Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Vương Nhất Bác thở hổn hển buông vai Tiêu Chiến ra, đôi môi bị giày vò vừa đỏ vừa sưng, nước bọt quấn quýt rồi tách ra kéo thành tơ, trước ánh đèn càng kéo càng dài rồi tách ra dời về môi của Tiêu Chiến, càng lộ ra vẻ xinh đẹp mê người.

Hô hấp Vương Nhất Bác nặng nề, đôi mắt hổ phách nhuốm tình dục, như thiêu đốt nhìn vào mắt Tiêu Chiến, tựa như muốn nhìn thấu anh. 

Lúc này Tiêu Chiến mới biết xấu hổ, ngượng ngùng cùng bàng hoàng tràn ngập trong đầu anh, dễ dàng nhìn thấy một vệt đỏ từ bên mặt kéo dài đến tai. 

Rất lâu sau Tiêu Chiến mới tìm lại được giọng nói của mình, anh ho nhẹ một cái, nói:"Nhất Bác, em đang làm gì . . . "

Vương Nhất Bác cười nhẹ, ngón tay thon dài lau đi vệt nước bên môi cho Tiêu Chiến, quý trọng cùng lưu luyến nói: "Phải làm sao đây, em quá thích anh, thích muốn chết rồi. Từ lần đầu tiên gặp đã muốn có được anh, anh trước giờ luôn thông minh sao vẫn cứ không đoán ra được, em đã không tiếp tục đợi được nữa rồi."

Tiêu Chiến ngây người ra, trong mắt là một khoảng mê mang, gần như mất đi tiêu cự. Hiện tại anh có chút mơ hồ, rõ ràng vừa rồi vẫn là đứa em rót nước cho mình, giờ phút này vậy mà lại nói với anh đã thích anh rất lâu rồi. Còn có nụ hôn ám muội này, bản thân rõ ràng có thể đẩy ra nhưng lại không cử động mặc cho cậu tùy ý hành sự. 

Tiêu Chiến sắp xếp mạch suy nghĩ ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, trong lời nói mang theo run rẩy khó tin: "Tạm thời anh có lẽ có chút không tiếp nhận. . . em nói từ lần đầu tiên gặp em đã . . . thích anh rồi. . . nhưng lúc đó không phải em cũng không nhìn anh à?"  

Vương Nhất Bác nhướng mày, thản nhiên: "Bởi vì anh quá đáng yêu, không nhịn được mới bắt nạt đấy."

Tiêu Chiến thầm hoảng hồn, lúc đó Vương Nhất Bác chẳng qua là một đứa nhóc 16 tuổi, vậy mà trong lòng lại như thế, anh còn nghĩ rằng đã nhìn thấu người ta nhưng cũng lại bị lừa bịp. 

Tiêu Chiến cân nhắc: "Em nên nghĩ kỹ đã, em có lẽ không thực sự thích anh, chỉ đơn giản ỷ lại, có lẽ em đã lâu chưa được yêu thương mới cho rằng anh là người tốt nhất, đây có lẽ chỉ là sự ỷ lại của đứa em đối với anh lớn hay sùng bái . . . "  

"Anh." Vương Nhất Bác ngắt lời, ánh mắt thẳng thắn nhìn vào mắt Tiêu Chiến, "Em đã lớn rồi, sẽ không có chuyện phân biệt không rõ ràng."

Vương Nhất Bác ghé gần lại Tiêu Chiến mấy phân, say đắm mô tả đường nét khuôn mặt Tiêu Chiến, nói: "Ngược lại là anh mới không thật sự hiểu rõ người trong lòng mình."

Tiêu Chiến mù mịt, trong lòng loạn cào cào, nói: "Em biết mà, trước đây anh vẫn luôn thích con gái, đối với con trai có lẽ . . . . anh . . . . "

Vương Nhất Bác nhếch mép cười ngắt lời:  "Nhưng vừa rồi anh đâu có đẩy em ra? Nếu như không thích con trai thì nên ngay lập tức cho em một đấm chứ. Hay là . . . " Vương Nhất Bác dường như phát hiện ra điều gì, ánh mắt xấu xa nói: "Anh chỉ bởi vì là em mới không đẩy ra, vậy em có phải có thể giải thích thành thực ra anh hoàn toàn không khó chịu với em không?"

Tiêu Chiến bị cái logic không thể hiểu này làm cho choáng váng, anh hít sâu một hơi, nhìn Vương Nhất Bác nghiêm túc nói: "Có lẽ em nói đúng, thật ra anh không phản cảm với việc thích con trai, nhưng hiện tại cũng quá đột ngột, hơn nữa trước mắt việc ở bệnh viện chưa xử lí xong, em có thể cho anh một chút thời gian không?"

Vương Nhất Bác quan sát Tiêu Chiến, anh của cậu, là người đẹp đẽ lại biết suy nghĩ, không phải tơ hồng vàng không có chủ kiến, tuy hiện tại đại não hừng hực gào thét cậu nên ngay lập tức áp sát có được người trước mặt, nhưng cậu càng muốn kiếm chế đợi tình cảm tự nguyện của Tiêu Chiến, hơn nữa như thế này càng thú vị không phải sao? Lông mày tựa như nhuốm ánh sáng ngày xuân, tan chảy áp lực đè nén trong cơ thể, cậu nói: "Được thôi anh, em đợi anh."

.

.

.

"Đụ má, đã làm đến bước này cậu còn không tiếp tục!?" Quách Thừa giống như nuốt một quả quýt, miệng mở lớn.

Vương Nhất Bác liếc anh, nói: "Có gì không được à?"

Quách Thừa bầm gan tím ruột, "Không phải bình thường cậu làm việc gì cũng rất dứt khoát quyết đoán à, sao đến lượt anh cậu lại run tay run chân, này anh nói, anh ấy không đẩy cậu ra rồi, ý còn không đủ rõ ràng à? Thật là, hai người đàn ông với nhau, công phu theo đuổi người của cậu, anh không biết đã đổi mấy người bạn gái rồi."

Gương mặt Vương Nhất Bác không có một chút biểu cảm,nói: "Người nhà của anh không chê anh phiền à?"

Quách Thừa lập tức muốn bùng nổ, sụp đổ bám vai Vương Nhất Bác chất vấn: "Anh phiền? Anh đây vì ai hả? Anh mẹ nó nghe câu chuyện tình cảm của cậu đã muốn u uất chết rồi, cậu còn như vậy với anh, Vương Nhất Bác, cậu không có trái tim . . . "

Vương Nhất Bác phẩy tay Quách Thừa ra, lạnh nhạt xem diễn xuất khoa trương của anh, nói: "Được rồi, đừng diễn nữa, nói nghiêm túc một chút. Mấy người náo loạn ở bệnh viện xử lý thế nào rồi?"

Quách Thừa điều chỉnh vẻ mặt, trả lời: "Cho người tra rồi, mấy người kia là thân thích của bệnh nhân, chẳng qua muốn kiếm chác chút tiền. Bên bệnh viện làm việc rất nhanh, giám định thương tích, giám sát, giấy xác nhận đồng ý của người nhà toàn bộ đều đầy đủ, về cơ bản đám kia không thể thoát tội được."

Ánh mắt Vương Nhất Bác thâm trầm, trong giọng nói mang theo sự lạnh lẽo: "Tôi muốn chắc chắn tuyệt đối không có sai sót."

Quách Thừa nói: "Biết ý của cậu rồi. Việc này anh đã cho người theo dõi, họ không có trái ngon để ăn." Vẻ mặt Vương Nhất Bác lúc này mới dịu đi, cảnh hôm đó vẫn thường xuyên xuất hiện trước mắt cậu, Tiêu Chiến yếu ớt nằm trong vũng máu, dường như chỉ một giây nữa thôi cậu sẽ mất đi Tiêu Chiến. 

Tính cách Tiêu Chiến luôn tốt, chuyện đã qua rồi thì cứ để cho bệnh viện xử lý, bản thân anh cũng không tính truy đến cùng, nhưng cậu không phải người lấy đức báo oán, u ám trong lòng ùn ùn kéo đến bao trùm cậu, tất cả những người làm hại Tiêu Chiến đều không nên được sống yên ổn. 

Quách Thừa đụng vai Vương Nhất Bác một cái, nói: "Đi thôi, cũng đến lúc rồi, đi hai vòng đi, vừa hay xả hơi."

Vương Nhất Bác cúi đầu, khoảng thời gian này chăm sóc Tiêu Chiến quả thật đã lâu không đi motor.

Quốc lộ ở Nam thành Bàn Sơn không dài, nhưng chênh lệch độ cao rất lớn, vách núi sâu dốc trên đường rất nhiều, suốt hành trình đâu đâu cũng có khúc cua, hết khúc cua này lại đến khúc cua khác, đan xen nối liền nhau, đủ cao hiểm cũng đủ kích thích.

Sáng sớm hai người đi qua, dưới chân núi không có người. Ánh sáng buổi sớm mùa hạ rơi trên thực vật xanh tốt ở khắp núi, phản chiếu từng đợt sáng vàng. Vương Nhất Bác tháo mũ bảo hiểm, nhìn Quách Thừa nói: "Hôm nay không tìm bạn mới qua đây đua à?"

Quách Thừa không hứng thú trả lời: "Vô vị, mấy người nghiệp dư kia không vượt qua nổi anh thì càng đừng nói đến cậu, không bằng hai người chúng ta đơn độc đấu đi."

Vương Nhất Bác nhếch miệng cười, vỗ nhẹ hai cái vào mũ bảo hiểm: "Vậy anh chuẩn bị thua đi."

"Ồ." Quách Thừa cười lạnh, đội mũ bảo hiểm lên, tăng ga lao đi trước. 

Luồng khí xả ra khi motor khởi động, Vương Nhất Bác hô lớn: "Nhường anh một phút anh cũng không thắng nổi đâu."

Nói xong cũng nhanh chóng đội mũ bảo hiểm, khởi động xe vọt qua núi. 

Tiếng gió luẩn quẩn gào thét bên tai, nhìn sơ qua đều là những cây xanh tươi tốt, cơ thể rung theo thân xe, hổ khẩu nắm tay ga dần dần tê dại, Vương Nhất Bác cực kỳ hưởng thụ trạng thái này, tăng tốc tại ngã rẽ, áp sát mặt đất vượt qua Quách Thừa. Áp lực đè nén trong khoảng thời gian này được giải tỏa, tốc độ run rẩy từng chút một rơi vào trong gió.  

Trên quốc lộ rộng lớn ở Bàn Sơn, hai chiếc xe motor lao cạnh nhau, chỉ nghe thấy tiếng gầm rú.

Phía sau có một tràng gầm, đột nhiên một chiếc xe thể thao màu đen đuổi theo, chung quy Vương Nhất Bác và Quách Thừa có nhiều kinh nghiệm, cùng xoay đầu xe tránh né. Chiếc xe kia mất khống chế lao vào lề đường, phần đầu xe chìm sâu vào trong núi phát ra tiếng động lớn. 

Vương Nhất Bác rùng mình, vừa muốn xác nhận tình trạng của Quách Thừa, một chiếc xe thể thao màu trắng khác lại theo lên, lao thẳng đến, không có bất kỳ chiều hướng giảm tốc nào. Ánh mắt Vương Nhất Bác lóe lên, nhanh chóng xoay đầu xe phóng tới chiếc xe kia, sắc mặt Quách Thừa mất đi huyết sắc, âm thanh gần như nát vụn gào lên: "Vương Nhất Bác, cậu không cần mạng nữa à!"

Vương Nhất Bác cong khóe môi, tại thời điểm sắp va phải thì vặn đầu xe lướt qua xe thể thao màu đen rồi gấp rút dùng xe lại. Bánh xe tạo ra dấu đen trên đất, hai chân cậu vì chịu lực lớn mà tê dại. Mà cái xe kia thì không may mắn như vậy, lao thẳng vào hàng rào bảo vệ, nửa treo trên vách núi.    

Quách Thừa gần như điên lao lại chỗ Vương Nhất Bác, lớn giọng hỏi: "Không sao chứ! Ôi đệt, cái ngu ngốc gì thế này!"

Vương Nhất Bác tháo mũ bảo hiểm xuống, im lặng lắc đầu. Sau mấy giây cậu nói: "Là nhắm vào tôi."

Quách Thừa sốt ruột cào tóc, nhìn hiện trường thê thảm nói: "Cậu chọc người nào rồi, sao anh không biết, nhưng cũng không đến nỗi ha, đều là muốn xuống tay giết. Không đúng. . ." Quách Thừa  bừng tỉnh, "Người trong nhà cậu?!"

Vương Nhất Bác cúi đầu trầm ngâm, trong mắt hiện lên chút cảm xúc.

"Lão già sắp không được rồi, bọn họ đã bắt đầu sốt ruột, chỉ ước tôi chết sớm một chút." Cậu xoa bả vai mỏi nhừ nói: "Chỗ này cử người đi xử lý đi, cẩn thận một chút."

Quách Thừa gật đầu đồng ý rồi vẫn hơi lo lắng nói: "Dạo này anh sẽ cử người đi theo cậu, sẽ an toàn hơn."

Vương Nhất Bác nhìn chiếc xe thể thao ở trên sườn núi, lạnh nhạt nói: "Không cần theo tôi, thêm nhiều người đi theo anh tôi đi, tôi không yên tâm." 

.

.

.

Thời điểm Vương Nhất Bác về đến nhà, Tiêu Chiến nói chuyện điện thoại ở phòng khách, nhìn thấy Vương Nhất Bác thì hơi ngượng ngùng, nghiêng người đi vào phòng sách.

Vương Nhất Bác phì cười, cùng Tiêu Chiến ra viện đã hơn một tuần rồi mà Tiêu Chiến vẫn chưa trả lời, bình thường đối mặt đều vô cùng xấu hổ, Vương Nhất Bác lại không sốt ruột, vui vẻ nhìn dáng vẻ này của Tiêu Chiến.

Cậu đặt đồ trên tay xuống, đi đến cửa phòng sách, gõ đốt ngón tay vào cửa: "Anh, buổi trưa muốn ăn gì?"

Dễ dàng nhìn ra Tiêu Chiến run một cái, quay đầu che điện thoại nói: "Canh anh nấu rồi, em đi nấu đi."

Vương Nhất Bác im lặng gật rồi, vừa muốn quay người ra phòng bếp thì nghe thấy Tiêu Chiến ở phía sau hô: "Cổ của em sao vậy?"

Vương Nhất Bác vô thức sờ cổ, cảm giác hơi ướt , anh đến đưa ra trước mắt mới phát hiện là vết máu, có lẽ vừa rồi lúc tránh xe bị quệt."

Tiêu Chiến lập tức cúp điện thoại, bước hai bước tới trước mặt Vương Nhất Bác, không nhịn được đưa tay xem thử, lại xem kỹ cả người từ trên xuống dưới một lượt, xác nhận chỉ có vết thương ở cổ liền thở phào. 

"Vẫn may là vết thương không sâu, đến sofa ngồi đi, để anh xử lý cho." 

/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro