Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20.


" Alo, Vương Nhất Bác anh tỉnh rồi? "

" Trương Y Nhiên, số điện thoại là của cô? "

" Đúng vậy, anh quên tối hôm qua em đưa anh về khách sạn sao? "

" Cho nên, cô là người gọi cho Tiêu Chiến? "

Vương Nhất Bác không cần dùng não cũng đủ biết, cái người này phiền chết cậu rồi, nguyên nhân bởi vì ba của cô ta và Vương ba ba là bạn thân. Có một lần cô cùng ba mình đến nhà Vương Nhất Bác chơi, chính là nhất kiến chung tình với cậu, ngày ngày bám theo, phiền Vương Nhất Bác đến nỗi cậu phải dùng những lời ác ý để nói nhưng cô vẫn không bỏ cuộc.

" Nhất Bác, anh nghe em nói. "

" Tôi không quan tâm cô nói cái gì, tôi hi vọng sẽ không có lần sau. Nếu không tôi nhất định sẽ không cho cô mặt mũi, còn có, nhớ cho kỹ, đừng đụng đến Tiêu Chiến. "

Nói xong Vương Nhất Bác trực tiếp ngắt máy, bây giờ cậu còn có chuyện gấp phải làm, cậu phải đi dỗ anh cậu nha. Biết được số điện thoại tối hôm qua là của Trương Y Nhiên, cậu nghĩ đến chuyện tối qua, xác định bản thân không có làm gì sai với anh mới yên tâm.

Bên kia sau khi Vương Nhất Bác cúp máy Trương Y Nhiên hét toáng loạn cả lên, giống như một người điên.

" Tiêu Chiến phải không, anh đợi đó, tôi nhất định khiến anh phải rời xa Vương Nhất Bác. Bên cạnh anh ấy chỉ có thể là tôi. "

Vương Nhất Bác sau khi xác định mọi chuyện liền đi đến nhà anh.

" Chiến ca, Chiến ca, anh mở cửa cho em, anh phải nghe em giải thích. "

Vương Nhất Bác kêu cửa cả nữa ngày vẫn không ai mở cửa, lẽ nào anh ấy không ở nhà, nếu không ở nhà thì anh ấy có thể đi đâu được chứ? Uông Trác Thành, đúng rồi, tìm Uông Trác Thành, Vương Nhất Bác gấp gáp đi đến nhà Uông Trác Thành nhìn thấy Tiêu Chiến say đến độ không rõ không ràng nữa, trong miệng đều là hồ ngôn loạn ngữ. Vương Nhất Bác tiến đến nhìn, cả mặt anh đều là nước mắt, vừa khóc vừa mắng cậu.

" Vương.... Vương Nhất Bác, em... em cái đồ hỗn đản, ức "

" Lừa đảo,... tên, tên lừa đảo. "

" Hu huh u, Vương... Vương Nhất Bác... không cần tôi nữa, Đại Thành, Vương Nhất Bác, không cần tôi nữa. "

Càng nói càng khóc lớn hơn khiến Uông Trác Thành chân tay loạn xạ, Vương Nhất Bác nhìn đến là đau lòng, đi đến đở anh dậy, lau nước mắt trên mặt anh đi.

" Chiến Ca, là em, cún con "

" Cún... Cún... Ức "

" Chiến ca, thanh tỉnh một chút "

Tiêu Chiến ngước đầu lên nhìn, anh muốn nhìn kỹ một chút, đến gần mới phát hiện là Vương Nhất Bác. Nhất thời dùng lực,... Uông Trác Thành ở ngoài nhìn còn kinh hồn bạt vía, còn tưởng rằng Tiêu Chiến muốn cắn chết Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác sờ sờ trán nhăn mặt đến là xấu xí.

" Chiến ca, anh muốn mưu sát chồng anh hả. "

" Hứ, cún thúi, biến đi, anh không muốn gặp em. "

Dứt lời Tiêu Chiến hướng về phòng của Uông Trác Thành mà đi, nhìn thấy Tiêu Chiến đi nghỉ ngơi, Uông Trác Thành giữ Vương Nhất Bác lại hỏi

" Hai người các cậu xảy ra chuyện gì rồi? "

" Tôi xuất quỹ* bị Chiến ca bắt tận tay. "

" Không phải, không phải, nói chung rất phức tạp. "

Vương Nhất Bác biết mình nói sai rồi, cùng Uông Trác Thành nói rõ ràng xong Trác Thành thấu đáo mọi chuyện, náo cả nữa ngày thì ra là bị người khác gây hấn. Bất quá Trác Thành vẫn thay cô gái ấy mặc niệm ba phút. Đụng ai không đụng, đụng ngay Tiêu Chiến? Tiêu Chiến thời đại học dùng lời cay nghiệt mắng người khẳng định không ai có thể vượt qua anh, cũng may là anh không mắng nữ sinh, nếu không thì chắc chắn cô gái ấy sẽ bị anh mắng khóc. Nhưng Uông Trác Thành chắc chắn Tiêu Chiến không mắng người cũng sẽ không để người khác chiếm tiện nghi của mình.

" Tôi nói Vương Nhất Bác cậu tính làm sao. Nếu như cậu giải thích Chiến Chiến không tin cậu thì sao? Hoặc là cái cô minh tinh đó đến tìm Chiến Chiến? Cậu từng nghĩ tới chưa? Chiến Chiến là một người tâm tư rất tinh tế, cậu ấy đã nhận định cái gì rồi sẽ khó mà đổi dời, cậu ấy thật sự yêu cậu tôi có thể nhìn thấy điều đó. Nhưng với tư cách là bạn thân của cậu ấy tôi tuyệt đôi không để cậu ấy ở chỗ cậu nhận lấy nửa chút ủy khuất. "

" Tôi biết, nhưng, bây giờ chỉ có thể giải thích cho anh ấy. "

" Sao chuyện tình cảm của hai người tụi tôi cứ lận đận thế này. "

Uông Trác Thành cảm thán xong liền đến công ty làm việc, để lại Vương Nhất Bác ở đây chiếu cố Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác bây giờ não cậu rối rắm hết sức, đúng vậy, lỡ như anh ấy không tin mình thì sao, hơn nữa cậu cũng không rõ lúc cậu đang mê man anh cùng Trương Y Nhiên nói những gì, Vương Nhất Bác càng nghĩ càng phiền, gãi gãi đầu tiến vào phòng ngủ nhìn anh.

Canh anh ngủ đến mức bản thân mình ngủ quên, đợi đến lúc Tiêu Chiến tỉnh dậy trời đã tối. Vương Nhất Bác còn nắm lấy tay anh, anh nhích một chút Vương Nhất Bác cũng tỉnh. Vương Nhất Bác nhìn thấy anh cậu tỉnh rồi lập tức mở to đôi mắt nhìn anh, Tiêu Chiến nhìn cậu, ánh mắt ngập tràn sự thất vọng, anh không làm gì cả, cũng không nói chuyện. Anh ngồi dậy, dựa lên thành giường, cả đầu choáng váng, tỉnh lại liền nhìn thấy Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ của anh, đau lòng chết cậu rồi, đưa tới cho anh một ly nước. " Anh ơi, uống nước ấm. " Tiêu Chiến nhìn cậu, không nói cũng không nhận lấy nước, Vương Nhất Bác nhìn tình hình hiện tại, cậu buông ly nước xuống, hướng anh giải thích

" Ca, anh tin tưởng em, em không biết đã xảy ra chuyện gì. "

" Ca, em thật sự không có đụng tới cô ta, em cũng không biết sẽ trở nên như vậy. "

" Ca~ tin em có được không. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro