
Chương 17
Tên gốc: 记云梦大师兄揣崽的那些日子
Tác giả: 敲sang
Weibo: @敲sangsangsang
Lofter: @敲sang
Start reading~
49
Ngu phu nhân nhắm mắt, mới vừa rồi đám người này trầm mặc khiến bà có chút hoảng hốt, tuy đã sớm biết là ranh con Ngụy Anh kia gây chuyện, nhưng từ trước tới nay cho dù tiểu tử kia xông thiên đại họa, cũng không thấy Giang Phong Miên sắc mặt nghiêm túc như thế, bây giờ không phải là nhà mình đóng cửa lại giáo huấn hài tử nữa, nếu như để người của Lan Lăng Kim thị và Cô Tô Lam thị chê cười, thì đến mặt mũi như lớp vải lót cũng mất hết...
Không có từng cái đầu lay chuyển trước mắt, ở giây phút ngắn ngủi được bóng tối che phủ này, bà thoáng tỉnh táo lại, nghĩ thầm có lẽ mình vừa nghe đến cái tên Ngụy Vô Tiện là phát bực, nên hỏi hơi gấp gáp, bởi vậy mới nghe được những lời quỷ dị kia.
Những lời mới vừa nghe được...
Ngụy Vô Tiên có thai...
Ngu phu nhân "..."
Bà gật gật đầu, lại lần nữa vững tin mình là bị tức đến choáng váng, nghe lầm thôi.
Ngụy Vô Tiện trốn ở sau lưng Lam Vong Cơ, bị dọa đến mức dụi dụi trên người y, nhìn đám tiểu sư đệ bên cạnh vì bảo vệ Đại sư huynh mà nhìn chằm chằm y nghiến răng nghiến lợi một trận, nhưng bởi vì Ngu phu nhân ở đây nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải nhìn chằm chằm tên hỗn đản trộm Đại sư huynh kia, nghĩ thầm hôm nay nên đối phó y như thế nào trên địa bàn Liên Hoa Ổ nhà mình.
Ngụy Vô Tiện từ nhỏ đến lớn không ít lần bị Ngu phu nhân giáo huấn, tuy hắn gan lớn, ngày xưa chịu phạt cũng mạnh miệng không ít, nhưng... Tình huống bây giờ cũng chưa từng gặp phải. Ai mà biết Ngu phu nhân tức giận sẽ bùng nổ lớn như thế nào, hắn nhất định phải cẩn thận.
Cảm xúc của Lam Vong Cơ bên này cũng khá là sâu sắc, Ngu phu nhân nhắm mắt lại, tay Ngụy Vô Tiện nắm chặt lấy vai y, Ngu phu nhân lại gật đầu một cái, cả người Ngụy Vô Tiện đều dán trên người y...
Đã sớm nghe danh Tử Điện, biết bà tính tình không tốt, cũng lo lắng cho hài tử của y và Ngụy Vô Tiện, bởi vậy y nhanh chóng bảo hộ người phía sau.
Đám người Giang gia thì ở bên này còn bên kia là Kim phu nhân và Kim Tử Hiên, đối với tính tình của Ngu phu nhân có nghe nói và cũng đã tự mình trải nghiệm, trong lòng nín thở một hơi, đành đợi chớp mắt bà quay về sẽ bộc phát ra hết.
Lấy Ngu phu nhân làm trung tâm, một đoàn người ở trong căn phòng nhỏ này lặng im hồi lâu, nửa ngày trôi qua, khi bóng đen trong phòng dần dần di chuyển đến nơi hẻo lánh trong góc, Ngu phu nhân mới mở mắt ra, liếc nhìn một vòng, hỏi "Các ngươi nhìn ta làm gì?!"
Ngụy Vô Tiện "..."
Đám người "..."
Ngụy Vô Tiện núp ở sau lưng Lam Vong Cơ, thử dò xét nói "Ngu, Ngu phu nhân, ngài thế nào?"
Ngu phu nhân liếc nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói "Không sao."
Ngụy Vô Tiện "..."
Không chờ mọi người nói tiếp cái gì, ngu phu nhân lại hỏi "... Các ngươi vì sao tụ tập ở chỗ này?"
Đám người "..."
50
Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, đại nạn lâm đầu, ông trời lúc này cũng không giúp đỡ hắn.
Ngu phu nhân đây là... Tức đến mức váng đầu sao...
Giang Phong Miên trong lòng cũng là một trận cảm xúc không nói rõ được, có lẽ gần như ủy khuất, ông khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí khai hết sự tình ra, ai ngờ mới đảo mắt nàng liền quên hết sạch... Sao ông không biết người này trí nhớ lại kém như thế?!
Ngu phu nhân lại nói "Đang hỏi ngươi đó Giang Phong Miên! Đã xảy ra chuyện gì?! Thành thật khai hết ra cho ta!"
Giang Phong Miên "..."
Chỉ là chuyện đưa một đao rút một đao, Giang Phong Miên cắn răng một cái giậm chân một cái, cái khác cũng mặc kệ, giống muốn siêu thoát luân hồi chuyển thế, lại nói "A Anh... Có thai."
Ngu phu nhân "..."
Trên mặt Giang Trừng có chút run rẩy, chẳng biết tại sao cha hắn có thể tin tưởng chuyện này không nghi ngờ lại một mặt ngưng trọng nói cho mẹ hắn nghe...
Ngu phu nhân mới vừa bị kích thích, nên chưa lâm vào mớ hỗn loạn lần nữa, bà gằn từng chữ một "Ngụy, Anh, có, thai?"
Giang Phong Miên nhắm mắt gật đầu.
Ngu phu nhân "..."
Bà "soạt" một cái đứng lên, bay thẳng về phía Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện đã có sớm chuẩn bị, tứ chi ôm chặt Lam Vong Cơ không buông, lớn tiếng kêu lên "Lam Trạm cứu ta!"
Lam Vong Cơ bị hắn ôm chặt nên thân thể ngả về sau một chút, suýt nữa ngã nhào trên đất cùng hắn, y cả kinh nhanh chóng bảo vệ người phía sau cẩn thận, tay đặt ở trước người ngăn cản "Ngu phu nhân, ngài..."
Thiếu niên bọn hắn công lực còn thấp, tất nhiên không thể đánh đồng cùng trưởng bối, chỉ qua mấy chiêu, Ngụy Vô Tiện liền bị Ngu phu nhân một tay kéo ra.
"A a a a a Lam Trạm cứu mạng!" Ngụy Vô Tiện giống như sinh ly tử biệt hét lên tay còn đang bị Ngu phu nhân kéo, lực đạo rất lớn, bất luận hắn dùng lực như thế nào, tay kia cũng không thoát ra nổi.
"Ngoan ngoãn một chút!" Ngu phu nhân đang bắt mạch cho hắn, thấy tên này giãy dụa kịch liệt, lại ở trên mu bàn tay hắn vỗ một cái, đập cho tên này hơi yên ổn chút.
Giang Trừng và Kim Tử Hiên khoanh tay, lạnh lùng nhìn màn kịch nháo kia, thấy Ngu phu nhân bắt mạch cho Ngụy Vô Tiện càng không nhịn được cười lạnh một tiếng, chuyện vừa mới phát sinh, ở trong mắt hai người, không tin một chút nào.
Hai người chăm chú nhìn, chỉ thấy sắc mặt Ngu phu nhân dần dần chuyển sang khó coi, tức giận đến nỗi da mặt cũng có chút phát run, môi khép mở hai lần, cả giận nói "Ai?! Ai làm lớn?!"
Giang Trừng "..."
Kim Tử Hiên "..."
51
Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa* a...
Cái câu quen thuộc này dường như đã nghe qua, Giang Phong Miên nâng trán, đang muốn bước tới trấn an Ngu phu nhân, lại thấy nàng nheo mắt lại, ánh mắt lạnh băng hơn trước, vọt thẳng về phía -mới vừa Ngụy Vô Tiện không ngừng miệng gọi tên - Lam Vong Cơ... "Là ngươi?!"
Ngụy Vô Tiện nói "Ngu..."
Ngu phu nhân vỗ bàn một cái, chỉ thấy cái bàn nhỏ kia lung lay, trong nháy mắt liền vỡ ra thành từng mảng, Ngụy Vô Tiện lùi lại hai bước né tránh mảnh vỡ chén trà văng tứ phía, đối mặt là một câu "Ngậm miệng!"
Hắn bĩu môi, lui về sau hai bước nữa, muốn chuyển đến phía sau lưng Lam Vong Cơ, Ngu phu nhân bên kia lại nói "Đứng yên đừng nhúc nhích!"
Ngụy Vô Tiện "..."
Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn thành thật đứng yên, cũng không phải hắn sợ, trước đây hắn cứ thích là sẽ cãi đôi ba câu cho sướng miệng, nhưng hôm nay chuyện của hắn cùng Lam Vong Cơ còn cần có trưởng bối hỗ trợ an bài, bởi vậy hắn cũng không tiện mà đi trêu chọc Ngu phu nhân.
Lam Vong Cơ thấy bên kia nháo kịch kết thúc, đôi mắt hạnh cùng ánh mắt giết người của Ngu phu nhân lại lần nữa rơi vào trên người y, lập tức bước lên thi lễ một cái, nói "Là ta."
Vừa nãy Ngu phu nhân thấy Ngụy Vô Tiện phản ứng như vậy, liền cảm thấy không đúng, dựa vào bản năng đánh giá ra giữa hai người này tuyệt đối có chuyện mờ ám, ai ngờ bụng của Ngụy Anh kia quả thật là do người Lam thị làm lớn, khóe miệng bà nhếch nhẹ, giễu cợt một tiếng, nói "Ta đang nghĩ ai lại to gan như vậy, dám đối với người nhà chúng ta... Động tay động chân, hóa ra là Lam..."
Nói được một nửa, bà dừng lại, nhớ tới một chuyện cực kỳ quan trọng... Từ đầu đến cuối, bà cũng chưa từng nói chuyện cùng vị Lam thị công tử này, cũng chưa từng gặp mặt, càng chưa từng giới thiệu danh tính, vừa rồi hình như Ngụy Vô Tiện có gọi tên của người này, bởi vì đang tức nổ đầu nên bà cũng không nghe rõ... Nói tóm lại, bà không biết vị Lam công tử trước mặt này rốt cuộc là vị Lam công tử cụ thể nào...
Lam Vong Cơ biết ý, duy trì tư thế hành lễ, không ngẩng đầu, cung kính nói "Vãn bối tên Trạm, tự Vong Cơ."
Ngu phu nhân gật đầu, trong lòng nghĩ đứa nhỏ này thực sự rất có lễ phép, so với nhà người ta thì thói quen giáo huấn nhà mình lên Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng tiếp đó là đám đệ tử Tam Tứ Ngũ Lục bên cạnh Giang Phong Miên cách mấy ngày mấy đêm. "Cô Tô Lam thị quả thật nhã chính lễ nghĩa như trong lời đồn, không như đám ranh con nhà ta, cả ngày chỉ biết quậy." Dứt lời còn ngại chưa đủ, lại nhìn lướt qua đám đệ tử, trợn mắt trắng.
Ngụy Vô Tiện "..."
Giang Trừng "..."
Giờ phút này bọn hắn càng thêm tin chắc một chuyện... Ngu phu nhân... Hình như là bị tức đến điên rồi...
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro