút, nếu sự việc thật sự là như vậy, bọn họ sẽ truyền tin cho Nhiếp Minh Quyết, để hắn tự xử lý Thường gia.
Mấy người đến Thường gia cách đó không xa, Mạnh Dao nhìn thấy ven đường có một con mèo nhỏ màu đen, kéo một móng vuốt bị thương, phẫn nộ nhìn chằm chằm cửa lớn Thường gia, Mạnh Dao thấy nó đáng thương, liền đi qua bế mèo nhỏ lên, nào biết mèo nhỏ chẳng những không cảm kích, còn hung hăng cào Mạnh Dao một đường, móng vuốt vốn dĩ đang bị thương giờ phút này càng thêm nghiêm trọng.
Mạnh Dao thấy thế, nhịn đau ôm chặt mèo nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nó, mèo nhỏ thấy người này vẫn chưa làm nó đau, cũng dần dần buông đề phòng, có lẽ là quá mệt mỏi, mèo nhỏ trong ngực Mạnh Dao từ từ chìm vào giấc ngủ.
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 21:41 - 13/11/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro