Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot

【AllNam 】 Hồ Điệp Say

https://qiumusu19752.lofter.com/post/31e5b723_1ca750894

Recommend cho mọi người vừa nghe Forever Young, bản của Trạch Tiêu Văn và Triệu Lỗi đã biểu diễn ở concert R1SE, thật ra nó cũng không liên quan đến fic lắm cơ mà do cô editor (là mình) vừa nghe vừa edit nên thấy nó rất hợp với không khí của fic thôi. =)))

Và đặc biệt cảm ơn cô Xanh của Khoảng trời màu xanh đã giúp cho mình hoàn thành được chiếc oneshot này ^^

DO NOT REUP!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

______________________________________

Cho dù bây giờ gió có mạnh đến lạnh thấu xương cũng không thể mang đi những hương thơm cuối cùng lưu lại ở nơi này.

Cho dù có chuẩn bị tâm lý đầy đủ, lúc gặp lại "anh" lần nữa, trong lòng Hà Lạc Lạc như luôn có vật đang ngứa ngáy.

Phía dưới bị vật nặng lạnh lẽo xiềng xích, sự lo lắng, phiền muộn dưới ánh đèn chói lọi, em cũng giống như thuở đầu, lúc lấy thân phận chính đạo đi vào nơi này, cương trực công chính*, da thịt trắng nõn tô điểm cho bờ môi đỏ đơn bạc, ánh mắt biết nói mang theo chút ánh sáng dịu dàng.

*cương trực công chính : 刚正不阿, không a dua nịnh bợ, còn có thể hiểu là ngay thẳng, chính trực

Hà Lạc Lạc đi vào phòng tra hỏi, đem đồ ăn cùng cà phê mua được nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Động tác rất nhỏ cũng làm cho lông mi của người đang cúi đầu suy tư điều gì khẽ run lên, tim Hà Lạc Lạc rung động, giương đôi mắt lên.

"Cảm ơn."

Giọng nói nhẹ nhàng trong sáng, bất động thanh sắc mà làm tan đi băng giá trong tim, dù cho đã từng hiểu lầm đau đến thấu tâm can.

Dù cho tình yêu không được đáp trả.

"Nam. . Châu Chấn Nam, tôi hy vọng anh có thể phối hợp điều tra, tội lỗi của anh không có cách nào để chạy trốn, cho nên, vẫn là cố gắng xử lý nhẹ nhàng đi."

Hà Lạc Lạc nói bản thảo mà cậu đã mặc niệm bao nhiêu lần, mới phát hiện rằng đối mặt với người này, đầu lưỡi của cậu đều đang thắt lại.

"Trưởng thành rồi."

Ánh mắt Châu Chấn vậy mà mang ý cười, đem theo chút ấm áp làm tan chảy lớp tuyết lạnh lẽo của mùa đông, để lộ ra chồi non mới chớm đầu xuân

Hà Lạc Lạc không biết nói cái gì, cậu chỉ ngồi phịch trên ghế, ánh mắt tham lam đặt trên người Châu Chấn Nam.

"Nam Nam, em không muốn như thế này."

Hà Lạc Lạc vẫn còn là đứa trẻ kia, dù ở bên ngoài là Từ Nhất Ninh làm người nghe tin đã sợ mất mật, ở trước mặt Châu Chấn Nam vẫn là Hà Lạc Lạc nhuyễn nhuyễn nhu nhu.

"Chỉ khác biệt giữa đến sớm hay là đến muộn, sớm muộn cũng sẽ tới."

Lúc Châu Chấn Nam mang theo nhiệm vụ gián điệp gian khổ đi vào cục cảnh sát đã khuyên bảo rằng chính mình không nên vì bất cứ vật gì mà bị trói buộc.

Em không chỉ có bị nhốt lại, vây khốn em còn là mười tình yêu chân thành tha thiết, để cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị.

"Hà Lạc Lạc! Đoạt không được cậu liền chạy tới nơi này đúng không? Anh có phải hay không. ."

Người mới tới đang nói giọng Đông Bắc chính gốc, giọng lớn đến cả bên trong hay bên ngoài lầu đều có thể nghe được, phó cục trưởng Lưu Dã hung hãn khi nhìn tới Châu Chấn Nam, trong nháy mắt đã biến thành chú cừu nhỏ Lưu Nhã.

"Nam Bảo. ."

Nhàn nhạt, từng chút một đâm vào trái tim cứng rắn của Châu Chấn Nam.

Cứng rắn. . Sợ là đã sớm mất đi sự băng lãnh đó rồi.

"Dã ca, gần đây ổn chứ?"

Châu Chấn Nam ép buộc mình xem nhẹ đi sự thất vọng và thống khổ trên mặt người mới tới, miễn cưỡng vui cười.

Lưu Dã cất mấy bước đi đến chỗ Châu Chấn Nam, ngón tay nhẹ nhàng lại hơi có chút run rẩy đặt ở trên mặt em.

Sau đó ôm lấy Châu Chấn Nam.

Châu Chấn Nam sửng sốt, em nhắm mắt lại, không muốn để cho mềm yếu chảy ra.

Cái ôm này kéo dài thật lâu.

Lâu đến mức thời gian đều ngừng lại.

"Một lát. . Sẽ có người tới tra hỏi. . Em. . Em ăn ít đồ trước đi."

Lưu Dã quay lưng lại lau đi nước mắt của mình, đem hộp cơm mở ra, đút từng ngụm vào bên trong miệng Châu Chấn Nam như lúc trước.

"Dã ca, nơi này giao cho em đi."

Hạ Chi Quang đã sớm tới, trước kia hắn nhìn thấy Lưu Dã cùng với Châu Chấn Nam làm ra hành động thân mật như vậy nhất định sẽ chắc chắn khó chịu một chút.

Nhưng mà bây giờ, bọn họ đã sớm mỗi người một ngả.

"Khụ, chúng tôi đã phát hiện hai địa điểm ẩn nấp, còn lại, muốn cậu đến xác nhận. Tôi không muốn nghe đến mấy cái câu "Tôi không biết" này."

Hạ Chi Quang nhàn nhạt nhìn hai mắt Châu Chấn Nam, muốn nhìn được thứ gì mà trước đây hắn không thể thấy.

Hà Lạc Lạc đứng ở cửa, bên cạnh cậu là Diêu Sâm và Trương Nhan Tề đang đứng đấy.

"Đến cùng là vì cái gì đây?"

"Không phải là như thế này."

Trương Nhan Tề lẩm bẩm, Diêu Sâm yên lặng ở trong lòng trả lời vấn đề của anh.

Đáng lẽ nó phải như vậy từ sớm. .

Lẽ ra nó phải được phát hiện từ lâu.

"Tôi không biết."

Bên trong cánh cửa người nọ vẫn trả lời đáp án y như vài ngày trước.

Hạ Chi Quang nhíu mày, hắn hầu như không rút ra được bất kỳ đầu mối hữu dụng nào.

"Tôi nói. . ."

"Cậu biết tôi sẽ không nói dối."

Hạ Chi Quang á khẩu không trả lời được, thậm chí hắn đã nghĩ níu lấy cổ áo hỏi người nọ cậu rõ ràng đã nói đến di thiên đại hoang*, đem cái lời nói dối này lừa tất cả mọi người xung quanh, bây giờ cậu đến tột cùng là muốn như thế nào.

*di thiên đại hoang : nói dối trắng trợn, nói dối thấu trời

Châu Chấn Nam thái độ lạnh nhạt làm hắn không cách nào hỏi tiếp được.

Yên Hủ Gia đã nhìn đồng hồ ba lần, chúng nhân viên cảnh sát trong lòng đều run sợ không dám nói nhiều một câu.

Bọn họ cũng đều biết rằng Yên Hủ Gia vì cái gì mà nóng nảy.

Bởi vì em trở về, còn là lấy thân phận của một tội phạm.

Trạch Tiêu Văn đã nghỉ làm, cùng với Triệu Nhượng cũng đã xin nghỉ phép ở cùng một chỗ trong nhà xem SpongeBob, anh không muốn đi cục cảnh sát cãi nhau với Hạ Chi Quang.

Cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Châu Chấn Nam đối với anh.

Triệu Nhượng cảm thấy đây là tập duy nhất mà cậu không xem được, bởi vì tim của cậu đều đã ở một nơi khác, cậu ôm chặt lấy SpongeBob mà lúc tiễn Châu Chấn Nam, em đã đưa cho.

SpongeBob sẽ không rơi lệ, thế nhưng Triệu Nhượng sẽ.

Triệu Lỗi lại hát vỡ vài nốt, bực bội đi tới đi lui, nhìn thấy ghita bên cạnh, mỗi một dây đàn đều là hình bóng của Châu Chấn Nam.

Nghĩ tiếp nữa anh sẽ phát điên.

Tầng cao nhất của cục cảnh sát, một chén trà nóng đã bị gió thổi lạnh, lúc trời đông giá rét như thế này mở cửa sổ hóng gió, ngoại trừ Nhậm Hào sợ cũng chẳng có ai như thế.

Gió lạnh có thể để cho đầu óc anh tạm thời trống rỗng, không nghĩ đến những chuyện phiền nhiễu anh.

Bọn họ từ trước đến nay đều thận trọng mang theo con tim, chậm rãi nâng đến trước mắt Châu Chấn Nam.

Không dám đánh động quá lớn, sợ dọa tới em.

Ngoài cửa sổ có một hồ điệp* chớp cánh rồi chậm rãi rơi vào trên bệ cửa.

*ở đây vì xuyên suốt fic (và cả tên fic), hồ điệp được ví như Nam Nam nên tớ sẽ giữ nguyên từ hồ điệp thay vì bướm nha.

Nó dùng hết sức lực cuối cùng để tồn tại trong mùa đông, dần dần, mất đi hơi thở.

Nếu như mùa đông lạnh lẽo này có hồ điệp đang bay, đó chắc là Châu Chấn Nam.

Chúng ta lẽ ra không nên gặp nhau, vì cuối cùng chúng ta đều trở thành người xa lạ.

Cuối cùng Châu Chấn Nam vẫn là bị giam giữ, xem như cái gì em cũng không nói nhưng những chứng cứ phạm tội kia cũng đã đủ để cho em ở trong này mà hao phí quãng đời còn lại.

Yên Hủ Gia nhìn em từ nơi cách rất xa nhà giam, người gầy gò đến đáng thương đáng hận trong nhà giam, mỗi một tia tiếng lòng đều lo lắng cho em.

Nhậm Hào và Triệu Lỗi cũng đã tới, đều chỉ là xa xa nhìn lấy.

Diêu Sâm cùng với Trương Nhan Tề cầm hộp cơm, đưa đến trước mặt Châu Chấn Nam, sau đó liền không nói thêm gì nữa.

Bọn họ sẽ không còn xúm lại một chỗ để nói đùa nữa.

Bởi vì ai cũng không cười nổi.

Trạch Tiêu Văn cũng tới đưa một lần, trong tay còn cầm SpongeBob của Triệu Nhượng, đưa nó vật về với chủ.

"Triệu Nhượng không tới sao?"

Châu Chấn Nam nhìn một chút đến SpongeBob trong tay Trạch Tiêu Văn, nhớ đến đệ đệ nghịch ngợm đáng yêu kia.

Mỗi một ngày đều dùng một cách mà dính lấy em.

Nói rằng bọn họ nắm tay sẽ vĩnh viễn không muốn buông ra.

Vậy mà em lại buông tay trước.

SpongeBob cười ngây ngô, Châu Chấn Nam lại yên lặng khóc.

Triệu Lỗi đàn lấy một giai điệu ưu thương, yên lặng ở bên Châu Chấn Nam.

Lưu Dã cũng sẽ ngẫu nhiên mà tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ trán của em.

Bọn họ đều từng tới đây.

Vội vã.

Lại là một năm trời đông lạnh giá, trong cục vẫn như cũ náo nhiệt vui cười.

Trong lồng giam ở ngục giam sâu thẳm, hồ điệp dùng hết khí lực cuối cùng mà giãy dụa.

Sợi xích từng trói buộc Châu Chấn Nam, khoảng không tràn vào gió lạnh.

Ôn nhu đã từng đến.

Vội vàng.

Yên Hủ Gia ngơ ngác nhìn nhà giam vắng vẻ, còn có SpongeBob mà Châu Chấn Nam để lại.

Cậu cười khẽ, sau đó dựa lưng vào nhà giam mà khóc.

Mười người đều đứng đối diện với nó, tâm cùng lồng giam đều trống rỗng.

Chỉ có Triệu Nhượng cầm lấy SpongeBob trên đất, đem nó chăm chú ôm vào trong ngực.

Một tờ giấy mỏng mảnh rơi xuống, rơi vào trên tay của bọn họ.

"Nếu như hồ điệp bay qua mùa đông lạnh lẽo, vậy nó hẳn là đang say ở trong mộng."

"Say, cũng nên tỉnh."

Gió thổi qua, tờ giấy bay ra khỏi nơi này.

Không biết lần tiếp theo sẽ đi đến nơi nào.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro