
Oneshot
Ngũ Chiết tổ chức công diễn sinh nhật cuối cùng ở nhà hát.
Hát xong bài hát sinh nhật, Đới Manh như trước đọc lên những lời chúc trên bảng.
"Thất Ngũ Chiết tiếp ứng hội: Tâm chi sở hướng, hành chi sở vãng, mục chi sở cấp (Dù cho tâm ở đâu, đi đến nơi đâu, mắt ở nơi nào), cũng đều có cậu, toàn thể Thất Ngũ Tề chúc A ba sinh nhật vui vẻ!" Fan ở dưới cũng rất ăn ý cùng nhau đọc lên lời chúc này.
Đây là lời chúc cuối cùng, nhóm fan nhìn đến những dòng chúc phía sau lặp lại chỉ còn biết thất bại chờ mong.
Không có kinh hỉ, dù sao hiện tại các nàng cũng đã có hai thân phận đặc thù, sao có thể trông cậy các nàng ở trước mặt nhiều người có tương tác gì đây.
Sau khi đọc xong lời chúc, ánh mắt mọi người đều đổ về phía Đới Manh, chờ Đới Manh cue tiếp.
Đới Manh tay trái cầm mic, tay phải đột nhiên từ trong túi lấy ra điện thoại, vẻ mặt ngây ngô cười nói với Ngũ Chiết: "Có một người, vì không có thời gian để quay video chúc mừng, nên phải trực tiếp dùng điện thoại để chúc."
"A a a a" Người xem phía dưới nghe xong lời của Đới Manh đều bắt đầu la hét đến chói tay, ánh mắt bọn họ lại một lần nữa dấy lên chờ mong.
Ngũ Chiết cố kìm nén nội tâm đang kích động của mình, tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng mồ hôi trên tay đã cho thấy cô có bao nhiêu khẩn trương.
"Uy, có nghe rõ không?" Bên kia điện thoại truyền ra thanh âm của Kiki.
Thanh âm từ điện thoại làm cho toàn hội trường sôi nổi, "Hứa Giai Kỳ!" Khán giả bên dưới kích động hô lên tên Kiki.
Kiki nghe được tiếng call quen thuộc, nhịn không được cười ra tiếng.
"Mọi người mỗi ngày đều chào...." "Hello Kiki" nhiều năm ăn ý như vậy không cần phải chờ tín hiệu vẫn có thể dễ dàng nói ra câu tiếp theo.
"Xin chào mọi người, mình là Kiki Hứa Giai Kỳ."
"Ngũ Chiết có ở đó không?" Kiki nhanh chóng quay lại vấn đề chính sau khi hỏi chào hỏi khán giả.
"Có" Đới Manh cầm điện thoại đưa cho Ngũ Chiết.
"Có tớ đây." Ngũ Chiết làm bộ bình tĩnh trả lời Kiki.
"Hiện tại cậu hẳn là rất khẩn trương rồi." Kiki tưởng tượng ra biểu tình trên khuôn mặt hiện tại của Ngũ Chiết liền nhịn không được cười.
Ngũ Chiết bĩu môi, nói bừa nói đại lại trúng.
"Được rồi, không chọc cậu nữa, tiếp theo tớ phải đọc một lá thư đã vì cậu mà viết." Kiki đột nhiên thay đổi ngữ khí, trở nên nghiêm túc khiến Ngũ Chiết có chút chờ mong khó hiểu.
"Ngũ Chiết thân ái: Đây là sinh nhật công diễn cuối cùng của cậu, đáng tiếc là hiện tại tớ đang ở bên ngoài công tác nên không thể quay về, không thể gặp mặt để chúc phúc cho cậu, vậy thì chỉ có thể ở cách màn hình đem lời chúc gửi cho cậu thôi."
"Tớ cảm thấy hai người chúng ta gặp mặt nhau hẳn là do duyên trời đã định, bằng không sao có thể ở lần đầu gặp nhau, chỉ một cái liếc mắt liền giữa biển người mênh mông tìm được cậu; hơn nữa sinh nhật của hai chúng ta lại vừa vặn nhau chỉ kém một ngày, sinh nhật của cậu kết thúc một giây cuối cùng thì chính là bắt đầu một giây sinh nhật của tớ; tên của chúng ta sao có thể đều có một con số, cậu là 5, tớ là 7, lại thành 75; đã có rất nhiều lần trùng hợp, ngay cả tổng tuyển cuối cùng, hạng của hai chúng ta cũng là 75, điều này làm cho tớ cảm thấy trùng hợp của hai người chúng ta nhất định đều là điều tốt. Trời cao đã định cho tớ phải gặp cậu, đã định cho hai người chúng ta phải ở cùng một chỗ."
"Tớ biết, vì nguyên nhân công việc, hiện tại số lần chúng ta gặp mặt nhau càng ngày càng ít, rất nhiều sự việc cũng khiến cho chúng ta không có biện pháp liên lạc nhau, tuy rằng cậu không nói, tớ cũng biết trong lòng cậu là muốn gì. Cậu khẳng định là nghĩ tớ có phải hay không lại lang, có phải hay không đã quên cậu, có phải hay không là không cần cậu nữa, ngốc nghếch, sao tớ có thể quên được, sơ tâm của tớ là cậu."
Ngũ Chiết phía bên kia điện thoại đã khóc không thành tiếng, hoá ra cô một mực im lặng cẩn thận che giấu tâm tư của mình, Kiki đều biết.
"Có một lần cậu nói với tớ, sợ rằng hai người chúng ta tương tác nhiều thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai của tớ. Tuy là tớ đã rất sinh khí khi nghe cậu nói vậy, nhưng tớ cũng không có phản bác, không phải vì cậu nói đúng, là vì tớ cảm thấy bản thân cũng có không tư cách để nói không, dù gì cậu nghĩ như vậy đều là vì tớ."
"Nhưng mà cậu biết không, Ngũ Chiết? Cho tới bây giờ tớ cũng không cảm thấy cậu là gánh nặng của tớ, cũng cho tới bây giờ không lo lắng cậu sẽ gây phiền toái cho tớ, vô luận là trên sân khấu hay là dưới sân khấu, cậu vĩnh viễn đều ôn nhu như vậy, thiện lương như vậy, cậu như vậy tớ thích còn không kịp thì sao phải tránh né."
"Vì vậy, vô luận là tám năm, hay là tám mươi năm, hai người chúng ta về sau đều sẽ cùng nhau sống tốt, cũng một mực ở bên nhau. Sơ tâm không đổi, trường tình an ổn."
"Được rồi, đã nói nhiều như vậy, những lời khác tớ sẽ lén nói với cậu, còn nữa, không được khóc nha."
"Haizz, tớ phải đi quay rồi, vậy đi, nga, cuối cùng còn có một câu chúc sinh nhật."
"Tiểu bằng hữu có tên ID là SNH48 Ngô Triết Hàm, Tiểu hồ ly của cậu chúc Husky trong tương lai có được mọi thứ mình muốn, 18 tuổi sinh nhật vui vẻ! Chờ tớ trở lại nhé, bái bai!" Kiki nói xong liền cúp máy.
Thật ra nàng còn chưa bắt đầu quay, chỉ là Kiki đã muốn không còn kìm được nước mắt, thanh âm đã sắp nghẹn ngào khiến nàng phải bỏ dở điện thoại.
Tám năm của các nàng, căn bản thì cũng không nhẹ nhàng như đã nói, trong đó có bao nhiêu khó khăn, chỉ có hai người các nàng biết.
"Ngô Triết Hàm, sinh nhật vui vẻ!" Nhóm fan tụ bên dưới đã kích động đến mức không thể dùng từ ngữ để biểu đạt, bọn họ chỉ có thể đem cảm xúc của mình truyền đạt qua một câu nói.
Lúc này Ngũ Chiết đã ngồi sụp xuống sau chiếc xe kéo, khóc đến không kiềm chế được. Những lời cô muốn nói lại không dám nói, Kiki đều đã nói ra thay. Cô đáng lẽ phải sợ hãi, thế nhưng Kiki lại vì cô mà suy nghĩ, vì cô mà tiêu trừ mọi lo lắng.
Chúng ta trong lúc đó, ngay cả duyên phận, đều đã được định sẵn cả. Hối hận vì không gặp cậu sớm hơn, nhưng may mắn thay, tớ vẫn gặp cậu.
___________________________________________________________________-
"Kiki, hôm nay quay xong có thể về nước." Nhân viên công tác bên cạnh vừa đi vừa thông báo lịch trình cho Kiki.
"Được, tốt lắm." Cúi đầu chơi điện thoại Kiki đáp ứng, khoé miệng nhịn không được nâng lên. Nàng nghĩ có thể được về nước thật là vui, vì cuối cùng cũng có thể gặp lại Ngũ Chiết.
"Kiki."
Đột nhiên phía trước vang lên một thanh âm quen thuộc.
Kiki ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Ngũ Chiết đứng trước mặt mình.
"Nhớ cậu, nên đến đây. Chào cậu, tương tai của tớ."
___________________________________________________________________
Thế là ngày hôm nay sắp kết thúc. Hôm nay thật tuyệt vời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro