Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Stranger Lover_HẠ (1)

1.

Trần Lập Nông bước khỏi thang máy, nhìn thấy lối vào công ty luật đang bị vây quanh chật như nêm cối. Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân nhìn hắn mỉm cười và chào buổi sáng tốt lành, tài liệu tòa án hôm qua đã đến, luật sư Tiểu Trần ký nhận một chút.

Hắn liếc nhìn đám đông đang phấn khích, thuận miệng hỏi, “Có gì náo nhiệt vậy?”

“À, có một minh tinh rất đẹp đến gặp Ngô Trạng. Đúng rồi, ngày mai happy hour, anh có tới không?”

Hắn ngẩng đầu nhìn cô một cái, cười cười, “Không, mọi người đi chơi vui vẻ.”

“Các mỹ nữ ở ngân hàng lầu dưới cũng sẽ đi đó ——”

Đang dở câu chuyện, trợ lý của luật sư Ngô đến truyền lời, mời hắn đến phòng họp số 1. Trần Lập Nông nói được, đặt tài liệu xuống và đi vào phòng họp.

Đẩy cửa ra, luật sư Ngô giơ tay tiếp đón hắn, “Chào, đây là hậu bối tôi vừa mới nhắc tới, cũng cùng nguyên quán Đài Loan như anh——”

Máy điều hòa trong công ty mở thật lạnh. Trần Lập Nông nắm lấy tay nắm cửa, cảm giác bị thổi đến tê rần nửa người.

Mà bên ngoài cửa sổ, sắc trời đột nhiên thay đổi, sấm sét cuộn trào trong mây đen.

"Tiểu Trần, để tôi giới thiệu với cậu. Vị này chính là Lâm Ngạn Tuấn tiên sinh, còn đây là Hà Ý tiểu thư – nhà sản xuất và biên kịch của bộ phim <Mạ non>. Đoàn phim lần này có hợp tác với chúng ta, mời chúng ta đảm nhiệm trọng trách hướng dẫn pháp lý và tư vấn chuyên môn. Bộ phim này tập trung vào bạo lực gia đình đối với thanh thiếu niên, cũng là nhiệm vụ trọng điểm không bắt buộc trong công ty, cho nên tôi muốn để cậu cũng tham gia vào——”

Trần Lập Nông ngồi đối diện với Evan, những lời nói của trưởng phòng giống như vào tai trái rồi ra tai phải, mơ mơ hồ hồ. Không, hắn ở trong lòng tự sửa lại, đây không phải Evan.

Evan mới sống động làm sao, là kỷ niệm đẹp rực rỡ mà hắn mang theo khi rời California. Cái tên chỉ cần khẽ gọi lên đã có thể gợi hắn nhớ tới con sông êm ả vào buổi chiều, gió ấm thổi nhẹ trên mặt, từng đám hoa cúc vào thu mềm mại, cùng hàng lông mi khẽ rung trên da.

Còn người đang nghiêm nghị nhìn hắn ở trước mặt thì tự cường, chuyên nghiệp và nghiêm túc như nghệ sĩ Lâm Ngạn Tuấn đang trả lời câu hỏi của phóng viên.

Lâm Ngạn Tuấn biểu hiện tự nhiên hơn hắn, ngoại trừ đôi mắt tối sầm lại, biểu cảm cùng động tác đều không hề sơ hở.

“… Lịch trình của tôi ổn.” Nam diễn viên ưu tú nói, “Có thể phối hợp với thời gian của luật sư Trần.”

“Thật tốt.” Luật sư Ngô vỗ vỗ vai hắn, “Cuối tuần này cậu sẽ đến thăm Thiên Thủy Vây đúng không? Liên hệ nhân viên xã hội một chút, ba người hẹn nhau rồi cùng đi. "

Thời điểm đoàn phim rời đi, bên ngoài đã dông tố từng trận. Trần Lập Nông ở pantry thất thần pha cà phê, nghe mọi người nghị luận sôi nổi, đã đem hết công việc, hướng đi, tạo hình, biến hóa, tai tiếng, đối tượng mấy năm gần đây của Lâm Ngạn Tuấn hiểu biết gần hết.

“Cái khác không biết, nhưng mặt mũi thật sự không tồi.” Một nam thực tập sinh nào đó độc miệng chua ngoa bình luận. “Cho không chơi một đêm cũng không phải không được.”

Mọi người cười ồ lên. “Cậu nằm mơ à?”

“Bộ là minh tinh, thì cao giá đến mức không cho người khác đánh giá sao.”

“Hồ sơ ngày hôm qua tôi giao cho cậu, hôm nay trước giờ về phải chuẩn bị cho xong, chưa làm xong thì không được về.”

Trần Lập Nông đặt mạnh cái ly lên bàn, sải bước ra khỏi pantry.

*

<Mạ non> là một câu chuyện phê phán và báo động, nhằm khơi dậy sự chú ý của công chúng đối với bạo lực gia đình. Khi bọn họ gặp nhau một ngày trước đó, Trần Lập Nông đã lắng nghe tóm tắt cốt truyện, đại khái có thể hình dung rằng đây là một câu chuyện u ám và bình lặng. Ngày hôm sau bọn họ xuất phát, thời tiết cũng ảm đạm và u ám y như vậy.

Cô bé họ sắp đến thăm tên là Tiểu Bình, bị bố bạo hành quanh năm, được cơ quan phúc lợi xã hội giới thiệu trợ giúp pháp lý 6 tháng trước.

Lâm Ngạn Tuấn ăn mặc xuề xòa, trên vai đeo ba lô, trông như một sinh viên đại học. Khi nhân viên xã hội hỏi về tình hình của Tiểu Bình, y còn nghiêm túc ghi chép lại vào sổ tay.

Y dọc theo đường đi không hề tươi cười, cũng chẳng nói năng gì, trừ việc cùng tiểu Bình nói chuyện phiếm, thời gian còn lại chỉ đặt câu hỏi với nhân viên xã hội.

Lúc rời khỏi nhà Tiểu Bình đã là chạng vạng. Trời càng lúc càng tối, khói bụi đè xuống khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Họ chia tay nhân viên xã hội ở tầng dưới. Trần Lập Nông nhìn Lâm Ngạn Tuấn, vẻ mặt u ám của người kia khiến hắn nhớ lại lần đầu tiên đến thăm Tiểu Bình, buồn bực đến mức trốn gần đó hút hết nửa bao thuốc.

“Đi nào.” Trần Lập Nông nói, “Nếu anh thực sự quan tâm , lần sau có thể đi cùng chúng tôi.”

Lâm Ngạn Tuấn nhìn về phía hắn, chớp chớp mắt.

"Cô bé đã rất nỗ lực, thành tích cũng rất tốt. Anh có biết Trường nữ sinh chuyên không? Cô bé sẽ lên trung học cơ sở sau kỳ nghỉ hè." Trần Lập Nông nói, "Cuộc sống của cô bé sẽ ngày càng tốt hơn."

Hắn xoay chìa khóa xe, “Đi thôi, tôi mời anh ăn tối.”

Lâm Ngạn Tuấn đáp lại, “Tôi không có hứng ăn uống.”

“Còn tôi thì đang rất đói bụng.” Trần Lập Nông cười đến vô tội, chỉ chỉ bụng mình. “Nếu không anh sờ thử xem?”

Lâm Ngạn Tuấn không nói gì mà theo hắn lên xe.

Trần Lập Nông đưa y về Trung Hoàn để ăn món mì hoành thánh nổi tiếng.

Thời gian cơm tối ở cửa hiệu lâu đời, chỉ có thể cùng ngồi ở bàn tròn nhỏ trong góc, gần gũi đên độ động một cái đầu gối liền có thể chạm nhau.

Lâm Ngạn Tuấn hạ vành mũ xuống, cẩn thận mà nhìn xung quanh. Giống như một con mèo đi vào hoàn cảnh xa lạ dựng thẳng cái đuôi lên, sau khi xác nhận xung quanh an toàn, y mới hạ giọng mở miệng, “… Tôi không biết cậu ở Hongkong.”

Trần Lập Nông nói, “Tôi cũng không biết anh ở đây.”

Người đối diện không tức giận, cúi đầu thở dài nhìn ly trà nóng trong tay, hơi nước mênh mông phủ một tầng sương mờ lên kính mắt. “Buổi sáng hôm đó, lúc Ngô luật sư nói về cậu, tim tôi lại đột nhiên đập thật nhanh, giống như có một dự cảm thực kỳ diệu…”

“Là do anh uống cà phê đen nhiều quá thôi. Thực tập sinh trong công ty đầu óc không tốt, tay chân vụng về, cà phê pha ra như thuốc vậy. " Trần Lập Nông nhìn người kia như thể nuốt phải thuốc đắng cố nén biểu tình, khóe miệng nhếch lên cười thầm. Hắn từ trong ví rút ra danh thiếp của mình, đưa qua cho y.

Lâm Ngạn Tuấn cứng đờ. Sau một thời gian, y mới hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Trần Lập Nông biết rõ còn cố hỏi lại, “Chuyện gì là chuyện gì?”

Y chỉ tay vào danh thiếp trên bàn, “Cậu nói rằng muốn trở thành bác sĩ… Cậu không muốn nói cũng không sao, là tôi đang vượt quá quy tắc.”

Trần Lập Nông khẽ cười một tiếng.

Lâm Ngạn Tuấn cất danh thiếp vào ví. “Công việc của cậu, hằng ngày đều phải đối mặt với những trường hợp vậy áp lực như vậy sao?”

Trần Lập Nông cũng không phủ nhận. “Nháo đến muốn tìm luật sư, chắc chắn không phải là sự tình gì vui vẻ. Đương nhiên, vì trạng thái làm việc, tôi sẽ tận lực bỏ hết cảm xúc của mình ra ngoài.”

Hắn cầm thực đơn trên bàn lên, đưa cho Lâm Ngạn Tuấn. "Nhanh nào, hoành thánh ở đây mỗi sáng đều được gói mới, bán hết sạch sẽ."

Cơm nước xong, Trần Lập Nông lái xe và nói rằng sẽ đưa y về khách sạn trước. Lái xe được mười phút, hắn liếc nhìn kính chiếu hậu. “Có một chiếc xe đang đi theo chúng ta.”

“Âm hồn không tan.” Lâm Ngạn Tuấn thấp giọng oán trách, “Cậu có cách nào thoát khỏi bọn chúng không?”

Giây tiếp theo, Trần Lập Nông liền dẫm ga vọt lên đèn vàng giây cuối cùng rồi đột nhiên quẹo sang đường khác.

“Cắt đuôi được rồi. Tiếp theo là gì?”

“Lại vòng hai vòng đi.” Lâm Ngạn Tuấn nhắm mắt lại xoa sống mũi. "Xin lỗi đã làm phiền cậu."

Khi đang chờ một đèn đỏ khác, Trần Lập Nông nói, "Cho dù có người đợi anh ở khách sạn, tôi bị chụp ảnh thì đây không phải chuyện không thể giải thích được... Dù sao thì hôm nay quả thực là để làm việc."

Câu cuối cùng có một chút ái muội.

“Tại sao?” Lâm Ngạn Tuấn đá mạnh. "Một lũ mất trí. Tôi không muốn nhượng bộ hết lần này đến lần khác. Có thể viết nhiều điều ý nghĩa như vậy, tại sao mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào tôi... Nếu bọn họ dành chút tâm tư cho tin tức xã hội như Tiểu Bình, chẳng phải còn đáng giá hơn sao?"

Trần Lập Nông lái xe không mục đích một giờ đồng hồ trong đêm tối. Người ngồi ở ghế phụ không biết lúc nào đã ngủ thiếp đi, hai bên chân mày vẫn cau lại trong giấc mơ.

Lâm Ngạn Tuấn mở mắt khi trên đài điểm mười hai giờ. “Đây là đâu?”

Trần Lập Nông tắt máy. “Nhà tôi.”

Lâm Ngạn Tuấn vào nhà hắn, đầu tiên là tiến đến phía trước cửa sổ cẩn thận nhìn ra ngoài, sau khi được sự đồng ý của hắn mới đóng hết rèm cửa lại.

Y vẫn còn đội mũ và đeo kính râm, dáng vẻ lo lắng của y khiến Trần Lập Nông cảm thấy chua xót lại thẫn thờ —— Evan trong ánh hoàng hôn đỏ rực ở L.A., ôm lấy cổ hắn thoải mái cười lớn, có phải hay không đã vĩnh viễn mất đi?

Càng nghĩ tới càng là tự ngược. Hắn từ kệ tủ tìm được một đôi dép lê, nói Lâm Ngạn Tuấn đêm nay có thể ngủ trên sô pha, hắn còn có công việc, không thể bồi y.

Lâm Ngạn Tuấn nắm bức màn, không nói một lời mà nhìn hắn.

“Ngượng thật, không thể để anh vào phòng ngủ được.” Trần Lập Nông làm bộ thoải mái mà nói giỡn, “Sức tập trung của tôi khá tệ-- ”

“Thực xin lỗi.” Lâm Ngạn Tuấn nói.

Trần Lập Nông nhếch miệng. “Đều đã qua.”

“Vậy sao.” Lâm Ngạn Tuấn chớp chớp mắt, lại rũ hàng mi xuống. “Như vậy cũng tốt, nếu…”

Trần Lập Nông ngắt lời y. “Nhưng tôi không nói là tôi không để tâm ——”

Sự thật là, hắn không thể không để tâm được. Để tâm đến những đêm không ngủ được, ngay cả trong mơ cũng có người ở dưới thân mình thở hổn hển, khiến hắn nửa đêm tỉnh lại đối diện với căn phòng tối tăm khó chịu đến không nguôi. Evan cắn một cái trên vai hắn, để lại một chỗ ngứa không thôi, không thể bỏ mặc, tay hắn cào lên, cào đến một tay đầy máu, đau đến bóp nghẹt tim, mới thảm thiết chấm dứt.

Mấy năm nay học hành cùng công việc nặng nề, nguyên tưởng rằng đoạn chuyện quá khứ này đã thành dĩ vãng, không nghĩ tới vòng đi vòng lại, vết thương cũ đó ngày mưa lại ngóc đầu trở lại, hắn mới phát hiện chính mình vẫn như cũ vạn phần quan tâm. Trong lòng giả bộ hảo tâm một hồi, vẫn không nhịn được dùng lời nói đi khích y, ấu trĩ đến mức cố ý đưa cho y một tấm danh thiếp —— lúc trước liếc mắt một cái củi khô liền bốc cháy ngùn ngụt, hiện giờ lại giả bộ trưởng thành, giả bộ ôn hòa, buồn cười biết bao nhiêu?

Lòng tự trọng của hắn còn chẳng so được với Lâm Ngạn Tuấn.

Trần Lập Nông lấy hộp thuốc lá ra đưa qua một điếu.

Lâm Ngạn Tuấn lắc đầu. “Cai rồi.”

Trần Lập Nông tự mình lấy một điếu, cũng không rời đi, hướng về y thổi một hơi. Bên trong làn sương khói mờ ảo, Lâm Ngạn Tuấn ôm cánh tay nhìn hắn chăm chú, Trần Lập Nông cúi người, nắm lấy cằm y, đặt lên một cái hôn, hướng trong miệng nhẹ nhàng thổi khí.

“Muốn không?”

Lâm Ngạn Tuấn nhận mệnh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

2.

Quay chụp đến 7 giờ mới kết thúc công việc. Nhưng toàn bộ đoàn phim đều là cuồng ngược, đạo diễn vẫn còn cùng diễn viên quần chúng thảo luận. Hà Ý cũng tranh thủ lúc y tẩy trang, một khắc không ngừng bắt lấy y nói chuyện.

Cô đã dành rất nhiều tâm huyết để viết kịch bản này trong ba năm trước khi nó được hoàn thiện. Lâm Ngạn Tuấn nhắm mắt lại ý bảo chuyên viên trang điểm dời đi, vừa nghe cô nói vừa nhẹ nhàng gật đầu.

“… Tuần trước cậu cùng Tiểu Trần đến gặp cô bé, có cảm nghĩ gì không?”

Y chọn ra những điều ấn tượng nhất cùng cảm xúc của chính mình kể cho cô nghe.

“Ừ.” Hà Ý gật gật đầu, “Nhân tiện, cậu ta là dạng người mẫu mực, tuổi tác cũng không cách biệt lắm, lại làm luật sư, thật ra cậu có thể tranh thủ quan sát học hỏi. Sau đó hai cậu còn liên lạc với nhau không?”

Lâm Ngạn Tuấn dừng một chút mới nói, có.

Y thực sự đã liên lạc với Trần Lập Nông.

Buổi tối ngày hôm đó không xảy ra chuyện gì. Một người ở phòng ngủ, người còn lại ở phòng khách, yên yên ổn ổn. Y đã nhờ trợ lý đến đón lúc năm giờ, sau khi để lại lời nhắn liền chuồn mất.

Cuộc hội ngộ tại công ty luật vào buổi sáng nằm ngoài dự đoán của y. Một chuyến phiêu lưu bốc đồng cách đây vài năm, sau khi trở về nước, y tựa như kẻ thần kinh mất ngủ trong truyện, vẫn luôn chờ đợi một chiếc ủng khác đạp xuống. Cứ tưởng rằng đoạn chuyện cũ đó sẽ mãi phủ bụi, không nghĩ tới lại có biến chuyển kịch tính trêu người như vậy.

Trước khi gặp Trần Lập Nông, y như cá gặp nước trong thế giới kỳ quái. Diễn viên chính trong bộ phim điện ảnh được khen ngợi như nước, mỗi người gặp y trước tiên đều nói chúc mừng. Y được khen đến có chút lâng lâng, rồi một cước đạp xuống, lòng tự trọng trong phút chốc ngã sóng soài ra đất.

Y cảm thấy phẫn uất, cảm thấy rằng cả thế giới như đang chống lại mình. Ngay khi lễ trao giải kết thúc, liền xin công ty nghỉ dài hạn và mua vé sang Mỹ.  Trong lúc chờ ở sân bay, y gỡ Weibo cùng WeChat, nghĩ thầm phải tốn rượu bia cùng hành vi phóng đãng mới có thể đem tin tức che trời lấp đất của lễ trao giải ném lại sau đầu.

Y đã làm chính xác điều đó trong đêm đầu tiên ở LA. Không nghĩ đến khi ở Las Vegas, như phép màu gặp lại cậu trai kia. Cậu ấy đi theo y ăn buffet, ngạc nhiên mà nói, anh sao lại không ăn đầu tôm… còn tôi thích nhất là ăn đầu tôm, sở thích ăn uống của chúng ta khá hợp nhau đấy! Cậu ấy làm tình cùng y, hào phóng mà khen ngợi thân thể y thực đẹp, cùng y ngồi trong bồn tắm nói chuyện phiếm, đem bọt biển chọc lên má lúm đồng tiền, vẻ mặt chân thành tha thiết nói với y rằng, anh cười tươi lên thật sự xinh đẹp, có thể cười nhiều một chút được không?

Mỗi một ngày y đều có cơ hội không từ mà biệt. Nhưng mỗi lần thu dọn hành lý xong, y chỉ muốn lại nhìn cậu ấy một lần cuối, ngồi ở mép giường nhìn khuôn mặt say ngủ của Trần Lập Nông, liền sẽ bất tri bất giác nhìn đến khi người kia tỉnh lại.

Vì thế hành lý lại lần nữa ngổn ngang, giả như không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi trở về LA, y cảm thấy bệnh nặng hơn. Bản thân cũng tự biết điên đến có điểm quá mức, là di chứng của việc tự ngược khắc chế dục vọng trong nhiều năm.

Có khi ra cửa mua đồ ăn, sẽ đụng phải cô bé đáng yêu của nhà hàng xóm. Cô bé thực nhiệt tình, lần đầu tiên gặp mặt liền nhào lên ôm lấy cổ y.

“Ca ca tên là gì?”

Hắn ngượng ngùng đối với đôi mắt hồn nhiên ngây thơ không dám nói dối. Đành phải nói, anh họ Lâm.

Tiểu Lâm ca ca… Cô bé hôn lên má y rồi tung tăng trở về nhà.

Khi cánh cửa đóng lại, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng TV bên trong, thanh âm người cùng một nhà nói chuyện. Y ngồi ôm đầu gối một mình trên gác, ghen tị đến phát cuồng. Hoặc y có thể hạ quyết tâm đưa Trần Lập Nông trở lại sòng bạc để đăng ký kết hôn, từ đây mai danh ẩn tích, hạnh phúc làm nửa kia của một người không biết gì ở nước ngoài.

Nhưng y trước sau không thể nhẫn tâm, như chính y không thể nào nhẫn tâm im lặng từ biệt Trần Lập Nông thẳng thắn thành khẩn hết thảy, y không thể nào vứt bỏ lý tưởng mà bản thân đã tâm huyết nhiều năm. Người đại diện gửi cho y mấy tin nhắn, y một mình ngồi ở trong nhà xem xong, ngây người cả một buổi trưa. Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, y mới nhìn đồng hồ, đã sáu giờ, còn khoảng mười phút nữa, Trần Lập Nông sẽ về đến nhà.

Y rốt cuộc đáp lại tin nhắn kia, chỉ có một chữ ngắn ngủn.

--Được.

Thời điểm máy bay hạ cánh, Bắc Kinh đang mưa rất to. Nội tâm y một mảnh bình tĩnh, giống có lửa rừng đốt sạch phồn hoa, chỉ còn sót lại một cánh đồng hoang vu.

Cũng không phải không có thời điểm gian nan khó khăn. Y muốn tạo lập một khởi đầu mới, thuốc lá cùng rượu đều bỏ, mảy may không dính Nhưng Trần Lập Nông không thể so với thuốc lá và rượu, không có vật thay thế. Cà phê đen cùng kẹo cao su có thể tạm thời lừa gạt môi lưỡi, đêm khuya một người một chỗ, y chỉ có thể nắm di động thiên nhân giao chiến. Rất nhiều lần kìm nén không được bấm điện thoại gọi, chỉ muốn nghe giọng nói người kia một chút. Sau tiếng chuông đầu tiên, lại run tay cúp máy.

Y sợ muốn chết. Sợ ngày nào đó lại nhịn không được mua vé máy bay, càng sợ nếu tìm được người rồi, Trần Lập Nông không màng đến chuyện trước đây, đối với y đều đáp lại, làm y giẫm lên vết xe đổ, chôn vùi ôn nhu hương.

Đành phải không để cho chính mình dư thừa một chút năng lượng nào, dùng gấp đôi công việc tê liệt bản thân. Không so đo suất diễn nhiều ít, thấy thích nhân vật nào liền nhận diễn, liên tục tiến tổ phim.

Một hôm ở trong bữa tiệc ăn mừng đoàn phim, có một người phụ nữ nói với y, trừ những vai tổng tài soái khí, cảnh sát, nữ chính bạch nguyệt quang bên ngoài, còn có rất nhiều nhân vật đáng để thử.

Y hỏi, ví dụ như?

Cứ như vậy được Hà Ý khai quật.

3.

Vào tối thứ bảy, Trần Lập Nông nhận được một tin nhắn: Tôi sẽ đến nhà cậu trong mười phút nữa.

Mười phút sau, hắn đón chào Lâm Ngạn Tuấn vào nhà.

Đại minh tinh phong trần vẫn còn mang mệt mỏi. Đứng ở hành lang, y đưa cho Trần Lập Nông một chiếc túi giấy và nói rằng y tặng một ít sách cho Tiểu Bình, về sau nếu hắn có cơ hội có thể mang cho cô bé.

“Được rồi.” Trần Lập Nông tiếp nhận, quay đầu lại hỏi y, “Còn gì nữa không?”

Lâm Ngạn Tuấn nhìn thẳng vào mắt hắn. “Không.”

“Tôi nghĩ ngay cả việc nhỏ này anh phải đích thân đến cửa nhà, còn tưởng rằng anh có việc khác.”

“Ví dụ như?”

Ví dụ như, Trần Lập Nông cũng không biết. Hắn chẳng nghĩ ra gì, chỉ là muốn dùng lời nói khích y. Lâm Ngạn Tuấn không có ý khác thì thôi, còn nếu y thật sự có, thì chính là gãi đúng chỗ ngứa.

“Hôm nay tôi bận từ 7 giờ sáng cho đến 8 giờ tối, cho nên nếu anh muốn tâm sự, rất tiếc tôi không thể bồi anh được.” Trần Lập Nông kéo kéo cổ áo sơ mi, “Còn nếu muốn lên giường, tôi rất sẵn lòng giúp một chút.”

Lâm Ngạn Tuấn nhíu mày.

“Anh không phải vẫn luôn sống như hòa thượng sao? Tôi đoán có sai không?” Trần Lập Nông đến gần y, ngón tay cọ qua vết da khô bong tróc trên môi y. “Không hút thuốc, không uống rượu, không làm tình đã bao lâu rồi?”

Lâm Ngạn Tuấn nghiêng đầu né tránh tay hắn.

“Cứ nghĩ đi, tôi đi tắm trước.”

Trần Lập Nông giơ tay, xoay người đi vào phòng tắm.

Thời điểm tắm được một nửa, có người mở cửa bước vào.

TV bên ngoài vẫn mở tiếng, nhưng đèn phòng tắm đã tắt. Trong bóng tối Trần Lập Nông lặng lẽ đứng dưới vòi hoa sen, cảm nhận được có một cơ thể ấm áp dán lên, bàn tay hơi lạnh thành thạo theo bụng nhỏ trượt xuống dưới. Con người lén lút kia dựa đầu trên vai hắn, ngực trước như có như không mà áp lên lại không gần sát, động tác nhẹ nhàng loát động dương vật khiến hắn cảm nhận từng dòng điện khoái cảm chạy trong cơ thể.

Hắn đẩy xương hông Lâm Ngạn Tuấn dán chặt vào mình, nắm tay y hung hăng dùng sức.

Thời điểm vành tai bị người phía sau ngậm lấy, Trần Lập Nông thở hổn hển bắn ra ngoài.

Từ phòng tắm ra tới, nghiêng ngả lảo đảo hướng đến giường ngủ. Trên đường Trần Lập Nông muốn bật đèn, lại bị Lâm Ngạn Tuấn ngăn lại.

Ngã xuống giường, hắn muốn mượn ánh trăng mỏng manh nhìn y một cái, người dưới thân lại vội vàng ôm cổ hắn hôn lên. Hắn đi theo tiết tấu của Lâm Ngạn Tuấn, cũng biểu hiện giống như cấm dục mấy năm gấp không nhịn nổi. Hắn liếm hôn xương quai xanh của Lâm Ngạn Tuấn, mới vừa lưu lại một dấu răng, trán đã bị đẩy ra, nói không được lưu lại dấu vết.

Vậy là quyết tâm chỉ coi hắn như bạn tình sao?

Trần Lập Nông ngồi dậy nhìn y, tinh tường ý thức được, đây là Lâm Ngạn Tuấn. Ở trên giường cũng muốn giảng giải quy củ, vẽ ra cấm hành khu, nói cho hắn, chỉ cho phạm vi gây sóng gió chỉ được trong quần áo.

“Tôi phải đến sân bay lúc sáu giờ.” Lâm Ngạn Tuấn nói, “Tôi có thể ở lại hơn một giờ.”

“Cô bé lọ lem muốn đuổi theo xe bí đỏ, nếu không sẽ hiện nguyên hình sao?” Trần Lập Nông nói, “Nếu tôi không thả người, sẽ thế nào đây?”

Lâm Ngạn Tuấn muốn đẩy hắn ra xoay người làm chủ, đôi tay lại bị ấn xuống không thể động đậy.

“Bà tiên đỡ đầu của anh đã bỏ bùa cho tôi. Mấy năm nay tôi đều không thể lên được giường người khác.”

Lâm Ngạn Tuấn đá hắn. “Vớ vẩn.”

“Bàn chải đánh răng của tôi còn dùng tốt chứ?”

Câu hỏi này làm người trở tay không kịp, Lâm Ngạn Tuấn rõ ràng chớp mắt một cái thất thần. Quá nửa buổi y mới quay đầu đi, thấp giọng nói, đã sớm vứt nó đi rồi.

“Tổn thương thật đấy.” Âm điệu Trần Lập Nông ủy khuất, mái tóc mềm cọ xát lên cổ y, bên dưới lại kéo đùi y ra, hạ thân dùng sức đẩy mạnh vào.

Lâm Ngạn Tuấn thất thanh, ngón tay thật sâu bấu lấy phía sau lưng hắn.

*

Sau đó, Lâm Ngạn Tuấn liền theo đoàn phim trở về nội địa.

Y không chủ động gọi điện liên lạc, Trần Lập Nông cũng chỉ thỉnh thoảng gửi tin nhắn WeChat, ví dụ như sắp tới có bão lớn, dặn y phải cẩn thận.

Đêm đó sau khi làm xong với Trần Lập Nông, y đã ngủ một giấc ngủ êm đềm và ổn định nhất trong nhiều tháng nay. Tỉnh táo lại, một bên âm thầm cảm khái kĩ thuật của Trần Lập Nông đã tiến bộ, một bên lại tự trách mình đi sai bước. Bởi vậy khi Trần Lập Nông liên lạc với y, y liền ra vẻ lãnh đạm, rồi thực sự cảm thấy có lỗi, nửa đêm nhắn lại rằng mới vừa diễn xong, cả ngày không chạm vào di động.

Đối phương thật nhanh đã đáp lại. Là tin nhắn thoại, thấp giọng nói rằng Hongkong đang mưa rất lớn, khiến hắn phải thay dép tông để bắt tàu điện ngầm.

Giọng nói của Trần Lập Nông có chút khàn khàn, khi nói chuyện có điểm khí thanh cười, ở nửa đêm nghe được khiến trong lòng có chút ngứa ngáy.

Cả hai nói chuyện đến tận sáng sớm, cuối cùng Lâm Ngạn Tuấn cầm điện thoại ngủ quên mất.

Ngày hôm sau y có lịch quay phim buổi sáng, đạo diễn đối diễn viên quần chúng vẫn chưa hài lòng, y ngồi ở một bên chờ, nhắm mắt dưỡng thần.

Âm báo WeChat vang lên, là Trần Lập Nông gửi một tin nhắn thoại. Y click mở nghe xong, mặt nóng dần lên.

Cũng may là đeo tai nghe.

Trần Lập Nông nhanh chóng gửi đến một tin nhắn: Nếu anh làm theo lời tôi nói, tôi sẽ cân nhắc việc bay sang gặp anh.

Thần kinh. Lâm Ngạn Tuấn ở trong lòng thầm mắng, nhưng không khỏi mong đợi.

Sau đó, cảnh quay của y bắt đầu, và quay phim liên tục đến tận nửa đêm. Khi kết thúc, y mệt đến mức rã rời và nhanh chóng quên mất nó.

Ngủ một giấc ngủ ngắn tỉnh lại nhìn thấy có mấy cái tin nhắn WeChat, tất cả đều từ một người. Có bức ảnh chụp một ly cocktail và tin nhắn thoại gửi đến rằng Lâm Ngạn Tuấn, nếu anh không cho tôi biết số phòng, tôi sẽ say khướt ở quán bar cho đến rạng sáng mất.

Lâm Ngạn Tuấn nắm di động, nhịp tim của y tăng nhanh, làm y nhớ về lần duy nhất trong đời nhảy cầu, lúc leo lên đỉnh, chờ đợi trải nghiệm rơi cực nhanh.

Y gửi số phòng, thật nhanh đã có người ấn chuông cửa.

Trần Lập Nông vẫn mặc vest, mặt có chút ửng hồng, cổ áo mở ra lỏng lẻo.

Hắn mở rộng vòng tay cười đến có điểm ngốc, “Tới ôm một cái nào.”

Lâm Ngạn Tuấn có chút sợ hãi, muốn chất vấn hắn, nhìn hắn mở rộng tay ôm ấp lại không đành lòng, đành phải hỏi, “Làm thế nào cậu tìm được nơi này?”

“Chỉ có một đoàn phim ở gần đây, đi khắp nơi hỏi thăm sẽ biết.” Trần Lập Nông đáp.

Khi làm việc, để ra vẻ thành thục đáng tin cậy, hắn khi nói chuyện đều cố ý hạ giọng. Bây giờ hai người chỉ có một mình, lại có cảm giác say thả lỏng, từng câu từng chữ, nghe giống như đang làm nũng. Trần Lập Nông còn mở rộng đôi tay, nghiêng nghiêng đầu. “Anh không muốn sao? Còn tôi thật sự rất muốn.”

Lâm Ngạn Tuấn biết rõ vẫn cố hỏi, “Cậu muốn gì?”

“Nếu là anh trước đây… Thời điểm muốn, đã sớm gọi lớn, nhảy lên ôm chầm lấy tôi rồi.”

Lâm Ngạn Tuấn đẩy tóc mái ra. Trán y lại bắt đầu đổ mồ hôi.
"Nhớ lần đó khi tôi mới về đến nhà, anh liền đẩy tôi lên cửa hôn, rồi cởi thắt lưng của tôi..." Trần Lập Nông nói không thành tiếng.

Đó là đêm trước khi đi dự tiệc của Phạm Thừa Thừa.

Lâm Ngạn Tuấn ngẩng lên hôn hắn. “Đi tắm rửa đi.”

Giường lớn thật mềm, Lâm Ngạn Tuấn mệt mỏi cả một ngày, nhắm mắt thả lỏng cơ thể, để Trần Lập Nông tùy ý chủ đạo. Chỉ ngẫu nhiên gây mất hứng mà nhắc nhở hắn, không được lưu lại dấu vết ở xương quai xanh.

Trần Lập Nông lúc này đã chôn sâu trong cơ thể y, nghe vậy dừng động tác lại, chỉ im lặng hướng môi y vừa liếm vừa hôn. Lâm Ngạn Tuấn khó chịu đến thở dốc, lại bị người kia bịt miệng, chỉ có thể dùng đùi không ngừng cọ lên eo hắn.

Trần Lập Nông càng dùng sức cắn y. “Chỉ có thể hôn nơi này đúng không? Để anh cả ngày đều mang khẩu trang ra ngoài, đóng phim cũng không cần lộ môi ra.”

“Đừng có ấu trĩ như vậy.” Cảm nhận được Trần Lập Nông lại lui ra một chút, y ngẩng cổ, nắm lấy tóc Trần Lập Nông cho hả giận.

Một vòng ác chiến.

Lâm Ngạn Tuấn tắm rửa xong ra tới, nhìn thấy Trần Lập Nông ở trong ổ chăn to rộng ngủ say, ngoài cửa sổ cảnh đêm rực rỡ, cảm thấy như đang ở một thế giới xa xăm.

Trần Lập Nông người này, đối với y vẫn hấp dẫn như cũ. Vốn dĩ tính cách ăn ý, thân thể phối hợp, đi làm mấy năm nay, càng tăng thêm thuần thục cùng mị lực.

Hắn thật thông minh, nhìn ra được nhược điểm của y, càng hiểu được làm thế nào để quyến rũ y. Cái cách hắn cởi nút tay áo, mở cổ áo, nước hoa trên người là mùi yêu thích của y... và còn rất nhiều động tác nhỏ khác.

Lâm Ngạn Tuấn vốn tưởng rằng nếu chính mình cũng đủ thông minh, lý trí, bình tĩnh và tàn nhẫn, cùng Trần Lập Nông duy trì một mối quan hệ thể xác như vậy, không phải là không thể.

Nhưng dường như y đã đánh giá quá cao bản thân mình.

Nếu không thì, tại sao những nụ hôn âu yếm, những cái ôm vuốt ve, tất cả những cái vồn vã ấy, lẽ ra phải khiến y đắm chìm trong khoái lạc đến không có thời gian nghĩ đến chuyện khác, lại luôn khiến tim y đau nhói.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro