Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Chương trình phát sóng trực tiếp kết thúc lúc 7h, rời khỏi địa điểm lúc 7h30, tham gia tiệc mừng thành lập công ty lúc 9h30 và chạy về nhà lúc 10h.

Trần Lập Nông tính toán thời gian về tới nhà của Thái Từ Khôn sau khi tham gia sự kiện, cậu lấy chìa khóa mở cửa. Chiếc chìa khóa này cậu đã vuốt ve nó vô số lần trong hai năm nay, các cạnh thô đã sớm bị chà sát sạch sẽ, tạo ra cảm giác trưởng thành, tĩnh mịch và mềm mại.

Mỗi lần cậu nghĩ về ngôi nhà mà cậu đã dành hết tâm sức, cậu lại nhìn vào chiếc chìa khóa này và muốn vứt nó đi, nhưng lại không thể, chỉ có thể nắm chặt nó trong lòng bàn tay, để những cạnh nhọn đâm vào tay phát đau, nhắc nhở chính mình không được quên.

Không được quên những thất vọng và đau đớn đã từng trải qua.

Trần Lập Nông mở điện thoại ra xem thời gian, mới 8h, cậu có đủ thời gian để tìm thứ mình muốn. Chiếc áo sơ mi màu hồng ở tuổi 17, mặc dù từ lâu cậu đã không mặc nó nhưng vẫn giữ gìn nó trong tủ quần áo.

Rời đi quá vội vàng, hiện giờ cậu nên lấy lại nó. Kể từ lúc đó, cậu và Thái Từ Khôn đã mỗi người một ngả.

Cậu thuận tay đặt điện thoại lên tủ giày ngay cửa, mở cánh cửa phòng ngủ không biết đã thay mới từ khi nào, tập trung tìm kiếm.

Người trợ lý ngồi ở ghế lái lo lắng nhìn Thái Từ Khôn, anh vừa tham gia lễ trao giải, quần áo ngay ngắn chỉnh tề còn chưa thay ra, do thời gian quá dài nên keo xịt tóc đã gần như chia tóc ra thành những cọng lớn mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ, ánh mắt anh trầm tĩnh mà kiên định nhìn vào ánh đèn đang sáng ở cửa sổ trên lầu.

Trong tay anh đang ôm một túi quần áo được gấp tỉ mỉ, trong chiếc túi màu xám nhạt ấy lộ ra một góc áo màu hồng cùng một chiếc nơ màu xám.

"Anh Khôn..." Người trợ lý ngập ngừng, hai năm qua Thái Từ Khôn thật sự quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức bình thường như thể chưa hề có một Trần Lập Nông nào từng xuất hiện trong đời anh. Hiện tại, đôi mắt mờ mịt bên ngoài cửa sổ ấy cuối cùng cũng hiện lên một cái nhìn khó hiểu trong màn đêm rộng lớn.

Giống như một dân cờ bạc đang trắng tay bị đẩy đến đường cùng của vách núi, anh ta giơ con dao trong tay lên, nhưng không ai biết lưỡi dao sắc bén đó sẽ đâm vào đâu.

Thái Từ Khôn nhẹ nhàng chạm vào chiếc túi quần áo, động tác mềm mại như thể anh đang chạm vào mặt của người yêu lúc đang quay phim. "Không sao đâu." Anh cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói, như thể đang sợ làm phiền chú thỏ nhỏ đang được giấu trong túi, "Đợi đến sáng mai, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Nói xong anh bước xuống xe, bóng dáng anh cứng ngắc gắng gượng giữa không trung, giống như một người bôn ba mệt mỏi đi trên hành trình của mình nhưng lại không biết điểm cuối cùng nằm ở đâu.

Quần áo trong tủ không nhiều lắm, nhưng Trần Lập Nông lại không tìm thấy thứ mình muốn. Thái Từ Khôn không phải loại người sẽ tùy ý vứt bỏ đồ vật yêu thích của người khác, anh ấy đem quần áo để ở đâu rồi?

"Ở đây."

Giọng nói mệt mỏi vang lên, Trần Lập Nông bất ngờ quay đầu lại, thấy người đáng lẽ đang ở buổi tiệc thành lập công ty lại đang đứng sau lưng mình, trong tay cầm một chiếc túi to được gói cẩn thận.

Thái Từ Khôn thuận tay đóng cửa phòng ngủ, bước về phía trước đưa túi quần áo cho Trần Lập Nông: "Về tới Trung Quốc khi nào?"

Trông anh ấy mệt mỏi quá.

Khi Thái Từ Khôn đến gần, phản ứng đầu tiên của Trần Lập Nông đó là một sự đau lòng không thể kiểm soát, sắc mặt anh kém rạng rỡ hơn nhiều so với những gì cậu thấy trên tivi. Do lớp trang điểm có chút phai đi, nếp nhăn cùng quầng thâm ở khóe mắt hơi lộ ra, đem tất cả sự mỏi mệt của đôi mắt to tròn được ca ngợi bởi vô số người hâm mộ kia phơi bày ra hết.

Trần Lập Nông thu lại sự đau lòng không để cho nó bộc phát ra ngoài: "Sáng nay."

"Thời gian chính xác như vậy, em có xem chương trình trực tiếp phải không?" Thái Từ Khôn dường như không cảm nhận được sự dao động của cậu, có một sự sắc sảo trong lời nói của anh: "Không có gì để nói sao?"

Cảm xúc của anh ấy hơi kì lạ, chẳng lẽ hai năm mình không có ở đây đủ để anh ấy thay đổi đến mức này sao?

Trần Lập Nông im lặng suy nghĩ, "Không có gì để nói". Nói xong cậu giơ túi quần áo trên tay lên: "Cám ơn, em phải đi rồi."

Anh đi ngang qua Thái Từ Khôn để đến cửa, cái người ngốc đứng ở đó lại không có phản ứng, giống như sự rời đi của cậu chẳng có ảnh hưởng gì, như thể ngay cả gió trong phòng cũng sẽ không bị mang đi mất được.

Tối nay mọi thứ liên quan đến Thái Từ Khôn đều trở nên kì lạ, Trần Lập Nông cau mày và vặn tay cầm phòng ngủ, cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Mở không ra.

Trần Lập Nông thử vài lần, dù là khéo léo hay dùng lực, cánh cửa gỗ vẫn bất động, lặng im đứng tại chỗ nhìn hai người.

"Không cần cố, chìa khóa đang ở đây." Thái Từ Khôn quay người lại đối mặt với Trần Lập Nông, nói ra lời mời giống như người gây ra chuyện không phải là anh: "Nếu đã quay về thì chúng ta nói chuyện đi, vội vàng làm gì?"

Nhìn anh rất nghiêm túc, đôi mắt long lanh mở to đầy ngây thơ, như thể giữa họ chưa từng trải qua mười năm phí hoài kia, và anh vẫn là Thái Từ Khôn, là người yêu của cậu.

Linh cảm xấu đang nổi lên trong người Trần Lập Nông, cậu dựa chặt vào cánh cửa: "Anh muốn nói chuyện gì?"

Có chuyện gì tốt để nói đâu? Những thất vọng đó là thật, những sự thờ ơ đó cũng là thật, tiếng kêu gọi không ai đáp lại cùng những nhớ nhung trong mười mấy năm chôn vùi đó, có ai để ý tới đâu?

"Nói chuyện gì à..." Thái Từ Khôn bày ra dáng vẻ có chút đăm chiêu: "Thật ra anh muốn hỏi một chút, tại sao những lời hứa em đã từng nói đều không giữ lời vậy?"

Trần Lập Nông tức giận đến nỗi bật cười, không nói nên lời.

"Em nghĩ nó buồn cười à? Anh cảm thấy nó không buồn cười chút nào cả." Vẻ mặt Thái Từ Khôn ngờ vực, dường như anh thật sự không hiểu được: "Không phải em từng nói, dù có thế nào, cũng sẽ bảo vệ anh cả đời, yêu anh cả đời sao? Vì sao lại lấy những lời này lừa anh, rồi lại chạy mất?"

"Trần Lập Nông, trên thế giới này làm gì có tình yêu nào đẹp như vậy?"

Lúc này, khó khăn lắm Thái Từ Khôn mới bộc lộ được vẻ mặt quen thuộc đến Trần Lập Nông. Anh không làm nũng, chỉ là hi vọng có được sự cưng chiều của người đang đứng trước mặt, muốn được chú ý, muốn được chăm sóc, những mong muốn bình thường mà sự hi sinh trong tình yêu đều có.

Trải qua nhiều năm như vậy, anh vẫn là một đứa bé được chiều chuộng đến kiêu căng, mọi người xung quanh đều đem anh để ở lòng bàn tay, bất cứ lúc nào cũng đáp lại lời kêu gọi của anh. Sự kêu ngạo mà thường ngày anh che giấu sau nụ cười dịu dàng bây giờ đã lộ ra, như một mũi tên đâm vào tim Trần Lập Nông.

"Thái Từ Khôn, đưa chìa khóa cho em." Trần Lập Nông không buồn giải thích với anh, vươn cánh tay thẳng tắp về phía anh, sợ không đủ nên bồi thêm một câu: "Bởi vì em không yêu anh nữa, anh vừa lòng chưa?"

Trước mắt Thái Từ Khôn tối sầm, các cơ quan trong cơ thể đều rối loạn lên, rồi dường như bị một bàn tay vô hình nào đó kéo hết ra bên ngoài, bị rơi xuống đất trong tiếng cười nhạo và bị vỡ thành từng mảnh từng mảnh không thể ghép lại được nữa.

Trần Lập Nông không còn yêu anh nữa?

Làm sao có thể? Anh vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng Trần Lập Nông đỏ mặt nói với anh rằng "Em thích anh.", vẫn còn nhớ rõ Trần Lập Nông vui mừng đến luống cuống tay chân khi nói với anh rằng "Chúng ta sống cùng nhau đi.", vẫn còn nhớ rõ ngữ khí kiên định của Trần Lập Nông lúc nói rằng "Yêu anh cả đời.", vẫn còn nhớ rõ thân nhiệt nóng bỏng của Trần Lập Nông trong mười năm họ ở bên nhau.

Bọn họ sống chung với nhau mười năm, ba nghìn sáu trăm năm mươi ba ngày, tám mươi bảy nghìn sáu trăm bảy mươi hai giờ, năm trăm hai mươi sáu nghìn ba trăm hai mươi phút, ba trăm mười lăm triệu sáu trăm mười chín nghìn hai trăm giây.

Mỗi một giây phút, anh đều tin chắc rằng Trần Lập Nông yêu anh, đem anh thành tín ngưỡng cắm rễ sâu trong máu, chưa từng nghi ngờ điều đó dù chỉ một chút.

Ngôi đền thần trong lòng anh sụp đổ, mà anh vẫn đang giãy dụa sắp chết.

"Em có biết em đang nói cái gì không?"

"Thái Từ Khôn, em, không, yêu, anh." Trần Lập Nông nhìn chằm chằm vào đôi mắt yếu ớt của Thái Từ Khôn, đem câu nói của mình thốt ra từng chữ, như muốn đem da thịt của Thái Từ Khôn cắt ra cho máu chảy đầm đìa, nhưng cậu lại không cảm thấy được sự hạnh phúc khi được trả thù như vậy.

Hạnh phúc cái gì chứ? Mười năm đó chúng ta đều là những kẻ thất bại cả.

Tình yêu mà chúng ta tin tưởng lúc còn trẻ bây giờ thật mong manh. Đáng lẽ ra chúng ta phải hạnh phúc ở bên nhau, nhưng bây giờ nó giống như có một đường rạch từ trên trời xuống chia cách hai chúng ta, nếu tiến về phía trước sẽ đau đớn và thống khổ.

Tôi mệt mỏi rồi.

Thái Từ Khôn như thể không chịu đựng được đả kích này, loạng choạng lùi về sau vài bước, dựa người vào cửa sổ mới bị độ lạnh của cạnh sắc trên cửa làm cho tỉnh người lại. Anh cúi đầu khẽ cười, khóe mặt hiện lên một sự tuyệt vọng.

Trần Lập Nông, như thế nào mà em lại có thể? Như thế nào mà em có thể nói đi là đi, để anh một mình vùng vẫy ở địa ngục trong mười năm như vậy? Em dựa vào cái gì?

Trần Lập Nông, chúng ta hãy cùng nhau xuống địa ngục đi.

Anh ngẩng đầu, có một giọt nước mắt nằm ở khóe mi, nhưng nó không rơi xuống, cái ánh mắt điên cuồng dưới chân mày khiến người khác rùng mình, giống như ác quỷ bị giam dưới địa ngục đang vươn cánh tay khô héo của mình ra, nhe răng kêu gào người khác rơi xuống cùng hắn.

"Cánh cửa của phòng này chỉ có một chìa khóa, như em thấy, nó dày đến mức không thể phá vỡ được."

Thái Từ Khôn vươn cánh tay đang cầm chiếc chìa khóa sáng bóng ra ngoài cửa sổ, gió đêm thổi qua làm chiếc chìa khóa dao động. Anh cười gằng ra tiếng, thanh âm thì mỏi mệt như một ông lão đã trải qua bao gió sương.

"Không ai biết em đã đến nơi này, cũng không ai biết anh ở đây."

"Bây giờ em chọn đi."

"Cùng anh chết trong căn phòng này, đợi đến khi thi thể bốc mùi và được hàng xóm phát hiện, hoặc là..." Thái Từ Khôn mỉm cười, anh nhìn vào mắt Trần Lập Nông như thể đang nhìn vào một cách cổng địa ngục dọa người.

"Đến hôn anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro