
Chương 29
Chu Nhất Long đẩy cửa phòng bệnh, thấy Bạch Vũ không có chút sức sống nào đang nằm trên giường, vẻ mặt ảm đạm lại có hai mạt đỏ ửng.
Thất Thất đứng ở một bên, đang nói chuyện với một bác sĩ trẻ gầy gầy cao ngất.
Thất Thất ngước lên nhìn bác sĩ: "Bác sĩ Tạ, kết quả kiểm tra thế nào?"
Bác sĩ Tạ hơi chần chừ: "Chỉ có mình cô thôi sao? Còn người nhà không?"
"Người nhà của Vũ ca đều ở Tây An. Nếu như không quá nghiêm trọng Vũ ca thường không thông báo cho người trong nhà, sợ bọn họ lo lắng. Tôi là trợ lý của anh ấy, anh nói với tôi là được."
Bác sĩ Tạ nhíu mày: "Chuyện đó...cô có thể gọi bạn trai..."
Thất Thất đột nhiên ngẩng lên thấy Chu Nhất Long: "Chu lão sư, anh đến rồi. Đây là bác sĩ của Vũ ca, Tạ Nam Tường."
Chu Nhất Long tháo khẩu trang xuống, tiến lên chủ động bắt tay với Tạ Nam Tường: "Chào bác sĩ Tạ, Bạch Vũ thế nào rồi?"
Tạ Nam Tường lạnh lẽo nhìn Chu Nhất Long: "Anh là bạn trai của cậu ấy?"
Chu Nhất Long không ngờ vị bác sĩ này vừa mở miệng liền nói trắng ra như thế, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Sắc mặt Tạ Nam Tường càng lạnh hơn: "Tối hôm qua anh ở cùng cậu ấy?"
Chu Nhất Long vội vàng gật đầu.
"Đi theo tôi."
Tạ Nam Tường nói xong gấp mạnh bệnh án trên tay một cái, đi ra khỏi phòng. Chu Nhất Long mơ hồ cảm thấy thái độ của đối phương có gì đó không tốt đẹp lắm, cũng không kịp tính toán gì nhanh chóng đi theo.
Thất Thất cũng muốn đi theo, bị Tạ Nam Tường ngăn lại: "Cô ở đây chăm sóc bệnh nhân, khi nào cậu ấy tỉnh thì gọi tôi."
May mắn đây là bệnh viện tư nhân, hành lang của phòng bệnh cao cấp hầu như không có ai. Chu Nhất Long không cần lo lắng bị người khác chụp được. Tạ Nam Tường bước vào trong phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, ý bảo Chu Nhất Long ngồi ở đối diện bàn làm việc.
Tạ Nam Tường cau mày cẩn thận nhìn bệnh án một lần nữa, giương mắt nhìn chằm chằm Chu Nhất Long: "Chu...lão sư phải không? Tôi không có hứng thú với sinh hoạt cá nhân của người khác, cũng không muốn can thiệt. Nhưng là bác sĩ của Bạch Vũ, tôi hi vọng anh có thể quan tâm một chút tới thể trạng của bạn trai mình."
Chu Nhất Long căng thẳng: "Thể trạng Bạch Vũ...làm sao?"
Tạ Nam Tường lạnh như băng nói: "Viêm dạ dày mãn tính, thiếu máu cường độ thấp, nồng độ đường huyết quá thấp, đi kèm khó ngủ. Một tháng này cậu ấy đã đến đây 3 lần, mỗi một lần lại nghiêm trọng hơn. Hôm nay khi đưa tới đây, nhịp tim của cậu ấy đã lên đến 130, huyết áp tâm thu 60mmHg, huyết áp tâm trương 20mmHg, có dấu hiện bị shock độ trung."
Trên trán Chu Nhất Long chảy một tầng mồ hôi lạnh: "Xin lỗi bác sĩ Tạ, tôi không hiểu thuật ngữ mà anh nói. Cậu ấy...rất nghiêm trọng sao?
Tạ Nam Tường nhướng mày: "Không phải là anh không biết gì chứ? Bệnh trạng của cậu ấy rõ ràng như vậy cơ mà. Tôi hiểu công việc và cuộc sống của các anh không giống người bình thường, nhưng không quan tâm đến tình trạng cơ thể của bạn tình là một hành vi cực kì nguy hiểm."
Chu Nhất Long nhớ tới một trận kịch liệt lúc Bạch Vũ đang say rượu hôm qua, mặt đỏ bừng.
"Kết quả xét nghiệm cho thấy, người bệnh hôm qua bụng rỗng uống 750ml rượu, tổn thương niêm mạc dạ dày, quan hệ quá mạnh khiến cho màng trực tràng xuất huyết, không tẩy rửa sạch sẽ khiến cho phía bên trong bị nhiễm trùng, phát sốt." Tạ Nam Tường dùng bút gõ mạnh lên bệnh án, lạnh lùng nói: "Nói thật, tôi vừa mới xem được kết quả xét nghiệm này, rất muốn gặp bạn trai của cậu ta. Thật sự là bạn trai sao? Hay là bạn giường?"
Não Chu Nhất Long nổ vang một trận, giống như có người cho anh một bạt tai thật mạnh. Anh ngơ ngác nhìn Tạ Nam Tường, không thể tin được bản thân mình lại gây tổn thương lớn như vậy cho Bạch Vũ.
Tạ Nam Tường dừng một chút: "Anh đừng hiểu lầm, tôi không quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của anh. Tôi chỉ là một bác sĩ, phải có trách nhiệm với bệnh nhân của mình. Thể chất Bạch Vũ vốn đã không tốt, đường hô hấp và tiêu hóa đều khá yếu. Trước đây cậu ấy rất cố gắng, kiểm tra định kì, khôi phục khá tốt. Nhưng hơn nửa năm nay không biết vì sao, nhiều chỉ số đều không đạt tiêu chuẩn, thậm chí bắt đầu có chuyển biến xấu. Mặc kệ anh và cậu ta có quan hệ thế nào, làm ơn nghĩ cho cơ thể của cậu ta một chút. Con người tôi nói chuyện thẳng thắn, hi vọng anh bỏ qua."
Chu Nhất Long không biết bản thân làm thế nào rời khỏi phòng làm việc của Tạ Nam Tường. Tự trách, xấu hổ và lo lắng giống như ngọn lửa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của anh. Anh nặng nề trở lại phòng bệnh, Bạch Vũ vẫn còn đang ngủ. Thất Thất hỏi bác sĩ Tạ nói gì, anh chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng kéo ghế ra ngồi ở bên cạnh nhìn Bạch Vũ.
Thất Thất hiểu chuyện nói đi mua cơm trưa, cẩn thận mở cửa ra ngoài.
Chu Nhất Long thật nhẹ nhàng bỏ bàn tay đang đặt bên ngoài của Bạch Vũ vào trong chăn, sau đó cầm lấy nó qua lớp chăn. Xúc cảm ngắn ngủi còn vương trên tay anh, tay của Bạch Vũ lạnh như vậy.
Anh có chút sợ, nhịn không được đứng dậy nhẹ nhàng chà xát đôi môi trắng bệch của cậu. Hai mảnh môi mềm mại trước giờ vẫn luôn rất ấm áp, bây giờ lại chỉ còn lạnh lẽo.
Chu Nhất Long nhớ tới ở Hoành Điếm Bạch Vũ đã ngất đi một lần, lúc đó cho rằng cậu quá đau lòng chuyện của Khâu Mạn Khả. Bây giờ nghĩ lại, e rằng từ lúc đó cơ thể cậu đã không ổn rồi.
Tiểu Bạch đã như vậy rồi, mày lại hoàn toàn không biết gì cả, trong đầu chỉ nghĩ đến uất ức của mình.
Sao mày có thể tồi tệ như vậy, sao có thể làm chuyện đó với em ấy, hại em ấy nằm ở bệnh viện đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Từ trước đến giờ mày không thể nhìn nổi em ấy chịu khổ, sao hiện tại có thể tàn nhẫn như thế.
Chu Nhất Long chôn mặt vào lòng bàn tay, bờ vai hơi rung động.
Bạch Vũ không mở được mắt, nhưng ý thức vẫn chậm rãi khôi phục.
Buổi sáng lúc tỉnh lại, toàn thân Bạch Vũ đều đau nhức, dưới thân vô cùng đau đớn. Cậu vật lộn mãi mới có thể xuống giường, chân mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ trên mặt đất. Dịch thể dính nhớp chảy xuống chân, chật vật cực kì. Thì ra đêm qua không phải là một giấc mộng.
Trong phòng không có ai, Chu Nhất Long đã sớm đi rồi.
Cả người Bạch Vũ lạnh muốn chết, đỡ tường đi vào phòng tắm mở nước nóng. Cậu thấy trong dòng nước có một chút màu đỏ, biết là bị thương nhưng không còn tâm trí quan tâm nữa. Trong đầu cậu rất loạn, trước mắt đều là ánh mắt xinh đẹp mà lạnh lùng của Chu Nhất Long. Trong cặp mắt đó không còn nhu tình như ngày trước nữa, chỉ có phẫn nộ và ghen ghét.
"Em đã trải qua bao nhiêu người rồi? Bọn họ có phải cũng làm em như thế này? Em không sợ dơ sao?"
Lời nói của người đàn ông xinh đẹp này giống như một con dao hung hăng đâm vào ngực cậu. Cậu đau đến mức phải tự bao bọc lấy bản thân, cuộn thành một đoàn ở góc tường.
Thì ra, Chu Nhất Long nghĩ cậu như vậy.
Ở trong mắt anh, cậu vừa ti tiện vừa dơ bẩn. Cho nên anh dùng thân thể của cậu để phát tiết, sau đó lạnh lùng rời đi, giống như khách làng chơi xa lạ.
Bạch Vũ cảm thấy rất lạnh, nước nóng cũng không sưởi ấm được cậu. Cậu lau qua thân thể, mặc quần áo, muốn rót một cốc nước nóng để uống. Còn chưa đi đến phòng bếp, mắt tối sầm lại rồi mất đi ý thức.
Khi Bạch Vũ nằm trên giường bệnh tỉnh lại, điều đầu tiên cậu nghĩ đến là câu nói kia của Chu Nhất Long. Trái tim cậu đau nhói lên, nước mắt từ mí mắt đang đóng chặt chảy xuống.
Bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp xoa xoa gò má cậu. Một giọng nói lo lắng truyền đến bên tai.
"Tiểu Bạch, tiểu Bạch, em làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?"
Đó là...giọng của Chu Nhất Long.
Trái tim Bạch Vũ nóng lên lại nhanh chóng lạnh xuống. Cậu tự giễu mà nghĩ, đến bây giờ mà vẫn nghe nhầm. Bạch Vũ, mày không có tự trọng sao, đến lúc nào mới chết tâm.
Bạch Vũ cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra. Chu Nhất Long đang chăm chú nhìn cậu.
"Tại sao anh...lại quay lại..." Bạch Vũ vừa mở miệng mới phát hiện, cổ họng của mình giống như bị phá rồi.
"Em tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?" Chu Nhất Long sáng mắt lên, đặt tay lên trán Bạch Vũ, "Hạ sốt rồi."
Bạch Vũ nghiêng đầu trốn thoát khỏi tay Chu Nhất Long, hai tay chống giường muốn ngồi dậy nhưng không nổi. Chu Nhất Long thở dài, đè hai cái gối phía sau lưng cậu, cẩn thận đỡ cậu dựa vào. Bạch Vũ nhìn xung quanh một chút, phát hiện bản thân lại vào viện rồi.
Chu Nhất Long đưa chén nước đến bên miệng Bạch Vũ: "Nào, uống chút nước đi."
Bạch Vũ nhìn chằm chằm Chu Nhất Long. Người đàn ông ôn nhu săn sóc này không phải thật, Bạch Vũ biết, Chu Nhất Long bạo ngược ngoan lệ đêm qua mới càng chân thật. Cậu không quên được những lời Chu Nhất Long đã nói, cũng không quên được ánh mắt của anh nhìn cậu.
Tuy rằng tính cách Bạch Vũ nhu hòa, luôn luôn thông cảm cho người khác, nhưng cậu vẫn luôn có lòng kiêu hãnh của mình. Cậu có thể nhịn được Tôn Diệu Sinh và đám đàn ông kia đùa giỡn, nhưng không thể tiếp thu được việc Chu Nhất Long coi thường. Toàn thân cậu không có khí lực nhưng lại không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Chu Nhất Long, không muốn để anh nhìn thấy cậu yếu đuối đến nhường nào, khát vọng lồng ngực của anh đến cỡ nào. Bất luận là thương xót hay khinh thường, Bạch Vũ cũng không muốn.
Bạch Vũ rũ mi, lãnh đạm nói: "Cảm ơn Chu lão sư đến thăm tôi. Tôi không sao, anh về đi."
Chu Nhất Long liếm liếm răng hàm. Anh vốn đã biết, Bạch Vũ tỉnh dậy rồi anh lại biến thành "Chu lão sư". Có điều chỉ cần nhìn thấy cậu khỏe mạnh trở lại, gọi mình là cái gì cũng không quan trọng.
Chu Nhất Long thấp giọng nói: "Anh ở cùng em."
"Không cần." Bạch Vũ cứng rắn gạt đi.
Ánh mắt Chu Nhất Long trở nên ảm đạm, bỗng nhiên cầm lấy tay của Bạch Vũ: "Tiểu Bạch, chuyện ngày hôm qua là anh không đúng, anh..."
Bạch Vũ cau mày rút tay lại, đụng đến vết thương dưới thân, cậu nhịn không được kêu lên một tiếng.
"Đau lắm sao?" Chu Nhất Long lập tức căng thẳng, khẩn trương nhìn Bạch Vũ.
Bạch Vũ cắn môi không hé răng.
"Xin lỗi, Tiểu Bạch, anh xin lỗi, ngày hôm qua đều là lỗi của anh. Rõ ràng em đã bệnh nặng như vậy, anh còn không chăm sóc em thật tốt, còn...làm em bị thương. Anh không biết anh bị làm sao, vừa gặp em liền không khống chế được... Anh rất nhớ em, tiểu Bạch, anh rất nhớ em..." Chu Nhất Long đỏ mặt, gian nan nói.
Bạch Vũ cười lạnh một tiếng: "Thì ra Chu lão sư cũng giống như những người đó, cùng lắm cũng chỉ muốn làm tôi."
Chu Nhất Long hoảng hốt nắm chặt tay, hàng lông mi thật dài dường như cũng đổ mồ hôi, trái tim kinh hoàng mà trầm xuống. Cậu nói anh và những người đó không có gì khác nhau, ở trong mắt cậu, anh và những người khác đều giống nhau.
Bạch Vũ thấy Chu Nhất Long không nói gì, chỉ nghĩ là anh ngầm thừa nhận, không khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Cậu cảm thấy rất lạnh, toàn thân run lập cập, ngoài miệng vẫn khắc nghiệt mà nói một câu.
"Những người khác tốt xấu gì cũng cho tôi tiền, chỉ có anh ăn bánh mà không trả tiền."
Trán Chu Nhất Long nổi lên một đường gân xanh. Bạch Vũ nói như vậy chính là thừa nhận cậu có quan hệ với mấy người đàn ông kia. Tim của anh giống như bị người ta xẻ đôi, băm thành từng mảnh vụn, đè ép thành bụi tro. Tiểu Bạch của anh có đôi mắt thanh khiết trong trẻo nhất, có tâm hồn sạch sẽ mềm mại nhất thế gian này. Tại sao lại biến thành cái dạng này? Tại sao lại muốn chọn cuộc sống như thế?
Điện thoại của Bạch Vũ đặt trên đầu giường chợt rung lên, ba chữ "Tôn Diệu Sinh" như gai nhọn đâm vào mắt Chu Nhất Long. Anh siết chặt tay, nhìn chằm chằm Bạch Vũ nhận điện thoại.
Điện thoại vừa thông, âm thanh áp bách của Tôn Diệu Sinh liền truyền vào tai Bạch Vũ: "Bạch Vũ, tối hôm qua cậu chạy đi đâu? Tại sao không nhận điện thoại?"
Bạch Vũ nhẹ nhàng cười cười: "Ngài vội cái gì? Đây còn không phải lúc ngài nên gọi tôi là tâm can bảo bối sao?"
Tiếng nói khàn khàn của Bạch Vũ có vẻ gợi cảm, truyền đến tai người gợi lên một trận tê dại. Hô hấp Tôn Diệu Sinh đầu dây bên kia bị kìm lại: "Tiểu yêu tinh, đừng tưởng em lấy lòng tôi là tôi sẽ tha cho em. Lá gan của em càng lúc càng lớn rồi, trò ve sầu thoát xác hôm qua chơi đẹp lắm. Em định giở trò gì?"
Bạch Vũ suy yếu thở hổn hển: "Bọn họ rót rượu tôi ngài cũng không quan tâm. Tôi không đi nữa, uống chết lúc nào cũng không biết."
Tôn Diệu Sinh hừ một tiếng: "Em uống không kém như vậy. Nói đi, hôm qua em làm cái gì? Chạy nhanh như vậy, có phải vội vã đi tìm người cũ hay không?"
Bạch Vũ liếc mắt nhìn Chu Nhất Long, cười lạnh nói: "Tìm anh ấy làm gì, anh ấy lại không phải bác sĩ. Tôi ở bệnh viện, còn đang truyền dịch đây, ngài có tin không?"
Tôn Diệu Sinh nghe thấy Bạch Vũ vào viện, có chút đau lòng hỏi thăm vài câu. Thư kí gọi hắn vài tiếng hắn mới tắt máy.
Bạch Vũ ném điện thoại lên giường, cười như có như không nhìn Chu Nhất Long sắc mặt tái nhợt.
"Chu lão sư nên về đi. Tôn tổng sắp tới rồi, anh ở lại đây e là không tiện."
Chu Nhất Long siết chặt tay trầm mặc một lúc, đột nhiên cúi người xuống đè lên bả vai Bạch Vũ.
"Bạch Vũ, em đừng như vậy. Tôn Diệu Sinh không thật lòng với em."
Bạch Vũ bị Chu Nhất Long lay lay đến chóng mặt, đơn giản khép mắt lại.
"Không sao, tôi không cần ông ta thật lòng." Cậu thì thào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro