Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thượng

Vô luận trốn như thế nào, mỗi ngày tỉnh lại cũng đều ở trên giường của phòng cách vách.


            001.

Vạn Lệ Na thật thật đáng thương, rạng sáng liền bị tiếng kêu thảm thiết của Lý Nghệ Đồng đánh thức, mở mắt ra vừa định vung nắm đấm đã nhìn thấy Hoàng Đình Đình và Lý Nghệ Đồng cùng nằm trên giường bên cạnh, thiếu chút nữa trợn trắng mắt, lúc ngã xuống còn nghiêng mắt nhìn đến Lý Nghệ Đồng thật giống như cái gì cũng không có mặc.

Nếu là mơ thì giấc mơ này cũng quá kinh khủng rồi.

Tạp Hoàng sống dậy, Tạp công tan vỡ, CP BE tám trăm năm hóa ra lại là thật, vẫn là chính mình trẻ con thấy cái không nên thấy.

Nàng không nói hai lời quyết định trước hết cứ bất tỉnh, giúp một tay, chúc bạn cùng phòng của mình hoàn thành nghiệp lớn, mơ mơ màng màng nghe Lý Nghệ Đồng ở giường bên hô một tiếng thật dài "Na — tỷ —".


            002.

Thanh minh trước một chút, Lý Nghệ Đồng không có sở thích ngủ nude.

Em chẳng qua là trùng hợp lúc tắm quên cầm theo quần áo, Vạn Lệ Na lại mệt, mơ màng ngủ mất, Lý Nghệ Đồng đã lau khô người thân thể trần truồng nghênh ngang từ phòng tắm đi ra, ngày đó em cũng rất mệt mỏi, nằm ở trên giường liền ngủ đến hôn mê bất tỉnh.

Thời điểm thức giấc, hoặc là do lạnh mà tỉnh.

Mở mắt ra thứ đầu tiên nhìn thấy chính là Hoàng Đình Đình.

Thánh mẫu Maria trên cao, Lý Nghệ Đồng đã tám trăm năm không có giấc mộng nào liên quan tới Hoàng Đình Đình, muốn chết nhất chính là lúc này Lý Nghệ Đồng trong mộng cũng không mặc quần áo, dán vào người Hoàng Đình Đình xúc cảm thật sự quá mức chân thật.

Há mồm.

Hít một hơi.

Lớn tiếng hét lên.

Hoàng Đình Đình ở trước mắt mình cả người run lên một cái rồi mở mắt, ngay sau đó Vạn Lệ Na ở giường bên cũng khua tay vung đấm, còn không kịp giơ lên đã liền hạ xuống, trên mặt biểu tình xuất hiện trong nháy mắt.

Vạn Lệ Na sắc mặt trắng bệch — hơn phân nửa là bởi vì kinh ngạc.

Sau đó xanh — hơn phân nửa là bởi vì thấy là Tạp Hoàng cùng giường.

Cuối cùng là đỏ — hơn phân nửa là thấy Lý Nghệ Đồng không mặc quần áo cho nên liên tưởng đến chuyện không tốt lắm.

Lý Nghệ Đồng thét chói tai còn chưa có dừng lại, Vạn Lệ Na liền tiên phong ấn đôi mắt của mình, an an phận phận hôn mê bất tỉnh. Lý Nghệ Đồng thậm chí không kịp nghĩ đến vấn đề thẹn thùng hay không thẹn thùng, xốc chăn lên, lo lắng đi về phía Vạn Lệ Na còn kèm theo một tiếng thật dài:

"Na — tỷ —"


            003.

Không ít người trong trung tâm đều nghe được tiếng kêu thảm thiết.

"Chị tại sao lại ở trên giường của em!?" Lý Nghệ Đồng thậm chí không kịp quản lí hình tượng quay đầu chất vấn Hoàng Đình Đình, mà Hoàng Đình Đình hiển nhiên một bộ dạng ngủ chưa tỉnh đến không biết làm sao, liền lập tức ngẩng đầu đáp lại ánh mắt Lý Nghệ Đồng, Lý Nghệ Đồng trong nháy mắt ý thức được giọng mình vừa rồi có chút không đúng.

"Cái đó..." Hoàng Đình Đình khốn khổ lên tiếng.

"Chờ một chút, mới vừa rồi em hơi lớn tiếng, em xin lỗi."

"Ầy... Không phải..."

"Chị không cần để ý, em sẽ không suy nghĩ nhiều, nhất định có nguyên nhân gì đúng không, chuyện này em có thể xử lý tốt."

Đang lúc Lý Nghệ Đồng cố hết sức dùng chất giọng phổ thông lạnh nhạt cùng thái độ "Người lớn tỉnh táo giải quyết vấn đề" với Hoàng Đình Đình, thì chị chẳng qua là gãi gãi cổ.

"Không, chị chính là muốn em trước tiên đem quần áo mặc vào đã..."


            004.

Ách! Chính mình vẫn đang không mặc gì.

Lý Nghệ Đồng trong thâm tâm đã đem đầu mình hướng về phía tường đập mấy trăm lần.


            005.

Nghe tiếng gõ cửa, người đến là Lục Đình.

Hoang mang rối loạn mặc quần áo, Lý Nghệ Đồng vẩy tóc một cái, rất tự nhiên mở cửa: "Đại ca? Có chuyện gì sao?"

"Chú mày chán sống rồi hả? Hơn nửa đêm còn kêu gào cái gì?"

"À..., âm thanh lớn như vậy sao..."

"Nói nhảm, đêm hôm khuya khoắt luyện nốt cao? Na tỷ đâu? Em ấy sao lại không dạy dỗ một trận?"

"Na tỷ, em em em em em, em ấy ngủ rất an ổn a."

"Bớt giả ngơ trước mặt chị đi, đang làm cái trò gì đấy?" Lục Đình trực tiếp muốn xông vào phòng ngủ, lại bị Lý Nghệ Đồng dùng hết sức lực cả người ngăn cản.

"Không, cái đó, là có con gián! Em khi tỉnh dậy phát hiện trên giường mình có con gián! Cho nên mới thét chói tai!" Lý Nghệ Đồng đột nhiên cảm thấy mình thông minh cực kỳ, "Đại ca hay là chị đừng vào nhìn con gián..."

Đúng như dự đoán Lục Đình đại ca của đường Gia Hưng lập tức cuốn gói chạy đi.

Khép cửa phòng lại, Lý Nghệ Động thở phào nhẹ nhõm, xoay người liền thấy Hoàng Đình Đình đang ấn nhân trung Vạn Lệ Na, ngẩng đầu, trong tích tắc ánh mắt lại lần nữa giao hội, Lý Nghệ Đồng còn chưa kịp đỏ mặt, tim thiếu chút nữa ngừng đập.

"Em mới vừa nói mình tỉnh ngủ phát hiện ai ở trên giường? Con gián?"

Cái này ——


            006.

Vạn Lệ Na rốt cuộc tỉnh.

Nhìn thấy Tạp Hoàng cùng chung một chỗ ngay dưới tầm mắt mình thiếu chút nữa lại hôn mê.

"Ôi chao ôi chao ôi chao." Lý Nghệ Đồng vội vàng tiếp tục ấn nhân trung Na tỷ, gắng gượng khiến bạn cùng phòng mình đau đến tỉnh.

Hoàng Đình Đình khoanh tay đứng ở một bên, cau mày lạnh lùng, lẳng lặng suy tư:

—— vì cái gì không hiểu nổi chính mình lại đến ngủ ở trong phòng bên cạnh...

"Lý Nghệ Đồng chị có thôi hay không hả?" Vạn Lệ Na cho Lý Nghệ Đồng một cái cùi trỏ.

"Chị, chị cái gì cũng không làm rồi..."

"Cái gì cũng không làm? Chị cũng hay lắm rồi đó!"

—— hơn nữa phòng cũng đều là tự động khóa...

"Em suy nghĩ đi đâu vậy!"

"Chị cởi cũng đã cởi hết rồi, em còn có thể suy nghĩ như thế nào!"

"Không phải như em nghĩ đâu!"

—— mộng du chắc không đến nổi sẽ tới loại trình độ này. . .

"Na tỷ em nghe chị giải thích a a a — "

Hoàng Đình Đình nóng nảy giậm chân một cái —— chị rất ít khi làm ra loại hành động thất thố này  — hung tợn trợn mắt nhìn Lý Nghệ Đồng cùng Vạn Lệ Na trước mặt.

"Có thể an tĩnh một chút không?"

" Được rồi, thật xin lỗi..."


            007.

"..."

"..."

"..."

"...Hai đứa vẫn nên nói chút gì đó đi."


            008.

"Chị ngày hôm qua trở về ký túc xá đại khái là hơn chín giờ tối đi. Sau đó liền vào phòng tắm rửa chuẩn bị ngủ, khoảng mười giờ liền ngủ." Hoàng Đình Đình bình tĩnh kể lại tình huống đêm qua của mình.

"Nhưng tại sao lại xuất hiện ở phòng hai đứa em ..." Lý Nghệ Đồng chắp tay .

"Chị cũng thấy rất kỳ quái, bởi vì chị không có lịch sử mộng du, cửa phòng hai người hẳn cũng có khóa lại chứ? Thẻ mở cửa phòng một tấm ở phòng, một tấm ở sau bảng tên phòng, đúng không."

" Chờ một chút, rất lâu rồi bọn em không có đặt thẻ mở cửa ở sau bảng tên nữa." Vạn Lệ Na bỗng nhiên chen miệng nói.

"Hử?"

"Chờ một chút... Đây chẳng phải là..." Lý Nghệ Đồng như có điều suy nghĩ, "Không có người mở cửa cho chị, chị sẽ không vào được?"

"Lý thuyết mà nói thì đúng là như vậy."

" Ừ..."

" Ừ..."

" Ừ..."

"Thật nhức đầu."

"Đúng vậy."

"Đúng vậy."

"Thế nhưng không có biện pháp."

"Chị nói đúng."

"Chị nói đúng."

"..."

"..."

"..."

"...Hai đứa em là máy lặp lại lời nói à?" Hoàng Đình Đình hỏi.


            009.

Cuối cùng đưa ra kết luận là chờ thời gian trễ một chút nữa liền đi phòng an ninh yêu cầu xem lại camera giám sát trong hành lang.

Hoàng Đình Đình quyết định trước tiên trở về phòng của mình ngủ tiếp, chuyện còn lại để lát nữa giải quyết sau, chị tận lực đem cửa phòng khóa kỹ, để tránh tình huống tương tự phát sinh. Lý Nghệ Đồng và Vạn Lệ Na cũng giống vậy nghiêm phòng tử thủ, khóa cửa kỹ càng.

"Phát Tạp."

"Ừ?"

"Em còn tưởng rằng chị sẽ khóc khi cùng chị ấy nói chuyện đấy."

Lý Nghệ Đồng cười nhẹ: "Chị cũng cho là vậy."

"Là buông xuống sao?"

"Không biết nữa."

"Vậy cũng tốt đi."

"Hóa ra có thể cùng chị ấy dễ dàng nói chuyện, chị cũng rất kinh ngạc."

"Nhân cơ hội này, ít nhất đừng khiến quan hệ căng thẳng như vậy."

"Ừ." Lý Nghệ Đồng tâm tình bất ngờ không có trầm trọng như vậy, em đắp kín chăn mền, tắt đèn, cười hì hì hướng về phía Vạn Lệ Na. Bây giờ mới là năm giờ sáng, buồn ngủ không chút do dự nào tấn công tới.

"Ngủ ngon, Na tỷ."

Tâm tình Lý Nghệ Đồng không ngờ lại không tính là kém.


            010.

Hoàng Đình Đình đặt báo thức vào lúc mười giờ sáng, rất hăng hái tranh thủ, quả nhiên không có thức trước báo thức. Ngủ thất huân bát tố suýt nữa đem kí ức trước đó quên sạch, chị phải mất mấy giây mới ý thức nhớ tới chuyện xảy ra lúc rạng sáng.

— quả nhiên chuyện này vẫn là rất kỳ lạ a.

Hoàng Đình Đình duy trì tư thế nằm nghiêng bất động, tự hỏi.

— bất quá không nghĩ tới Lý Nghệ Đồng lại có thể trả lời bình tĩnh như vậy, thực sự chính mình đã tránh hiềm nghi quá độ, quá nhạy cảm sao?

— dẫu sao hai ba năm trước Lý Nghệ Đồng vẫn còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, đối với tương lai tràn đầy ước mơ.

— các loại chuyện tra ra manh mỗi vẫn là để sau, quả nhiên phải khôi phục nguyên trạng đi. Tóm lại bây giờ trước tiên vẫn là thức dậy...

Hoàng Đình Đình ngồi dậy lại phát hiện chăn đang phủ lên thứ gì đó, chị xoay người lại nhìn thấy Lý Nghệ Đồng say sưa ngủ, trong miệng dường như còn nói lẩm bẩm, rất giống một đứa nhỏ.

Cái gì —

"Lý Nghệ Đồng em tại sao lại ở chỗ này?!"


            011.

Chuyện đầu tiên Hoàng Đình Đình chú ý chính là Lý Nghệ Đồng lần này có mặc quần áo hay không.

Đáng tiếc lần này là có.

Không đúng.

Thật may lần này là có.

Lý Nghệ Đồng rốt cuộc bị dọa tỉnh lại, trơ mắt nhìn chính mình nằm ở trong phòng Hoàng Đình Đình, phản ứng đầu tiên chính là sờ xem trên thân thể mình mặc quần áo hay không, Hoàng Đình Đình hướng bên cạnh xê dịch một chút, lại đưa ra tay bịt kín miệng Lý Nghệ Đồng đang muốn thét chói tai.

"Đừng kêu."

"Ngô ngô ngô..."

"Na bảo còn đang ngủ, hay là hai chúng ta đi xem camera giám sát hành lang trước đã, cũng không biết là trò đùa dai của ai."


            012.

Thời điểm Phùng Tân Đóa bị Lục Đình đá ra khỏi phòng để đi mua bữa ăn sáng, trùng hợp thấy Hoàng Đình Đình từ trong phòng đi ra.

Phùng Tân Đóa khởi động kỹ năng "Thấy được loại dưa mà người thường không thể nào hóng hớt được".

Hoàng Đình Đình lén lén lút lút kéo Lý Nghệ Đồng từ trong phòng đi ra, lén lén lút lút kéo đến phòng an ninh.

Phùng Tân Đóa trở tay, mở cửa vọt vào 320 :"Đại ca! Tối hôm qua Hoàng Đình Đình cùng Lý Nghệ Đồng ở chung trong một gian phòng!"


            013.

Giám sát hoàn toàn không nhìn ra dị thường.

Đầu tiên là Lục Đình chạy đến phòng Lý Nghệ Đồng gõ cửa, sau là Hoàng Đình Đình từ trong phòng Lý Nghệ Đồng đi ra, cuối cùng là Hoàng Đình Đình cùng Lý Nghệ Đồng hai người từ trong phòng Hoàng Đình Đình đi ra.

"..."

Hoàng Đình Đình toát mồ hôi lạnh.

"Hoặc là hai ta vô thức học được thuật dịch chuyển tức thời." Hoàng Đình Đình từng câu từng chữ nói, "Hoặc là có người thông qua cửa sổ đem hai ta lúc đang ngủ dẫn tới phòng nhau."

"... Quá đáng sợ."

"Đúng vậy, quá đáng sợ..."

"Không, em không phải nói chuyện này."

"Cái gì?" Hoàng Đình Đình chớp mắt mấy cái.

Lý Nghệ Đồng chỉ hướng màn ảnh: "Thời điểm hai người chúng ta rời khỏi phòng chị, Phùng Tân Đóa vừa vặn từ 320 đi ra."

Thật sự là chuyện quá đáng sợ rồi.


            014.

"Tất cả mọi người tập họp tại 320!"

Sau khi Lục Đình ở trong Wechat nhóm gióng trống khua chiêng, không ít thành viên tràn về 320 nghe dưa, Phùng Tân Đóa vừa muốn mở miệng liền bị Lục Đình chặn lại, trực tiếp bắt đầu một câu chuyện thêm dầu thêm mỡ.

"Tối hôm qua chị nghe được từ phòng Lý Nghệ Đồng truyền đến thanh âm huyên náo, đặc biệt ồn ào, liền đi ngay đến phòng Lý Nghệ Đồng hỏi, kết quả Lý Nghệ Đồng làm sao cũng không chịu để cho chị vào phòng."

"Hai người bọn họ, nhất định là vì không để cho mọi người nổi lên lòng nghi ngờ, đặc biệt thay đổi chỗ khác, cho nên sáng nay Phùng Tân Đóa mới nhìn thấy hai người kia đổi thành ở trong phòng Hoàng Đình Đình."

Vị thành niên trong đoàn hỏi: "Xin hỏi hai người ở trong phòng sẽ làm gì?"

Lục Đình ánh mắt phóng đao: "Ai cho phép vị thành niên đến? Đề tài của 320 chúng ta, vị thành niên không thể nghe!"

Giờ phút này Vạn Lệ Na lên tiếng cũng không được không lên tiếng cũng không xong.

Hoàng Đình Đình và Lý Nghệ Đồng đã chạy đi đâu mất...


            015.

Trên thực tế hai người kia chính là chạy đi ăn điểm tâm.

"Lạt bảo phát Wechat nói, 320 đã đem dưa của hai người chúng ta tung ra ngoài, không ngờ lại thành phiên bản vị thành niên không thể nhìn."

"Gặp phải loại chuyện này trăm miệng cũng không thể nào bào chữa nổi."

"Không có chuyện gì là ngủ một giấc không giải quyết được." Lý Nghệ Đồng uống một ngụm thức uống.

"Thời điểm hai người chúng ta ngủ một giấc rời giường mới là vấn đề lớn nhất." Hoàng Đình Đình nghĩ đến tình huống lúc hai người tỉnh dậy.

"Tóm lại, tối nay chúng ta đem cửa sổ khóa kỹ, trước khi ngủ dùng điện thoại di động hướng về phía mình quay hình, nhìn lại một chút tình huống lúc đó."

"Ừ."

Nhưng hai người không biết một điểm chính là.

Loại chuyện đáng nguyền rủa này, đến khoa học kỹ thuật cũng không thể giải quyết.


            017.

Thời điểm Lý Nghệ Đồng cùng Hoàng Đình Đình trở về trung tâm, ngay cả đi ngang qua dì quét dọn vệ sinh cũng bị ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào, Hoàng Đình Đình vào phòng, Lục Đình liền lôi Lý Nghệ Đồng đi 320.

"Thật không có!" Lý Nghệ Đồng không biết chuyện này có nên nói cho người khác biết hay không, "Em cùng Hoàng Đình Đình bây giờ quan hệ vẫn như trước đây, rất kém."

"Vậy tại sao hai người lại cùng ở chung trong một gian phòng?"

"... Cái này trong chốc lát em cũng không giải thích được."

"Chú mày hôm nay không nói ra chân tướng, cẩn thận bọn chế không để cho mày bước ra khỏi cánh cửa này."

Linh cảm thông thường chính là ngay tại những khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy mà xuất hiện.

Lý Nghệ Đồng sáp đến gần, nắm tay Lục Đình.

"Tối nay để cho em ngủ ở phòng hai người đi! Em, ầy, ngủ trên thảm dưới đất là được! Em nằm dưới đất ngủ! Chỉ một đêm."


            018.

Hoàng Đình Đình cũng giống vậy không dám đem chuyện này kể cho bất kỳ ai.

Trên mạng tìm tòi không ít bài viết, nhưng cũng đều vô dụng như nhau.

『Nguyền rủa: Thông thường hai người có khúc mắc sẽ bị ác ma chọn trúng, trước khi khai thông được khúc mắc, hai người sẽ bị phương thức kỳ lạ nào đó khiến cho liên tiếp ở chung một chỗ, phương thức giải trừ khác nhau ở từng trường hợp. 』

"..."

Khúc mắc.

Quả nhiên vẫn là bởi vì chuyện này.


            019.

Lý Nghệ Đồng ở 320 trải qua một ngày hết sức phong phú, cùng Phùng Tân Đóa chơi game, cùng Lục Đình nói chuyện cười, dọn phân cho Natto, xem Weibo một chút, một ngày vui vẻ.

Em rất sớm đã cảm thấy buồn ngủ, thật may hai vị lớn tuổi 320 đều giống vậy cũng cảm thấy rất buồn ngủ. Lý Nghệ Đồng vốn đã chuẩn bị tốt chăn nệm dưới đất, đem thẻ mở cửa phòng 320 lấy vào, nhưng vẫn không yên lòng.

Em lựa chọn ngủ ngồi, như vậy có động tĩnh gì cũng dễ dàng tỉnh.


            020.

Ban đêm 320 đi kèm với tiếng kêu thảm thiết.

Lý Nghệ Đồng đột nhiên cảm giác có cái gì đè ở giữa chân mình, mở mắt ra nhìn thấy Hoàng Đình Đình ngồi ở trên người mình.

"A a a a a a ——!!"

Lục Đình cùng Phùng Tân Đóa bị đánh thức, đứng lên lại thấy Hoàng Đình Đình ngồi ở trên người Lý Nghệ Đồng.

"A a oh oh oh a a! !"

Hoàng Đình Đình tỉnh lại thấy mình ngủ ở trên người Lý Nghệ Đồng.

"Chị! Làm! Cái! Gì!"

Không chút do dự cho Lý Nghệ Đồng một cái cùi chỏ.

Nguyền rủa rất khó giải trừ, nhất là thời điểm song phương đều đang trốn tránh.


            TBC.


Đôi lời bạn editor 1: "Đã hết phần fic edit dự trữ, cộng thêm mình vừa bị x2 sát thương, vừa bị bài trên trường dí nên sắp tới sẽ edit siêu siêu chậm. Nên bản thảo giao cho bạn editor 2 cũng sẽ siêu siêu chậm. Nên tốc độ update fic cũng sẽ siêu siêu chậm, không thể 1 tuần 1 lần như mấy tuần nay được :("

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro