
Thượng
Truyện: 赋予
Tác giả: 三月匣子
Nguồn: sanyuexiazi.lofter.com
Edit: Ayujun
———
Nguỵ hiện thực
OOC
TẤT CẢ CHỈ LÀ HƯ CẤU
———
[BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ]
[KHÔNG ĐƯỢC CHUYỂN VER, KHÔNG ĐƯỢC MANG RA KHỎI WATTPAD]
Hai đứa đông chún dạo này ép tôi đăng hơi nhiều :)))))
—
Tôi dùng cái tên Haechan để hoạt động đã nhiều năm, bản thân cũng thực thích cái tên này. Giống như Renjun nói, nó giống như hình tượng của tôi vậy, dù là tiếng Hàn hay tiếng Trung.
1.
Khi Donghyuck xuống máy bay, thời gian đã là 10 giờ sáng, đây là một trong vô số những chuyến bay đơn độc của cậu trong năm. Thân ở hai nhóm, Donghyuck cần bỏ ra càng nhiều thời gian cùng tinh lực để cân bằng lịch trình giữa hai bên. Năm trước còn có Mark cùng nhau qua lại bôn ba, tuy rằng phần lớn thời gian bọn họ sẽ đeo lên bịt mắt ở trên đường ngủ bù, nhưng ít nhất sẽ không đến mức mở mắt ra chỉ có thể tự mình cùng bản thân giao lưu. Tuy rằng Donghyuck luôn tự xưng là vô tâm không phổi, nhưng một mình ngồi trên xe cũng sẽ cảm thấy có chút cô đơn, mệt mỏi từ bốn phương tám hướng ập lại. Tin nhắn của Renjun chính là ở thời điểm này chui vào di động của cậu.
【 Chắc cậu xuống máy bay rồi phải không? Ăn cơm chưa? Haechan của chúng ta vất vả rồi. Đến khách sạn thì tiện thể mua hộ mình bàn chải nha, hình như mình quên mang theo rồi......】
Thật là chuyện chỉ Huang Renjun có thể làm.
Lee Donghyuck cong cong khóe môi cảm thấy tâm tình thoải mái hơn một chút. Ngay sau đó liền xem lại những tin chưa đọc, hoá ra trước khi cậu cất cánh thì người này đã than thở rằng Bangkok quá nóng, sau đó thuận tiện dặn dò cậu chú ý không bị shock nhiệt. Hơn nữa đối phương cũng báo với Donghyuck rằng chính mình chơi đoán số thua nên ba ngày hai đêm tiếp theo bọn họ phải ở chung một phòng, thậm chí còn ồn ào uy hiếp cậu rồi bảo, Lee Haechan, khi cậu đến nhớ nhẹ nhàng một chút, mình mà bị đánh thức thì cậu đợi kẹp cổ đi.
Jeno cũng đã gửi tin nhắn lại đây, chỉ một câu Donghyuck a sawadee khab, cùng tin nhắn của Renjun đặt ở bên nhau có vẻ quy củ mà nhu hòa. Chenle ở trong group chat 7 người đã gửi mấy tấm ảnh chụp phong cảnh, hai đứa nhỏ vì kỹ thuật chụp mà chọc đối phương vài câu.
Khi Donghyuck đang kéo lên xem hình thì di động lại rung một chút, cậu rời khỏi group chat liền thấy một tin nhắn mới.
【 Ya, nhìn đi, nhìn cái kẻ vô tình Lee Haechan đi! Đã đọc cũng không nhắn lại! 】
Là đến từ nghiến răng nghiến lợi Huang Renjun.
Lần này không nhịn được, Lee Donghyuck "Phụt" một cái cười ra tiếng, đầu ngón tay vô thức vuốt con hà mã không miệng kia trên ảnh đại diện của đối phương, sau đó mới bùm bùm gõ bàn phím.
【 Ya, nhìn đi, nhìn cái kẻ vô tình Huang Renjun đối đãi bạn bè mới xuống máy bay như thế nào đi! Dục mình nhanh trở về để mua bàn chải hộ đó, Huang Renjun cậu đúng là không có tâm! 】
Nhắn xong tin này Lee Donghyuck liền bật chế độ im lặng, sau đó cất di động đi mà ngửa đầu tựa lưng vào ghế. Vừa rồi ở trên máy bay có chút sái cổ. Cậu đem ánh mắt dừng ở ngoài cửa kính, vuốt vuốt sau cổ, ý cười bên miệng còn không có biến mất. Suy nghĩ không tự chủ được mà hướng về người kia. Nói đến Huang Renjun, thật sự là một người bạn kỳ diệu, vô luận là từ bản thân người kia hay là độ phù hợp của bọn họ, thì toàn bộ nhóm cũng không tìm ra người thứ hai.
Bọn họ mới đầu cũng không phải quá thân, mỗi người đều có vòng bạn bè của mình, huống chi cậu cùng Lee Jeno bọn họ là quan hệ lớn lên cùng nhau, nói như thế nào đều khó có thể cùng một thực tập sinh ngoại quốc mới tới nhanh chóng thân lên. Hơn nữa người nọ thoạt nhìn liền rất sợ người lạ, giống như một đứa bé hay thẹn thùng, đương nhiên đó chỉ là ấn tượng ban đầu thôi. Sự thật chứng minh, ấn tượng ban đầu đều là giả, hiện thực vĩnh viễn sẽ không giống những gì bạn nghĩ. Ví dụ như ấn tượng ban đầu của Renjun đối với Jeno vậy, ai có thể ngờ rằng đứa nhỏ mặt lạnh lúc trước sẽ ở trước mặt Renjun mọc ra lỗ tai cùng cái đuôi, tựa như một chú cún bự ngoan ngoãn dính người. Nghĩ đến đây, Donghyuck lại vì bạn của mình mất mặt, thật sự là không có tiền đồ mà.
A, lạc đề.
Lee Donghyuck lắc đầu, cậu đột nhiên có chút bực, cảm giác phản bội không biết từ đâu ra ập đến. Huang Renjun đối với tất cả mọi người đều tốt, Lee Jeno, Na Jaemin, Park Jisung, Zhong Chenle lại càng không cần phải nói, mà đối với chính cậu cũng vậy. Gần đây Donghyuck thậm chí còn nhận thấy bản thân giống như đặt quá nhiều cảm xúc dư thừa lên người đối phương.
Lee Donghyuck so với bạn đồng lứa thành thục quá nhiều, bất luận là bởi vì gia đình vẫn là hoàn cảnh trưởng thành, cùng với những năm tháng thực tập trong công ty, đều khiến cậu biết rõ nhân tâm phức tạp. Bởi vì tính cách, Lee Donghyuck có tiếng là đứa bé lanh lợi, với ai cũng là huynh hữu đệ cung, đến nỗi bên ngoài dùng bao nhiêu công phu, dùng nhiều ít thiệt tình, cũng chỉ có chính cậu biết. Cũng không phải nói quan hệ có bao nhiêu business, chỉ là thế giới của người trưởng thành cần nhiều chút trách nhiệm, bớt chút tuỳ hứng mà thôi.
Donghyuck nhận thấy bản thân có chút cảm xúc khác lên men đối với Renjun là vào ngày cuối cùng diễn ra The Dream Show ở Seoul, người nọ khóc nói thời khắc này vĩnh viễn sẽ không bao giờ dừng lại.
Đối với DREAM, nói thật hai từ li biệt đã được nhắc đến quá nhiều, Donghyuck cảm thấy mệt mỏi. Nhưng khi concert chỉ thuộc về bọn họ mà cậu luôn tâm niệm niệm diễn ra trước mặt, khi kim đồng hồ đếm ngược lại một lần hiện lên rõ ràng, thì ai cũng khó có thể không mềm lòng.
Huang Renjun vẫn luôn là một đứa nhỏ dễ khóc, nhưng ngày đó cậu ấy thật sự khóc đến thương tâm, khóc so với cái ngày Mark hyung tốt nghiệp còn đau lòng hơn. Cậu ấy nói thế giới này lạnh lẽo, nói thời khắc này sẽ không bao giờ dừng lại, nói vẫn cảm thấy thực đáng tiếc, nói làm sao có người có thể vui vẻ mỗi ngày đâu. Khả năng vẫn là cảm thấy thẹn thùng, nửa khuôn mặt đều vùi vào cánh tay, ánh đèn sân khấu chiếu lên người Renjun lờ mờ xem không rõ. Lee Donghyuck liền duỗi tay đi sờ đầu đối phương, một khi chạm đến lại muốn ôm cậu ấy vào lòng. Trên thực tế, Donghyuck đã làm như vậy. Cằm để ở cổ Renjun, ấm áp mà ngắn ngủi, bàn tay từ cái ót chuyển qua sau cổ sau đó nắm lấy bả vai. Ở năm sáu giây ôm ấp kia Donghyuck đã nghĩ rất nhiều, giống như thật thần kỳ, bọn họ đến từ những nơi xa lạ, cũng không biết tương lai ra sao, lại có thể ở thế giới rộng lớn này gặp được nhau, để rồi vào lúc này, giờ phút này, chia sẻ nước mắt cùng da thịt gần gũi. Khi đó Donghyuck còn có một cái suy nghĩ mãnh liệt mà mịt mờ, đồng thời lại khiến cậu cảm thấy hoảng hốt.
Lee Donghyuck mơn trớn chiếc đồng hồ trên tay, sau đó giống như trốn tránh mà nhắm mắt lại.
Có phải hay không chỉ khi kim đồng hồ ly biệt lại một lần nữa chuyển động, thì mới có thứ gì đó loáng thoáng bắt đầu không chịu khống chế, mà nhảy ra phá tan loại cân bằng này, làm người thất thố.
2.
Khi con số đầu tiên của mã khoá bị ấn thì Renjun đã tỉnh rồi. Cậu luôn rất dễ tỉnh giấc, huống chi vừa rồi chỉ là ngủ gật một chút trên sô pha, màn hình di động còn không kịp tối xuống, tuy rằng trò chơi đã hiện lên gameover. Renjun nhéo nhéo mũi từ sô pha nhảy xuống, để di động một bên, duỗi eo, sau đó đi mở cửa trước khi mật mã bị ấn hết, để rồi đối mặt với một Lee Donghyuck phong trần mệt mỏi.
"Mừng cậu trở về ~"
Lee Donghyuck nhìn vào đôi mắt vẫn còn buồn ngủ lại như cũ toả sáng của Renjun. Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ âm cuối có chút hướng lên, mái tóc mới nhuộm lại khiến đối phương có vẻ trắng hơn không ít. Mặt trời từ phía sau chiếu lên người Renjun, một đầu xám bạc lộn xộn, nụ cười ngọt ngào, giống như búp bê sứ vậy. Khoé môi giấu ở phía dưới khẩu trang của Donghyuck nhoẻn lên, cậu đang định xoa đầu đối phương thì đã bị Renjun cúi người vô tình xẹt qua. Bánh gạo nhỏ kéo rương hành lý của cậu mà than thở sao lại nặng như vậy, mang nhiều quần áo quá rồi đấy Lee Haechan, cậu tới để nghỉ dưỡng à.
Đây rồi, bản lĩnh của Huang Renjun chính là có thể ở một giây đánh vỡ ôn nhu.
Lee Donghyuck nhún nhún vai chuẩn bị không chút khách khí phản bác, vào phòng mới phát hiện trên bàn bày một đống đồ ăn vặt, lò vi sóng còn có gì đó, cậu nhíu nhíu cái mũi ngửi ngửi, lúc này mới sờ bụng mà nhớ ra chính mình từ sáng không ăn gì. Mấy câu phản bác đến bên miệng rồi xoay cái vòng, Donghyuck như quỷ khóc sói gào ôm chặt lấy người mới cất hành lý hộ mình mà gào toàn thế giới chỉ có Junjun tốt nhất, có Junjun thì Haechanie như có được bảo bối hing hing hing.
Huang Renjun bị dọa nhảy dựng, hậu tri hậu giác lại dở khóc dở cười, cậu bị Donghyuck từ phía sau ôm vào lòng, chỉ có thể duỗi tay sờ sờ cái ót đối phương, thúc giục cậy ấy tùy tiện ăn chút gì đó rồi đi ngủ, lát nữa còn phải diễn tập.
Lee Donghyuck đem món chính ăn sạch sẽ, khi duỗi tay hướng đến đồ ăn vặt thì đã bị Renjun đoạt đi. Đối phương nói cậu còn có thể ngủ ba giờ, đừng ăn nữa, mau đi nghỉ ngơi một lát đi. Nghĩ đến lượng vận động kế tiếp Donghyuck cảm thấy Renjun nói rất đúng, đồ ăn vặt lúc nào cũng có thể ăn, nhưng ngủ thì hiện tại phải bù.
Donghyuck để di động ở chế độ im lặng sau đó không đụng đến nữa, cậu chỉ đơn giản là rửa mặt rồi chui đầu vào chăn, nghiêng người vỗ vỗ bên cạnh hỏi Renjun cậu có muốn nhắm mắt một lúc không? Bánh gạo nhỏ đang ngồi trên sô pha, xoa xoa mắt một chút, sau đó ngáp nói mình vốn không tính ngủ tiếp.
Lee Donghyuck nhìn người nọ từ sô pha bước xuống, đi chân trần nhảy lên giường. Lúc ôm lấy gối đầu lăn nửa vòng còn phải cảm thán con người quả nhiên đều phải ngốc hơn nửa đời trên giường. Cậu buồn cười dịch ra cánh tay thoái nhượng vài phần, còn không kịp mở miệng thì Renjun đã đột nhiên xoay lại đây, cả người cùng với gối đầu đều lăn vào lòng ngực Donghyuck, phát ra một tiếp "bụp". Không biết là thanh âm va chạm vật lý, hay là trái tim ai đang đập mạnh.
Lee Donghyuck bị đâm đến phát ngốc, lực va chạm không nhỏ làm cậu theo bản năng bảo vệ người trong lòng ngực. Cho dù trung gian cách một cái gối đầu nhưng Donghyuck vẫn có thể dễ dàng ôm lấy Renjun. Cậu cúi đầu nhìn đối phương, chỉ cảm thấy yết hầu căng thẳng, trong lòng không nhịn được mà nhỏ giọng mắng câu mẹ kiếp.
Xương quai xanh của Renjun thực xinh đẹp, cố tình người này lại thích mặc áo phông trắng rộng thùng thình. Mà một cái lăn đầy cõi lòng này lại để lộ ra nửa bên xương quai xanh trước mặt Donghyuck. Ánh dương từ cửa sổ tiến vào vườn địa đàng này, sau đó nghiêng nghiêng chiếu lên cánh tay đang ôm lấy eo Renjun của Donghyuck, rồi biến mất nếp nhăn chồng chất trên vải dệt, sạch sẽ lưu loát lại kiều diễm. Lee Donghyuck khó có thể miêu tả cảm xúc hiện tại, không ai nói cho cậu ôm ấp bạn thân nên có cảm giác gì mới là đúng, nhưng Donghyuck biết, lòng bàn tay đã hiện lên một tầng mồ hôi mỏng cùng với không khí yên tĩnh này tóm lại là không đúng.
Không ai biết bọn họ ôm ấp bao lâu, có thể là một thế kỷ, cũng có thể bất quá năm sáu giây, Lee Donghyuck cưỡng bách chính mình thoát ra khỏi ánh mắt của Huang Renjun, tầm mắt tự nhiên mà dừng ở vết sẹo chưa khỏi hẳn trên mày đối phương. Donghyuck giật giật yết hầu, hỏi cậu còn đau không.
Lúc này, Huang Renjun như mới từ trong mộng tỉnh lại. Cậu luống cuống tay chân đẩy ra Donghyuck, ôm chăn cùng gối đầu nhanh chóng thoát khỏi trận giằng co này, sau đó xoay người lắp bắp nói đã sớm không đau, cậu mau ngủ đi, lát nữa mình gọi cậu dậy. Ngay sau đó toàn bộ phòng một lần nữa rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng điều hòa mỏng manh toả ra, cùng với đôi cánh bướm đang đưa lưng về phía Donghyuck.
Lee Donghyuck không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, giấc ngủ cấp bách khiến đại não mơ mơ hồ hồ mà lôi kéo thần kinh, cho nên cậu cũng không có chú ý tới bả vai run nhẹ nhẹ của Renjun khi nãy, đôi cánh bướm đang đưa lưng về phía cậu kia, giống như vỗ cánh sắp bay. Trước khi tiến vào giấc ngủ sâu, suy nghĩ duy nhất trong đầu Donghyuck chính là. Mùa hè giống như lại một lần nữa trở lại, là nóng rực, xao động, khó có thể miêu tả tận thế cuồng hoan.
3.
Tính cách của Huang Renjun thực tốt, đây là toàn thể thành viên DREAM công nhận. Cái gọi là tính cách tốt không phải là đối với người khác vô hạn khoan dung, mà là đối mỗi thành viên đều là một bộ độc nhất phương pháp. Phía trước đã nói qua Renjun cùng tất cả đều ở chung rất tốt, như vậy phương pháp cùng Lee ở chung chính là không cần phương pháp. Độ phù hợp của hai người họ có thể nói là đạt điểm tối đa. Vì vậy sự kiện phát sinh ở khách sạn đều bị coi thành một lần trêu đùa, không ai để ý. Đương nhiên những người khác cũng sẽ không nhận ra khe hở nào giữa hai người họ. Từ khi diễn tập cho đến khi buổi diễn kết thúc, hết thảy đều dựa theo quỹ đạo bình thường mà vận hành, không hề sai lầm, hoàn mỹ kết thúc.
Nhưng tình trạng sức khỏe của Huang Renjun lại không hoàn mỹ như vậy.
Lần này bị cảm vẫn luôn kéo dài mà không khỏi hẳn, sau khi biểu diễn kết thúc trở lại khách sạn lại bị điều hoà trong phòng quên tắt cho thêm một kích, đến đêm liền bắt đầu thường xuyên ho khan. Lee Donghyuck hỏi Renjun có mang theo thuốc hay không, sau khi được đến đáp án phủ định thì blah blah quở trách đối phương, quở trách xong liền chuẩn bị gọi anh quản lý xem gần đây có hiệu thuốc nào không.
"Thôi, uống một lần cũng sẽ không tốt lên, ngày mai liền đi trở về rồi mà."
Huang Renjun không cần đoán cũng biết đối phương định gọi cho ai, cậu duỗi tay lấy đi di động trên tay Donghyuck.
"Mình uống nhiều nước ấm là được, cậu đi tắm trước đi, ngủ sớm một chút. Đừng để sau mình ho lại ngủ không được."
Kỳ thật, ngoại trừ Renjun cùng Jeno, thì Donghyuck cũng rất dễ mất ngủ. Đứt quãng ho khan làm cậu bị mơ mơ màng màng đánh thức lúc hai giờ sáng, mang theo một đầu rối loạn từ trong ổ chăn bò dậy, liền có thể nương ánh trăng mà thấy một người khác đang che đầu trốn ở trong chăn ho đến tê tâm liệt phế. Hai chiếc giường vốn ghép lại gần nhau đã bị Renjun kéo ra, chỉ vì sợ đánh thức Donghyuck, hoặc cũng vì sợ xảy ra loại chuyện ban sáng. Nhưng sự thật chứng minh, dù có kéo giường xa đến mấy thì cũng chỉ ở trong căn phòng mấy mét này thôi, cũng không làm được gì.
"...... Cậu ổn không?"
Thanh âm ho khan dừng lại vài giây, ngay sau đó người trong chăn liền trở mình mơ mơ hồ hồ đáp lại. Nhưng không đến một giây sau, Donghyuck liền thấy người nọ sột soạt ngồi dậy, mũ của hoodie còn đội trên đầu, ủ rũ cụp đuôi cùng cậu đối diện, lại lắc lắc đầu. Rõ ràng tầm mắt tối tăm, nhưng Donghyuck lại cảm thấy giống như mùa hè năm trước, giống như lần đi radio vào đợt quảng bá we young mà Renjun đã bị ngắt lời, khi ấy, đối phương chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cậu xin giúp đỡ. Donghyuck xốc chăn vừa định qua an ủi vài câu, thì đã thấy người nọ cầm di động lạch cạch lạch cạch ấn màn hình, trong miệng lẩm bẩm hay mình đổi phòng với Chenle nhé, dù sao Jeno tối nay cũng sẽ thức đêm chơi game.
Cảm giác bực bội trên xe ban sáng của Donghyuck lại nổi lên. Cậu đoạt lấy di động của Renjun, sau đó ngồi lên giường mà cùng đối phương mặt đối mặt, giả vờ tức giận hô câu Ya! Huang Renjun. Vừa mới tỉnh ngủ thanh âm còn nhão nhão dính dính, căn bản một chút cũng không đáng sợ.
"Ya! Lee Haechan!"
Bị cảm cũng không thể ảnh hưởng sĩ khí của Renjun.
"Cậu to tiếng với ai đấy. Mình còn là người bệnh đó!"
Hai người ở trong bóng tối giằng co hai giây, sau đó đồng thời cười ra tiếng. Lee Donghyuck bỏ qua di động, ôm lấy gối rầm rì làm nũng mà nói mình không bằng Lee Jeno sao? Vì cái gì cậu lại muốn đi tìm Jeno. Huang Renjun ho khan vài tiếng rồi xua xua tay nói cậu so với cậu ấy làm gì, mình là sợ cậu ngủ không được. Lee Donghyuck chạy xuống giường bật đèn, đun nước, khi trở về còn thuận tay đem nhiệt độ phòng tăng lên.
Hai người lại nằm trên một cái giường.
Mỗi người đều tự cầm di động tuỳ ý chơi, câu được câu không nói chuyện phiếm. Donghyuck kéo đến hình Renjun rơi lệ ở ngày cuối concert tại Seoul, mới vừa click vào hình, chuẩn bị cười nhạo đối phương thì liền nghe thấy tiếng nước đun xong. Vì vậy chỉ có thể để di động lại mà đi rót nước trước. Ai ngờ lúc trở về liền thấy Renjun chỉ vào di động mà bày ra một bộ tức giận đến không nói nên lời, nhân tiện lại khụ vài cái, khóe mắt đều là hồng.
"Lee Haechan cậu thích chọc mình kiểu này à! Không phải chỉ là khóc thảm chút thôi sao, tại sao cậu còn tìm xem vậy! Làm như ngày đó cậu không khóc ấy!"
Lee Donghyuck nhìn nhìn di động lại nhìn nhìn gương mặt hồng không biết là vì cảm hay là vì tức của Renjun, sau đó cười đến ly giấy trong tay thiếu chút nữa rơi. Vài giọt nước trong ly bắn lên đầu ngón tay, cảm thấy quá nóng, liền chạy tới đầu giường đổ thêm nước khoáng vào ly, sau đó mới đoan đoan chính chính mà nửa quỳ ở mép giường đưa cho Renjun.
"Khóc, tất nhiên ngày đó mình cũng khóc, hai ta tám lạng nửa cân, cậu mau mau uống nước hạ hỏa đi."
Đưa xong nước liền đứng dậy ngồi ở mép giường, hai chân bắt chéo liền khôi phục bộ dạng cà lơ phất phơ.
"Hơn nữa mình cũng không định cười, cậu khóc đến khá xinh đẹp mà!"
"???"
Renjun để cái ly qua một bên sau đó đoạt lấy di động của Donghyuck.
Nói thật hai người thời thời khắc khắc đều giống như sắp đánh nhau tới nơi, mỗi lần gặp mặt đều phải cãi nhau, ríu rít đến ấu trĩ hơn cả hai đứa nhỏ. Renjun đã xem bình luận vài lần, fan thế nhưng còn chờ mong cậu cùng Donghyuck có thể đánh một trận. Ha, với tư cách là một trong hai người có thể chất yếu nhất nhóm, Renjun nghĩ nếu thật sự đánh lên, Lee Donghyuck khẳng định đánh không lại chính mình, nhưng có lẽ, không phải hiện tại.
Khi Donghyuck bắt lấy cổ tay Renjun liền không cảm thấy có gì không ổn, cậu chỉ là phòng vệ chính đáng, nhưng người nọ cũng không lùi mà còn tiến tới, lòng bàn tay vừa mới cầm qua ly nước cùng với đầu ngón tay đều là ấm, chạm đến cánh tay Donghyuck. Cậu ngồi đến xa, Renjun vọt lại đây lại không tính khoảng cách, vì vậy hiện tại đã một chân treo ở mép giường, Donghyuck chỉ có thể duỗi tay ôm lấy bả vai đối phương. Đầu ngón tay mơn trớn sau cổ cùng xương bả vai, cậu nháy mắt như bị túm về sân khấu đêm đó, mà cái suy nghĩ kia lại xuất hiện, suy nghĩ muốn mãi ôm lấy người này.
Nước mắt cùng ôm, ích kỷ cùng xúc động, Lee Donghyuck bỗng nhiên cảm thấy chính mình tựa như một thứ có thể vây lấy Huang Renjun, chỉ muốn tiếp cận cậu ấy, chiếm hữu cậu ấy, sau đó cùng nhau khoá lại.
Người trong lòng ngực không biết khi nào không có động tác, Lee Donghyuck thậm chí cảm nhận được động tác kịch liệt khi nãy đã biến thành hô hấp trầm trọng, cằm của đối phương đè trên xương quai cậu, một tiếng cũng không nói ra. Donghyuck kéo ra khoảng cách giữa hai người họ, cậu giảm lực cánh tay, nhưng tuyệt nhiên không muốn buông cổ tay Renjun ra. Lee Donghyuck cảm thấy chính mình hình như cũng bị cảm rồi, cậu chóng mặt nhức đầu, ánh mắt dừng ở khuôn mặt của Renjun, lại không nhịn được mà hít thở không thông.
Khóe mắt là hồng, bởi vì mới kịch liệt ho khan nên còn phiếm chút hơi nước, chúng nó ngưng kết mà thấm trên lông mi, tựa như những giọt sương sớm đọng lại trên bồ công anh. Môi cũng là hồng, vừa rồi nhấp qua ngụm nước còn bám vài giọt trên môi, giống ánh hoàng hôn trên đảo Jeju khi mặt trời lặn, mà Donghyuck tưởng, nơi đó nhất định thực mềm.
Thiếu niên không hiểu đến khắc chế, xúc động là phương thức biểu đạt tình cảm nguyên thuỷ nhất.
Cho nên Lee Donghyuck liền nghiêng đầu hôn xuống, mang theo một thân kiêu ngạo cùng dũng cảm. Cậu có thể tại một khắc này vứt bỏ hết thảy, không thèm nghĩ đến bất luận cái gì lời thề hoặc là tương lai. Chỉ là hiện tại, mình muốn hôn cậu.
Chỉ có một giây, hoặc là nửa giây, ngắn ngủi đến chuồn chuồn lướt nước. Nhưng Huang Renjun lại phảng phất như bị bóp trụ hô hấp, gợn sóng đầu tiên là khi Donghyuck tiến lại gần cậu, gợn sóng thứ hai là khi trên môi mềm mại chạm vào, gợn sóng thứ ba gần như nhìn không thấy hiện tại đang chậm chạp đánh vào trái tim cậu, lưu lại thật lâu không thể bình ổn dư chấn.
Bọn họ đối diện, dưới ánh đèn mờ nhạt như muốn hòa nhất thể.
"...... Lee Haechan..."
Lee Donghyuck có chút hoảng hốt, cái tên Renjun gọi ra giống như kéo lại dây diều bay xa, mà ý thức nào đó cũng bắt đầu trở lại, ví dụ như thân phận và quan hệ của bọn họ. Donghyuck bỗng nhớ tới một chuyện, Jeno luôn lén gọi tên thật của cậu, Jaemin và Mark hyung cũng vậy, giống như chỉ có Huang Renjun, là cố chấp mặc kệ ở đâu cũng gọi cậu là Haechan, Lee Haechan.
Trong lòng Donghyuck khó chịu, cậu cố ý đối nghịch mà lại cúi đầu. Lần này chính là lớn mật lại cuồng vọng, Lee Donghyuck cúi xuống hôn đối phương, trước khi rời đi còn dò ra đầu lưỡi mơn trớn một mảnh mềm mại.
Huang Renjun không nói, cậu nói không nên lời, thần kinh tê dại đã loạn thành một đoàn. Tay phải nắm chặt chăn, lòng bàn tay đã sớm ẩm ướt một mảnh. Renjun nhớ tới cái ôm ban sáng, cậu nỗ lực tìm kiếm thời cơ cùng dũng khí để đẩy ra đối phương, vọng tưởng có thể lại một lần hóa hiểm vi di.
Nhưng người nọ lại trước tiên mở miệng.
Donghyuck ở dị quốc đêm hè nắm lấy tay cậu, ánh mắt như mật rũ xuống vọng tiến một hồ nước lặng. Đối phương không nói lời âu yếm, thanh âm rất thấp. Trong hồ không có ánh trăng, nhưng nó lại lưu được nhiệt độ ban ngày của thái dương. Không lạnh, ngược lại nóng bỏng.
"Vì sao không gọi mình là Donghyuck."
Huang Renjun biết chính mình xong rồi.
Cậu có thể cự tuyệt Lee Haechan hàng ngàn, hàng vạn lần. Nhưng lại không có cách nào cự tuyệt Lee Donghyuck, một lần cũng không cự tuyệt được, một chút biện pháp cũng không có.
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro