
Whisper
- Anh ơi, camera có thể tắt đi được không, em muốn cùng Tống Á Hiên nói chuyện.
Lưu Diệu Văn ở trên cầu vượt một mặt thành thật nói với anh quay phim.
- Được rồi, nói chuyện đi, anh qua bên kia nhìn xem.
Anh quay phim đau lòng hai bạn nhỏ, thật vất vả mới được ra ngoài chơi, mà vẫn bị quay phim nên sẽ khó chịu.
Nhìn anh quay phim đi xa, Lưu Diệu Văn mới đứng song song Tống Á Hiên, để tay lên lan can nhìn xe cộ bên dưới.
- Nói cái gì đây.
Tống Á Hiên hai mắt sáng lấp lánh nhìn Lưu Diệu Văn.
Ai nói đêm nay không có sao trời, chính là anh đấy.
Nội tâm Lưu Diệu Văn tự dưng thốt ra câu nói như vậy.
- Tống Á Hiên, anh mệt không?
- Mệt chết mất! Vừa nãy vì tránh fan mà chạy xa như thế ...
Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm phía xa và không biết mình bị kinh ngạc ở điểm nào, dường như có rất nhiều điều muốn nói với Tống Á Hiên, đáng tiếc đại não giống như vẫn chưa đem lời nói sắp xếp tốt.
- Tống Á Hiên nhi, em muốn đưa anh đi xem nơi em lớn lên, em muốn đưa anh đi làm quen một chút với bạn bè của em, em muốn đưa anh đi chơi khắp Trùng Khánh ... Anh biết không? Nhưng ...
- Không sao, Lưu Diệu Văn, chỉ cần chúng ta luôn ở cạnh nhau.
Tống Á Hiên nghiêng người, đặt nhẹ tay lên cánh tay Lưu Diệu Văn, để hai người mặt đối mặt.
Lưu Diệu Văn cười nhẹ một tiếng, đưa tay giữ lấy mu bàn tay Tống Á Hiên, lau đi mồ hôi trên chóp mũi.
- Tống Á Hiên, nếu như chúng ta là người bình thường, em hiện tại chỉ muốn nắm lấy tay anh, em chỉ muốn ...
- Ôm anh
Âm thanh của Tống Á Hiên bị bao phủ bởi ồn ào náo động của thành phố, không ai có thể nghe thấy, trừ Lưu Diệu Văn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro