
Chương 18
Tên gốc: 记云梦大师兄揣崽的那些日子
Tác giả: 敲sang
Weibo: @敲sangsangsang
Lofter: @敲sang
Start reading~
52
Trong lòng Ngu phu nhân giống như mặt hồ tĩnh lặng, bà biết vị Lam Nhị công tử đứng trước mặt này làm lớn bụng Ngụy Vô Tiện, nhưng vì bản năng không muốn đối diện với sự thật, lại thêm thói quen nhiều năm qua, nên không cẩn thận nói sang hai ngả đường.
Bà nhìn sắc mặt một lời khó nói hết của Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đang đứng bên cạnh, lườm bọn hắn một cái, thần sắc thu liễm lại, nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ hồi lâu, thấy sắc mặt tiểu tử này vẫn như thường, bình tĩnh điềm tĩnh, quả thật là một tấm lụa tốt, nhưng nghĩ tới tấm lụa tốt này làm ra chuyện tốt gì liền hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói "Ngươi trái lại còn dám làm dám chịu nhỉ?!"
Lam Vong Cơ nói "Là Vong Cơ sai, xin Ngu phu nhân trách phạt."
Ngu phu nhân nói "Trách phạt? Ngươi không phải là người của Vân Mộng Giang thị chúng ta, ta làm sao mà trách phạt? Một tên đang sống yên bình bên này, đi một chuyến đến Cô Tô của các ngươi, không chỉ bị ngươi trộm, còn lớn bụng..."
Nói đến chỗ này, bà đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, Ngụy Anh này... Sao có thể mang?
Suy tư nửa ngày không bắt được trọng điểm, bà quay đầu hỏi Giang Phong Miên "Ngươi nói, hắn làm sao có thể mang?!"
Giang Phong Miên "..." Không sai... Mặc dù mạch tượng như thế, nhưng làm sao mang thai được?!
Lục sư đệ thấy mấy trưởng bối đang ở chỗ này xoắn xuýt, kẻ cầm đầu trộm Đại sư huynh còn chưa bị trừng phạt, Đại sư huynh lại kích động lăn tới cho người ta trộm, tình thế nguy hiểm mười phần, thế là vội la lên "Đại sư huynh đã mang thai, bây giờ xoắn xuýt những chuyện này thì cũng vô ích!"
Hai vị trưởng Giang thị bối cúi đầu, nhìn về phía tiểu hài nhi không có ý tứ kia, nhưng vẫn nghe lọt tai lời mà nó nói, đúng vậy, bây giờ ván đã đóng thuyền gạo đã nấu thành cơm, không nên xoắn xuýt chỗ này nữa, trọng điểm là heo nhà mình đã bị người ta trộm đi.
Ngu phu nhân nhận định việc này, gật đầu, ngay sau đó bắt đầu giáo huấn Giang Phong Miên "Trước đó ta đã sớm nói với ngươi, đừng có đưa hắn tới Cô Tô, nếu không sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện!"
Giang Phong Miên cũng đau đầu không kém "Lúc ấy ta cũng không nghĩ đến sự tình sẽ phát triển đến mức này..."
Ngu phu nhân cười nói "Ngươi không nghĩ tới? Ha... Ta cũng chưa từng nghĩ tới, từ trước đến nay nhã chính lễ nghĩa Cô Tô Lam thị, có thể làm ra chuyện như thế với Đại đệ tử kia của ngươi!"
Lam Vong Cơ cũng không nhiều lời, ngoan ngoãn nghe huấn, cưỡng ép người khác, chưa kết hôn mà đã có con, bất kỳ chuyện nào cũng phạm vào đại tội của gia quy Lam thị, huống chi không chỉ có một chuyện, Lam Vong Cơ y từ trước đến nay khắc kỷ thủ lễ, tính tình lại cương trực, hoặc là không phạm, hoặc là vào phạm tội lớn, vì vậy mà bị phạt, y cũng không nói gì.
53
Bên kia đang giảng huấn, Ngụy Vô Tiện cũng không làm gì, chỉ chờ trưởng bối nói xong, tiếp đó sẽ truyền tin tới Lam thị, để gia trưởng hai bên giải quyết là được, nhưng Lam Vong Cơ là người luôn bảo vệ cho hắn, thấy y bị phê bình như vậy, nhịn không được bước tới nói đỡ cho y "Ngu phu nhân, nhưng thật ra là ta..."
Ngu phu nhân nghiêng đầu "Ngậm miệng! Tiểu tử thúi ngươi mau giơ hai tay lên!"
Ngụy Vô Tiện kiên trì nói "Ta và Lam Trạm đều sai, ngài không thể bất công như thế được!"
Ngu phu nhân tức đến mức gân trên trán nhảy lên thình thịch, trong lòng lẩm bẩm một lần mang thai ba năm ngốc, hắn bây giờ đang đến thời ngốc nghếch, không biết tính toán cho mình cũng hợp lẽ thường tình, mình không nên so đo quá nhiều, nhưng vẫn nén không được lửa giận "Ta bất công?! Ta bất công ai?! Làm sao, không nhìn được ta nói Lam Nhị công tử, nên tới chỗ này tìm mắng?!"
Giang Phong Miên trong lòng phỏng đoán nếu như Lam Khải Nhân biết được việc này sẽ có dáng vẻ gì, mồ hôi lạnh sau lưng ròng ròng chảy ra, nếu một mình Ngụy Vô Tiện chịu thiệt thòi, vậy thì còn có thể giải quyết ổn thỏa một chút...
Ông nhìn về phía Ngu phu nhân, hai người liếc nhau, khẽ gật đầu, nhất trí đối ngoại, dẫn theo Lam Vong Cơ chuẩn bị đi ra ngoài, bởi vì không yên lòng lắm, lại dặn dò "A Anh, ngươi về trước đi."
Ngụy Vô Tiện không nghe, chạy mấy bước xông tới nhào vào người Lam Vong Cơ, dọa đến đám tiểu sư đệ và Giang Yếm Ly bên cạnh, tiếp đó là các trưởng bối suýt nữa kêu thành tiếng, Lam Vong Cơ cũng giật mình, nhanh chóng ôm chặt hắn, sợ hắn ngã bị thương.
Ngụy Vô Tiện cực kì bất nhã ôm lấy y, quát "Ta mặc kệ! Quỳ Từ đường, phạt Giới Tiên hay quất Tử Điện gì thì phải phạt cả ta nữa!"
Ngu phu nhân "..."
Ngu phu nhân hỏi "Ai nói sẽ phạt y quỳ Từ đường quất Tử Điện cùng Giới Tiên?"
Ngụy Vô Tiện đang kêu khóc om sòm, nhưng cứ như sét đánh mà không có mưa vậy, nước mắt cũng không nặn nổi hai giọt, nghe xong ngơ ngác hỏi "...Hả? Không phải thì thế nào?"
Giang Phong Miên nói "Chúng ta chỉ là dẫn Lam Nhị công tử đến đưa tin cho Cô Tô, các ngươi dù phạm lỗi lớn, nhưng không phải thương thiên hại lý, cũng không mạo phạm trưởng bối, không đến mức phạt Giới Tiên, huống chi Lam Nhị công tử cũng không phải là người Vân Mộng, nếu muốn phạt, cũng phải chờ trưởng bối Lam gia đến đây, sau đó mới quyết định."
Ngụy Vô Tiện chậm chạp leo xuống khỏi người Lam Vong Cơ, gãi gãi đầu, cười ha hả "Thì ra... Là như vậy sao..."
Ngu phu nhân vứt cho hắn mấy cái ánh mắt khinh khỉnh, nhớ lại lúc mình mang thai, hình như cũng không ngớ ngẩn như vậy, hơi yên lòng một chút, khinh bỉ nói "Sau này ít xem thoại bản bên đường đi!"
Ngụy Vô Tiện "..."
54
Cô Tô, Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Hôm nay Lam Khải Nhân không biết tại sao trong lòng lại có chút lo lắng.
Thân là người Lam thị, sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua, chuyện khiến ông có cảm giác lo lắng như vậy từ trước đến nay chỉ đếm trên đầu ngón tay, ví như hồi trẻ thì có Tàng Sắc Tán Nhân, trước đó thì có huynh trưởng Thanh Hành quân của ông dẫn Lam phu nhân về, mấy tháng trước thì gặp phải Ngụy Vô Tiện, bây giờ lại có chuyện gì nữa đây?!
Đám con em thế gia phía dưới yên lặng không dám lên tiếng, hôm nay Lam lão tiên sinh rất kỳ quái, đôi mắt ông từ trước đến nay đều rất nhạy bén, luôn thấy được nhất thanh nhị sở động tác của bọn họ, bách phát bách trúng, bây giờ thì... bộc phát sự ngốc nghếch sao?!
Nhiếp Hoài Tang trốn ở phía sau quạt, lặng lẽ liếc mắt ra hiệu với đồng học bên cạnh, vừa rồi hắn xuất thần, chưa thấy rõ rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến Lam lão tiên sinh thất thường đến như vậy, bởi vậy liền khiêm tốn thỉnh giáo người ta.
Vị bên cạnh hắn kia lắc đầu, cũng không biết nốt.
Nhiếp Hoài Tang thở dài, thầm nghĩ sau khi Ngụy huynh rời đi, bây giờ thời gian cầu học ở Cô Tô càng ngày càng chán, không chỉ rèn đám học sinh bọn hắn cho kiệt sức, ngay cả Lam lão tiên sinh cũng vì như vậy mà thất thố, sớm kết thúc thả bọn họ về nhà không được sao? Làm gì mà phải hành hạ lẫn nhau như thế chứ? Nghĩ lại thì, nếu như mình trở về Thanh Hà, về nơi có đại ca vác đao sẵn chờ hắn, nội tâm càng thêm đắng chát.
Qua một hồi lâu, Lam Khải Nhân mới tỉnh hồn lại, ý thức được bản thân thất thố, vội vàng nói tiếp nội dung bài học, mặc dù trong lòng vẫn hoảng đến mức mãnh liệt, cũng có chút hiếu kì rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, bởi vậy vẫn có chút ít không để tâm, qua loa kết thúc buổi học hôm nay, dẫn đầu ra ngoài Lan thất.
Vốn là ông muốn đi Tàng Thư Các, trên đường lại gặp được một vị môn sinh, trong tay cầm một phong thư, nói một tiếng "Tiên sinh." Tiếp đó cung cung kính kính đem thư đưa cho ông.
Lam Khải Nhân nhận thư, thấy phía trên có con dấu của Tông chủ Vân Mộng Giang thị, nhớ tới chuyện tốt mà tên cầm đầu Ngụy Vô Tiện cùng mấy vị khác từng làm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, chỉ cảm thấy mí mắt nháy mạnh, có chuyện lớn sắp xảy ra.
Ông vội vàng mở thư, cúi đầu đọc đại khái bức thư một phen.
Lam Khải Nhân "..."
Ông không tin có tà, thầm nghĩ có lẽ là mình bị hoa mắt, nhắm mắt cho thanh tỉnh lát một lát, sau đó lại cúi đầu đọc.
Lam Khải Nhân "..."
Ông quay đầu hỏi môn sinh bên kia "...Có biết Ngụy Anh không?"
Môn kia sinh kia suy nghĩ một chút rồi nói "...Biết."
Lam Khải Nhân gật đầu, nói tiếp "Ngươi nói... Hắn có thể hay mang thai hay không?"
Môn sinh kia "..."
Lam lão tiên sinh... Sao có thể nói lời không quy phạm như thế ra miệng...
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro