
Chương 4
Hôm nay sáng sớm mới vừa hạ xuống một trận mưa, trong không khí còn mang theo mùi tanh của bùn đất, hoa trong hồ sen nhưng thật ra càng thêm có vẻ kiều diễm, Ngụy Vô Tiện duỗi cái eo lười, phun ra một hơi trọc khí, nói thật hắn đã hồi lâu chưa từng cảm giác ngủ an ổn như vậy.
“Sư muội, sớm a.” Người còn không có vào giáo trường, thanh âm liền đã truyền đi vào, Giang Trừng ngồi ở chủ vị, giữa trán gân xanh thẳng nhảy, lạnh lùng nhìn lướt qua sân vắng tản bộ tiến vào Ngụy Vô Tiện.
“Mở đôi mắt tôn quý của ngươi xem một cái, đây đều giờ nào?” Buổi sáng khi Giang Trừng gặp Lam Vong Cơ dậy làm khoá sớm, không thể hiểu được liền cảm nhận được Lam Vong Cơ đột nhiên phóng xuất ra tới một trận lạnh lẽo, nghĩ vậy một chút, Giang Trừng chỉ hận không được cùng Ngụy Vô Tiện đại chiến ba trăm hiệp mới được, mang ai trở về không tốt, cố tình mang Lam Vong Cơ trở về.
Ngụy Vô Tiện ngồi ở bên cạnh Giang Trừng bưng lên trà ngon trên bàn uống một ngụm, “Hỏa khí như thế nào lớn như vậy, đúng rồi, Lam Trạm đâu?”
“Phòng cho khách.”
“Được rồi, ta đi tìm Lam Trạm, hôm nay không trở lại ăn cơm.”
“Ngươi như thế nào lại đi trêu chọc hắn?” Giang Trừng đè lại huyệt Thái Dương thình thịch nhảy, trong lòng không hiểu sao có vài phần dự cảm không tốt, “Đừng thật kêu Lam Vong Cơ đem ngươi mang về, ta nhưng không đi cứu ngươi.”
“Lòng ta hiểu rõ, ngươi yên tâm.” Ngụy Vô Tiện đôi mắt nửa khép, giấu đi một mạt màu đỏ đậm vừa hiện lên, cùng Giang Trừng xua xua tay, liền rời đi giáo trường.
Trong khách phòng, Lam Vong Cơ đang ở chà lau dây đàn, Ngụy Vô Tiện liền dựa khung cửa đứng ở một bên xem Lam Vong Cơ lau đàn, đánh giá bài trí trong phòng, khi ánh mắt chạm đến Tị Trần trên bàn có trong nháy mắt hoảng hốt, lại nói tiếp hắn năm đó lúc cầu học cũng là cùng Lam Vong Cơ từng đánh nhau, lúc ấy Lam Vong Cơ dùng đó là Tị Trần, hai người lúc ấy giống như còn đánh ngang tay……
“Ngụy Anh.” Lam Vong Cơ chú ý tới ánh mắt Ngụy Vô Tiện, thu Vong Cơ cầm cùng Tị Trần, mời Ngụy Vô Tiện ngồi xuống, “Suy nghĩ cái gì?”
“Không có việc gì.” Ngụy Vô Tiện bật cười, có lẽ là bởi vì tối hôm qua giấc mộng kia quá tốt đẹp, cho nên hắn hôm nay mới có chút thương xuân buồn thu đi, trong mộng hết thảy như cũ, tất cả mọi người còn ở, chỉ là một giấc ngủ dậy, chỉ là một giấc mộng hoàng lương “Đúng rồi, ta xem Giang Trừng hôm nay sắc mặt không tốt, ngươi dậy sớm, có biết đã xảy ra cái gì hay không?”
“Không biết.” Lam Vong Cơ rót cho Ngụy Vô Tiện ly trà, phun ra hai chữ, y ước chừng đoán được sắc mặt Giang Vãn Ngâm không tốt có thể là bởi vì mình, nói đến lòng người đều là thiên vị, bởi vì một ít việc sau này, đối với Giang Vãn Ngâm y tóm lại là có chút giận chó đánh mèo, tuy biết việc này không có phong phạm quân tử, nhưng sự tình liên quan Ngụy Vô Tiện, y không cách nào không oán.
“Chúng ta mặc kệ hắn, nói đến Vân Mộng còn có rất nhiều chỗ chơi rất tốt, ta mang ngươi đi dạo như thế nào?”
“Được.” Lam Vong Cơ giơ tay, đối diện với đôi mắt của Ngụy Vô Tiện, bên môi hơi hơi gợi lên một độ cung, chợt khôi phục bình tĩnh.
Ngụy Vô Tiện có chút hoảng thần, nếu là hắn mới vừa rồi không nhìn lầm, Lam Vong Cơ là cười? Khác không nói, tiểu cũ kỹ cười rộ lên thật đúng là đẹp, “Đi thôi, bảo đảm ngươi chơi đến tận hứng.”
Sang sảng nhiệt tình tựa hồ đã khắc vào trong xương cốt của người Vân Mộng, đi ở trên đường, nhìn thấy nghe thấy, đều có thể cảm nhận được cùng Cô Tô hoàn toàn bất đồng phong thổ, người kể chuyện trong trà lâu đang kể đến chỗ hứng khởi, thước gõ một cái, lại khiến cho người nghe hiếu kỳ một phen, tất cả duỗi dài lỗ tai đi nghe người thuyết thư kế tiếp giảng giải.
Lầu hai nhã tọa, Ngụy Vô Tiện yên tâm thoải mái ăn quả hạch Lam Vong Cơ lột cho, nghe người kể chuyện kể truyện cười, không khỏi cười nhạo một tiếng, “Cái gì gọi là chính tà?”
“Đại đạo bà ngàn, thế nhân ai theo đường nấy, vốn không chia chính tà.” Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm sườn mặt có chút tái nhợt của Ngụy Vô Tiện, ngữ khí kiên định, “Chính tà ở chỗ lòng người.”
“Hả?” Ngụy Vô Tiện nhưng thật ra lần đầu nghe Lam Vong Cơ nói như vậy, quay mặt đi tới đôi tay chống cằm hỏi, “Lam gia các ngươi xưa nay yêu cầu quy phạm đoan chính, trảm hung trừ túy, Hàm Quang Quân nói loại lời này Lam lão tiên sinh thật sự sẽ không phạt ngươi?”
Từ Ngụy Vô Tiện lộ ra ánh mắt giảo hoạt Lam Vong Cơ tựa hồ lại thấy được thiếu niên lang lúc trước, đem đĩa quả hạch đẩy sang Ngụy Vô Tiện bên này, ngữ khí trầm thấp, “Lời từ đáy lòng.”
Ngụy Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ trong ánh mắt ẩn dấu quá nhiều tâm tư cùng cảm tình, tựa hồ một cái không lưu ý liền sẽ chết chìm trong đó, mà hiện giờ mình tựa hồ cũng không bài xích Lam Vong Cơ, lắc lắc đầu, Ngụy Vô Tiện lấy lại bình tĩnh, cười hỏi, “Vậy Hàm Quang Quân cảm thấy, ta như thế nào?”
“Tuy tu phi thường đạo, lại làm việc chính nghĩa.” Lam Vong Cơ nhìn chăm chú vào Ngụy Vô Tiện, từng câu từng chữ, “Ngụy anh, ngươi không sai.”
Ngụy Vô Tiện ngẩn người, cúi đầu nhanh chóng chớp chớp mắt, ngay sau đó đó là một trận buồn cười, “Lam Trạm, ngươi người này nha, thật đúng là……”
Từ sau khi cuộc chiến Xạ Nhật kết thúc, liền luôn có thanh âm trong tối ngoài sáng chèn ép Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện không phải không biết, chỉ là hắn cũng thực sự không biết con đường kế tiếp mình nên đi như thế nào, dù sao Liên Hoa Ổ trùng kiến không lâu, luôn muốn giữ thanh danh, mà ở trong mắt người đời, thanh danh của hắn cũng không tốt, thậm chí còn có xu thế càng thêm biến kém. Hiện giờ nghe được lời này của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện ngược lại giống như là ăn được viên thuốc an thần, sương mù dày đặc trước mắt trong nháy mắt tan thành mây khói.
Lam Vong Cơ không nói gì, trong phòng chỉ còn tiếng cười đứt quãng của Ngụy Vô Tiện, làm như muốn nương trận cười này phun hết tất cả buồn bực trong ngực ra, dưới lầu âm thanh ầm ĩ như cũ, người kể chuyện kể truyện cười đã kể tới đoạn cuối cùng, đưa tới một trận âm thanh ủng hộ của mọi người.
“A……” Ngụy Vô Tiện sắc mặt đột biến, bưng kín ngực, giữa trán chảy ra đầy mồ hôi, thân mình giống như khống chế không được ngã về phía sau.
“Ngụy Anh.” Lam Vong Cơ tay mắt lanh lẹ, đứng dậy vòng đến bên người Ngụy Vô Tiện, bắt lấy một cánh tay của Ngụy Vô Tiện, đem người kéo vào trong lòng ngực, nắm tay Ngụy Vô Tiện bắt đầu vận chuyển linh lực.
“Khụ khụ.” Ngụy Vô Tiện ho khan vài tiếng, trong mông lung như là thấy được Lam Vong Cơ đầy mặt nôn nóng, chóp mũi còn bao phủ mùi đàn hương nhợt nhạt, làm người tâm thần an bình.
“Cảm giác như thế nào?”
Ngụy Vô Tiện dần dần khôi phục thanh minh, như điện giật ném tay Lam Vong Cơ ra, xấu hổ cười cười, Lam Vong Cơ người ta rõ ràng là có ý tốt, bản thân mình như vậy, lại có vẻ có chút tâm tiểu nhân, chỉ là có chút việc hắn cũng xác thực không nghĩ để cho người biết.
Lam Vong Cơ nhìn bàn tay bị ném ra, mím môi, y tự nhiên biết Ngụy Vô Tiện trong lòng kiêng kị, miễn cưỡng làm cho mình không thèm nghĩ đến lời đã từng nghe Ôn Ninh nói, chậm lại thanh âm, “Ngươi không nghĩ nói, ta liền không hỏi, chỉ là thân thể là của mình, qua loa không được.”
“Ngụy Vô Tiện, Kim gia đưa tới thiệp mời, ngươi……” Đẩy cửa tiến vào Giang Trừng nháy mắt im tiếng, run rẩy ngón tay chỉ vào hai người đang ôm nhau, thanh âm đều cất cao mấy độ, “Lam Vong Cơ, ngươi đối Ngụy Vô Tiện làm cái gì?”
“Sư muội bình tĩnh, Lam Trạm cái gì cũng không có làm.” Ngụy Vô Tiện lúc này mới phản ứng lại đây mình là nằm trong lòng ngực Lam Trạm.
Mắt thấy Giang Trừng sắc mặt càng thêm âm trầm, Ngụy Vô Tiện từ trong lòng ngực Lam Vong Cơ đứng dậy, không dấu vết chặn tầm mắt căm tức của Giang Trừng nhìn Lam Vong Cơ, “Ta thật không có việc gì.”
“Mặt trắng giống như quỷ, còn nói không có việc gì, Lam Vong Cơ có phải bức ngươi cùng hắn đi Cô Tô hay không?”
“Không có không có.” Ngụy Vô Tiện liên tục phủ nhận, “Đúng rồi, ngươi vừa rồi nói cái gì? Kim gia lại làm sao vậy?”
“Hoa yến, ngươi có đi hay không?” Vốn chuyện truyền một câu này vốn không phải việc Giang Trừng tự mình làm, chỉ là Giang Trừng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, sợ Lam Vong Cơ đem Ngụy Vô Tiện trói về đi, lúc này mới tự mình đi một chuyến.
Ngụy Vô Tiện nhìn thiệp mời, bĩu môi, “Không đi, dù sao sư tỷ không đi, ta cũng không đi, ta mới không muốn thấy Kim khổng tước đâu.”
“Vậy được, ngươi liền ở Liên Hoa Ổ đừng cùng ta quấy rối.” Giang Trừng không yên tâm dặn dò Ngụy Vô Tiện vài câu, hung hăng trừng mắt nhìn Lam Vong Cơ liếc mắt một cái, vội vàng xoay người rời đi.
Ngụy Vô Tiện hướng Lam Vong Cơ cười cười, “Lam Trạm, đừng nóng giận, Giang Trừng tiểu tử này tính tình lên phong độ giáo dưỡng một mực mặc kệ, nhưng hắn cũng không có ác ý.”
“Ừ.” Lam Vong Cơ tiếp nhận nước trà Ngụy Vô Tiện đưa sang, một cái tay khác vuốt ve túi Càn Khôn bên hông, trong lòng làm quyết định.
Lúc hai người ra khỏi trà lâu sắc trời đã không còn sớm, còn chưa đi vài bước liền bị một nữ tử chật vật ngăn cản.
“Là cô.” Ngụy Vô Tiện đỡ lấy người tới, “Sao cô lại ở chỗ này.”
Người tới đề phòng nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, không nói chuyện.
Ngụy Vô Tiện cũng đi theo nhìn Lam Vong Cơ, không biết nên nói như thế nào, Lam Vong Cơ nhìn lướt qua bốn phía, “Ngụy Anh, nơi này người nhiều mắt tạp, Ôn Tình cô nương có nói cái gì vẫn là đổi chỗ khác nói đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro