Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6.

Tóm lại, bữa cơm lần này Lee Taeyong hoài nghi chính mình có phải hay không vào nhầm một trại nuôi ngỗng rồi. Ngày hôm đó, trong lòng Lee Taeyong không ngừng hối hận, cậu chỉ ăn vài đĩa thịt ngỗng đầu óc liền chậm chạp hẳn đi!

Cùng là người ngoại quốc tại đất Nhật coi như cũng có chút điểm chung, lúc tính tiền Đổng Tư Thành còn tốt bụng giảm bớt phần số lẻ, từ 25.380 yên xuống còn 25.250 yên. Lee Taeyong trông như vừa vớ được món hời lớn, còn Kim Doyoung nhìn thấy giá tiền không khỏi hoài nghi Đổng Tư Thành ở trong lòng coi bọn họ là đồ ngốc.

Bốn người đi dạo vài vòng đến tận khi sắc trời tối đen mới trở về khách sạn, nhìn đến giường đơn trong phòng Kim Doyoung lại thấy đau đầu. Anh quên mất còn có chuyện này, tiện nhân Lee Taeyong! Trả tiền lại đây!  

"Ách xì!" Lee Taeyong đang tỉ mỉ đắp mặt nạ đột nhiên hướng về phía Seo Youngho hắt xì thật lớn, mặt nạ liền đáp thẳng lên khuôn mặt nhăn nhó tức giận của Seo Youngho, "Lee Taeyong! Thứ đáng quý nhất của tớ chính là khuôn mặt này đó! Má nó chứ!"

"Doyoung, anh đi tắm đi." Jung Jaehyun dùng khăn bông lau tóc, từ trong phòng tắm đi ra.

"Phải gọi anh Doyoung, tên nhóc này!" Nói xong câu đó, Kim Doyoung cơ hồ là chạy trối chết vào phòng tắm, anh hiện tại cảm thấy bản thân không còn có thể đối mặt với Jung Jaehyun quá lâu, hiện tượng da mặt ngày càng mỏng này là gì a?

Jung Jaehyun nằm ở trên giường nghe tiếng nước bắt đầu chảy trong phòng tắm, nội tâm phiền toái khó chịu. Đang muốn lấy điện thoại cùng Seo Youngho đánh vài trận game yêu thích gần đây của cả hai, liền thấy trông thấy tin nhắn Lee Taeyong gửi tới từ hai tiếng trước: Người anh em, chờ đợi không phải biện pháp, phải có hi vọng! Trong ngăn tủ cạnh giường có thứ tốt, cố lên người anh em!

Jung Jaehyun lăn đến mép giường vươn tay mở ngăn tủ, bên trong thực sự là có đồ tốt như lời Lee Taeyong nói. Jung Jaehyun lấy ra cẩn thận quan sát một chút, Lee Taeyong này ... Làm tốt lắm!

"Em cầm cái gì đó?" Kim Doyoung vừa rời khỏi phòng tắm liền thấy Jung Jaehyun nhìn chăm chú thứ trong tay cười đến là không đứng đắn, không khỏi tò mò muốn thử nhìn xem.

"Không có gì không có gì." Jung Jaehyun kích động ngồi thẳng lưng, tay nhanh nhẹn đem thứ tốt kia giấu sau lưng, cái này có thể để cho Kim Doyoung thấy được sao?

"Ai nha, em cho anh xem đi, anh nhất định sẽ không kể với người khác." Tựa như câu thành ngữ lòng hiếu kỳ giết chết mèo, Kim Doyoung hùng hổ chạy tới muốn thấy bằng được thứ trên tay Jung Jaehyun, ai ngờ vấp chân một cái, không đứng vững liền đè lên Jung Jaehyun. Tình huống hiện tại chính là, Kim Doyoung  ngồi trên người Jung Jaehyun, sắc mặt cả hai lập tức đỏ bừng.

"Doyoung, cậu còn dư mặt nạ không?" Lee Taeyong vừa trấn an xong xuôi Seo Youngho nổi giận, mới phát hiện mặt nạ hất vào mặt Seo Youngho đã là cái cuối cùng rồi. Nhưng là, làm một người đàn ông tinh tế, cậu nào có thể trước khi đi ngủ lại không đắp mặt nạ? Lee Taeyong quyết định mạo hiểm bản thân, dù có bị Kim Doyoung đánh cũng phải lấy bằng được mặt nạ. Nhưng Lee Taeyong vẫn còn quá trẻ quá dại khờ, thời điểm cậu đứng ở cửa phòng trông thấy tư thế của Jung Jaehyun cùng Kim Doyoung trên giường, ai có thể nói cho cậu biết tình huống hiện tại là như thế nào không? Chẳng lẽ vừa rồi mở cửa không đúng cách? Kim Doyoung lại là 1?

Kim Doyoung nhìn đến Lee Taeyong đứng ngây ngốc tại cửa, vội vàng leo xuống khỏi người Jung Jaehyun đứng thẳng dậy, "Muộn thế này rồi cậu còn có chuyện gì sao?"  

"Không có không có, tớ đi nhầm ha ha ha, không cần đề ý đến tớ, các cậu cứ tiếp tục đi." Lee Taeyong nói năng lộn xộn rồi quay đầu bỏ chạy, tốc độ cực nhanh đến rớt cả dép lê. Từ nay về sau, khách sạn lưu truyền một truyền thuyết: Vào một buổi tối gió thổi lạnh lẽo, có con ma cuồng dép lê không kiêng nể chạy nhảy trên hành lang, nhưng do chạy quá nhanh không để ý bị rơi mất dép lê. Ai vô tình trông thấy chiếc dép này sẽ bị dính lời nguyền, cho nên mỗi khi nhìn đến dép lê liền thấy buồn nôn …

Thừa dịp lực chú ý của Kim Doyoung bị Lee Taeyong phân tán, Jung Jaehyun nhanh chóng đem đồ trong tay ném xuống gầm giường.

"Ngủ đi Doyoung." Dứt lời, Jung Jaehyun đưa mắt nhìn đến vẻ mặt ngơ ngác của Kim Doyoung, hài lòng nhắm hai mắt lại.

"... Em nói xem anh ngủ thế nào đây?" Kim Doyoung nghiến răng nghiến lợi. Ngủ? Ngủ cái mông!

Kim Doyoung nghĩ tới nghĩ lui, quyết định trải đệm nằm dưới đất. Tuy rằng không có chăn, nhưng chỉ cần chịu đựng một buổi tối hẳn là không có vấn đề gì đi, ngày mai liền chôm của Lee Taeyong kia ít tiền rồi thuê phòng khác vậy. Kim Doyoung vừa mới định nằm xuống đã bị Jung Jaehyun nắm lấy cánh tay, "Anh làm gì?"  

"Anh ngủ dưới sàn cũng được ..."  

"Làm gì có chăn? Cùng nhau ngủ, giường không thiếu chỗ." Jung Jaehyun nóng nảy, nếu ngủ dưới sàn thì chẳng phải sẽ không thể làm chuyện kia được nữa sao. Kim Doyoung cảm thấy chỉ số thông minh của mình hẳn là vừa bị sụt giảm nghiêm trọng, Jung Jaehyun này càng ngày càng vô lý!

"Anh sợ sao?"

"Anh sợ? Em nói nhảm cái gì đấy." Lòng tự tôn của đàn ông bị Jung Jaehyun chạm đến, thả người nằm xuống còn thuận tiện dùng mông ỉn Jung Jaehyun một cái. Lát sau, Kim Doyoung cảm thấy Jung Jaehyun phía sau lưng chậm rãi nhích tới gần, Kim Doyoung lùi về phía mép giường một chút, Jung Jaehyun cũng bắt chước động đậy áp sát tới.

"Jaehyun em quậy cái gì!"

"Anh trai, tôi lạnh." Kim Doyoung trở mình xem thường, lúc này mới biết gọi anh trai?

"Anh mở điều hòa cho em." Kim Doyoung vừa muốn đứng dậy, Jung Jaehyun tiện tay tiện chân duỗi ra ôm lấy anh, "Không cần, tôi không hợp nằm điều hòa. Ôm anh lập tức hết lạnh."

Kim Doyoung bị ôm chặt trong lòng không thể động đậy, nhưng lại không phản kháng, dù sao cũng chẳng mất mát gì, hiện tại đã mệt rồi.

Ngoài cửa, có hai thân ảnh nép mình tại góc tường, cái lỗ tai hận không thể nhét vừa vào bên trong phòng Kim Doyoung để nghe ngóng, "Taeyong, cậu nói thật hay đùa vậy? Như thế nào một chút âm thanh cũng không có?"  

"Chao ôi, xem ra tốc độ của Kim Doyoung không phải dạng vừa, một hồi liền xong việc." Lee Taeyong vẻ mặt bất mãn bi thương, xem ra từ sau khi nhìn thấy cảnh tượng kia cậu liền trở nên mất bình tình.

"Thật là, cậu bao lâu rồi chưa hẹn hò vậy?" Seo Youngho tận mắt trông thấy biểu tình biến hóa trong nháy mắt của Lee Taeyong, muốn thử đổi chủ đề, tuy rằng y không biết cũng không hiểu vì sao Lee Taeyong lại tiếc nuối vì không thể nghe lỏm được Jung Jaehyun và Kim Doyoung bàn chuyện yêu đương.

Lee Taeyong giả bộ lau nước mắt khi đề tài này được nhắc đến, "Cậu tốt nhất là đừng nên hỏi."  

"... Vậy cậu có muốn cùng tớ hẹn hò không?"  

"... Phì!" Lee Taeyong không nhịn được đánh rắm một cái, trong bầu không khí mơ hồ biến mất không dấu vết. Cậu nhìn thấy Seo Youngho vẻ mặt ghét bỏ che kín mũi, liền xấu hổ, "Xin lỗi, ban nãy ăn nhiều ngỗng quá, ta về phòng được chưa?"

Trong phòng, Kim Doyoung nhăn mặt nhăn mũi, "Em bốc mùi?"  

"... Tôi có thể xử anh vì tội vu khống đấy, anh cẩn thận một chút." Cuối cùng Kim Doyoung vẫn không tìm ra mùi hương kia đến từ đâu, trong lòng anh còn nghĩ, hôm sau nhất định phải kiến nghị với khách sạn về khuyết điểm này của hệ thống cống thoát nước, khiến cho khách hàng không hài lòng!

"Chào nha~" Sáng sớm, Kim Doyoung vừa rời khỏi cửa phòng liền trông thấy khuôn mặt sưng phồng cùng vài vết đỏ thẫm trên xương quai xanh của Lee Taeyong, tròng mắt anh mở lớn như thể vừa tiếp nhận một cú sốc, "Này là gì? Vì sao tàn tạ thế? Cậu lại thức đêm xem phim? Ấy thế còn không biết gọi tớ xem cùng?"  

"Xem cái rắm! Thật là, tớ bị người ta thổ lộ."  

"... Là ai lại ngu ngốc như vậy?"  

"Bạn học Kim cái miệng thúi hoắc."  

"... Tớ giết cậu!"

Hôm nay bốn người tính toán phân thành hai nhóm tự đi vui chơi, Lee Taeyong bằng tốc độ được tôi luyện qua nhiều năm nhanh nhẹn túm lấy Kim Doyoung, lần này dù có chết cũng phải chung nhóm với Kim Doyoung! Lee Taeyong dùng sức hướng Kim Doyoung không ngừng chớp mắt nhằm truyền đi tín hiệu. Nhưng là, Kim Doyoung lộ ra vẻ mặt ghét bỏ cự tuyệt cậu!

Lee Taeyong tuyệt vọng trông theo bóng lưng Jung Jaehyun cùng Kim Doyoung xa dần, lặng lẽ giơ ngón giữa. Kim Doyoung cậu là tên vô tình!

"Chúng ta đi đâu bây giờ?" Nói đến xấu hổ, Seo Youngho so với Lee Taeyong cũng không kém cạnh. Có quỷ mới biết đêm qua y vì cái gì lại đem lời đó nói ra.

"Nếu không ... Tới quán ngỗng đi?" Đêm qua nằm lăn lộn, Lee Taeyong càng nghĩ càng thấy không đáng, tiền tiêu đi mất, ngỗng cũng nôn hết ra ngoài, quá phí! Cho nên Lee Taeyong quyết định hôm nay lại đi ăn một lần, cậu không tin sức ăn của chính mình lại không thắng nổi mấy con ngỗng.

"Sao lại không có ai ..." Lúc Đổng Tư Thành trông thấy hai gương mặt quen thuộc, nhất thời kích động đứng thẳng lên. Đây chính là những vị khách quen đầu tiên sau khi cậu ta cùng Nakamoto Yuta mở quán!  

"Hai vị ngốc tử, a không phải, hai vị khách đây muốn dùng gì? Bên chúng tôi vừa ra rất nhiều món mới đó." Nakamoto Yuta rất phối hợp cùng Đổng Tư Thành đem thực đơn bị sửa đến rối tung rối mù đẩy tới.

"Vịt con xấu xí hầm cùng thiên nga trắng?"

Seo Youngho nhìn đến thực đơn vẻ mặt liền mơ hồ, y hiện tại có loại dự cảm không tốt, ông chủ quán này có điểm không bình thường. Seo Youngho qua loa lật vài tờ, cái gì mà "Chim cánh cụt Bắc Cực nuôi trong nhà", "Ngỗng đầu to", "Con cóc muốn ăn thịt thiên nga", "Ngỗng lưỡi dài" ...

"Cái kia, không có loại đồ ăn bình thường một chút sao?" Lee Taeyong nảy ra nghi vấn, không nói đến mấy cái tên kì lạ như "Ngỗng đầu to", "Ngỗng lưỡi dài" này nọ, nhưng mà "Chim cánh cụt Bắc Cực nuôi trong nhà" cũng có sao?

"Nếu anh không thích mấy món này, chúng tôi xin đề cử món "Ngỗng hồ", chính là loại ngỗng kiếm ăn và bơi lội bên trong hồ."  

"Vậy lấy món đó đi."  

Lúc Đổng Tư Thành mang theo thực đơn loạn thất bát tao đi rồi, trên bàn cơm lại lâm vào xấu hổ.

"Khụ khụ, cái kia, lời hôm qua cậu nói ..."  

"Tớ nói nhảm thôi, cậu đừng để ý làm gì." Không biết vì cái gì, nghe được Seo Youngho nói như vậy, Lee Taeyong trong lòng thế nhưng nổi lên một trận khổ sở.

Nguyên liệu cao cấp thường chỉ cần dùng phương pháp chế biến đơn giản nhất, bận rộn trong hai giờ, Nakamoto Yuta thế nhưng lại chuẩn bị hẳn một bữa tiệc. Để bày tỏ lòng biết ơn đến Seo Youngho và Lee Taeyong vì đã trở lại, Nakamoto Yuta cố ý tăng số lượng thức ăn, làm ra một bàn ăn dành cho mười người. Lee Taeyong hoài nghi Nakamoto Yuta có phải hay không đem tất cả ngỗng trong quáncptoàn bộ bưng lên. Chẳng bao lâu sau, Lee Taeyong lại lần nữa thề thốt, cậu cứ ăn thịt ngỗng vào đầu óc liền trì trệ, xem ra căn bản là không có đường trốn thoát rồi.

Kim Doyoung cùng Jung Jaehyun thảnh thơi đi dạo vòng quanh các con phố, tâm trạng thoải mái hít thở khí trời thế này Kim Doyoung cũng đã lâu rồi chưa có cảm thụ qua. Trước khi xuyên vào truyện, nếu không phải vội vàng viết lách cho kịp hạn nộp bản thảo, thì anh sẽ nghiễm nhiên làm bóng đèn chen giữa Mark Lee cùng bạn trai nhỏ tựa như thanh chocolate ngọt ngào của cậu ta. Còn khi đã ở bên trong rồi, mỗi ngày trừ bỏ phải đối mặt với cốt truyện đang dần biến đổi đến chính anh cũng không thể đoán nổi cái kết, còn phải ứng phó với Lee Taeyong kia ...

"Doyoung, bên kia có máy gắp thú, chúng ta thử đi." Kim Doyoung nhìn đến vẻ mặt hưng phấn của Jung Jaehyun, không khỏi nở nụ cười. Qua mấy lần gắp, máy gắp thú tựa hồ như đang trêu chọc Kim Doyoung. Vốn là người đề nghị thử trước, Jung Jaehyun lúc này tựa vào một bên máy lẳng lặng dõi theo từng biểu tình biến hóa trên mặt Kim Doyoung.

"Ui, nhất định là máy có vấn đề, làm sao lại gắp mãi không được con thỏ kia chứ." Kim Doyoung cúi đầu xem trong lòng bàn tay chỉ còn sót lại vài yên, quay sang nhìn Jung Jaehyun bên cạnh ngay cả máy cũng chưa được chạm vào, có điểm ngượng ngùng.

"Tôi thử xem?" Jung Jaehyun tập trung tiến công vào con thỏ Kim Doyoung mong muốn. Kim Doyoung ở một bên theo dõi căng thẳng nắm chặt bàn tay đến độ chảy cả mồ hôi, so với chính mình ra trận còn muốn khẩn trương hơn. Vào khoảnh khắc thỏ bông lọt qua lỗ, Kim Doyoung kích động trao cho Jung Jaehyun một cái ôm thật chặt. Quả nhiên, Jung Jaehyun không hổ là nhân vật hoàn hảo trong trí tưởng tượng của anh!

Nhìn Kim Doyoung hưng phấn ôm thỏ bông tươi cười vui vẻ, tâm Jung Jaehyun lại bắt đầu không an phận nảy lên một cái.

Thiếu niên tại độ tuổi nửa trẻ con nửa trưởng thành đem lòng thích một người. Từ nay về sau dù có là núi cao ngàn tấc hùng vĩ hay là ngân hà huyền ảo, trong mắt sẽ chỉ có duy nhất hình bóng người thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro