Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

03

Thực ra đối với hình tượng nam phụ kiểu này nói thẳng ra, nếu bạn thực hiện được một màn tuyệt vời, bạn có thể lên được hotsearch, còn không chính là loại phải dùng tiền.

Một màn diễn kém xuất sắc hoặc không đạt yêu cầu cũng sẽ lên hotsearch, nhưng điều khác biệt là người trên được khen ngợi, người dưới lại bị chê bai.

Cũng may duyên của cậu không tệ, thầy biên tập cũng đối tốt với cậu, cho dù đó là những đoạn nổi bật hay những đoạn ngắn, đều là hoạt bát và vui vẻ đã tạo nền tảng vững chắc để cậu chính thức gia nhập vào màn ảnh rộng và sự chú ý của TV. Thành thật mà nói đối với cậu cũng đã nảy sinh nên hình dáng.

Trong khoảng thời gian tâm tình không thỏa đáng rồi xấu hổ sẽ phải đảm nhiệm vị trí trau chuốt, dùng phương ngữ vui nhộn quanh co mà để đối phương dừng lại hoặc chủ động dừng lại cúi xuống chín mươi độ và nói rằng đó là vấn đề của riêng cậu, khiến độ hảo cảm tăng lên không ít.

Hơn nữa còn phảng phất như đã ăn mật ngọt từ cái miệng nhỏ nhắn ấy, thi thoảng nói ra mấy lời đường mật, làm cho nhân viên công tác của đoàn có một loại cảm giác muốn chiều chuồng, nhân viên công tác cùng đạo diễn và nhà sản xuất đều giữ lại ấn tượng tốt.

Bản chất là sử dụng diễn viên mới, không có kịch bản cao trào như phim cung cấu, cũng không cần thận trọng lời nói và hành động để tránh sơ suất. Mỗi ngày đều vừa nói vừa cười ghi hình, sau đó lại thi thoảng lôi kéo dùng bữa tối là thịt nướng.

Đêm trước hôm cuối cùng, đạo diễn đứng tại ghế nhỏ của mình, hét to tựa như hô mưa gọi gió trong con hẻm cũ Bắc Kinh, tuyên bố muốn mời khách.

"Không thể nào, Văn ca, xong việc cậu liền muốn xin nghỉ phép?" Nhìn thấy bộ dạng có vẻ không quyết đoán của Lưu Diệu Văn, bạn nữ thứ hai đứng bên cạnh vội hỏi cậu.

Lưu Diệu Văn lúng túng hướng cô cười cười xác nhận suy đoán của cô, giác quan thứ 6 của phụ nữ đúng là đáng sợ mà.

Đạo diễn không biết có phải hay không chú ý tới câu chuyện nhỏ giữa họ, mặt hướng Lưu Diệu Văn: "Làm sao vậy, Diệu Văn?"

Người bị điểm tên chỉ mặt mất tự nhiên sờ sờ cổ:" Em có khả năng là xin nghỉ phép, em không biết ngày mai chúng ta chính thức đóng máy, đã có hẹn sẵn rồi. Haha"

2 tiếng cười cuối cùng thành công mang lại một mảng la ó, hai gò má nhàn nhạt ửng đỏ, ít có ngượng ngùng làm cho hiện trường càng thêm ầm ĩ.

"Được rồi, lần sau, lần sau có cơ hội, em mời mọi người một bữa"

"A xong rồi, Văn ca, chúng tôi muốn Haidilao" mấy người này thường ngày chơi khá thân nên không để ý gì, được nước lấn tới, quả nhiên mà, tình huynh đệ chủ nghĩa xã hội đúng là giả tạo không tin được không tin được.

Lưu Diệu Văn chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười trách bọn họ vài câu, sau đó chắc chắn rằng: "Haidilao thì Haidilao, Văn ca của mọi người không gì không thể, mời được."

"Vậy không ngại cho bọn tôi xem mặt người đẹp có hẹn cùng cậu chút được chứ"

"Cút cút cút, người đẹp cái gì chứ, chính là..... đối tác bình thường thôi'

Nói tới người hợp tác này, bản ghi lịch sử trò chuyện cùng với Nghiêm Hạo Tường trong ba tháng qua là rất ít, loáng thoáng cũng chỉ có 2 dạng: Không phải là ăn chưa, đã ngủ chưa, cũng là đang làm gì thế, những câu hỏi đơn giản, đối phương cũng chỉ trả lời ngàn lần như một, chưa, vừa xong ca phẫu thuật.

Dưới tình huống bình thường đều là Nghiêm Hạo Tường dùng 2 chữ "Đang bận" liền cắt đứt câu chuyện, để lại mình Lưu Diệu Văn "byebye" thực sự kết thúc. Đôi khi Lưu Diệu Văn cảm thấy mình quá dễ rồi, ngay cả khi Nghiêm Hạo Tường cả ngày không về, hôm sau vẫn như cũ vừa mở mắt đã gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc chào buổi sáng.

Làm nghề bác sĩ này đương nhiên không dễ, hiểu biết sâu rộng thì chắc chắn sẽ có những lời nói khoa trương. Từ sau mỗi lần kết thúc video trò chuyện ngắn, có thể kết luận rằng tinh thần của Nghiêm Hạo Tường không được tốt như lần đầu gặp mặt, hóa ra không chỉ một khuôn mặt tròn trịa không còn nữa, mà quầng thâm dưới mắt cũng hiện rõ trong ống kính. Chỉ có thể chịu đựng nói ngầm, thúc giục anh đi ngủ bù.

Cơ thể là vốn, không có vốn thì sao sinh lời.

Chẳng qua như lời Nghiêm Hạo Tường lý giải, nhất định không nghe lời cậu nói, có lúc cậu rất muốn lẻn ra khỏi khách sạn tự mình tới thăm.

Chìa khóa dự phòng của nhà Nghiêm Hạo Tường đã được giao cùng hợp đồng, diễn kịch yêu cầu bọn họ sẽ phải sống cùng nhau, nếu không sẽ có người nghi ngờ. Nhưng suy nghĩ một chút, khi nói với bố mẹ rằng đã kết hôn, họ dường như không có nhiều phản ứng lớn, rất bình tĩnh nữa

"Như vậy không tốt sao?"

"Cậu không cảm thấy kỳ quái à?"

"Có gì mà kỳ quái" Nghiêm Hạo Tường đẩy kính không tròng trên mũi, "Tiền điện nước do cậu trả"

"Dựa vào cái gì!"

Âm thanh lôi ghế thô bạo khiến Nghiêm Hạo Tường trong lòng mơ hồ tức giận, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Cậu bây giờ đang ở nhà của tôi."

"Ai nói vậy, sau này tôi sẽ sống cùng đoàn!"

"Vậy xin mời, không tiễn, cậu cùng 5-6 chiếc vali hành lý dọn ra ngoài cho tôi"

"Tôi sai rồi, tôi trả mà."

Đại trượng phu biết co biết duỗi, thỉnh thoảng hãy bỏ chút hành động đóng góp cho xã hội.

Lang băm: Ngày mai tôi ở dưới hầm để xe chờ cậu.

Chỉ có thể nói là do duyên số gây ra, địa điểm quay phim cùng với nơi làm việc của Nghiêm Hạo Tường là một. Cảnh cuối cùng kéo dài một tuần để quay, ngày đầu tiên trên đường lạc từ nhà vệ sinh đi ra, ở khúc co đụng phải Nghiêm Hạo Tường, cả 2 đều ngây người tại chỗ như gỗ.

Cuối cùng là người đại diện của Lưu Diệu Văn đem Lưu Diệu Văn đã hóa đá tới một bên, ở một bên cúi người 90 độ tiêu chuẩn nói to xin lỗi, rồi lập tức kéo Lưu Diệu Văn xuống dưới lầu.

Nghiêm Hạo Tường đưa mắt nhìn bóng dáng hung hăng của bọn họ, ánh mắt không tự chủ đưa về biểu ngữ lớn trên tường trắng: "Cấm ồn ào, cấm chạy", thôi, coi như mình vừa mới làm phẫu thuật xong mù rồi đi, không thấy gì cả.

"Ô, lang băm."

"Sống lại rồi?" Nghiêm Hạo Tường không ngẩng đầu cũng biết là ai, lực chú ý vẫn ở tài liệu trên tay thuận miệng đáp.

Lưu Diệu Văn bĩu môi, "Cái gì mà sống lại chứ, không phải tôi bị tai nạn xe, là nữ chính của bọn tôi."

"Nếu như, tôi nói là nếu như có ngày nào đó tôi nằm trên bàn phẫu thuật, cậu là bác sĩ chính, cậu có căng thăng không?"

Cây bút vốn đang vẽ vòng tròn, mực đen từ từ lan ra 4 phía xung quanh lấy đầu bút làm tâm, cũng không lâu lắm đã lưu lại một dấu vết nổi bật. Sự chậm trễ trong việc trả lời của Nghiêm Hạo Tường khiến Lưu Diệu Văn không dám mở miệng, cậu cắn chặt môi dưới mà không biết làm thế nào để chuyển chủ đề.

"Tôi sẽ đem hết khả năng cứu cậu"

Ngòi bút lần nữa ở trên giấy chuyển động theo quán tính, tim đập rộn ràng không cách nào khôi phục bình tĩnh trong thời khắc đó.

"Nếu như ngày nào đó cậu cắm ống thở nói không sống nổi nữa, tôi cũng nhất định không nói hai lời thay cậu rút ra."

"Không cần, tôi cảm thấy tôi tối thiếu có thể sống tới 100 tuổi." Lưu Diệu Văn ngồi xuống chiếc ghế xoay nhỏ trước mặt Nghiêm Hạo Tường, một tay chống cằm và đặt lên bàn.

Nghiêm Hạo Tường liếc cậu một cái, lạnh lùng mở miệng phá tan mộng đẹp của cậu: "Theo bảng dữ liệu hiện nay, tuổi thọ trung bình ở khoảng 70, không bao gồm tuổi thọ của phụ nữ thường dài hơn nam giới...

"Dừng dừng" Lưu Diệu Văn lập tức làm động tác dừng lại, người đứng đầu môn khoa học xã hội đã dành không ra một chút chỗ trống nào cho thông tin kiểu dữ liệu vừa rồi.

"Cậu mời tôi ăn ngay trước hôm đóng máy thì sao?"

"Dựa vào cái gì?"

"Vì tôi là một tân binh đang lên, không lỗ vốn đâu lang băm"

"Dựa theo việc cậu nói, tôi đây là đang đầu tư chứng khoán rồi." Nghiêm Hạo Tường rốt cuộc thả bút, ngước mắt nhìn Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn như có điều suy nghĩ gật gật đầu: "Tôi không phiền nếu cậu muốn nghĩ như vậy"

"Vậy thực xin lỗi, tôi không đầu tư vào bất cứ thứ gì ngoại trừ tình yêu." Nghiêm Hạo Tường nhíu nhíu mày, đứng dậy đem bút kẹp vào túi áo bên ngực trái.

"Nhanh quay lại đi, nếu không người đại diện của cậu có thể chiếm dụng phòng phát thanh cộng cộng, dùng loa gọi cậu đấy."

"Còn cơm thì sao." Lưu Diệu Văn vẻ mặt mong đợi nhìn về phía anh, trên đời này bất luận là ai cũng sẽ mềm lòng, khó mà chống lại đôi mắt cún con làm bộ đáng thương kia.

"Về nhà, tôi vào bếp"

Đối với "nhà bếp" chỉ một từ thôi, Lưu Diệu Văn từ trước tới nay đúng là nhìn mà sợ, rất tự giác, không bao giờ chủ động bước vào khu vực đó nửa bước, trừ khi thỉnh thoảng đêm khuya đói đến không chịu được mới nhẹ nhàng tự mình tới thăm hỏi.

Mà bếp nhà Nghiêm Hạo Tường có thể nói là họa vô đơn chí, làm cho tâm hồn non nớt của cậu chịu tổn thương không nhỏ.

Chuyện xảy ra khoảng nửa chừng của buổi quay, vì đó là cảnh quay đêm nên ban ngày cũng được tự do, cậu định đem quần áo đang chất đống trong phòng khác sạn "vượt biên" một ít về nhà để bỏ vào máy giặt, nếu không để người đại diện của cậu biết được lại bị giáo huấn nữa.

Đoán rằng Nghiêm Hạo Tường có lẽ vẫn còn bận rộn ở trong bệnh viện, cũng không có gửi tin nhắn báo, trang bị đầy đủ cùng với một chiếc túi da rắn lẻn ra từ cửa sau của khách sạn như một tên trộm.

Về nhà một chuyến cũng phải vật lộn thế, không có ai vậy cả.

Mới vừa móc chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, cửa phòng trước mắt liền bị mở từ bên trong, người mở cửa nhìn cũng nhìn chưa rõ là ai đã bị con dao mổ đang dính máu trong tay phải của đối phương hấp dẫn, suýt chút 2 mắt tối đen, ngã ra phía sau.

"Gan cậu cũng nhỏ quá rồi" sau đó Nghiêm Hạo Tường vừa dùng khăn lau mặt bàn, vừa thu dọn nội tạng cá qua một bên mà nói cậu.

Lưu Diệu Văn chưa tỉnh hồn lại đã trong nháy mắt nhảy cẫng trên ghế sofa: "Con mẹ nó, ai không có việc gì mà ở trong nhà cầm dao mổ đi giết cá chứ hả?"

Rút kinh nghiệm từ lần trước Lưu Diệu Văn sau này đều sẽ cùng Nghiêm Hạo Tường "xác nhận lại nhiều lần" về nhà, tự động che chắn khi đi ngang qua bếp, để tránh khỏi phải thấy những đồ vật không nên thấy.

Không rõ tài nấu nướng của Nghiêm Hạo Tường, nhưng Lưu Diệu Văn có thể tự tin vỗ ngực và nói, cái gì mà giết gà giết vịt các loại Nghiêm Hạo Tường nhất định là đứng đầu, nếu không chắc chắn sẽ thẹn với chuyên ngành của anh.

"Tôi, đói, rồi~"

Nghiêm Hạo Tường xem xong sách hướng dẫn sử dụng nồi chảo thì bớt chút thời gian ngước mắt, xem xem chút, dáng hình vùi mình ở sofa có chút chật hẹp, Lưu Diệu Văn gào khóc thật lâu.

Có chút hao tổn tâm trí. Nghiêm Hạo Tường kéo căng chân mày, thở dài, vì mình ban đầu nói khoác không biết ngượng mà cảm thấy hối hận, với kinh nghiệm bằng không giờ anh phải đối mặt với dụng cụ nhà bếp hết đường xoay xở.

Thao tác đơn giản với món ăn phương Tây đã trở thành lựa chọn hàng đầu của Nghiêm Hạo Tường, miếng bít tết do anh tự tay chuẩn bị nằm yên tĩnh trên chiếc đĩa sứ trắng.

Quên đi tục ngữ nói: Ăn bẩn sống lâu. Nếu một bác sĩ có thể nói những lời mất trí như vậy, thì cậu ta là người duy nhất ở Trung Quốc trong năm nghìn năm nay chỉ có đúng Nghiêm Hạo Tường.

Thế nhưng mãi mà không nghe được tiếng bát đũa, làm cho Lưu Diệu Văn rất tò mò, thỉnh thoảng lại hướng về phòng bết nhìn nhìn, trong điện thoại video ngắn xem nhiều rồi đều là cùng một loại dần dần cũng buồn chán, không phải cậu kén chọn, mà bây giờ diễn viên cũng không có một chút điểm riêng biệt nào.

Nếu như Nghiêm Hạo Tường cũng làm diễn viên thì tốt rồi.

Lưu Diệu Văn bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, còn nguyên nhân là gì, chính cậu cũng thấy rất khó nói.

Lại hồi tưởng từ lúc gặp lại tới bây giờ bề ngoài là "chung sống hòa bình", tất cả mọi thứ dường như phát sinh rất tự nhiên, tựa như cuộn băng trong một máy ghi âm kiểu cũ nhưng không bị nghẹt từ đầu đến cuối.

"Diệu Văn, em có phải hay không....nói chuyện yêu đương?"

"Làm sao có thể chứ, chị lo lắng quá rồi" cậu ngay lập tức phủ nhận.

Trả lời quá nhanh, sơ hở cũng rõ ràng. Tuy là người đại diện chỉ nhẹ nhàng gõ đầu không hỏi quá dư thừa, nhưng Lưu Diệu Văn biết trong lòng của đối phương đã có đáp án rồi.

Không có biện pháp, ai bảo cậu thực sự không nói dối được chứ.

Dường như đã từng có người nói cậu trước sau như một, ngàn vạn lần đừng tới gần những người nơi hỗn tạp đó. Ah, cậu nghĩ ra rồi, là Nghiêm Hạo Tường nói. Chẳng qua thực tế vòng vo nói cậu là người bốc đồng thôi, nói tới lần đó thực sự là không hiểu sao bị mắng.

Văn Ca cậu rộng lượng, không cùng tên lang băm kia so đo.

"Nếm thử chút xem"

Đĩa sứ trắng tinh tế bắt mắt, hai bông cải xanh luộc được đặt cạnh miếng bít tết để trang trí.

Đây là lần đầu tiên ngoại trừ ba mẹ còn có người tự thân làm cơm cho cậu, lặng lẽ lau đi 2 giọt nước mắt vô hình, nhận lấy cái nĩa từ tay Nghiêm Hạo Tường, đang muốn thực hiện một vài bài phát biểu cảm nhận chân thành, lời của đối phương giống như chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu cậu.

"Xem thử chín hay chưa"

Khóe miệng Lưu Diệu Văn giật giật, coi cậu là chuột bạch đó hả.

Thấy sắc mặt Lưu Diệu Văn từ vui chuyển thành lo âu, Nghiêm Hạo Tường đang ôm đồ trong tay mình không nhịn được cười thành tiếng.

"Cậu đùa tôi đấy à, lang băm!"

"Không đùa cậu, không đùa cậu." Nghiêm Hạo Tường cố nhịn cười, hơi cong thắt lưng, cầm nĩa trong tay cắt một miếng nhỏ, sau đó đưa tới bên miệng Lưu Diệu Văn, lại tựa như sợ cậu lo nên nói: "Yên tâm, chắc chắn chín rồi, nếm thử một chút đi"

Lưu Diệu Văn nheo nheo mắt, nửa tin nửa ngờ cắn xuống, khoảnh khắc chạm vào đầu lưỡi Lưu Diệu Văn cứ ngỡ mình đã trở lại canteen của thời trung học, lại tựa như thưởng thức được canh sườn tình yêu của các dì chỉ có mặn chát.

Thật đặc biệt, không hổ là con cháu của "Muối" (muối là yán còn tên anh Nghiêm là yan)

"Có được không?" Đôi mắt đầy mong đợi của Nghiêm Hạo Tường khiến lời phàn nàn đã bị nuốt cùng đồ ăn hắc ám một lúc, nó cũng thể hiện đầy đủ khả năng quản lý biểu cảm tốt của một diễn viên giỏi, với khóe miệng hơi nhếch lên 45 đọ, ba từ khô khan thốt ra:

"Cực kỳ được"

Đối phương nghe xong 2 mắt sáng bừng, làm cho Lưu Diệu Văn cảm thấy có thể so với ánh sao dày đặc trong đêm nay, trong chốc lát cũng ý thức được bản thân mình đã rơi vào đó rồi, không có cách nào thoát ra.

Thẳng tới khi Nghiêm Hạo Tường cũng muốn nếm thử chút "Món ngon" kiệt tác lần đầu xuống bếp của bản thân, Lưu Diệu Văn lập tức phản ứng, cậu đem toàn bộ từ đồ ăn tới đồ trang trí bỏ vào miệng, phồng má lên nhai.

Trong dạ dày như bị nhét đủ loại gia vị phòng bếp, chai chai lọ lọ nảy sinh các vị khác nhau, làm cho Lưu Diệu Văn cảm thấy vị giác mình sẽ ngủ yên vĩnh viễn.

"Làm gì vậy....cậu..."

Nghiêm Hạo Tường có lẽ là bị biểu hiện của Lưu Diệu Văn quá mức nên im lặng trong phút chốc, cứng rắn gạt bỏ hai ba chữ xong vẫn không thể sắp xếp ngôn ngữ, lựa chọn xoay người đi rót nước cho Lưu Diệu Văn.

"Này, thẳng thắn nói cho tôi, có phải rất khó ăn" Nghiêm Hạo Tường dựa vào tường, khoanh tay mở miệng nói nhỏ.

Lưu Diệu Văn không dễ gì mới thoát khỏi nguy cơ ngộ độc thức ăn, lại suýt chút nữa đang uống nước thì sặc.

Nảy sinh ý nghĩ bất chợt, nếu như thật sự xảy ra vấn đề, Nghiêm Hạo Tường có thể miễn chi phí chữa bệnh cho cậu, dù sao thì anh ta là thủ phạm, được rồi chính cậu ta cũng không tin.

"Không thể nào" Lưu Diệu Văn đặt ly nước xuống, khoát khoát tay, nét mặt nghiêm túc khiến người ta không thể nghi ngờ những phần giả dối trong lời nói: "Nói là mời tôi, sao cậu có thể ăn mất"

Nghiêm Hạo Tường khẽ mím môi, muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nhàn nhạt hỏi có muốn ăn ngoài hay không.

"Đã giờ này rồi." Lưu Diệu Văn ngước mắt, nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo trên TV.

Nghiêm Hạo Tường từ túi áo lấy điện thoại ra, vừa xem danh sách người liên lạc vừa giải thích: "Tôi là khách quen của ông chủ kia, bọn họ sẽ tự cho nhân viên đem tới."

"Ah" Lưu Diệu Văn mấp máy quai hàm của mình, lại nói cậu thực sự nhớ hương vị của món chanh cá chua.

Điện thoại không có chuông, nhưng có tiếng wechat.

Nghiêm Hạo Tường chỉ chỉ điện thoại, ra hiệu có chuyện quan trọng cần xử lý, Lưu Diệu Văn cũng ra một động tác "OK" biểu hiện bản thân hiểu chuyện mà chờ anh quay trở lại.

Vào trong phòng, do dự mãi vẫn không có khép kín cửa, Nghiêm Hạo Tường hít sâu một cái, sau nhiều lần xác nhận bản thân đã đủ bình tĩnh, ngón tay thon dài mới chính thức chạm vào phím kết nối màu xanh.

"Ba"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro