
02
Cũng đúng, tiên sinh lớn lên môi hồng răng trắng, vừa nhìn là biết sẽ không phải giống loài hung mãnh gì.
Nhưng mà hamster nhỏ cũng quá đáng yêu rồi, đáng yêu đến mức bàn tay hổ miêu vốn dĩ đặt ở trên eo La Vân Hi cũng không biết nên làm gì.
Có phải nếu hắn sờ sờ một chút thôi thì hamster tiên sinh này sẽ sợ tới mức nhào vào ngực hắn không dám nhúc nhích đúng không?
Nghe thật không tồi, chẳng qua không cần thiết phải thử, bởi vì giờ La Vân Hi bây giờ đã xem như dựa hẳn vào ngực hắn rồi, bởi vì thẹn thùng hay gì đó mà mặt hồng rực, hai má hơi đỏ, cánh môi no đủ như quả mật đào nhìn qua vô cùng ngon miệng.
Cha hắn hẳn không biết La Vân Hi chỉ là một con hamster, nếu không cũng sẽ không mời anh đến. Suy cho cùng thì hổ miêu cùng hamster, nghe cũng không giống hai động vật có thể sống chung một chỗ.
Vì thế Trần Phi Vũ hỏi: "Tiên sinh biết tôi là hổ miêu đúng không, vậy mà ngài vẫn dám một mình đi tới phủ, bởi vì cha tôi mang rất nhiều ngân lượng ra dụ sao?"
La Vân Hi nắm chặt quần áo, bởi vì hai chân cách mặt đất một khoảng cho nên không có điểm tựa, sức lực toàn thân đều dồn trên đùi Trần Phi Vũ, anh lắc đầu nói: "Không phải, tôi không lấy tiền."
"Thật? Tiên sinh đây là lòng mang thiện niệm, không muốn bỏ rơi bất kỳ một học sinh nào sao?"
"Cũng không phải." La Vân Hi cắn môi, do dự nói: "Là bởi vì Thừa tướng đại nhân đồng ý với tôi, chỉ cần tôi dạy cậu tốt sẽ cho tôi một ngày ba bữa, nếu làm tốt nữa còn có thể bao ở."
"Tiên sinh chỉ vì mấy cái này mà đã dám xông vào hang hổ?"
"Ừm, lúc bắt đầu quả thực có chút lo lắng, nhưng, nhưng sau khi thấy cậu, bèn cảm thấy cũng không đến nỗi."
"Cậu cũng không phải cái loại thiếu gia cậy thế khinh người, sẽ không khi dễ tôi chỉ là một hamster nhỏ, đúng không?"
Hổ miêu cười to, vỗ về La Vân Hi nói: "Tiên sinh yên tâm, ta là một con hổ chuyên làm việc tốt giúp mọi người, tuyệt đối sẽ không khi dễ ngài. Vậy bây giờ tiên sinh có thể đồng ý với tôi, dọn vào phủ ở để quản tôi chưa?"
Hamster nhỏ a ô một tiếng, rối rắm nói: "Nhưng mà còn thừa tướng bên kia...."
"Cái đó ngài không cần phải lo, tôi sẽ nói. Đó là cha tôi, tất nhiên sẽ đồng ý yêu cầu nhỏ này của con trai rồi."
"Không phải, ý tôi là.....Hồi đó cha ngài đồng ý một ngày một ngày cho ta ba bữa mang đến đúng giờ, bây giờ không lấy thật lãng phí." La Vân Hi buồn rầu nói.
"Ha ha ha ha ha, tiên sinh không cần lo lắng, tôi sẽ phái người đi lấy. Hơn nữa ngài ở trong phủ này, muốn ăn cái gì có thể ăn cái đó, không cần câu nệ, dù sao nơi này cũng không có nhiều hạ nhân, bọn họ cũng không dám nói gì."
"Thật không?" Hamster nhỏ mở to hai mắt, giống như không dám tin trên thế gian lại có chuyện tốt như vậy. Thế nhưng Trần Phi Vũ một bên ôm eo, một bên lại dùng tay xoa đầu mình, thật thoải mái, vô cùng thoải mái, thoải mái đến mức làm La Vân Hi mơ mơ màng màng bay bổng, trong vô thức liền đồng ý một tiếng "Được"
*
Cho nên, sau một hồi thương lượng vui vẻ, La Vân Hi đã chính thức tiến vào phủ đệ của hổ miêu thiếu gia.
Hamster nhỏ cũng không phải là một thư sinh nghèo kiết hủ lậu, nhưng cũng chẳng phải là quá phú quý. Đại sự lớn nhất trong đời y chính là năm đó lên kinh dự thi, y ở trong một nhà trọ thật đắt tiền, lại bởi vì quá đói cho nên lúc trên đường đã mua rất nhiều đồ ăn.
Nhưng cũng bởi vì mua quá nhiều, cho nên trước khi đi thi nhìn thấy thức ăn còn thừa bèn tiếc này tiếc kia, cuối cùng bèn ăn hết đến cả người căng phồng không cử động nổi, thương tâm ngồi dưới đất bụm mặt khóc lên, cho nên về sau lúc thi tâm tình quá kém, phát huy thất thường, kết quả trượt kỳ khảo thí, thật là tức chết La Vân Hi.
Vì thế hamster nhỏ kết luận việc thi đậu công danh với y mà nói chính là một vụ mua bán lỗ vốn, cũng may người ở quê nhà tin tưởng tài năng của y, nhiều lần đề cử, lăn lộn qua lại cũng làm La Vân Hi có một chút tên tuổi, cho nên bây giờ mới có cơ hội dạy ái tử Thừa tướng.
La Vân Hi vô cùng quý trọng cơ hội này, y muốn dạy dỗ Trần Phi Vũ Thật tốt. Hôm nay sau khi cùng vị thiếu gia kia trò truyện xong, lại càng cảm thấy hổ miêu kỳ thật cũng không đáng sợ như vậy, buổi tối thiếu gia còn sai người làm một bàn yến tiệc thiết đãi, thật sự làm cho La Vân Hi kinh ngạc cảm thán vạn phần.
Hamster nhỏ thích đồ ngọt, lại thích ăn cay, Trần Phi Vũ nhận ra liền gọi người mang tất cả những đồ cay ngọt sang cho y, mà La Vân Hi thấy nhiều đồ ăn mình thích như vậy, ăn càng nhiệt tình, nhất thời có chút quên mình, không nhớ là mình phải tuân thủ nghiêm ngặt chế độ ăn nhiều rau, chờ đến khi hoàn hồn lại, y đã ăn hết ba mâm đồ ăn cay!
La Vân Hi vội buông đũa, ngẩng đầu thấy hổ miêu thiếu gia đang cười nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Sao tiên sinh không ăn tiếp, no rồi sao?"
"Chưa, chưa no..." La Vân Hi ngượng ngùng nói, "Nhưng tôi ăn hết rồi, thiếu gia lấy gì mà ăn?"
Trần Phi Vũ nói: "Tôi gần đây đang luyện công, buổi tối ăn ít."
"Cái đó, nếu mà thiếu gia không ăn, một bàn đồ ăn này không phải sẽ lãng phí sao...." La Vân Hi nhìn đồ ăn thừa ở trên bàn còn đến hơn nửa, cùng với một mâm ớt cay để trang trí, vô cùng luyến tiếc mà nói, "Vậy, tôi...tôi có thể gói những thứ này về phòng không?"
Trần Phi Vũ hào phóng đáp lời: "Đương nhiên là được."
Hamster nhỏ nhẹ nhàng thở hắt ra, nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Mấy thứ này còn có thể ăn được vài ngày, vứt đi thì tiếc quá."
Vì thế để tiết kiệm cho nên lúc hamster nhỏ ăn xong bèn xin một cái túi gói sạch bay điểm tân cùng ớt cay còn thừa lại, sau đó mon men đi theo Trần Phi Vũ về phòng mà hắn phân cho mình.
"Thời gian quá gấp, chỉ có thể tạm thời sửa lại gian phòng này, mong tiên sinh không ghét bỏ."
"Không không, này là quá đẹp rồi, phòng rất to, tôi thích lắm!" La Vân Hi ôm túi đồ ăn thỏa mãn nói.
"Tiên sinh thích là tốt rồi. Đêm đã khuy, ngài nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai dậy chúng ta lại ôn tập bài vở, thế nào?"
Hôm nay cũng chưa dậy được chữ nào thì mai ôn tập kiểu gì? Nhưng mà lúc này La Vân Hi nào nghĩ được nhiều thế, căng da bụng thì trùng da mắt, mơ mơ màng màng nói: "Được được, vậy thiếu gia cũng nghỉ ngơi sớm đi!"
Hai người từ biệt xong, Trần Phi Vũ xoay người, đi tới căn phòng cách đó vài bước đẩy cửa vào.
Một đêm yên ắng, mãi đến rạng sáng, âm thanh đập cửa dồn dập đánh thức hắn.
Trần Phi Vũ ngủ không sâu, nghe thấy bên ngoài có tiếng động thì lập tức biết là La Vân Hi đến, bèn lập tức ra mở cửa, lại đột nhiên không kịp đề phòng mà bị hamster nhỏ đâm cho một cái lảo đảo, thật vất vả mới đứng vững lại thì nghe thấy La Vân Hi lã chã nước mắt nói: "Thiếu gia, thật xin lỗi, nhưng mắt tôi vừa mới bị đụng phải ớt cay...cậu có thể lấy giúp tôi ít nước không?"
*
Nếu nói hamster là loài vật thích ăn, thì La Vân Hi chính là hamster có thể làm mọi thứ vì ăn.
Y thật sự quá quý trọng đồ ăn, rõ ràng sống ở thời bình, lại luôn lo lắng mình không có đủ lương thực, cho nên điên cuồng ăn và ngày ngày tích trữ đồ ăn.
Cái này cũng không phải là xấu, nhưng đôi lúc cũng có chút nguy hiểm.
Ví dụ như hôm nay mang mấy quả ớt năm màu kia về, nhìn qua thì xinh đẹp, nhưng La Vân Hi vừa đưa lên mồm cắn một miếng, vị cay lập tức xông tới tận mũi, hăng đến mức nước mắt chảy giàn dụa.
Hamster nhỏ luống cuống, theo bản năng đưa tay lên xoa, lại quên tay mình cũng dính ớt cay, thế là thành ra vừa không giải quyết được vấn đề mà còn làm mắt đau thêm, xém chút nữa còn không mở nổi mắt.
La Vân Hi dò dẫm đi cầu cứu, nhưng bởi vì chưa quen đường nên còn bị đụng phải mép bàn đau điếng, cũng may là phòng Trần Phi Vũ gần đấy, y lảo đảo nghiêng ngả sờ soạng một lúc rốt cuộc cũng tìm được cửa phòng hắn.
Giống như tìm được cứu tinh, y gấp không chờ nổi mà gõ cửa ầm ầm, trong đêm khuy thanh tĩnh lại càng vô cùng ầm ĩ. Hamster nhỏ cứ xoắn xuýt xin lỗi không ngừng, hy vọng thiếu gia không trách hắn đêm khuy quấy rầy.
Còn may còn may, gặp đúng Trần Phi Vũ là một con hổ miêu tốt, không có mắng cũng không có đuổi y, ngược lại còn vô cùng quan tâm mà đưa y vào trong phòng, tận tình lau mắt rửa mặt cho y, vất vả lăn lộn hồi lâu mới làm cho mắt La Vân Hi đỡ cay một chút.
Hamster nhỏ ngồi ở trên giường thiếu gia, cố gắng mở to đôi mắt. Bỗng nhiên y nhớ tới bộ dáng vừa rồi của mình, bèn cảm thấy vô cùng thẹn thùng, mấp máy miệng nói: "Ngại quá, đã trễ thế này còn làm phiền thiếu gia."
"Không sao không sao, dù sao tôi cũng không ngủ, huống hồ tiên sinh như vậy sao có thể gọi là quấy rầy."
"....Sao cậu lại không ngủ?"
Hổ miêu nghĩ nghĩ, nói: "Ừm, đã lâu không có ở trong phủ cho nên không quen, trước kia đều là ngủ ở tửu lâu."
Hamster nhỏ nghẹn họng, qua một lúc sau mới nói được một câu: "Tửu lâu......không tốt, cái gì cũng đắt lại còn ít, vẫn là ở nhà tốt nhất."
Trần Phi Vũ nhướng mày nhìn y vài giây, bỗng nhiên cười ầm lên, ôn hòa nói: "Tiên sinh nói có lý, tôi bây giờ cũng cảm thấy nên như vậy. Chẳng qua thiếu thứ giải sầu quả thật khó có thể đi vào giấc ngủ, không bằng ngài giúp ta một chút?"
"Giúp, giúp như thế nào?"
Hai tay hổ miêu chống ở mép giường, đôi mắt tràn ngập tính chiếm đoạt nhìn chằm chằm hamster nhỏ, cong môi nói: "Bình thường trước khi ngủ đều nghe một vài khúc nhạc trợ hứng, nhưng hôm nay đêm khuy rồi, không muốn tiên sinh mệt, vậy thì thế này đi, ngài ôm tôi đi ngủ là được, thế nào?"
"Ôm...ôm?" La Vân Hi há hốc mồm, nói, "Sao có thể, chúng ta... cái đó... không hợp lễ giáo."
"Không sao, chỉ cần ngài không nói, tôi không nói, ai mà biết được buổi tối chúng ta làm gì?" Trần Phi Vũ mồm mép dụ dỗ La Vân Hi, "Ngài xem, tôi ngủ ngon ngày mai mới có thể học tập thật tốt, như vậy đối với ngài cũng có lợi, ở trước mặt cha tôi còn có thể dễ báo cáo lại tình hình?"
La Vân Hi trong đầu đều là mấy thứ tri thức lễ nghĩa, ngoài miệng thì đạo lý cứng rắn nhưng sao có thể đấu được tiểu thiếu gia miệng lưỡi trơn tru, vừa giẫy dụa vài câu đã bị Trần Phi Vũ dụ dỗ, một lúc sau hoàn hồn lại đã thấy bị hổ miêu đẩy lên giường từ lúc nào.
Một giây trước khi đèn tắt, Trần Phi Vũ nghĩ thầm: Hamster nhỏ cũng thật dễ nói chuyện, thân thể cũng vô cùng mềm mại, phải nhanh chóng nghĩ cách đem y vào trong phủ mình, bằng không bị người khác lừa đi rồi thì phải làm thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro