Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Tiêu Chiến trước nay cho rằng bản thân coi như gặp sóng lớn cũng không sợ hãi, ít nhất tiết giải phẫu đầu tiên ở trường đại học không có phản ứng không tốt, lần đầu tiên cầm dao phẫu thuật cũng chưa từng run tay, tình huống chữa bệnh trước nay đều có thể bình tĩnh ứng phó, nhưng  tại thời nhìn thấy gel bôi trên trong tủ đầu giường, Tiêu Chiến đã hiểu được cái gọi là hoang mang lúng túng.

Hôm nay anh hiếm khi được nghỉ, sau khi ngủ đã thì tính kéo Vương Nhất Bác cùng làm một cuộc tổng vệ sinh nhà cửa, Vương Nhất Bác im lặng ôm lấy phòng khách và phòng bếp, anh thì chịu trách nhiệm phòng ngủ tầng hai.

Phòng của con trai cũng không cần chú ý gì nhiều, Tiêu Chiến xử lý xong sàn nhà, tính dọn dẹp tủ đầu giường coi như kết thúc, vừa kéo ra thì thấy một dãy thuốc mỡ, Tiêu Chiến tiến lại gần xem, gần như trong giây lát, người cứng đờ tại chỗ.

Anh là bác sĩ, không thể không biết thứ đồ này để làm gì. Nhưng Tiêu Chiến nghĩ trăm đường cũng không thể giải thích được, từ đầu tới chân Vương Nhất Bác đều lộ ra một hơi thở của nam thẳng còn thẳng hơn cả cốt thép, vậy mà lại hứng thú với con trai.

Đồng thời, anh nghĩ đến sẽ có một người con trai được Vương Nhất Bác cẩn thận quý trọng, trong lòng lại có chút không thoải mái, anh dĩ nhiên mà tiếp nhận sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo của Vương Nhất Bác, lâu ngày cũng sinh ra ý nghĩ tư lợi, xấu xa hy vọng phần đặc biệt này chỉ duy nhất của bản thân.

Tiêu Chiến hồi phục trạng thái, cuối cùng định vờ như không biết chuyện này. Thật ra anh vẫn luôn thoải mái với loại việc này, thời điểm ở đại học bên cạnh bản thân có không ít kiểu này, có kiểu là theo đuổi khơi dậy hẹn hò tình một đêm, có kiểu là chân tình thực ý thích nhau, anh không thích kiểu quan hệ mập mờ chỉ hưởng thụ tình dục, anh xem trọng tình yêu chân chính không xét sự khác biệt giữa nam nữ.

Tiêu Chiến tâm trạng phức tạp lắc đầu, tính đóng tủ lại, nhưng cuộc sống rốt cuộc vẫn là vòng tuần hoàn tạo nên trùng hợp, cổ tay vướng vào cốc thủy tinh trên tủ, hoặc là cổ tay chốc lát mất kiểm soát, cốc thủy tinh trong suốt lăn hai vòng, vỡ vụn thành mảnh trên sàn nhà, tiếng va chạm lanh lảnh trong con sông tĩnh lặng, trôi nổi từng tầng sóng lăn tăn.    

Trong chốc lát, Tiêu Chiến cảm nhật được có một trận sóng thần lúng túng sắp tạt đến.

Vương Nhất Bác thở dốc đi lên tầng, chiếu vào tầm mắt là mảnh vỡ thủy tinh lăn khắp nơi cùng với Tiêu Chiến đứng ở đầu giường không biết làm thế nào, cậu sốt ruột cũng mặc kệ đám lộn xộn lao đến hỏi: "Anh, có đụng phải không?" 

Tiêu Chiến cứng nhắc lắc đầu, ánh mắt cơ hồ không dám nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác càng thêm nghi hoặc đưa mắt nhìn xung quanh, tức khắc đã hiểu ra.

Ánh mắt Vương Nhất Bác hướng đến tủ đầu giường đang mở ra rồi dừng lại ở người Tiêu Chiến "Anh, anh biết rồi à."

Tiêu Chiến không hiểu, rõ ràng người bị vạch trần bí mật là Vương Nhất Bác, vì sao người lúng túng lại là bản thân. Anh cân nhắc rồi mở miệng: "Trước tiên nói rõ đã, anh không cố ý muốn lục đồ của em, anh chỉ muốn dọn dẹp bụi bên trong . . . . " 

Vương Nhất Bác cười nhẹ, đôi mắt hẹp dài chặt chẽ nhìn Tiêu Chiến, "Em tin anh mà. Có điều. . ." Cậu dùng lại một chút, gương mặt sát gần thêm mấy phân, hơi thở nóng rực phả lên góc mặt của Tiêu Chiến, "Đối với việc em thích con trai, anh không muốn hỏi gì sao?"

Tiêu Chiến cúi đầu, cố gắng né tránh hơi thở của Vương Nhất Bác, trong lòng suy nghĩ vấn đề này mình nên trả lời như thế nào mới có thể hiện ra hình tượng người anh tri kỷ, khoan dung, điềm tĩnh. 

Anh cân nhắc chốc lát rồi nói: "Anh cũng không phải kiểu người không biết đúng sai, em thích kiểu nào là lựa chọn của em, anh...anh sẽ ủng hộ em."

Vương Nhất Bác cong môi, tâm trạng rất tốt. Cậu nói: "Hết rồi?"

Tiêu Chiến không hiểu, nói: "Không thì sao?"

Vương Nhất Bác nói: "Không hỏi em thích kiểu con trai như thế nào à?"

Tiêu Chiến bên ngoài dứt khoát một tiếng, thật ra trong lòng cũng rất tò mò.

Ánh mắt Vương Nhất Bác quyến luyến trên người Tiêu Chiến, tựa như một ngọn lửa, Tiêu Chiến rốt cuộc hơi run. Một lát sau, cậu nói: "Em thích kiểu người chân dài eo nhỏ, làn da không cần quá trắng, đôi mắt phải xinh đẹp, biết nấu ăn biết làm nũng, thỉnh thoảng có chút nóng tính. Tốt nhất . . . . " Cậu kéo dài âm điệu, nói tiếp: "Tốt nhất là giống như anh." 

Oàng một tiếng, mạch suy nghĩ của Tiêu Chiến đông cứng, gần như không biết phản ứng như thế nào. Vì gương mặt nổi bật mà từ nhỏ đến lớn anh được biết bao người khen, anh sớm đã luyện thành được khen mặt không đỏ, nhưng hiện tại lời nói của Vương Nhất Bác vừa thẳng thắn vừa mạnh mẽ, giống như thanh lửa trực tiếp đánh vào lòng anh, nóng bỏng khiến cả người choáng váng.  

Suy nghĩ chốc lát, Tiêu Chiến khéo léo nói: "Kiểu con trai như vậy ở trường đại học của em có rất nhiều, Nhất Bác của chúng ta ưu tú như vậy, hẳn cũng không khó theo đuổi đâu."

Vương Nhất Bác cười hì hì, cậu từ từ tiến sát đến Tiêu Chiến, cơ thể tráng kiện của người thiếu niên sát tới, Tiêu Chiến liên tiếp thua trận, cho đến khi bị người chống lên tường, trong không gian chật hẹp cả không khí đều trở nên loãng, hô hấp của Tiêu Chiến dồn dập, lại chỉ có thể cảm thụ mùi hương trên người Vương Nhất Bác.

Trên trán Vương Nhất Bác thấm mồ hôi, thấm ướt vào sợi tóc, lúc này đang dựa bên tai Tiêu Chiến tà khí nói: "Anh không sợ à?"

Tiêu Chiến không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Sợ gì cơ?"

Môi của Vương Nhất Bác từ từ sát gần bên tai Tiêu Chiến, gần như muốn hôn lên, cái tai nhạy cảm chốc lát đỏ lên, Tiêu Chiến không khống chế được thở gấp, nhiệt độ cơ thể tăng vọt. 

Nhìn thấy được phản ứng trong tưởng tượng, Vương Nhất Bác hài lòng cười, nói: "Loại hình em thích xem ra rất giống với anh, anh không lo lắng em thích anh à?"

Tiêu Chiến muốn cố gắng vờ bình tĩnh thế nhưng tim đập rất nhanh, dường như giây tiếp theo muốn lao ra khỏi lồng ngực. Rất lâu sau anh mới tìm về được giọng nói của bản thân: "Vậy không được, anh của em đây đã sống 26 năm rồi, chỉ thích mỗi con gái thôi."

Vương Nhất Bác hoàn toàn không để tâm, nhìn thẳng vào ánh mắt né tránh của Tiêu Chiến, nói: "Nếu như em cố chấp, anh không thương xót em à?"

Hoảng loạn nát vụn trong mắt Tiêu Chiến chảy ra, Vương Nhất Bác cong nhẹ khóe môi, bàn tay to lớn nhẹ nhàng nới lỏng xiềng xích với Tiêu Chiến. 

Tiêu Chiến tóm chụp được ý cười lướt qua của Vương Nhất Bác, bất lực đập vào vai cậu, nói: "Này, lấy việc này đùa với anh của em có thú vị không, anh còn tưởng em thực sự thích anh, quỷ ấu trĩ."

Vương Nhất Bác bày tay, nhếch miệng cười: "Anh đẹp như vậy, người theo đuổi khẳng định rất nhiều, không lẽ mỗi lần đều phản ứng đáng yêu như vậy?" 

Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, đi đến cửa phòng lấy chổi, khi quay lại nói: "Không có giật gân như em đâu, em một lần như thế này dọa chết anh rồi."

Vương Nhất Bác đi đến nhận lấy chổi trên tay rồi ấn anh ngồi xuống giường, "Để em, anh cận thị nhìn không rõ, đợi lát nữa lại giẫm lên."

Mảnh vỡ trên sàn được cẩn thân quét đi rồi gom lại, Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn Tiêu Chiến, nói: "Cô gái tối qua cũng thích anh à?" 

Tiêu Chiến dở khóc dở cười nói: "Đó là đàn chị của anh, là hướng dẫn của nghiên cứu sinh Trác Thành với anh, lần anh mới bước vào bệnh viện đã giúp đỡ anh rất nhiều, này, em thế nào mà nhìn được chị ấy thích anh? Anh nói với chị ấy chuyện này chị ấy chắc chắn sẽ nói em mù rồi."

Tựa như đi trong sa mạc rất lâu, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một suối nước trong, lại tựa như đang chìm dưới đáy biển phổi sắp nổ tung thì hít được một hơi khí oxi, mây mù trong ngực nhẹ nhàng bị quét sạch đi, tâm trạng của Vương Nhất Bác hừng nắng. Những suy nghĩ bỉ ổi hung ác lại lần nữa được gấp xếp lại trong túi, bên ngoài cậu lại là một đứa em ngoan ngoãn nghe lời.

Thời điểm trước lúc gặp Tiêu Chiến, cuộc sống của Vương Nhất Bác không được tốt đẹp. Cậu có một người mẹ xinh đẹp coi tình yêu là thứ quan trọng nhất cuộc đời, bà phải lòng một thiếu gia nhà giàu anh tuấn lại đa tình, lưu ly dễ vỡ mây ngũ sắc tiêu tán, sự vật mĩ lệ xưa nay luôn hấp dẫn nhau nhưng cũng luôn không duy trì được dài lâu, hoa tàn tình cũng tàn theo, sự dịu dàng của mẹ cũng dần héo tàn, cậu vô tội ra đời với hàm tước con hoang.

Mà trên đoạn đường dài, từ thiếu hiểu biết đến hiểu chuyện, sự lạnh nhạt thờ ơ của người phụ nữ nặn đắp lên một thiếu niên u ám khó lường, mưu toan tự sinh tự diệt sống một đời, nhưng lại có một đôi bàn tay đưa ra trước gió mưa, khiến cho cậu có thể nhìn thấy được ánh sáng.  

"Này em làm gì đó, ngồi xổm trên sàn không mệt à?" Tiêu Chiến phá vỡ mạch suy nghĩ của Vương Nhất Bác, nhìn cậu với vẻ nghi hoặc.

Vương Nhất Bác chậm rãi đứng dậy, mảng đen khịt ngắn ngủi hiện trước mắt, cậu bước hai bước, ngồi dựa vào giường với Tiêu Chiến, vai cọ vào vai.

Vương Nhất Bác nói: "Anh, anh sẽ không bởi vì em thích con trai mà né tránh em chứ?"

Tiêu Chiến vô tư đáp: "Sao có thể chứ, em vẫn là em của anh mà, hơn nữa thích con trai không có gì là không đúng, em thích là được rồi." 

Vương Nhất Bác thân mật ôm lấy eo Tiêu Chiến, đầu tóc xù xù cọ nhẹ vào cổ của anh, Tiêu Chiến sợ ngứa lập tức rụt cổ trốn tránh, hai người lôi lôi kéo kéo ngã ra giường. Vương Nhất Bác tủi thân: "Anh, giây trước anh còn nói không trốn tránh em."

Tiêu Chiếc cười ra nước mắt, nói: "Cái này có thể giống nhau không?"

Vương Nhất Bác cũng cười, hai người hi hi ha ha náo loạn, Tiêu Chiến nhớ ra bản thân vốn muốn hỏi Vương Nhất Bác ở trên hay ở dưới, nhưng cậu lắc lư hai cái ấn đau tay mình thì lập tức cảm thấy không cần thiết hỏi nữa. 

.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro