Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30


Chu Nhất Long nhất định không chịu đi, Bạch Vũ cũng thực sự không có khí lực đi tranh chấp với anh, một mực nhắm mắt lại. Thất Thất mua bữa trưa về, thấy hai người đều trầm mặt không nói lời nào, cũng không dám khuyên, chỉ làm bộ không thấy gì, mở hộp đồ ăn ra mời cả hai.

Chu Nhất Long muốn đút cháo cho Bạch Vũ, Bạch Vũ không chịu, hai người giằng co một lúc, rốt cuộc Bạch Vũ phải xuống nước. Chu Nhất Long ngồi dựa vào giường bệnh, múc một muỗng cháo đặt bên môi thổi nhẹ, cẩn thận đưa đến bên miệng Bạch Vũ. Bạch Vũ không nhìn anh, giận dỗi húp từng ngụm từng ngụm xuống. Chu Nhất Long khuyên cậu ăn từ từ, thỉnh thoảng cầm khăn tay lau đi vệt nước bên khóe môi cậu. Bạch Vũ cau mày ngăn tay anh lại, tùy tiện đưa tay chùi loạn.

Tạ Nam Tường đến phòng kiểm tra thấy được cảnh tượng như vậy. Hai người hầu như không nói lời nào, một người cáu kỉnh, một người ngốc nghếch ngượng ngùng mà dỗ dành, giống như bất hòa, lại giống như rất hòa thuận, người khác không chen vào được.

Tạ Nam Tường cảm thấy thú vị, tựa vào cửa nhìn một lúc lâu mới nhớ tới nhiệm vụ của mình, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng. Thất Thất ngồi trong góc sô pha nhìn thấy bác sĩ Tạ đến bật người đứng lên, vui vẻ dọn dẹp bàn.

Bạch Vũ thấy thế mỉm cười, nhìn về phía Tạ Nam Tường: "Đã vài ngày không gặp, bác sĩ Tạ càng ngày càng đẹp trai."

Tạ Nam Tường hừ lạnh một tiếng: "Nếu như cậu không cứ 3 ngày lại phát bệnh tôi còn có thể đẹp trai hơn."

Bạch Vũ nháy nháy mắt với Tạ Nam Tường: "Cậu đối xử với bệnh nhân hung dữ như vậy, bạn gái cậu có biết không?"

Tạ Nam Tường sửng sốt: "Tôi dữ khi nào, với lại tôi cũng không có bạn gái, nhìn là biết mà."

"Vậy thì thật là tốt, để tôi giới thiệu cho cậu." Bạch Vũ liếc nhìn Thất Thất, "Cô gái vừa hoạt bát vừa đáng yêu lại chịu khó..."

"Cảm ơn ý tốt của cậu, đáng tiếc..." Tạ Nam Tường nhếch miệng cười, "Tôi không thích con gái."

Bạch Vũ: "..."

Thất Thất nháy mắt không còn tinh thần gì hết, lại ngồi trên sô pha giả chết. Ánh mắt Chu Nhất Long phút chốc rơi trên mặt Tạ Nam Tường, tinh thần cảnh giác mãnh liệt dâng lên.

Đánh trống lảng không thành, Bạch Vũ cũng muốn giả chết, nhưng Tạ Nam Tường mặt không đổi sắc mà mỉa mai cậu.

"Hôm nay đúng là trò cười, bệnh nhân của tôi ngay cả mạng cũng không cần, lại còn nhàn hạ giới thiệu bạn gái cho tôi."

Bạch Vũ liếc mắt: "Ai không cần mạng? Chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi."

"Ngoài ý muốn?" Tạ Nam Tường sừng sộ lên, "Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không được uống rượu, đặc biệt không được dùng chất cồn khi bụng rỗng. Cậu đều bỏ ngoài tai hết sao. Cậu có muốn tìm đường chết cũng đừng làm liên lụy đến tôi, làm hỏng thanh danh của tôi."

Bạch Vũ tự biết đuối lý, cúi đầu không nói gì.

Chu Nhất Long nghĩ lời của Tạ Nam Tường nói có chút quá đáng, hơi khó chịu, không khỏi thay Bạch Vũ biện minh: "Bác sĩ Tạ cho rằng làm diễn viên rất dễ dàng sao? Trước ống kính phải toàn tâm toàn ý mà nhập hồn vào nhân vật, sau ống kính còn có rất nhiều sự kiện muốn tránh cũng không được. Bạch Vũ cũng không muốn uống, nhưng có lúc không uống không được."

Tạ Nam Tường xéo sắc nhìn Chu Nhất Long: "Bây giờ anh mới biết đau lòng, sao không nhận ra sớm hơn."

Bạch Vũ cảm thấy không khí giữa hai người không đúng lắm, vội vàng giải vây: "Bác sĩ Tạ, tôi sai rồi, sau này nhất định chú ý. Tôi còn có bệnh đau dạ dày muốn nhờ cậu đây."

Tạ Nam Tường tức giận lườm cậu một cái: "Tôi thấy không chỉ dạ dày của cậu không tốt, ngay cả mắt cũng có vấn đề."

"A?" Bạch Vũ không hiểu gì nháy mắt một cái.

Tạ Nam Tường cảm thấy mình cũng quá lo lắng dư thừa, lắc đầu, đặt gói thuốc lên đầu giường, nhắc nhở liều dùng của mỗi loại. Lúc nói đến thuốc bôi ngoài da, hai má Bạch Vũ như bị thiêu, đuôi mắt cũng dần dần đỏ ửng, ngay sau đó lại rũ xuống mí mắt che giấu tất cả tâm tình.

Thất Thất làm xong thủ tục xuất viện trở về, do dự một lúc mới ngập ngừng nói nhỏ với Bạch Vũ: "Vũ ca, tài xế của Tôn tổng tới muốn đón anh đến công ty... Tôn tổng có chuyện tìm anh."

Sắc mặt Bạch Vũ có chút khó coi.

Chu Nhất Long nghe thấy được liền sải bước qua đây: "Thất Thất, nói với tài xế đó Bạch Vũ cần phải tĩnh dưỡng, ai cũng không thể gặp."

Bạch Vũ quả thực rất suy yếu, cậu không muốn nhìn thấy Tôn Diệu Sinh chút nào, nhưng cậu lại càng muốn thoát khỏi Chu Nhất Long. Chỉ cần Chu Nhất Long còn ở trước mặt cậu, ánh mắt cậu sẽ không nhịn được mà ướt nhẹp, trái tim giống như làm bằng thủy tinh, không thể chịu nổi một chút va chạm. Cậu không thích bản thân như vậy. Cậu nhất định phải cứng rắn kiên cường, phải giả như mình không hề sợ hãi, tiếp tục một mình đi vào đêm tối.

Bạch Vũ nhíu mày: "Tôi muốn đi đâu làm gì gặp ai, không liên quan gì đến Chu lão sư."

Không khí trong phòng có chút ngột ngạt, Thất Thất thức thời dán bên tường chạy ra ngoài.

Chu Nhất Long cường ngạnh nói: "Tất nhiên là có liên quan. Em bị bệnh, anh đưa em về nghỉ ngơi."

Bạch Vũ cười khẩy: "Tôi và anh có quan hệ gì, sao tôi lại không biết?"

Chu Nhất Long nghẹn ngào, thanh âm trầm xuống: "Anh biết em đang giận anh. Ngày hôm qua đều là anh sai, anh không nên đối xử với em như vậy. Nếu em tức giận, có thể đánh có thể mắng đều được, nhưng đừng khi dỗi nữa được không? Để anh ở bên cạnh em, để anh chăm sóc em được không?"

Bạch Vũ cảm thấy chua xót. Cậu không giận, cậu chưa bao giờ thật sự giận Chu Nhất Long. Bạch Vũ biết chuyện này không thể trách Chu Nhất Long. Bất cứ ai nhìn thấy cảnh cậu bị một đám đàn ông trêu đùa như hôm qua đều không thể nghĩ khác. Nhưng đó lại là Chu Nhất Long, là người cậu muốn bảo vệ nhất. Cậu cam chịu bước vào vũng bùn chỉ để bảo vệ danh dự và tiền đồ của anh. Kết quả là trong mắt anh, cậu chỉ là một kẻ hèn hạ đê tiện đến mức ai cũng có thể lên giường.

Bạch Vũ đã sớm biết, bị chính người mình yêu phụ lòng là chuyện đương nhiên. Huống hồ gì Chu Nhất Long cũng không phụ lòng cậu, chỉ là, anh khinh thường cậu. Cậu không trách Chu Nhất Long, tất cả những chuyện này đều là cậu tình nguyện. Cậu chẳng qua chỉ cảm thấy lạnh, lạnh đến tận xương tủy.

Cậu chẳng qua chỉ là, cảm thấy đau lòng.

Nhưng Bạch Vũ rất giỏi che giấu tâm trạng. Cậu đút hai tay vào túi, lỏng lẻo tựa bên giường bệnh, nghiêng đầu nhìn Chu Nhất Long, giống như nhìn một người không quen

"Chu lão sư, anh nói quá lời rồi. Mọi người đều đã trưởng thành, đều có nhu cầu bình thường, đều là anh tình tôi nguyện, có điều chỉ là có hơi chút kịch liệt mà thôi. Tôi không có gì mà phải tức giận, anh cũng không cần để trong lòng, càng không cần nghĩ đến việc chăm sóc tôi. Nếu như ai cũng như anh đòi chăm sóc tôi, nhà của tôi đã sớm không còn chỗ đặt chân rồi."

Bạch Vũ khinh khinh phiêu phiêu bỏ lại một câu "Tôi đi đây.", sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Lời nói này thành công chọc giận Chu Nhất Long. Anh nghiến răng đứng ngẩn ngơ tại chỗ, toàn thân bị ngọn lửa ghen tỵ thiêu đốt. Đợt anh hồi phục tinh thần vội vã đuổi xuống lầu đã thấy Bạch Vũ ngồi trên một chiếc Maybach đi rồi.

Nhìn xe rời đi, trái tim Chu Nhất Long như bị móc ra, tuyệt vọng mà trống rỗng.

Bạch Vũ biết trốn được mùng một, tránh không khỏi ngày 15. Hôm qua cậu trốn ra khỏi khách sạn, làm mất mặt Tôn Diệu Sinh. Tôn Diệu Sinh nhất định sẽ tính món nợ này với cậu. Tâm tình cậu hôm nay kém tới cực điểm, thêm hay bớt một chuyện cũng không là gì.

Thư kí vui vẻ đưa Bạch Vũ đến phòng làm việc của tổng giám đốc, khách khí pha cà phên, nói Tôn tổng còn đang họp, xin Bạch lão sư chờ ở đây. Xoay người lại liền dở mặt, lạnh lùng nói Thất Thất không được đi vào. Thất Thất không yên lòng, ôm cái ba lô nhỏ đứng ở bên ngoài chờ.

Bạch Vũ vừa hạ sốt, toàn thân mệt mỏi, lại uống thuốc, tựa ở sô pha mơ màng ngủ. Trong lúc ngủ một nỗi bất an mơ hồ dâng lên, giống như bị một cỗ khí tức xa lạ mà nguy hiểm vây lấy. Cậu chợt mở mắt ra, phát hiện cả người mình đều nằm trong lồng ngực của Tôn Diệu Sinh.

Bạch Vũ giãy giụa muốn thoát khỏi Tôn Diệu Sinh, lại cảm thấy choáng váng muốn ngất xỉu.

Tôn Diệu Sinh đổi một tư thế thoải mái hơn, đầy hứng thú mà nhìn chằm chằm Bạch Vũ. Người thanh niên thon gầy như một cây thúy trúc, khuôn mặt tái nhợt gần như không có một tia huyết sắc, thần sắc mệt mỏi, không hăng hái như ngày thường, lại điểm thêm một chút yếu đuối bất định, thấp thoáng thanh tao. Trong lòng Tôn Diệu Sinh rung động, ý muốn bảo hộ và bạc đãi cùng lúc dâng lên.

"Tâm can nhi, dáng dấp bị bệnh của em, thật sự làm tôi thích không chịu được."

Bạch Vũ nhíu nhíu mày: "Tôi không phải con gái, Tôn tổng nói chuyện đừng ghê tởm như vậy được không?"

"Chỉ có em mới dám ở trước mặt tôi làm càn như vậy." Tôn Diệu Sinh khép mắt cười cười, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi đây."

Bạch Vũ không nhúc nhích: "Tôn tổng tìm tôi có chuyện gì."

Tôn Diệu Sinh sắc mặt trầm xuống: "Tối hôm qua sao không chào hỏi gì đã đi rồi? Em làm gì, ở với ai?"

Bạch Vũ nhún nhún vai nói: "Tôi nói trong điện thoại rồi còn gì, tôi khó chịu, về nhà trước. Sau đó bị đau dạ dày, để trợ lý mang tôi đến bệnh viện."

Tôn Diệu Sinh đột nhiên nghiêng thân về phía trước, nắm lấy tay Bạch Vũ kéo một cái. Bạch Vũ đứng không vững, ngã ngồi bên cạnh Tôn Diệu Sinh, bị hắn đè lại.

Tôn Diệu Sinh ở bên tai Bạch Vũ thổi khí: "Rốt cuộc em là mèo con ngạo kiều hay là hồ ly giảo hoạt? Đến bây giờ vẫn còn dám thản nhiên nói dối tôi."

Bạch Vũ giãy giụa vài cái, thân thể lại bị Tôn Diệu Sinh siết lại, nhất thời không thể động đậy.

"Tôi lừa ngài làm gì. Ngài không tin có thể đi bệnh viện kiểm tra."

Tôn Diệu Sinh thong thả nói: "Sáng sớm hôm nay có người nhìn thấy người yêu cũ của em ở trước cửa nhà em đấy."

Bạch Vũ giật mình: "Ngài cho người theo dõi tôi sao?"

"Đừng nói khó nghe như vậy, là bảo vệ em." Tôn Diệu Sinh nắm cằm Bạch Vũ, ánh mắt trở nên sắc bén, "Tối qua em ở với cậu ta, em dẫn cậu ta về, giữ cậu ta qua đêm. Hai người làm có thoải mái không?"

Bạch Vũ không ngờ lại bị Tôn Diệu Sinh lật tẩy. Cậu thoáng bốc lên một tầng mồ hôi lạnh, trong đầu vội vàng nghĩ làm sao để Chu Nhất Long an toàn.

Cậu giả vờ kinh ngạc cười khẽ: "Ngài nghĩ gì vậy? Chu Nhất Long lòng tự trọng cao như vậy, bị tôi không lưu tình mà phản bội, anh ta không hận tôi là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện nhai lại. Hôm qua chẳng qua là vừa đúng lúc gặp anh ta. Anh ta thấy tôi thật sự khó chịu nên mới cho tôi đi nhờ xe thôi."

"Đi nhờ xe mà có thể ở lại đến tận 4 giờ sáng? Bạch Vũ, em lừa con nít đấy à?"

Bạch Vũ nhếch miệng giễu cợt mà cười: "Ngài yên tâm đi. Chu Nhất Long sẽ không gặp lại tôi nữa đâu. Anh ta có bệnh khiết phích, chê tôi dơ."

Tôn Diệu Sinh sững sờ, khóe miệng khẽ nhếch, vỗ vỗ khuôn mặt Bạch Vũ.

"Thật đáng thương, bị cậu ta chê rồi. Em đau lòng sao?"

Bạch Vũ không lên tiếng, khóe miệng hơi co lại. Vốn chỉ là muốn diễn trò trước mặt Tôn Diệu Sinh, nhưng vẫn không nhịn được mà thương tâm.

Tôn Diệu Sinh nhìn ánh mắt đỏ ửng của Bạch Vũ một lúc lâu, thật sự cảm thấy cậu đau lòng. Tôn Diệu Sinh nghĩ hôm qua mình diễn rất tốt trước mặt Chu Nhất Long, âm thầm có chút đắc ý. Nhưng rồi lại có một loại tâm tình giống như rắn độc quấn lên, dùng nanh độc cắn rách cổ họng hắn.

Dịch độc ghen ghét dần dần len lỏi toàn thân Tôn Diệu Sinh, khiến hắn hận không thể khiến cho Chu Nhất Long biến mất khỏi thế giới này. Chỉ cần liên quan đến anh đều có thể tác động đến tâm trạng của Bạch Vũ. Anh là uy hiếp của Bạch Vũ, là bức tường khó phá nhất của cậu. Tôn Diệu Sinh có thể dùng Chu Nhất Long để kiềm chế Bạch Vũ, lại không thể mở ra trái tim của cậu. Điều này làm cho hắn cảm thấy không cam tâm.

"Tôi cảnh cáo em, Bạch Vũ, em tốt nhất không nên gạt tôi. Nếu như tôi còn phát hiện em lại dây dưa với Chu Nhất Long, tôi nhất định sẽ không tha cho em, càng không tha cho cậu ta."

Bạch Vũ khép mắt: "Ngài yên tâm đi, tôi ốm yếu bệnh tật thế này, cái gì cũng không làm được."

"Thật sao? Nhưng tôi lại cảm thấy, làm em bây giờ sẽ càng thoải mái hơn."

Tôn Diệu Sinh hé mắt, đột nhiên vươn người lên, cả khuôn mặt áp xuống dưới.

Nhìn thấy Tôn Diệu Sinh sắp đè xuống, Bạch Vũ giật mình, theo bản năng tìm con dao nhỏ trong túi áo khoác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chubạch