Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Tên gốc: 记云梦大师兄揣崽的那些日子

Tác giả: 敲sang

Weibo: @敲sangsangsang

Lofter: @敲sang

Start reading~~

19

Ở Vân Mộng từ trước đến nay dùng bữa tùy ý, không như ở Cô Tô có quy củ là "Ăn không nói", không khí hòa thuận vui vẻ, hơn nữa bên trong còn có một Ngụy Vô Tiện sôi nổi hoạt bát, càng thêm vài phần thoải mái nhẹ nhàng.

Ngu phu nhân ra ngoài săn đêm chưa về, tính thêm khách là Lam Vong Cơ, tổng cộng có năm người, đi vào phòng ăn, ánh mắt của Ngụy Vô Tiện dính trên năm cái ghế càng thêm sáng rực, trừ vị trí chủ nhân dành cho Giang Phong Miên, còn lại tùy tiện, hắn kéo Lam Vong Cơ ngồi xuống, lại lén lút xê dịch cái ghế đến sát bên người Lam Vong Cơ, khiến Giang Trừng cùng Giang Yếm Ly liếc mắt nhìn một trận.

Giang Phong Miên nhìn Lam Vong Cơ, nhớ tới sáng nay bản thân ngồi đối diện với người an tĩnh này suốt cả buổi ra sao, hơi xấu hổ một chút, không tự nhiên lắm mà che miệng khụ một tiếng, cúi đầu dùng bữa.

Không khí càng tăng thêm vài phần cổ quái.

Giang Yếm Ly nhìn trái nhìn phải, cười nói "Vị công tử này là... bằng hữu của A Tiện?"

Ngụy Vô Tiện hoảng hốt, nhớ ra mình chưa giới thiệu Lam Vong Cơ với sư tỷ, vội vàng duỗi tay vỗ vỗ vai y, nói "Đúng đúng đúng... Y tên là Lam Trạm! Ách... Không đúng không đúng, ừm... Nói chính xác thì cũng không thể xem như là bằng hữu..."

Giang Trừng nói "Đúng hay không đúng chính ngươi cũng không phân định rõ được sao?!"

Lời này hắn vừa nói ra, Ngụy Vô Tiện càng hăng hái, hắn cho Giang thiếu tông chủ một ánh mắt "Ngươi không hiểu đâu", đắc ý nhịn không nổi, thừa nước đục thả câu "Cái này... Sự tình có hơi phức tạp."

Giang Trừng nghe xong lời này, càng cảm thấy rối hơn, tiếp đó cha hắn tỷ tỷ hắn ở bên cạnh nghe được cũng bắt đầu mơ mơ hồ hồ, đang muốn hỏi lại, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện phất tay, nói "Khụ! Hỏi nhiều vậy làm gì, ăn cơm ăn cơm!"

Nói xong liền gắp một khối xương sườn, mặc dù vẻ mặt vì thịt mà lòng đau đớn, nhưng tay vẫn rất thành thật gắp vào trong chén của Lam Vong Cơ "Lam Trạm, nhà các ngươi thịt ít, sẵn đây ăn nhiều một chút."

Giang Trừng yên lặng nhìn Ngụy Vô Tiện hào phóng gắp xương sườn cho người ta ra sao, lại bất động thanh sắc mà giữ chặt chén cơm trên tay, di chuyển đĩa xương sườn của mình cách xa Ngụy Vô Tiện thêm chút.

Quả nhiên, Ngụy Vô Tiện bên kia tiếp tục nhức nhối mà gắp thêm một khối xương sườn cho Lam Vong Cơ, lại lén suy nghĩ mờ ám đi trộm của sư đệ hắn, đũa vừa vươn ra, chỉ thấy đĩa xương sườn của Giang Trừng cách hắn ở thật xa.

Ngụy Vô Tiện "..."

Giang Trừng hơi đắc ý một chút mà nhếch khóe miệng lên, mặt đối mặt với Ngụy Vô Tiện, không khí bao vây ở giữa tựa như đang tràn ngập khói thuốc súng.

Nhưng chỉ sau một lúc, Ngụy Vô Tiện cảm thấy chén cơm trong tay mình trầm xuống, hắn vừa cúi đầu nhìn, rất nhiều xương sườn, từng khối từng khối lớn, so với mấy khối vừa nãy hắn gắp không ít hơn bao nhiêu, lại nghiêng đầu nhìn Lam Vong Cơ, chỉ thấy người này vẫn như cũ ăn chậm nhai kỹ, không nói một lời, nhưng bên tai đã đỏ lên một mảnh.

Ngụy Vô Tiện đắc ý mà ăn xương sườn, nhưng vẫn không quên ném cho sư đệ hắn một ánh mắt càng đắc ý hơn nữa.

Phòng ăn nháy mắt an tĩnh.

Giang Phong Miên yên lặng nhấp một ngụm trà "..." Hừm! Hình như có chút gì đó không đúng...

Giang Yếm Ly yên lặng bóc hạt sen "..." Hừm! Thật là không đúng...

Giang Trừng lặng lẽ chà xát cánh tay nổi đầy da gà da vịt của mình "..." Hừ! Ta thao...

20

Dùng xong bữa tối, mấy người ra khỏi phòng ăn, cái eo lười biếng của Ngụy Vô Tiện còn chưa duỗi xong, bả vai đột nhiên bị bàn tay của Giang Trừng một phát túm lấy.

Ngụy Vô Tiện nhảy dựng lên "Ta thao! Giang Trừng ngươi muốn mưu sát ta sao?!"

Quay người lại liền đem tầm mắt nhắm ngay vào Giang Trừng, lập tức nhận được ánh mắt từ vị Nhị sư đệ nào đó của hắn cùng với loại tín hiệu "Đơn độc tâm sự", tựa như là rất nghi hoặc về mối quan hệ của hắn và Lam Vong Cơ...

Bất luận Giang Trừng nghĩ như thế nào cũng không thông nổi nhất cử nhất động giữa hai người Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ là chuyện gì xảy ra, có Lam Vong Cơ bên cạnh lại không tiện nói rõ, muốn gọi Ngụy Vô Tiện ra một mình, ra hiệu bằng ánh mắt vô số lần, Đại sư huynh thường ngày của hắn nay một ánh mắt cũng chẳng cho hắn, cứ mỗi giờ mỗi khắc dính chặt trên người Lam Vong Cơ, rõ ràng làm sao người nọ cũng không đáp lời, nhưng bản thân không nói chuyện lại tìm người nói thao thao bất tuyệt... Lam Vong Cơ lại đáp lời?!

Giang thiếu tông chủ trừng mắt tới nỗi tròng mắt sắp rớt ra mới nhịn không được ra tay, một chưởng túm lấy đầu vai Ngụy Vô Tiện, rốt cuộc mới truyền được tín hiệu.

Trong lòng vừa mới thả lỏng một chút, cả người bỗng nhiên chợt lạnh, hắn khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một Lam Vong Cơ xưa nay không thân không quen đang nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt lạnh băng, sắc mặt không tốt.

Giang Trừng "..."

Hắn cẩn thận mà phân tích tình hình, những lời bản thân nói với Lam Vong Cơ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hẳn là không có đắc tội với vị Lam Nhị công tử này... đi?

Ánh mắt kia thực sự có chút làm người ta kinh sợ, Giang Trừng như thế nào cũng không tự nhiên nổi, lại thấy Ngụy Vô Tiện như bị mù phớt lờ tín hiệu của mình, chậm rãi quay đầu, lại bắt đầu nói gì đó với Lam Vong Cơ.

Đây đây đây...

Giang Trừng Giang Vãn Ngâm Giang thiếu tông chủ đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Không bình thường, quan hệ của hai người bọn họ rất không bình thường!

Giang Trừng đau đầu suy nghĩ một trận, cũng chẳng nghĩ ra được cái nguyên nhân gì, mắt thấy hai người xoay người sắp đi, hắn rốt cuộc nhịn không được, mở miệng nói "Ngụy Vô Tiện, ngươi khi nào thì quan hệ tốt với Lam Vong Cơ như vậy?"

Ngụy Vô Tiện nói "... Quan hệ của hai chúng ta vẫn luôn không kém mà?"

Giang Trừng "..." Xí! Có quỷ mới tin quan hệ các ngươi tốt!

Thấy Giang Trừng bày ra vẻ mặt không thể tin, Ngụy Vô Tiện cao thâm khó lường nói "Quan hệ của hai chúng ta... Lại không giống bằng hữu bình thường như vậy, so với đó thì thân mật hơn chút... Không đúng, rất nhiều, phải là thân mật hơn rất nhiều mới đúng." Hắn vừa nói vừa híp mắt nhìn lỗ tai... của Lam Vong Cơ, dưới sắc trời chiều tối, sắc màu ấm áp của ánh chiều tà chiếu lên trên làn da trắng nõn, không làm sao nhìn rõ ràng được, nhưng nếu để ý tỉ mỉ nhìn kỹ, xác thật là có thể nhìn ra một chút hồng hồng.

Giang Trừng "..."

Giang Trừng nói "Các ngươi đã kết bái từ khi nào?"

Ngụy Vô Tiện "..."

Lam Vong Cơ "..."

Giây lát, bên ngoài phòng ăn Liên Hoa Ổ phát ra một trận tiếng cười điên cuồng "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lam Trạm, Giang Trừng nói chúng ta kết bái huynh đệ kìa!"

21

Trong lúc mấy người bọn họ đang nói, phía Tây nơi mặt trời lặn, đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn loạn.

Đám người Ngụy Vô Tiện còn tưởng có thứ gì đó nguy hiểm, ngưng thần nhìn lại, lại là nhóm tiểu sư đệ, chạy đến nỗi mồ hôi trên chảy đầy trán, nhìn thấy bọn họ... Nhất là nhìn thấy Đại sư huynh của bọn hắn, ánh mắt sáng lên, hai chân chạy càng hăng hái, như bầy nghé con xông về phía trước.

Ngụy Vô Tiện "..."

Hắn im lặng mà nhìn lên trời, một tay bóp trán, lẩm bẩm nói "Lại tới..."

Mấy sư đệ chạy đến trước mặt các sư huynh, gấp đến độ quên hãm lực, mất thấy sắp đâm phải người, hai vị sư huynh kia cùng Lam Nhị công tử tựa hồ cũng bị bọn họ làm cho kinh ngạc, đứng yên một chỗ không hề có ý tránh, không thể né không kịp, như có thần giao cách cảm, một phát rẽ ngoặt sang hướng khác, đâm thẳng về phía Nhị sư huynh, trùng trùng điệp xếp chồng một đống trên người Giang Trừng.

Xin lỗi Nhị sư huynh... Trong lòng các sư đệ thầm xin lỗi Giang Trừng, Đại sư huynh đang mang thai, Lam Nhị công tử... Không dám đâm, đành thiệt thòi huynh...

Giang Trừng "..."

Một tiếng hét thảm của hắn nghẹn trong miệng, phế đi một lượng lớn sức lực mới nhịn xuống không kêu ra tiếng, không biết bị ép hay bị nghẹn, sắc mặt đỏ bừng, thật lâu sau mới cắn răng nói "Xuống dưới cho ta!"

Các sư đệ từng người từng người một chậm rãi đi xuống, quay đầu nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, chỉ thấy Đại sư huynh bị Lam Nhị công tử kia ôm lấy eo, dường như muốn ôm sát người ta vào trong ngực, chỉ cảm thấy đầu óc bùm một tiếng, một cảm giác Đại sư huynh bản thân dưỡng nhiều năm(?) có nguy cơ phải buông tay nhường cho người khác khiến cho bọn họ đầu váng mắt hoa một trận.

Lục sư đệ người nhỏ gan lớn, dẫn đầu tiến lên, đem hai người tách ra lại ngửa đầu nhìn Lam Nhị công tử, nháy mắt liền run sợ "Quá gần nhau sẽ... Sẽ nóng... Đại sư huynh sợ, sợ nóng..."

Tam sư đệ "..." Quá sợ hãi...

Tứ sư đệ "..." Quá sợ hãi...

Ngũ sư đệ "..." Quá sợ hãi...

Giang Trừng "..." Hắn nhìn động tác của mấy sư đệ cùng hai người Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, còn chưa từ trong trận mê hoặc thoát ra, lại lâm vào một vòng xoáy mê hoặc mới.

Sư đệ Tam Tứ Ngũ trong lòng thầm thán Lục sư đệ run sợ, nhưng cũng rất muốn như Lục sư đệ, còn thật sự... Không dám! Cả đám liếc mắt, các sư đệ giận dữ đứng dậy, nhắm chuẩn mục tiêu, kéo Nhị sư huynh, hỏa tốc rời khỏi đây.

Ngụy Vô Tiện "..."

Ở lại tại chỗ, Lục sư đệ vẫn còn đang chặn giữa Lam Nhị công tử cùng Đại sư huynh ngây ngốc một chớp mắt, hít hít cái mũi, nhanh như chớp chạy theo đám đông.

Lam Vong Cơ "..."

Ngụy Vô Tiện nhìn về phía hoàng hôn, không bớt lo các sư đệ chạy như vậy sau lưng sẽ tóe lên bụi bặm, không hiểu sao lại có dự cảm không lành... Trong các sư đệ trừ Giang Trừng ra, phần lớn đều nghe lời hắn, Ngụy Vô Tiện sờ mũi một cái, theo sát lởn vởn cùng ở chung với Lam Vong Cơ một chỗ nói không chừng có thể... Hắn đã uy hiếp rồi... Đại khái là có thể hơi yên tâm một chút đi?

Hẳn là có thể đi?!

TBC


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro