
Chương 20
Tên gốc: 记云梦大师兄揣崽的那些日子
Tác giả: 敲sang
Weibo: @敲sangsangsang
Lofter: @敲sang
Start reading~
58
Ngụy Vô Tiện gần đây ngủ được rất sâu, lúc trước hắn cũng ngủ cho no mắt rồi lại dậy rất muộn, chưa từng nghĩ tới đây là dấu hiệu có thai, hôm nay lúc thức dậy, nhìn mặt trời bên ngoài đã cao hơn ba sào, nằm ở trên giường, váng đầu chóng mặt, trong dạ dày còn có chút buồn nôn, xoa xoa cái đầu tóc đen vì ngủ mà rối bù xù, chậm chập nhớ lại chuyện ngày hôm qua...
Ngụy Vô Tiện "..."
Chuyện ngày hôm qua quá mức huyền huyễn, nếu không phải còn bận tâm mình đang có thai -truyền thuyết này, thật sự hắn sẽ đụng đầu vào cây cột cho ngất đi, cầu nguyện hôm qua chỉ là một cơn ác mộng.
Cũng không biết Lam Vong Cơ bây giờ ra sao...
Trong lòng Ngụy Vô Tiện có chuyện, cũng không quan tâm người khác, một mình sửa soạn chỉnh tề, đi tới cửa, đang muốn mở cửa ra, nhưng bất chợt dừng lại...
Nhớ tới sáng sớm mấy ngày trước giờ này nơi này sẽ hiện ra một tiểu quỷ Lục sư đệ, trong lòng giật mình, quay đầu đi tìm, lục tung khắp xó cái phòng nhỏ này của mình, thấy trừ cái bàn hôm qua bị Ngu phu nhân vỗ nát cũng không phát hiện ra dị thường gì khác, yên lòng, nhưng vẫn không dám đi mở cửa, đành đánh chủ ý lên cửa sổ.
Phòng ngủ của hắn có hai cái cửa sổ, hướng không giống nhau, một cái cùng hướng với cửa chính, cái còn lại thì ở hướng đối diện, Ngụy Vô Tiện mò về phía cửa sổ đối diện kia, nghĩ thầm hôm nay rốt cục cũng có thể hất đám tiểu sư đệ kia ra rồi, trong lòng đắc ý bừng bừng, một chân đã thò ra ngoài cửa sổ, cánh tay lại bị người nắm giúp.
Ngụy Vô Tiện "..."
Hắn thở dài một tiếng, con mắt rưng rưng, yên lặng cúi đầu nhìn lại, bàn tay dìu hắn nhìn rất tinh tế, không thô ráp giống như nam tử, nhưng cũng mang đôi chút vết chai, nhìn ra được là người dùng kiếm lâu năm, nửa ngày, một cánh tay khác của hắn cũng được một tay đỡ lấy.
Ngụy Vô Tiện "..."
Hắn ngẩng đầu, phía trước là đám sư đệ Tam Tứ Ngũ Lục, từng cái ánh mắt như muốn nói "Xem đi xem đi Đại sư huynh lại không nhớ đó!" Cả đám cứ nhìn hắn chằm chằm, tiếp đằng sau là Giang Yếm Ly, cũng đầy mặt bất đắc dĩ nhìn hắn.
Ngụy Vô Tiện nhìn hai bên một chút, khuôn mặt tươi cười, điềm nhiên nói "Kim Châu tỷ tỷ, Ngân Châu tỷ tỷ..."
Kim Châu Ngân Châu bị cách gọi nũng nịu bất thình lình của hắn khiến khắp đầu tê dại xuống tận gót chân, nhưng nhớ kỹ chuyện Ngu phu nhân giao phó, sợ gia hỏa này đùa nghịch tung chiêu, liền nhanh chóng bắt lấy tay hắn kéo người ra.
Ngụy Vô Tiện giãy dụa "...Ta không phải là phạm nhân, thả ta ra đi!"
Giang Yếm Ly liền vội vàng tiến lên mấy bước ngăn hắn lại, kiên nhẫn khuyên nhủ "A Tiện, bây giờ đệ...... Đang có thai, hành động một mình sẽ rất nguy hiểm."
Ngụy Vô Tiện "..." Hắn cũng không trả lời, trước giờ Giang Yếm Ly nói gì hắn đều nghe nấy, chỉ là lần này hắn đang rất lo cho Lam Vong Cơ, lựa chọn thực sự rất gian nan.
Giang Yếm Ly lại nói "Ngoan ngoãn quay về ăn cơm, sau đó sẽ dẫn đệ đi gặp Lam Nhị công tử ha?"
Ngụy Vô Tiện cười "Vẫn là sư tỷ tốt nhất."
Kim Châu Ngân Châu "..."
Các sư đệ "..."
Hiện giờ... Vẫn chưa có gả đi mà...
59
Ngụy Vô Tiện bị hai người Kim Châu Ngân Châu dìu quay về cửa chính phòng ngủ, mặc dù nhẹ nhàng hơn một chút, hắn đi cũng ít mất sức, nhưng mấy ngày nay chỉ mình đám sư đệ kia thôi cũng đã kém chút khiến hắn mang trọng bệnh, giờ lại thêm hai người nữa, có lẽ hắn phát điên đến nơi mất......
Ngụy Vô Tiện nói "Các tỷ tỷ, xin thương xót, thả ta xuống đi!"
Kim Châu liếc hắn một cái, nói "Không thể, đây là việc phu nhân giao phó."
Ngân Châu nói tiếp "Ngày thường tên khỉ con nhà ngươi chạy lung tung đi loạn, vô học vô thuật, đáng hận đến cực điểm!"
Kim Châu nói "Bây giờ trong bụng ngươi còn mang theo một sinh linh nữa đó."
Ngân châu nói "Nếu đến đứa nhỏ mà ngươi còn không giữ được, cộng thêm vô học vô thuật, thì đúng là phế vật đáng hận đến cực điểm, liệu hồn mà ăn roi!"
Ngụy Vô Tiện "..."
Mấy người kia ngươi một câu ta một câu làm hắn đau hết cả đầu, trong lòng biết là vì đứa nhỏ trong bụng mình, bất luận thế nào thì lúc này cũng đuối lý, nói không lại bọn họ, yên lặng đem mặt vùi vào bát canh, uống vào mấy ngụm, sau đó ngẩng đầu lên, dùng hết sức hết lực đè xuống cảm giác trào dâng trong dạ dày, muốn tìm Lam Vong Cơ nũng nịu, lại không thể tìm không thấy người, đành phải cầu cứu sư tỷ.
Ngụy Vô Tiện nói "Sư tỷ, đệ hỏi tỷ một chuyện nha! Hôm qua... Sau khi Lam Trạm bị dẫn ra ngoài... Có phát sinh chuyện gì không?! Y có làm sao hay không?!"
Kim Châu Ngân Châu "..."
Các sư đệ "..."
Giang Yếm Ly "..."
Nàng lắc đầu, chưa từng tự mình trải nghiệm, trước giờ nàng không biết cái gì gọi là một lần mang thai ba năm ngốc, tò mò rốt cuộc sẽ bị loạn vì cái gì, bây giờ thấy Ngụy Vô Tiện như vậy, đương nhiên cũng hiểu một chút, tiện thể cảm khái một phen, sau này chắc là phải ngăn hắn xem những thứ loạn thất bát tao kia, hôm qua mẹ nàng mới nói một câu cường điệu không dễ đoán, thế mà Ngụy Vô Tiện đã không chịu nổi suy nghĩ bay loạn đầy trời...
Giang Yếm Ly vươn tay, xoa xoa đầu Ngụy Vô Tiện, nói "Hôm qua đã muộn, nên Lam Nhị công tử sau khi rời khỏi đây liền trở về phòng nghỉ tạm, bữa tối cũng ăn riêng trong phòng mình, không cần phải lo lắng."
Ngụy Vô Tiện gật đầu, đang muốn vùi đầu ăn tiếp, thấy sư tỷ mình muốn nói lại thôi, liền ngẩng đầu chờ.
Giang Yếm Ly trầm mặc một lát, nói "A Tiện..."
Ngụy Vô Tiện "Vâng..."
Giang Yếm Ly nói "Đệ... Sau này đừng có nghịch như thế nữa..."
Ngụy Vô Tiện "...Hả?"
Lục sư đệ yếu ớt bổ sung "Đại sư huynh đừng có để đầu mình bị đụng hư, sau này đừng có đoán mò như thế nữa."
Ngụy Vô Tiện "..."
60
Bi thương a! Quả thật là bi thương đến cực điểm!
Ngụy Vô Tiện chưa từng nghĩ tới người thông minh như hắn, cũng sẽ có ngày bị người khác nói đầu óc hắn bị đụng hư, Lại còn... Lại còn bao gồm cả sư tỷ hắn!
Bởi vì nhất thời bi phẫn, mà ngay cả cảm giác trào dâng trong dạ dày cũng khó khăn lắm mới đè xuống được, đầu vùi vào bát canh, một hơi uống hết, đưa tay lau miệng, nói "Bây giờ có thể dẫn ta đi gặp Lam Trạm rồi chứ?"
Thấy hắn vội vàng muốn gả như thế, đám tiểu sư đệ cùng Kim Châu Ngân Châu không thể không cắn răng nghiến lợi, muốn bước tới đánh một trận cho tên này tỉnh ra, nhưng nghĩ tới còn có cái bụng nữa, nên cũng không động thủ, đây là lần đầu Giang Yếm Ly thấy đệ đệ mình như vậy, dù trong lòng tức giận, nhưng cũng cười hắn nghịch ngợm, bất đắc dĩ nói "Lam Nhị công tử, bây giờ chắc hẳn đang ở Thử Kiếm đường."
Ngụy Vô Tiện gật đầu, đứng dậy đi tới Thử Kiếm đường, tâm hắn nhớ y, nên bước đi rất gấp, nhưng chưa được bao lâu bên người lại xuất hiện hai người, một trái một phải cầm tay hắn dìu hắn đi. Trên đường môn sinh qua lại đông đúc, bộ dáng bây giờ của hắn so với Ngu phu nhân còn phúc hậu quý giá hơn, khiến mấy người ngừng chân quan sát, biểu tình kia có thể nói là đặc sắc hơn so với khi hắn dẫn bọn họ đi xem xiếc khỉ bên đường Vân Mộng.
Ngụy Vô Tiện "..."
Hắn không còn cách nào, cúi đầu đi nhanh, nhưng lại bị Kim Châu Ngân Châu cưỡng ép kéo về.
Ngụy Vô Tiện "..."
Ngụy Vô Tiện nói "Ta đi từ từ, đi từ từ mà, các ngươi đừng dìu ta nữa được không?"
Kim Châu lắc đầu "Không thể."
Ngân Châu nói "Tông chủ và phu nhân nói, nếu dám làm mất hài tử, sẽ đánh gãy chân ngươi."
Ngụy Vô Tiện "..."
Ngụy Vô Tiện cẩn thận từng li từng tí hỏi "Giang thúc thúc... Nói? Giang thúc thúc... Sẽ nói lời này sao?!"
Kim Châu mắt trợn trắng lên "Giang Tông chủ cũng không ngăn cản, đã ngầm thừa nhận."
Ngụy Vô Tiện "..."
Hắn đi đoạn đường này mà bị dòm ngó không biết bao nhiêu lần, khó khăn mới tới được bên ngoài Thử Kiếm đường, vội vàng muốn xông vào bên trong, nhưng lại thấy Lục sư đệ đi tới nhẹ nhàng giật giật góc áo của hắn, yếu ớt hỏi "Đại sư huynh, huynh chắc chắn muốn vào bây giờ sao?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu "Sao thế?"
Tứ sư đệ đề nghị "Hay là... Đại sư huynh, huynh đợi một chút?"
Thấy thái độ của bọn hắn như vậy, trong lòng Ngụy Vô Tiện càng lo lắng hơn "Không đợi, vào ngay bây giờ."
Tam sư đệ cũng nói "Đại sư huynh... Huynh thật sự không muốn suy nghĩ thêm một chút sao?"
Ngụy Vô Tiện không nói thêm gì nữa, đẩy cửa bước chân vào Thử Kiếm đường, ngẩng đầu vừa khéo đối mặt với một người.
Bạch y quen quen, mạt ngạch quen quen, và chòm râu dê không thể nào quen hơn...
Ngụy Vô Tiện "..."
Lam Khải Nhân "..."
Ngụy Vô Tiện "..."
Lam Khải Nhân "..."
Bên trong Thử Kiếm đường, không chỉ có môn sinh tử y Giang thị quen thuộc, trái lại còn có không ít người bên ngoài Vân Mộng, bạch y mạt ngạch, trong nháy mắt khi hắn bước vào cửa, từng ánh mắt sắc bén lũ lượt bắn về phía hắn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng thở dài của Ngũ sư đệ "Sư tỷ quên nói... Người của Cô Tô bên kia cũng đã tới, thêm cả Lam Nhị công tử, đều đang ở Thử Kiếm đường..."
Ngụy Vô Tiện "..."
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro