
1
Lưu Diệu Văn vẫn cảm thấy nướu của mình ở hàm dưới bị chèn ép bởi thứ gì đó, đôi khi nó sẽ sưng lên, ăn cái gì cũng cảm thấy như ăn đồ lạ.
Một ngày, hai người tắm xong nằm trên giường, Lưu Diệu Văn há miệng để Tống Á Hiên dùng đèn flash soi.
" Cái gì cũng không nhìn thấy a "
Tiểu Tống lão sư đưa tay ấn vào chỗ đó, Lưu Diệu Văn theo phản xạ giật một cái, thiếu chút nữa là lưu lại vết răng trên tay Tống Á Hiên, may thay ý thức bản năng vẫn còn, chỉ là chạm nhẹ một chút.
" Phản ứng sao lại lớn như vậy "
" Rất khó chịu, em không chịu được "
" Em không phải là mọc răng khôn đấy chứ? ", Tống Á Hiên đột nhiên nghĩ đến, nói xong liền mở Baidu vừa lướt vừa đọc, " Răng khôn, hay là răng trí tuệ. Là răng hàm thứ ba của con người. Tùy theo gen di chuyền khác nhau, răng khôn thường phát triển trong khoảng 16-35 tuổi ..."
Lưu Diệu Văn với lấy điện thoại của Tống Á Hiên cẩn thận đọc lại, " 16 tuổi? Nhưng em mới 15 a"
Tống Á Hiên vỗ vỗ bả vai cậu, " Em là dậy thì sớm nha Văn ca, bình thường được mấy người 15 tuổi cao 1m83 a"
"Cơ thể cũng theo nó mà lớn, chiếc răng này có thể để em phát triển bình thường không a, đến mức này liệu có phải nên nhổ nó đi không", Lưu Diệu Văn nhăn mặt.
Tống Á Hiên nhìn cậu giống như quả cà héo, tuy rằng muốn cười nhưng nghiêm túc an ủi.
" Sớm muộn gì nó cũng lớn lên, em sớm chút nhổ nó đi vẫn tiện hơn, dù sao album mới gần đây cũng sắp kết thúc, lịch trình lại không nhiều lắm"
Lưu Diệu Văn đem trả lại điện thoại.
" Hưm, không phải sợ, không phải là nhổ cái răng sao"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro