Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01


"Ký đi, không có vấn đề gì đâu"

Nghiêm Hạo Tường thở dài, xoa xoa chân mày, cảm thấy sốt ruột khi mà nhìn Lưu Diệu Văn đem tờ giấy lật đi lật lại không dưới chục lần rồi.

Lưu Diệu Văn không thèm để ý tới anh, vẫn như cũ để đầu bút ở một điểm tỉ mỉ mà nhìn qua: "Ai nói vậy, tôi chỉ thấy một câu có vấn đề logic rõ ràng"

"Nói thử xem vấn đề về logic ở chỗ nào?"

Nghiêm Hạo Tường như thể nghe thấy một câu chuyện cười nhạt nhẽo nào đó, anh khẽ ậm ừ.

Nghiêm Hạo Tường là sinh viên vừa tốt nghiệp của khoa nghiên cứu sinh hóa của sinh vật thuần chủng, từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu tiên nghe đực có người nói hợp đồng của anh có vấn đề, hơn nữa đối phương còn là người thuộc khoa văn.

Lưu Diệu Văn cảm nhận được tia lửa thù địch tới từ chỗ khác, cậu không phục đối diện với ánh mắt kia:"Này, ban đầu ở trường học cậu lấy tư cách là chủ tịch hội học sinh chèn ép một người bình thường tội nghiệp như tôi, bây giờ thì sao, cậu lại muốn cùng tôi battle ở phương diện câu từ hả?"

Thái độ đúng mực này làm cho Nghiêm Hạo Tường không được cũng phải tự nhịn xuống thái độ muốn công khai phẫn nộ, tức giận trả lời: "Cậu rốt cuộc là có ký hay không hả?"

Vừa dứt lời, phần ký tên vốn trống không đã bị thay thế bằng nét bút rồng bay phượng múa của người kia ký xuống.

Lưu Diệu Văn chính là cố ý, cố ý khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh.

Nghiêm Hạo Tường rốt cuộc cũng nhìn ra được.

Sự thật nói cho anh biết, vĩnh viễn không nên xem thường cái thế giời này, bởi vì ta vĩnh viễn không biết tương lai có bao nhiêu khác lạ.

Ví dụ, muốn nói Nghiêm Hạo Tường thấy đối tượng hẹn hò của mình là Lưu Diệu Văn đúng diễn viên triển vọng mà, nửa giây trước nước ở trong miệng còn không hề phun ra, mà Lưu Diệu Văn cũng không nghĩ tới chính mình trước kia muốn theo ý bản thân mà gây khó khăn cho Nghiêm Hạo Tường ở trong trường học.

Thanh minh trước một chút, hai người bọn họ không thân quen nhau.

Đúng là, cho dù học chung một lớp, bọn họ trước giờ vẫn là không quen nhau.

Số lần gặp nhau hoặc là do Lưu Diệu Văn tới muộn, đang định nhảy qua tường rào, Nghiêm Hạo Tường sẽ đột nhiên xuất hiện ở phía bên kia tường rào, mặt không đổi sắc, lạnh lùng nhìn cậu. Hoặc là ở trong tiết của thầy chủ nhiệm, một người được tuyên dương, một người bị la rầy.

Lưu Diệu Văn có một dạo nghĩ chủ nhiệm của bọn họ có phải kiếp trước học kinh kịch Tứ Xuyên hay không, vì giây trước vẫn là mặt tươi cười mà giây kế tiếp đã như muốn ăn thịt người rồi.

Khi còn nhỏ cậu dường như đã phát hiện ra thứ bí mật động trời nào đó.

"Nghiêm Hạo Tường?"

"Lưu Diệu Văn?"

Hai người không hẹn mà cùng gọi lên tên của đối phương.

"Trưởng thành ổn trọng?" Lưu Diệu Văn một bên vừa không thể tin nổi một bên ở đối diện chỗ ghế sô pha của Nghiêm Hạo Tường ngồi xuống.

Nghiêm Hạo Tường yết hầu nhúc nhích một cái, chậm dãi mở miệng: "Tôi cũng không cảm thấy cậu và hoạt bát vui tươi có điểm gì liên quan nhau."

Vẫn là giọng nói lười biếng, trong trẻo nhưng lạnh lùng trong trí nhớ, lời nói ác độc vẫn không hề thay đổi.

Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường chính là trường hợp một núi không thể có hai hổ điển hình, giữa hai người cũng chưa từng có khoảng thời gian chung sống hài hòa với nhau, trong giọng nói cũng đều là bí mật mang theo đao gươm hướng tới, cái này cũng là tới khi chia lớp ở lớp 11, bọn họ chia ra ở hai đầu hành lang nguyên do đơn giản là 2 ban khác nhau chứ sao.

Haizz, thực sự là chuyện đời khó lường.

"Tôi nói chứ gương mặt này của cậu thích hợp làm bác sĩ đấy, giết người trong vô hình, thích hợp nhất là cầm những thứ dụng cụ lạnh như băng kia. Ôi, cậu học cái gì ấy nhỉ?"

Lưu Diệu Văn trong chốc lát không nhớ nổi Nghiêm Hạo Tường học chuyên ngành gì, chỉ là có lần ngẫu nhiên ở trên đường gặp được bạn học lúc còn chưa chia ban, có nói tới chuyện cũ thì tiện thể nói có hơi chút đề cập tới tin tức của Nghiêm Hạo Tường.

"Là bác sĩ nội khoa à"

Thấy Nghiêm Hạo Tường im lặng, Lưu Diệu Văn liền biết mình đã đoán đúng.

"Nghe nói cậu bây giờ làm diễn viên?" dựa theo cách thức, giờ tới lượt anh.

Nghiêm Hạo Tường có chút ngạc nhiên, dù sao Lưu Diệu Văn cũng không thuộc người đào tạo chính quy, ngoại trừ khuôn mặt sẽ làm cho các cô gái động tâm, cũng không có bản lĩnh khác để mà hòa mình vào vũng bùn của giới giải trí kia.

Thật là lấy trứng chọi đá. Ít nhất anh cho là như vậy.

Lưu Diệu Văn cũng không phủ nhận mà gật đầu: "Tôi nghĩ nó rất thú vị, không giấu gì cậu tôi đã nhận được một bộ phim, diễn xuất No.2"
(ý là làm nam thứ đấy)
"Cùng nói những thứ này, không bằng trước hết để cho mục từ điển bách khoa nhảy ra tên cậu đi, nó hơn nữa cũng là thực tế hơn."

"Cậu tìm kiếm tên tôi?" Lưu Diệu Văn nghiêng về phía trước, tự bỏ qua việc Nghiêm Hạo Tường có ý châm chọc mình, bắt được trọng điểm then chốt.

Nghiêm Hạo Tường quăng cho cậu một cái liếc mắt, "Cậu nghĩ nhiều rồi, chuyên ngành của chúng tôi có vị giáo sư cùng tên với cậu, kết quả là không có gì cả."

Một chậu nước lạnh trực tiếp tạt thẳng vào ngọn lửa kỳ vọng của Lưu Diệu Văn, ủy khuất "Oh" một tiếng sau đó nửa nằm ở mặt bàn, nhìn qua giống như chủ nhân ra ngoài để lại một bé cún nhỏ ở trong nhà vậy.

Nghiêm Hạo Tường không đành lòng, hai ngón tay bện lại một chỗ, hắn thực sự không giỏi an ủi người khác hơn nữa Lưu Diệu Văn trước mặt anh từ trước tới nay lại càng chưa nói qua cái gì tốt đẹp chứ đừng nói tới an ủi, chỉ có thể đem đề tài thay đổi: "Cậu sao lại tới xem mắt?"

"Cậu còn có thể tới, tôi vì sao lại không thể tới." rầu rĩ không vui mà nói.

Được rồi, hắn phạm lỗi, hắn nhận ra được rồi.

Nghiêm Hạo Tường yên lặng thở dài, tận lực đem giọng nói tới ôn hòa: "Người nhà bắt"

"Học y còn sợ tìm không ra đối tượng yêu đương hả, trong bệnh viện nhiều cô gái nhỏ xinh đẹp vậy, còn sợ tìm không ra?" Lưu Diệu Văn trợn to hai mắt, đối với lời nói của Nghiêm Hạo Tường hoàn toàn không tin tưởng.

Trẻ con, cậu sợ không phải đối với người học y có rất nhiều hiểu lầm đi.

"Còn cậu? Cậu làm nhân vật của công chúng tới xem mắt, người đại diện của cậu không biết?" Nghiêm Hạo Tường không trả lời mà hỏi lại.

Lưu Diệu Văn mím mím môi, có chút gắt gỏng mà xoa xoa tóc mình, làm như không muốn nói tới chuyện này.

Lấy tư cách vừa bước nửa bước vào thậm chí còn chưa đứng vững vị trí diễn viên mới, đừng nói là kết hôn, ngay cả yêu đương cũng là điều cấm kỵ. Cậu lại có thể ngốc đến mức chủ động cùng công ty ngả bài nói: Tôi muốn kết hôn.

Mọi người có tin hay không, cậu ấy bị đuổi ra ngay tại chỗ.

Cho nên lần hành động này của cậu chính là lặng lẽ tới, bất luận là ai cũng đều không biết.

Điều này chính là nói lên sự khác nhau đó, người nhà hy vọng cậu tiếp quản gia sản sau đó bình bình thường thường mà sống hết một đời, mà cậu thì sao, không muốn làm như vậy, dù sao người cứ như vậy cả đời cậu muốn làm chút cuyện có ý nghĩa, không quá đáng gì so với ghi chép của lịch sử, dù sao cũng phải lưu lại một màu sắc riêng của cậu.

Đời người trong nhân gian là 50 năm, cậu không muốn vì hoàn thành việc tồn tại mà sống như vậy.

Nhiều lần tranh luận qua đi, người nhà lựa chọn nhường bước, nhưng điều kiện tiên quyết là phải kết hôn đã, còn muốn cùng ai bọn họ đều không can thiệp.

Lưu Diệu Văn thật muốn đánh cho sự dễ chịu đáp ứng lúc trước của mình một cái tát mà, nói đùa à, hiện nay xã hội ai sẽ nguyện ý chưa hẹn hò với nhau bao lâu thì nói tới chuyện cưới gả đây, coi như là ở "khu đèn đỏ" phỏng chừng cũng không có mấy người trực tiếp lấy ra thẻ căn cước, cùng với cậu tới cục dân chính đăng ký.

"Kết hôn không?"

"Hả?" Lưu Diệu Văn ngước mắt, chỉ ngây ngốc nhìn Nghiêm Hạo Tường.

Cậu sẽ không bởi vì quá hy vọng mà xuất hiện tình trạng nghe nhầm chứ, xong đời cậu rồi phải mau mau đi tới bệnh viện khám chút thôi.

"Tôi nói, kết hôn không?" Nghiêm Hạo Tường không chút rung động nào mà lặp lại, "Nếu đã như vậy, vì sao chúng ta không hợp tạc, theo như nhu cầu của bản thân?"

"Ba mẹ tôi chỉ hy vọng cho bọn họ một câu trả lời, còn tôi và ai kết hôn, họ không có quyền can thiệp vào."

Điều này ngược lại là bọn họ nhiều năm qua lần đầu tiên có cách nghĩ ăn ý với nhau.

"Nghiêm Hạo Tường, nói dối là bị trời đánh biết không hả?" Lưu Diệu Văn lòng tốt nhắc nhở anh, ý nghĩ kỳ lạ nhanh chóng lướt qua trong đầu.

Nghiêm Hạo Tường chẳng hề để ý nhún nhún vai:"Tôi đối với cậu còn thiếu hoảng sợ hay sao?"

Ok, fine. Cậu có lý, cậu nói đều đúng.

"Được, bất quá chúng ta nghĩ một cái hợp đồng."

"Chính là có ý đó"

Từ thời điểm hợp đồng được định ra, bọn họ chính là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng.

Quan hệ hợp đồng có liên quan tới hộ khẩu.

"Hợp tác vui vẻ, lang băm" Lưu Diệu Văn nửa khóe miệng lộ ra ý vui vẻ, nhíu nhíu mi, hướng tới anh đưa tay phải ra.

Nghiêm Hạo Tường thoáng ngồi thẳng, hoàn toàn không để ý tới ý không tốt trong biệt danh của đối phương dành cho mình, vỗ nhẹ.

"Hợp tác vui vẻ"

Khi trên tay cầm 2 cuốn sổ màu đỏ, Lưu Diệu Văn mới thật sự bắt đầu cảm thấy cái khó khăn này chính là nhân tình thế sự của đời người.

Cậu cùng với người đã từng là oan gia của mình kết hôn rồi.

Nếu như giờ não cậu nóng lên, đem giấy chứng nhận kết hôn của cậu cùng với Nghiêm Hạo Tường gửi vào nhóm trước đó có phải hay không sẽ làm rất nhiều bên lặn đi.

Thành thật mà nói, cậu hiện tại muốn làm ngược lại như vậy, muốn xem một chút những tên kia sẽ có phản ứng gì, phỏng đoán là sẽ có liên tiếp biểu tượng cảm xúc hình gấu trúc, không đúng, còn có lén lút gửi hồng bao, một đường làm giàu cứ như vậy được cậu nghĩ thông.

"Nghĩ cái gì thế?" Một lon pepsi một đường rơi vào tầm mắt, kéo Lưu Diệu Văn đang đắm chìm trong mộng tưởng tốt đẹp trở về.

Cậu vội vàng đón nhận "airdrop" đầy bất ngờ, nếu không nhờ cậu phản ứng nhanh thì nó đã rơi xuống đất rồi.

(空投: airdrop, hòm thính trong pubg ó, chắc ý bảo là Nghiêm Hạo Tường thả cái lon coca cho rơi tự do...)
Thấy Lưu Diệu Văn bĩu môi, có chút bất mãn mà lắc lắc cái lon 2 lần. Nghiêm Hạo Tường đến gần hơn chút, học cậu linh tinh lang tang không có chút chính trực nào, lười biếng tựa ở cạnh xe của mình, hiếm thấy mở miệng nói rõ mong muốn: "Siêu thị nhỏ của bản thân, chỉ có coca, kiểu gì cũng bán hết"

"Póc" cái khoen nắp lon rất dễ dàng mở ra được, có chút khói trắng từ trong bay ra rồi liên tục tan vào trong không khí.

Chưa nói tới yêu thích cụ thể với loại nước uống nào, chỉ có thể nói bởi vì hồi nhỏ ở nhà ăn tết có mời người tới đều là mua pepsi hoặc là gà KFC tới, anh đã quen với mùi vị của chai màu xanh này.

Chất lỏng lạnh như băng theo cổ họng chảy xuống dưới, dạ dày vốn trống không từ từ có cảm giác no bụng, thói quen thực sự là đáng sợ mà, Lưu Diệu Văn không nhịn được mà nghĩ như vậy, không đúng, tương lai ngày nào cậu cũng sẽ phải cùng thói quen của Nghiêm Hạo Tường mà chung sống, là sự thật...

"Cậu nói chúng ta có phải hay không nên mua nhẫn để lừa một chút?"

Lưu Diệu Văn ngước mắt nhìn lại, Nghiêm Hạo Tường vừa vặn giơ tay lên ngăn cản ánh mặt trời chói mắt.

Cậu đã từng so sánh tay giữa bọn họ, Nghiêm Hạo Tường nhìn qua là cùng cậu cao xấp xỉ nhau, nhưng thực ra bàn tay lại ngoài ý muốn nhỏ hơn một chút so với cậu.

Cụ thể thời gian so sánh đã không còn nhớ rõ, chắc là vừa mới nhập học cấp 2 cái lần đầu tiên cả lớp gặp nhau. Khi đó bọn họ vẫn còn tới cả tên nhau cũng không biết, chứ đừng nói là nhìn thấy ngứa mắt.

Chỉ có thể nói hai người bọn họ có duyên phận, đồng thời được chủ nhiệm giao cho trách nhiệm đi mang sách về lớp, khi đó Nghiêm Hạo Tường gầy tới gần như là da bọc xương, trên mặt căn bản không hề có da thịt, dáng vẻ gầy yếu làm cho Lưu Diệu Văn chủ động mang nhiều sách hơn.

Có thể Nghiêm Hạo Tường rất bướng bỉnh, thật sự một mình đem 35 quyển sách số học của cả lớp, còn không bước sai một bước, trong ngực chất sách đem tầm nhìn cản trở "Thái sơn" từ chỗ cao bắt đầu rơi xuống, gần như có một nửa số sách số học đã rơi tán loạn trên mặt đất.

Lưu Diệu Văn bất đắc dĩ nhún nhún vai, đem sách ở chỗ Nghiêm Hạo Tường không tìm thấy được đưa cho anh: "Tôi nói..."

"Cảm ơn." Tiếng cảm ơn này rất nhẹ, nhẹ như đang lẩm bẩm, hơi lạnh đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào mu bàn tay Lưu Diệu Văn, lại tựa như hơi yếu dòng điện làm cho cậu trong chốc lát nghẹn lời, lời nói muốn trách mắng cũng nuốt vào bụng.

Cậu mờ mịt cùng Nghiêm Hạo Tường đứng dậy, đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng của Nghiêm Hạo Tường cách mình càng lúc càng xa.

Dù sao cũng là không có nhiều thời gian chung sống hòa bình, Lưu Diệu Văn đặt biệt khắc sâu ký ức này.

Ngón tay dễ dàng bẻ gãy khoen nắp, dưới ánh mắt của đối phương, kéo tay Nghiêm Hạo Tường qua đem nhẫn nhựa đeo vào ngón áp út trống rỗng. Lại đem lon nước mà đối phương chưa uống xong đoạt lấy, lặp lại động tác ban nãy, gỡ xuống lại mang lên, làm liền một mạch.

Lưu Diệu Văn hài lòng gật đầu, đem mu bàn tay hướng phía Nghiêm Hạo Tường: "Tới đây."

"Tới cái gì tới?" Nghiêm Hạo Tường dùng vẻ mặt giống như thấy người thiểu năng mà nhìn cậu.

Lưu Diệu Văn cũng biết Nghiêm Hạo Tường không hiểu ý mình, thừa dịp bất ngờ nắm lấy tay anh, thoáng dùng sức kéo tới lồng ngực mình.

"Này!" Nghiêm Hạo Tường bị kéo mất đi thăng bằng

"Ngẩng đầu"

"Ngẩng mẹ nhà cậu..."

Bên tai rõ ràng vang lên âm thanh chụp hình của điện thoại, trong album ảnh thêm một tấm hiện ra.

"Nhìn xem, kỹ thuật chụp ảnh của tôi cũng không tệ lắm đúng không?" Lưu Diệu Văn đem ảnh mới chụp xong mở ra cho Nghiêm Hạo Tường xem, trong hình Lưu Diệu Văn cười tới rực rỡ, trái lại vẻ mặt Nghiêm Hạo Tường lại lờ mờ, cuối cùng cũng có chút đáng yêu, hai người tay nắm tay, trên ngón áp út đeo nhẫn nhựa ở trong ảnh đặc biệt nổi bật.

Sau đó, Lưu Diệu Văn như một thầy bói bịp bợm ven đường mà nói dối "Chúng ta tuy là kết hôn hợp đồng, cũng phải có hình thức của kết hôn, ở cổng cục dân chính lưu luyến mà chụp ảnh. Một mặt, nó nói lên sự ngọt ngào của đôi tình nhân mới cưới, mặt khác, nếu bố mẹ cậu hỏi tới cũng là có báo cáo tốt mà nộp đúng không?"

"Này, cậu nghĩ tôi nên là gương mặt đại diện của showbiz như thế nào?"

Khi Lưu Diệu Văn đang bắt đầu mở ra hình thức tự mình mê đắm bản thân, Nghiêm Hạo Tường lúc này mới ý thức được tay của hai người đang ở cùng một chỗ, sửng sốt nửa giây liền quả quyết hất tay ra, trả lại một câu "Bệnh thần kinh" sau đó định lên xe.

"Ê!!! Tôi còn chưa lên xe đâu đấy!" Lưu Diệu Văn là một sát thủ trên đường thực sự, mặc dù đã nhận được bằng lái xe trong kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học, nhưng chưa bao giờ thực hành, suy cho cùng cậu cũng biết cậu ban đầu là dùng vận may của mình để thi qua.

Nghiêm Hạo Tường làm bộ không nghe thấy Lưu Diệu Văn tâm tê liệt phế kêu gào, mang dây an toàn vào, dự định trực tiếp rời đi, Lưu Diệu Văn chân dài bước qua, giang hai tay cản trước đầu xe, cùng với kẻ coi cái chết như không trong tiểu thuyết chẳng kém gì.

"Tránh ra"

"Tôi không ránh, cậu cho tôi đi chung đi." Lưu Diệu Văn khẽ nâng cằm, cậu đúng là không hiểu sao lại chọc tới Nghiêm Hạo Tường nữa rồi.

"Dựa vào cái gì?" giọng nói lại chuyển thành vô vị quen thuộc trong trí nhớ, Nghiêm Hạo Tường đan tay để trên vô lăng, một bộ dáng cậu cho tôi lý do tôi liền từ bi đưa cậu đi cùng.

Lưu Diệu Văn yên lặng nuốt nước miếng một cái, chỉ vào cục dân chính: "Nếu không tôi liền ly hôn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro