Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25.

Tiêu Chiến không nghĩ nhiều trở về phòng đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, Tiêu Chiến làm bữa sáng, Vương Nhất Bác giống đồ trang sức to khổng lồ dính lên người anh cậu, theo tới theo lui.

Hai người ăn xong bữa sáng chuẩn bị ra sân bay, Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ đẹp trai bừng sức sống của Tiêu Chiến, nhất định ai nhìn vào cũng sẽ không dời mắt được. Không được, không thể để Chiến ca như vậy ra ngoài được.

" Chiến ca, chúng ta bận đồ tình nhân có được không anh. "

" Hả? Cũng được nhưng tụi mình đâu có đồ đôi. "

" Em mặc style người nuôi ong, anh cũng phải mặc. "

" Anh không bận đâu, rất kì quái á. "

" Không được, Chiến ca phải mặc đồ của em. "

" Vương Nhất Bác, em có bệnh hả? "

" Em không quan tâm, anh phải mặc đồ của em. "

" Không mặc. "

Vương Nhất Bác rất không thoải mái, ngồi trên giường miết miết tay, miệng lẩm bẩm " Hừm, Chiến ca không yêu em, Chiến ca không muốn cùng em mặc đồ đôi, hừm, Chiến ca không thương em. "

" Axiba, được rồi cún con. Anh đầu hàng, mặc thì mặc. "

Vương Nhất Bác nghe thấy anh cậu nói mặc, trong nháy mắt hiện ra hai dấu ngoặc trên mặt, lật mặt nhanh bánh tráng. Chuẩn bị xong hết, hai người trực tiếp đi đến sân bay, lên máy bay TIêu Chiến bắt đầu coi tạp chí.

Sau n lần Vương Nhất Bác quay qua quay lại nhắc anh phải nghỉ ngơi, Tiêu Chiến một mặt ai oán trừng mắt với Vương Nhất Bác xong mới chịu buông xuống tạp chí.

" Chiến ca, em lo lắng cho mắt của anh mà. "

" Được rồi, anh biết rồi mà cún con. Anh muốn ngủ. "

" Được được được. "

Tiêu Chiến vẫn là bị Vương Nhất Bác gọi tỉnh, mơ mơ hồ hồ cùng cậu xuống máy bay. Ra khỏi sân bay, ba Tiêu đến đón hai người, Vương Nhất Bác nhìn thấy ba Tiêu liền chạy đến ôm, ôm đến nữa ngày, ba Tiêu cũng rất kích động.

" Tiểu tử thúi, biết quay về rồi đó hả. "

" Ba, con rất nhớ người. "

" Ba cũng nhớ con. "

Hai người ôm nhau đủ rồi mới trở về nhà, bởi vì mẹ Tiêu vẫn còn ở nhà đợi hai người họ. Vương Nhất Bác kéo theo hai chiếc vali bị Tiêu lão sư bỏ quên lên xe.

Một đường cười nói liền tới nhà, Vương Nhất Bác hết sức khẩn trương, rõ ràng trong nhà có người mẹ cậu rất thương nhưng vẫn là căng thẳng đến đổ mồ hôi tay. Tiêu Chiến nhìn thấy được sự lo lắng của câu, đi lên trước kéo cậu vào trong.

" Hai đứa nhóc thúi này, chuyện lớn như vậy cũng không nói với mẹ đầu tiên. "

Tiêu ma ma nhìn thấy hai người nước mắt trực trào cũng tuôn ra. Vừa khóc vừa lấy tay vỗ vỗ TIêu Chiến.

" Xin lỗi mẹ, con gần đây rất bận rộn, vốn định xong hết mọi chuyện mới nói với mẹ. "

Tiêu Chiến giúp mẹ Tiêu lau nước mắt chuẩn bị dỗ dành mẹ.

" Mẹ, đều là lỗi của con, mẹ đừng đánh Chiến ca, đánh con đi. "

" Hai đứa đều đáng bị ăn đòn. "

Tiêu ma ma ôm lấy hai người, tâm nghĩ thật tốt, tiểu Bác đã kiếm thấy rồi, Tiêu Chiến cũng có người chiếu cố rồi.

" Được rồi được rồi, con nó mới xuống máy bay, mau ăn cơm thôi. "

" Đúng đúng đúng, mau ăn cơm. "

Dứt lời ba mẹ Tiêu bắt đầu bưng cơm lên bàn, Tiêu Chiến tìm Kiên Quả từng ngóc ngách, tìm đến nửa ngày vẫn không thấy.

" Mẹ, Kiên Quả đâu rồi. "

" Oh, Kiên Quả ở tiệm thú y, hôm nay mẹ đem đi chăm sóc rồi. "

" Sao mẹ không đem nó về. "

" Ngày mai. "

Tiêu Chiến về nhà không nhìn thấy Kiên Quả có chút muộn phiền, một chút sau bốn người ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, mẹ Tiêu ít nhiều cũng nuôi dưỡng Vương Nhất Bác hai năm. Mẹ Tiêu đối với khẩu vị của Vương Nhất Bác rất rõ ràng, thức ăn trên bàn đều là món hai người Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến thích ăn.

" Con trai, hai đứa yêu đương rồi? "

" Khụ khụ khụ khụ.. "

Đang ăn cơm nghe thấy mẹ Tiêu hỏi kém chút là mắc nghẹ chết.

Anh sao không nghĩ tới mẹ anh sẽ hỏi mấy vấn đề này một cách trực tiếp vậy chứ. Vương Nhất Bác nhìn đến là gấp gáp, lấy tay vuốt vuốt lưng anh cho thuận khí. Đợi Tiêu Chiến ổn rồi, Vương Nhất Bác mới đứng dậy.

" Chú, dì, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Chiến ca. Hai người yên tâm gã anh ấy cho con. "

Tiêu Chiến mặt ngượng hết cả lên, chọt chọt Vương Nhất Bác.

Tiêu ma ma và ba Tiêu đột nhiên ngỡ ngàng, đứa nhỏ này hình như có chút bệnh hả, ban nãy vừa gọi ba mẹ sao giờ lại thành chú dì rồi.

" Ha ha ha, Nhất Bác, không cần căng thẳng. "

" Đúng vậy, Nhất Bác, gọi ba mẹ, ba mẹ nghe rất vui lòng. "

"....Ba, mẹ, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy, xin hai người yên tâm ạ. "

" Được được được, yên tâm mà, ngồi xuống ăn cơm đi con. "

Mẹ Tiêu và ba Tiêu căn bản không có ý kiến gì. Tiêu Chiến ở cùng Vương Nhất Bác hai người rất vui lòng, dù gì cũng nhìn thấy được Vương Nhất Bác có bao nhiêu yêu thương Tiêu Chiến.

Ăn cơm xong, Vương Nhất Bác giống con rễ lần đầu đến nhà vợ y chang, giành việc với mẹ Tiêu, Tiêu Chiến chỉ việc ngồi ở ngoài sopha ăn trái cây tiêu hóa tiêu hóa, thỉnh thoảng còn sai vặt Vương Nhất Bác.

Ổn định rồi ba mẹ lôi kéo hai người nói một số chuyện mới thả hai người về phòng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro