Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hạ

Gần đây vô luận trốn như thế nào, mỗi ngày tỉnh lại cũng sẽ ngủ trên giường của phòng cách vách.

    001.

    Mấy hôm nay toàn bộ trung tâm đều đang đồn các loại dưa của Nhất tỷ và Nhị tỷ.

    Có người nói cả hai là quan hệ ổn định không công khai, mỗi đêm đều ẩn hiện trong phòng đối phương, Vạn Lệ Na cũng không cách nào ngăn được; có người nói thật ra cả hai chưa từng BE; có người lại nói cả hai đã xóa bỏ khúc mắc.

    Thật không ngờ ngay lúc các thành viên tán gẫu những đề tài này lại đi ngang qua trước phòng của Nhị tỷ, Hoàng Đình Đình lại ở trong phòng, Lý Nghệ Đồng đang đem tay chân Hoàng Đình Đình cột vào trên tủ đầu giường.

    "Có đau không?" Đầu sỏ trói người ân cần hỏi.

    "Ừ... Không đau."

    "Thử dùng sức một chút xem có thoát ra được không?"

    Hoàng Đình Đình dùng sức kéo một cái.

    "Không thoát được."

    "Được, vậy em an tâm rồi, mấu chốt là điện thoại phải quay được video tay chân của chúng ta trong cùng thời điểm duy trì trạng thái bị cột chặt, chờ em trở về phòng cũng sẽ để cho Na bảo cột lại."

    "Nghe nói lần này hình như người trong toàn trung tâm đều đến xem livestream cảnh hai chúng ta bị trói?" Hoàng Đình Đình duy trì tư thể không cách nào nhúc nhích, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Lý Nghệ Đồng.

    Lý Nghệ Đồng chỉ có thể lóng ngóng trả lời: "Nhiều người thì càng dễ quan sát mà..."

    002.

    Lý Nghệ Đồng và Hoàng Đình Đình cùng nhau bỏ tiền mời hai vị chủ phòng 320 ăn một bữa buffet thỏa thích, chơi một buổi mật thất chạy trốn sảng khoái, cuối cùng thành công đem miệng của hai người này bịt kín — chuyện Hoàng Đình Đình không giải thích được ngủ xong lại chạy linh tinh, ngủ đến trên người Lý Nghệ Đồng mà động tác cưỡi trên người vi diệu ấy đều bị Lục Đình và Phùng Tân Đóa thu hết vào mắt.

    Khi Hoàng Đình Đình nghe được tiếng thét chói tay đầy kinh hãi của Lý Nghệ Đồng tỉnh lại, ý thức được mình cả người mềm nhũn đang cưỡi trên người Lý Nghệ Đồng, mà Lý Nghệ Đồng ánh mắt cũng tràn ngập kinh hoàng.

    "..."

    Thời điểm Hoàng Đình Đình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng ngoài miệng nên đáp lại thế nào, thân thể đã đi trước trợ giúp chị lựa chọn đáp án chính xác.

    Một cái hành động vô cùng dứt khoát, không giữ lại một chút nào, dùng hết toàn lực.

    Cùi chỏ kích.

    003.

    "Ui da —!?"

    "Hai người ở trong phòng đội trưởng làm trò gì đó!?"

     À —

    Tiểu thần tượng không thể nói lời thô tục, cho nên đoạn này cần dùng hãm thanh.

    004.

    Phùng Tân Đóa và Lục Đình kiểm tra xong khóa cửa, xác định không phải Hoàng Đình Đình sau khi mộng du đi vào, vì sự kiện kinh dị này rùng mình một cái.

    "Tớ còn tưởng rằng tớ dương khí rất nặng, sẽ không gặp loại chuyện này." Lục Đình xoa xoa đôi tay đã nổi da gà của mình.

    Hoàng Đình Đình và Lý Nghệ Đồng một ngồi ở đầu giường khoanh tay, một ngồi ở cuối giường vuốt ve Natto, Lục Đình cùng Phùng Tân Đóa ngược lại rất phối hợp, tách hai người ra liền bắt đầu khuyên bảo.

    "Cậu thấy thế nào?"

    Lục Đình kéo Hoàng Đình Đình đứng ở một bên cùng Lý Nghệ Đồng, Phùng Tân Đóa tách ra, nàng biết rất nhiều chuyện Hoàng Đình Đình không dám nói, ở bên cạnh Lý Nghệ Đồng thì càng không thể trông cậy vào.

    "Tở ở trên mạng có tra qua, nghe nói là nguyền rủa."

    "Nguyền rủa?"

    " Ừ, nói là nội tâm có khúc mắc gì đó, tóm lại là chuyện đông tây không giải thích được, tạm thời không cần để tâm đến." Hoàng Đình Đình lắc đầu một cái, có chút ngượng ngùng ấu trĩ kéo quần áo ngủ của mình.

    "À, cậu hẳn rất rõ ràng khúc mắc kia là cái gì." Lục Đình dường như muốn nhạo báng một chút, lại bị Hoàng Đình Đình hiếm thấy dùng ánh mắt hung hăng nhìn mình, bởi vì Hoàng Đình Đình cũng không hy vọng Lý Nghệ Đồng biết chuyện này.

    Hoàng Đình Đình dừng một chút: "Tớ tình nguyện không giải trừ khúc mắc này."

    005.

    Lý Nghệ Đồng nhất định sẽ bởi vì sự tình khúc mắc xoắn xuýt hồi lâu, sau đó đột nhiên ôm lấy mặt Hoàng Đình Đình nói lời chính đáng hi sinh vì đại nghĩa :"Được! Hôn môi đi! Như vậy nhất định có thể cởi bỏ khúc mắc! Manga đều là như vầy!"

    Cùng với tiểu hài tử năm đó giống nhau như đúc.

    Rõ ràng là chủ động đến gần, rõ ràng trong mắt đều là vẻ "Nhanh để ý em", cuối cùng qua loa đáp ứng một chút thì em liền thất kinh chạy trốn.

    Quỷ nhát gan.

    006.

    Phùng Tân Đóa với tư cách một thẳng nam đến không thể thẳng hơn lựa chọn "Nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề" mà không phải là "An ủi".

    Dĩ nhiên cô nghĩ ra rất nhiều biện pháp giải quyết vấn đề này.

    Ví dụ như đem hai người cùng lúc trói chặt ở trên giường.

    Ví dụ như livestream hoàn toàn cảnh ngủ của Nhất tỷ và Nhị tỷ.

    "Hoặc là phương án thứ ba, hai người trước hết cùng nhau ngủ chung một đêm xem thế nào? Vật cùng tất phản, nếu thuận theo thiên ý biết đâu chừng sẽ trở lại bình thường."

    "Em cảm thấy hai phương án trước có thể thực hiện được nhất." Lý Nghệ Đồng cướp lời.

    "Tớ đồng ý." Hoàng Đình Đình theo sau.

    Lục Đình hừ ra một ngụm khí tràn đầy vẻ khinh thường.

    Hai quỷ nhát gan.

    007.

    Trở lại với Hoàng Đình Đình đang bị cột chặt trên giường, lúc này không thể động đậy. Cách âm ở trung tâm không tốt, cho nên có thể nghe được âm thanh huyên náo ngoài cửa.

    "Nghe nói tối nay có thể có livestream?"

    "Đúng, livestream ngủ."

    " Chờ một chút, vậy không phải là chúng ta còn có thể thấy couple cấm kị cùng giường?"

    "Đúng! Có phải hay không rất kinh sợ! Nghe nói 320 đều đã chật kín."

    "Livestream ở 320 sao?"

    " Đúng, đại ca nói nàng gần đây đã tận mắt thấy couple cấm kị chung chăn gối."

    "Quá ngọt!"

    "Là thật!"

    "Thật là ngọt mau kết hôn đi!"

    Dường như các muội muội ngoài cửa không biết Hoàng Đình Đình đang cố gắng ngủ.

    "...Thật là phiền." Hoàng Đình Đình lầm bầm một tiếng.

    Bỗng nhiên muốn đi ra ngoài trừ tiền.

    008.

    Lý Nghệ Đồng bị Lục Đình và Phùng Tân Đóa nghiêm nghiêm thật thật cột vào trên giường.

    "Đại ca, Đóa tỷ, cảm ơn hai người đã đem em trói chặt lại."

    "Nhưng có thể hay không đừng tìm nhiều người như vậy đến xem livestream, em có chút ngượng ngùng..." Lý Nghệ Đồng nghe rõ ràng ở hành lang có một chỗ đám người đang chen lấn, cùng với giá đỡ điện thoại di động ở đầu giường trực tiếp hướng thẳng vào mình.

    Có thể thấy Hoàng Đình Đình nằm ở trong phòng.

    Hoàng Đình Đình đang nhắm mắt.

    "Ực."

    Ai chịu nổi kích thích này đây.

    009.

    "Em không chịu được nữa." Lý Nghệ Đồng hướng về phía ống kính nói.

    "Em muốn làm gì?" Giọng nói Hoàng Đình Đình qua điện thoại di động phát ra ngoài, mang theo một ít tạp chất cảm, nhưng nghe còn rất trong.

    "Em muốn đi vệ sinh..."

    "Đại ca, cậu có đang xem không?" Hoàng Đình Đình thanh âm cao đến quãng tám, "Em ấy muốn đi vệ sinh —"

    "Na bảo?"

    "Đóa Đóa...?"

    Lý Nghệ Đồng trợn mắt xem thường: "Bọn họ ở 320 đã ngủ rồi ư?"

    Hoàng Đình Đình thở dài: "Một đám không có tư cách ăn đường CP"

    009.

    "..."

    "..."

    "Chị mới vừa nói một đám không có tư cách cái gì?"

    "Hả? Chị vừa rồi không có lên tiếng."

    "Nhưng rõ ràng em nghe được chị nói một đám không có tư cách ăn đường C—"

    "Lý Nghệ Đồng."

    Hoàng Đình Đình ngàn năm hiếm có lộ ra nụ cười lạnh như băng.

    "Có mấy lời vờ như không nghe được là tốt nhất, đúng không."

    "...Ừ, chị, chị nói đúng."

    010.

    "Nhưng mà em muốn đi vệ sinh, làm thế nào bây giờ?"

    "Chị rất mệt, muốn ngủ." Hoàng Đình Đình giật giật cổ.

    "Ôi chao... Nhưng mà, em em em?"

    "Ngủ ngon, Phát Tạp."

    "Muốn, muốn muốn muốn... ngủ ngon..."

    011.

    Một tiếng thét chói tai không thể kìm nén được thiếu chút nữa chọc thủng 320.

    "Ôi trời ơi, Đình Đình tiền bối gọi Phát Tạp tiền bối là "Phát Tạp" ôi chao!"

    "Suỵt! Nếu như không để cho bọn họ tưởng rằng chúng ta đều đã ngủ, thì có mấy lời cả đời cũng không nghe được." Phùng Tân Đóa rất cơ trí.

    Trước màn ảnh Hoàng Đình Đình và Lý Nghệ Đồng đều đã nhắm hai mắt lại.

    "Tốt lắm, tối nay ai cũng đừng nghĩ đến việc ngủ."

    012.

    Ngay tại thời điểm thành viên trẻ tuổi nhất gắng gượng không nổi, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

    Bịch

    Hoàng Đình Đình từ trên trời rơi xuống, trực tiếp rơi trên người Lý Nghệ Đồng.

    "Ây da?!" Lý Nghệ Đồng cảm giác dường như xương sườn của mình đều gãy lìa, em vừa định lên tiếng đánh thức Hoàng Đình Đình đang yên ổn ngủ, lại đột nhiên phát hiện một cảm giác quen thuộc vô cùng.

    Hoàng Đình Đình ngủ say sưa, nhưng quầng thâm đen bên dưới mi mắt vẫn có thể nhìn ra chị đã rất lâu không có một giấc ngủ đúng nghĩa. Bất kể là do nguyên nhân gì, việc này vẫn khiến cho Lý Nghệ Đồng có chút áy náy.

    Tại sao hết lần này tới lần khác lại là em và Hoàng Đình Đình ...

    Thôi cũng được, nếu không cứ như vậy một đêm đi.

    Lý Nghệ Đồng bởi vì tứ chi bị trói, đang nằm ngủ ở tư thế chữ đại hết sức ngu ngốc, Hoàng Đình Đình thì nép vào một bên người Lý Nghệ Đồng.

    "..."

    "... ..."

    "... ... Nhưng mà mình thật sự muốn đi vệ sinh."

    013.

    Khi Lý Nghệ Đồng tỉnh ngủ thì bản thân đã được mở trói, Hoàng Đình Đình không ở bên cạnh. Em cầm điện thoại di động lên nhìn đồng hồ, mới bảy giờ sáng.

    Vốn tưởng rằng Hoàng Đình Đình đã trở về phòng mình, lại không nghĩ tới thời khắc ngồi dậy kia, em nhìn thấy Hoàng Đình Đình đang ngồi ở trên giường Vạn Lệ Na cắn bánh rán hành, trên tủ đầu giường bên cạnh còn có một túi.

    "Chị, chị thức sớm như vậy à..."

    " Ừ." Hoàng Đình Đình chép miệng, "Đi đánh răng rửa mặt đi, chị có mua điểm tâm cho em."

    "Dạ..." Lý Nghệ Đồng nhận thức được mình mới vừa tỉnh ngủ, dáng vẻ không khỏi có chút đầu bù tóc rối, cúi đầu thẹn thùng — em không biết loại cảm giác này là từ đâu tới, có chút cảm giác đã lâu không được trải nghiệm.

    Hoàng Đình Đình cho tới bây giờ không đề cập tới chuyện càng lúc càng xa cách mấy năm trước.

    Cho nên Lý Nghệ Đồng cũng không dám nhắc.

    Em rửa mặt xong, chải đầu, sửa sang lại quần áo, ngồi ngay ngắn trên giường của mình, cầm bánh rán Hoàng Đình Đình mua cho, cúi đầu ngoan ngoãn nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

    "Không cần khách sáo."

    014.

    "Chúng ta có vẻ phải trò chuyện một chút."

    "Trò chuyện, về cái gì ạ?"

    "Phương án giải quyết vấn đề này, cho dù đem chúng ta trói chặt cũng hoàn toàn vô dụng, chị vừa đi 320 nhìn một chút, mọi người đều ngủ mất, xem ra là ở tình huống tất cả mọi người đều không nhìn thấy chúng ta, loại chuyện lạ lùng này mới xảy ra."

    "Ồ..."

    "Em sao vậy?"

    "Không có gì..."

    Có thể nói đến cảnh giới kinh sợ nhất, Lý Nghệ Đồng chẳng qua đột nhiên nhớ lại Hoàng Đình Đình đêm qua gọi em một câu "Phát Tạp" .

    Phản phản phục phục, không biết mệt mỏi.

    015.

    "Vậy, nếu không thì cân nhắc một chút chuyện ngủ cùng nhau một đêm?"

    016.

    Dừng một chút.

    Cái này còn hiểu ra cái gì "Phát Tạp" hay không "Phát Tạp" .

    Ngủ chung? Dưới tình huống hoàn toàn có ý thức sao? Cùng với Hoàng Đình Đình?

    Cảm giác như đã trở về khoảng thời gian mấy năm trước.

    "... Có thể không?"

    Hoàng Đình Đình chớp mắt mấy cái: "Đóa Đóa cũng không nói, vật cùng tất phản, vạn vật có âm nhất định có dương... Vạn nhất có thể thành công chứ?"

    Lý Nghệ Đồng cúi đầu thấp xuống, không nói gì, chỉ là lại gật một cái.

    "Chị biết em không thích chị, nhưng đừng giữ mặt lạnh mãi thế." Hoàng Đình Đình khe khẽ thở dài, "Rất nhiều chuyện không nói ra nhưng trong lòng mọi người đều đã rõ ràng, rất nhanh cũng sẽ hết năm, những chuyện này... Nếu như không xử lý tốt, bản thân chúng ta trong lòng cũng không dễ chịu gì."

    A.

    Lý Nghệ Đồng trong lúc nhất thời không biết nên trả lời vấn đề kia của Hoàng Đình Đình như thế nào, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục giữ yên lặng.

    "Vậy chị trở về phòng, cũng nên thu thập hành lý." Hoàng Đình Đình đang muốn đứng dậy, lại bị Lý Nghệ Đồng bắt được cánh tay.

    Sau những chuyện phức tạp, lúng túng kia, lần đầu tiên chủ động tay chân tiếp xú.

    Hoàng Đình Đình rõ ràng cảm giác được, khúc mắc dường như sắp không còn tồn tại nữa.

    Hoàng Đình Đình thấy Lý Nghệ Đồng bày ra một bộ dáng đứng đắn đến buồn cười, cảm giác khó hiểu giống như là có ma lực gì đó đang từ trên người mình biến mất. Chị nhìn Lý Nghệ Đồng há miệng, hít hơi, lại cắn môi, khó khăn mất mấy giây, cuối cùng mới phát ra tiếng:

    "Em không có không thích chị."

    017.

    Hoàng Đình Đình trở về phòng, nhìn trên giường vẫn còn lưu lại bốn sợi dây dùng để trói tứ chi mình, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

    Sau đó liền thấy điện thoại di động.

    ...?

    Điện thoại di động?

    Hỏa tốc vọt ra khỏi phòng, Hoàng Đình Đình lập tức thấy cửa phòng 320 mở ra, bên trong đang cố gắng khắc chế thanh âm xao động nào đó.

    Đội phó trước kia uy nghiêm trong lúc nhất thời bộc phát.

    Không sai.

    Thời điểm Lý Nghệ Đồng hướng Hoàng Đình Đình với câu tương tự lời tỏ tình đầy cảm xúc kia "Em không có không thích chị" được thốt lên, cách vách 320 ưa chuộng ăn dưa thành viên đã tỉnh hơn phân nửa.

    "..."

    "...Các người, ở chỗ này rình coi cái gì chứ ?" Hoàng Đình Đình mở cửa phòng 320 ra, nhìn bên trong vây quanh thành viên.

    Người bị bao vây sâu bên trong Lục Đình — cầm điện thoại di động trong tay, hơn nữa điện thoại di động vẫn còn ở lúc Lý Nghệ Đồng nói câu nói kia phát đi phát lại.

    Sau đó Phùng Tân Đóa ngồi ở trên chăn, sử dụng máy tính xách tay, hình như là đang biên tập video.

    "Cậu, muốn, chết, à?"

    018.

    Ghi hình lại cũng không tệ lắm, mặc dù bây giờ thành viên trong toàn trung tâm trong tay mỗi người đều sắp nhận được "Lý Nghệ Đồng dốc hết tình cảm tỏ tình.mp3", nhưng ít ra có thể trở về đêm qua xem Hoàng Đình Đình như thế nào đến phòng Lý Nghệ Đồng.

    Nhất định chính là sự kiện kinh hãi.

    Thân thể Hoàng Đình Đình trong phòng từng điểm từng điểm trở nên mờ nhạt, đến một khắc kia hoàn toàn biến mất, nặng nề ngã trên người Lý Nghệ Đồng.

    Hoàng Đình Đình thấy Lý Nghệ Đồng bị mình ngã vào, đau đớn mà tỉnh lại, thấy Lý Nghệ Đồng cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt lúc đang ngủ của mình, thấy biểu tình phức tạp khó có thể diễn tả thành lời của Lý Nghệ Đồng, thấy Lý Nghệ Đồng cuối cùng chỉ lộ ra một nụ cười nhẹ, không có đánh thức mình.



    Đại khái chính là cảm giác khó có thể diễn tả thành lời.

    Cảm giác ma lực hoàn toàn biến mất.

    Hoàng Đình Đình cơ hồ có thể chắc chắn rằng tối nay cho dù không cùng Lý Nghệ Đồng chung giường cũng có thể kết thúc sự tình kỳ quái này.

    019.

    Bản thân Lý Nghệ Đồng thật ra rất mong đợi có thể cùng Hoàng Đình Đình đàng hoàng an an phận phận nằm trên giường chung chăn gối một đêm.

    Nhưng Hoàng Đình Đình không biết tại sao lại cự tuyệt.

    "Bởi vì không cần nữa."

    Hoàng Đình Đình hời hợt nói như vậy.

    Lý Nghệ Đồng cảm giác tâm tình mình bị cắt ngang, em có chút phiền não, nhưng không biết nên phát tiết chỗ nào, cuối cùng chỉ có thể an phận nằm trên giường cảm thụ thời gian trôi qua.

    Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Nghệ Đồng không có ở trong phòng Hoàng Đình Đình, mà bên người em cũng không có Hoàng Đình Đình ngủ cùng, em thậm chí không nhớ ra được tối hôm qua có xảy ra chuyện gì hay không.

    Dường như tuyên bố chuyện kì quặc kia đều đã chấm dứt.

    Lý Nghệ Đồng biết cuối cùng em cùng Hoàng Đình Đình vẫn không thể nào đối mặt nói với nhau một lời thật lòng, cuối cùng vẫn bỏ lỡ cơ hội này. Cuối cùng hai người vẫn phải quay trở lại như cũ làm một người đồng nghiệp bình thường không hề giao tiếp.

    Khi Lý Nghệ Đồng vừa rửa mặt xong mở cửa chuẩn bị xuống nhà ăn —

    Mà Hoàng Đình Đình đúng lúc đi ngang qua.

    Em thấy Hoàng Đình Đình cười, không phải gượng ép, cũng không phải qua loa lấy lệ.

    "Buổi sáng tốt lành, Phát Tạp."

    020.

    "Sáng sớm tốt lành, Đình Đình."

    Vật cùng tất phản, vạn vật có âm nhất định có dương.

    END.

Mình cùng bạn editor dạo này bận rộn quá không có thời gian nữa, nên chắc chừng nào KH cưới thì tụi mình quay lại edit tiếp :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro