
Chương 11
Tên gốc: 记云梦大师兄揣崽的那些日子
Tác giả: 敲sang
Weibo: @敲sangsangsang
Lofter: @敲sang
Start reading~~
31
Ngụy Vô Tiện xem như đã nhìn ra, đám sư đệ của hắn, mặc kệ là lớn hay là nhỏ, đều sẽ để mắt tới Lam Vong Cơ.
Hai người cùng một sư đệ, một người lớn một đám nhỏ, mặt đối mặt một lát, nhưng chỉ có người nhỏ nhất trong đám - Lục sư đệ mở miệng, thanh âm ẩn ẩn mang theo giọng mũi, nhìn hai người Đại sư huynh cùng Lam Nhị công tử vẫn đang ôm nhau đứng cùng một chỗ, nói "Hai... Hai người không được ôm..."
Một câu, khiến các sư đệ ở đây thoáng tỉnh hồn lại, Ngụy Vô Tiện nhìn trái nhìn phải nhìn trước nhìn sau, phát hiện mình bây giờ xác thực vẫn đang giữ tư thế nhảy vào nước, mà đôi tay của Lam Vong Cơ vẫn đang chặn ngang ôm mình, mà từng đôi mắt các sư đệ cũng còn đang nhìn chằm chằm nơi đây, tay hắn nắm nhẹ, đặt ở bên miệng ho một tiếng, hai chân giẫm một cái, Lam Vong Cơ cũng thuận thế mà buông hắn ra.
Bởi vì động tác của hai người, cả người Giang Trừng da gà da vịt từng trận từng trận nổi lên, hắn xoa xoa cánh tay, nhìn thoáng qua hai người kia, môi mấp máy, muốn hỏi một chút gì đó... Nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu... Trong đầu nghĩ nghĩ mấy lần, đều không thể mở miệng.
Ừm... Quan hệ hai người là như thế nào... Giang Trừng thật muốn vá miệng mình lại.
Ách... Các ngươi vì sao như thế... Giang Trừng muốn đâm mù luôn hai mắt.
Cái đó... Các ngươi vì sao ở cùng một chỗ... Giang thiếu tông chủ muốn trực tiếp đánh chết mình.
Hắn quan sát bốn phía, phát hiện ánh mắt hung tợn của các sư đệ đều đang nhắm vào Lam Vong Cơ, không còn cách nào khác, đành phải làm theo đám nhỏ này, nhìn về phía Lam Nhị công tử.
Ngụy Vô Tiện gặp địch lại bất động, nguyên bản còn nghĩ hao tổn, lại phát hiện trừ mình ra, tất cả ánh mắt của các sư đệ trong Liên Hoa Ổ đều bắn về Lam Vong Cơ đang ở sau lưng, người như hắn bẩm sinh đã có chút bao che khuyết điểm... Tuy nói Lam Vong Cơ cũng không đến mức khiếm khuyết, nhưng là người của mình, dù sao cũng phải che chở, nói vài câu công đạo, hắn nói "Làm cái gì vậy hả?! Nhìn chằm chằm người ta như thế làm gì?!" Biểu lộ có chút nghiêm túc, ngữ khí có chút bất thiện.
Các sư đệ trừng to mắt, vì Đại sư huynh tự mình dâng tới cửa cho người ta, hành vi ăn cây táo rào cây sung khiến các sư đệ cảm thấy từng trận bất lực.
Ngụy Vô Tiện nói tiếp "Nhìn Lam Trạm đi, bị các ngươi trừng tới... tới..." Hắn quay người lại muốn nhìn một chút phản ứng của Lam Vong Cơ như thế nào, nhưng lọt vào trong tầm mắt vẫn là một gương mặt không có cảm xúc, trong nháy mắt cả người hắn cứng đờ, một lát sau, liền dùng phương thức "Nội dung không để ý bất kể đúng sai", trả lời so với người thường còn linh hoạt hơn gấp trăm lần "Tới nỗi... Không biết cười."
Lam Vong Cơ "..."
Các sư đệ "..."
Giang Trừng "..."
Gặp phải vấn đề có chút hơi bình thường này, Giang Trừng cũng có thể ứng đối một chút, nói "Lam Vong Cơ... Từng cười sao?"
Ngụy Vô Tiện được thời đắc ý "Đó là đương nhiên, Lam Trạm cười lên rất đẹp! Ngươi muốn nhìn hả? Không có cửa đâu nha! Chỉ cười với ta thôi á!"
Hắn vừa dứt lời, Lam Vong Cơ liền cảm giác ánh mắt của các sư đệ Tam Tứ Ngũ Lục rơi vào trên người mình càng tăng thêm ai oán...
32
Mặc dù nghe một trận miệng lưỡi trơn tru của Ngụy Vô Tiện, bịa chuyện chém gió, kết quả cùng các sư đệ chèo vào bờ, nhưng trên đường về, lại phải cùng đạo lữ tương lai của mình vừa mới thổ lộ tâm ý xong ở riêng hai... thuyền.
Hắn vốn còn đang nghĩ nếu là hôm nay thuận lợi, có thể bắt trói Lam Vong Cơ đem về trong phòng mình ngủ, nhưng nhìn tình thế như hiện tại, cùng thuyền vô vọng, cùng phòng vô hạn, ngủ cùng giường... nghĩ cũng đừng nghĩ.
Trải qua giày vò, Tam sư đệ cùng Lục sư đệ bảo vệ che chở, đem hắn giấu ở phía sau, Ngụy Vô Tiện đảo mắt nhìn tới, đừng nói tới chuyện nhìn thấy được Lam Vong Cơ, ngay cả mảnh góc áo màu trắng cũng không thể nhìn thấy.
Mà Lam Vong Cơ bên kia, Tứ sư đệ cùng Ngũ sư đệ nơm nớp lo sợ, mặc dù sợ, nhưng vì nghĩ đến Đại sư huynh và bảo bảo trong bụng hắn, vẫn kiên định không thay đổi ở lại, canh chừng cái vị có mưu đồ bất chính với Đại sư huynh - Lam Nhị công tử.
Còn Giang Trừng thì... Giang Trừng cự tuyệt ngồi chung một thuyền với bất kì ai trong hai người bọn họ, một thân một mình bơi trong trong nước chảy bèo trôi, Ngụy Vô Tiện không nhìn thấy Lam Vong Cơ, quay đầu liền không cẩn thận nhìn thấy được tâm trạng vị Nhị sư đệ của mình hình như có thứ gì vỡ vụn cùng hốt hoảng, ánh mắt thương hại lưu luyến vài vòng, cuối cùng là nhịn không được, quay đầu hỏi "Các ngươi đã nói với hắn cái gì?"
Tam sư đệ nói "Sự thật Đại sư huynh có thai."
Ngụy Vô Tiện xua tay nói "Cái này không tính, phàm là có chút đầu óc cũng không thể tin các ngươi, ta tin Nhị sư huynh của các ngươi, nói gì thì nói hắn vẫn có chút đầu óc, còn nói gì nữa không?"
Không có đầu óc Tam sư đệ "..."
Không có đầu óc Lục sư đệ đáp "Còn nói tới chuyện anh anh em em nhõng nhõng nhẽo nhẽo của Đại sư huynh cùng Lam Nhị công tử nữa..."
Trong mắt Ngụy Vô Tiện càng toát ra vẻ thương hại, gió đêm lại tăng thêm mấy phần đìu hiu quạnh quõe, thân ảnh màu tím của vị Nhị sư đệ nào đó ở dưới ánh đêm nhìn qua tựa hồ có chút đơn bạc...
Lục sư đệ lặng lẽ kéo một cái ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói "Đại sư huynh, đừng như vậy, bây giờ Nhị sư huynh tình huống bất ổn, huynh lại đang có thai, nếu mà nháo ra chuyện, sẽ không hay đâu."
Ngụy Vô Tiện sờ lên cằm, cảm thấy lúc này nhìn bộ dáng nghi thần nghi quỷ của nhóm tiểu sư đệ cũng thú vị, hỏi "Ta làm sao?"
Lục sư đệ nói "Đại sư huynh, huynh đừng cười nữa..."
Ngụy Vô Tiện "..."
Lục sư đệ sợ hắn bất mãn trong lòng, nhẫn nhịn cơn cười, làm tổn thương bảo bảo trong bụng, lui một bước, lại lần nữa khuyên nhủ "Vậy, vậy thì Đại sư huynh không nên cười ra tiếng a..."
Ngụy Vô Tiện "..."
Ngụy Vô Tiện hỏi "Ta cười rất lớn tiếng sao?!" Dứt lời không đợi Lục sư đệ trả lời, sau đó tự giác đi tìm đáp án, vừa quay đầu lại, đối diện với cái mặt đen như đít nồi của vị Nhị sư đệ kia.
Ngụy Vô Tiện "..."
Ngụy Vô Tiện quay người lại, giơ ngón trỏ lên đặt ở giữa môi, nhìn Lục sư đệ "Suỵt!"
Lục sư đệ "..."
33
Một đám người trùng trùng điệp điệp đi tới trước cổng chính của Liên Hoa Ổ, vừa lúc gặp phải Giang Phong Miên tựa hồ mới làm việc về.
Ánh mắt sắc bén Ngụy Vô Tiện, nhìn thấy một phong thư màu kim sắc trong tay ông, đứng lặng, mở miệng hỏi "Giang thúc thúc, người nào gửi thư đến?"
Giang Phong Miên nhìn mấy người, nhất là hai người Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng, dừng lại, cười đến có chút miễn cưỡng "Kim, Kim phu nhân..."
Giang Trừng nheo mắt, trong lòng biết không ổn, hỏi "Bà ấy nói gì?!"
Giang Phong Miên nhìn chằm chằm đám đệ tử, sâu sắc cảm thấy địa vị ở Liên Hoa Ổ của mình bất ổn, lại thêm xu thế bị bọn tiểu bối cưỡi trên đầu, bất đắc dĩ thấp cổ bé họng... Không đúng không đúng, là quả bất địch chúng, huống hồ Kim Tử Hiên kia gây chuyện xác thực quá phận, đành phải nhắm mắt nói "...Ngày mai dẫn theo Kim tiểu công tử đến thăm Liên Hoa Ổ, cho a tỷ các con một lời xin lỗi."
Lam Vong Cơ nghe vậy ngẩng đầu, nguyên nhân vì sao Ngụy Vô Tiện sớm phải quay về Liên Hoa Ổ, y nhớ rất rõ, tiếp đó mấy sư đệ hướng bên kia nhìn lại, quả nhiên, người này đã xù lông lên, vén tay áo, ma quyền sát chưởng "Hắn còn dám tới?!"
Giang Trừng cũng nói "Tới một lần đánh một lần!"
Giang Phong Miên khuyên nhủ "Người tới là khách, huống hồ người ta đến xin lỗi, cũng không thể cự tuyệt người ta ở ngoài cửa." Nói xong, ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng kinh ngạc, lúc này trước đây, Đại đệ tử cùng tiểu nhi tử dù gì cũng đã hành động, bây giờ tiểu nhi tử đã động, nhưng Đại đệ tử bên kia lại không hề có động tĩnh gì...
Lại giương mắt nhìn tiếp, chỉ thấy Đại đệ tử kích động càng kích động, phẫn uất càng phẫn uất, nhưng bị đám tiểu đệ tử liên hợp đè xuống...
Giang Phong Miên chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng này "Đây là..."
Nhóm tiểu sư đệ mặc dù cũng đang tức giận, nhưng biết phân biệt cái gì nhẹ cái gì nặng, sư tỷ ở trong Liên Hoa Ổ còn rất ổn, lông tóc không tổn hao gì, cũng không dị dạng, nhưng mà Đại sư huynh thì... thì đang mang thai bảo bảo a...
Ngụy Vô Tiện thấy mình kích động đến nửa đường, thân thể lại không động được, nhìn xuống dưới, chỉ thấy từng đôi tay nhỏ giữ chặt trên người, cũng không biết mấy đứa tiểu hài từ này đâu ra khí lực, hắn lại không thể động đậy được chút nào...
Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng nói "...Thả ta ra!"
Các sư đệ cũng nhỏ giọng nói "...Không thả!"
Ngụy Vô Tiện uy hiếp nói "...Không buông tay ta phát cáu a!"
Các sư đệ nói "Đại sư huynh cứ không quan tâm bảo bảo như vậy lần nữa bọn đệ sẽ đem việc này nói cho sư phụ biết!"
Nói cho sư phụ biết...
Cơ thể Ngụy Vô Tiện đang treo mấy tiểu sư đệ hung hăng run lên, hắn thừa nhận bản thân quả thật đã bị uy hiếp... Mặc dù biết là Giang Phong Miên sẽ không tin chuyện này, nhưng... Chuyện mất mặt như này mấy người bọn hắn quen biết tiểu bối trong âm thầm nói một chút trái lại thì không có gì, nếu thật bị truyền muốn đến tai trưởng bối, vậy thì sẽ... Huống hồ hắn không biết Giang Phong Miên sẽ nghĩ thế nào, theo như kinh nghiệm nhiều năm của hắn, lúc các trưởng bối thường trà dư tửu nói chuyện phiếm, đều có thói quen kể chuyện mất mặt của tiểu bối trong nhà, như vậy nếu lan truyền ra ngoài, cái mặt của Ngụy Vô Tiện hắn đây coi như là không cần nữa...
Giang Phong Miên nói "...A Anh?"
Ngụy Vô Tiện khóc không ra nước mắt, khuôn mặt cứng ngắc, dùng hết toàn lực cười miễn cưỡng một cái "...Con không sao..."
Lam Vong Cơ đã đoán ra toàn bộ hoạt động tâm lý của tên này "..."
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro