
Chương 26
An Tuấn làm việc rất nhanh chóng, thuận lợi khiến Tinh Xán vui vẻ kí hợp đồng.
#Bạch Vũ An Tuấn phim mới# leo lên hot search, nhất thời đưa tới rất nhiều ánh mắt hâm mộ. Mọi người đồn đại Tôn Diệu Sinh vì Bạch Vũ mà giúp cậu bắt một khối bánh lớn.
Bạch Vũ nhìn lướt qua mấy tin tức này, ném điện thoại cho Trần tỷ, cười nhạo một tiếng.
"Nói hợp logic như vậy, chính em cũng tin đây này."
Trần tỷ thở dài: "Đều là tin bát nháo, cậu đừng để trong lòng."
Bạch Vũ thờ ơ cười cười: "Tùy bọn họ nói đi, dù sao cả thế giới đều biết Tôn Diệu Sinh là kim chủ của em."
Sau khi trở lại Bắc Kinh, Bạch Vũ nhìn thấy Tôn Diệu Sinh liền hận không thể băm ông ta ra làm trăm mảnh, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện gì. Tôn Diệu Sinh nói nói cười cười, không hề nhắc đến chuyện xảy ra ở Hoành Điếm. Chuyện đó giống như một biến cố nhỏ vô thanh vô tức mà hóa giải. Chỉ là Tôn Diệu Sinh năm thì mười họa bắt Bạch Vũ phải tham gia vài bữa tiệc tư nhân, thay hắn tránh rượu, cùng người xã giao. Bạch Vũ chán ghét cực kì, nhưng việc này đã ghi trên hợp đồng, chỉ có thể đi.
Có một vài ông chủ để ý Bạch Vũ, lén lút trêu chọc cậu. Tôn Diệu Sinh nhìn thấy chỉ mỉm cười không nói gì, bộ dáng ngồi xem kịch hay. Bạch Vũ trong lòng hiểu rõ, đây là Tôn Diệu Sinh cố ý cảnh cáo cậu, buộc cậu phải chịu thua. Bạch Vũ tất nhiên không thỏa mãn ý hắn, chỉ phải lên tinh thần đối phó với đám mặt người dạ thú này.
Có lúc uống say, Bạch Vũ hoảng hốt cảm thấy giống như Khâu Mạn Khả đang ngồi trong bữa tiệc, cùng người khác trêu đùa, bị người dụ dỗ uống rượu. Cậu vươn tay muốn kéo cô ra nhưng sương mù vây quanh bọc lấy cô khiến cậu không thể đến gần.
Cậu nhớ đến cô từng viết trong nhật kí: "Tôi ở trong vòng xoáy đen tối, không thể giãy giụa, càng lún càng sâu."
Từ sau lần chia tay ở sân bay Nghĩa Ô, Chu Nhất Long thật sự không liên lạc với Bạch Vũ nữa. Bạch Vũ mỗi ngày đều mở weixin xem đi xem lại từng dòng tin nhắn, nghe lại từng đoạn đối thoại ngọt ngào hay hài hước của hai người, sau đó yên lặng lui ra, ném điện thoại sang một bên.
Cậu đã từng là người thân cận nhất bên cạnh anh, hôm nay đã cách nhau xa thiên sơn vạn thủy. Cậu chỉ có thể dựa vào tài khoản phụ đăng nhập weibo, hèn mọn tìm kiếm hoạt động của Chu Nhất Long.
May nhờ có mạng xã hội, Bạch Vũ biết sau khi nữ chính qua đời, đoàn phim "Gió xuân xanh biếc" bị rút vốn đầu tư, không thể tiếp tục quay được nữa, Chu Nhất Long trở lại Bắc Kinh.
Sau khi trở lại Chu Nhất Long dưới sự hỗ trợ của người đại diện Cảnh Quân một lần nữa lập kế hoạch cho hướng phát triển của bản thân và phòng làm việc trong 3 năm nữa. Không lâu sau, phòng làm việc của Chu Nhất Long kí hợp đồng với 4 người vừa mới tốt nghiệp, Chu Nhất Long đích thân tham dự họp báo tỏ rõ bản thân vô cùng coi trọng và ủng hộ.
Bạch Vũ thấy trên mạng đưa tin. 4 người đều rất đẹp, thiếu nam thiếu nữ ngượng ngùng mỉm cười như nước chảy, Chu Nhất Long đứng ở chính giữa ổn trọng mà tự tin, giơ tay nhấc chân đều toát ra mị lực của nam nhân thành thục.
Truyền thông rất để ý đến 4 người mới này. Một trong số đó là một cậu bé tên Thịnh Trác, rất thu hút sự chú ý của người khác. Thân hình cao gầy, mặt mũi thanh tú, vừa nhu thuận lại có nét gì đó giảo hoạt, cư dân mạng nói khí chất của cậu giống như Bạch Vũ phiên bản trẻ. Người hiếu kì đơn giản dùng tiêu đề "Chu Nhất Long kí với tiểu Bạch Vũ" để thu hút chú ý.
Lần bàn tán này phòng làm việc của Chu Nhất Long không có phản ứng gì. Trong lòng Bạch Vũ như có gai, rất khó chịu. Người trẻ tuổi xinh đẹp trên đời này có rất nhiều, Chu Nhất Long muốn loại nào mà không có. Ngay cả khi anh còn chưa quên được Bạch Vũ, tìm một người giống cậu làm thế thân cũng không phải chuyện khó khăn gì. Thiếu niên kia trẻ trung xinh đẹp, nhu thuận hiểu chuyện, sẽ không chọc anh giận, làm anh đau lòng. Qua một thời gian, tự nhiên sinh ra vài phần cảm tình, dần dần thay thế tình nhân cũ.
Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt. Bạch Vũ uống một ly Whisky, mơ hồ nghĩ như vậy.
Để mang người mới xuất đạo, Chu Nhất Long phải vắt hết óc suy nghĩ, vận dụng hết mối quan hệ của mình trong giới. Xã giao càng ngày càng nhiều. Anh vốn rất ghét phải xã giao, trước giờ vẫn luôn trốn được thì trốn, đẩy được thì đẩy. Hiện tại trong lòng có suy nghĩ, không có gì là không thể nhịn.
Tối nay có hẹn với Viên Thừa Nhuệ - tổng giám đốc của công ty truyền thông Ngàn Hi, Chu Nhất Long và Cảnh Quân mang theo 4 người mới đi đến khách sạn Bát Hào. Khách sạn Bát Hào là một biệt thự nổi tiếng xa hoa ở Bắc Kinh, phục vụ chuẩn mực, tính tư mật cao, có vài ông lớn trong giới đều quanh năm ở chỗ này thuê phòng, vừa giao dịch vừa tiêu khiển, không sợ bị người ngoài quấy rầy.
Chu Nhất Long trước khi từng chụp một bộ phim của Ngàn Hi, có thể coi như người quen cũ của Viên Thừa Nhuệ. Cuối năm Ngàn Hi đang có vài bộ phim mới, đang tuyển diễn viên. Chu Nhất Long vừa nghe được tin tức liền tính toán đem mấy đứa nhỏ ở phòng làm việc đi thử vai. Vì bị dị ứng cồn nên trước đây anh rất ít khi uống rượu. Bối cảnh bữa tiệc hôm nay không thể không cạn vài ly, anh uống thuốc trước, miễn cưỡng cũng có thể phụng bồi mấy chén.
Viên Thừa Nhuệ nhìn chằm chằm Chu Nhất Long uống cạn ly rượu, híp mắt cười: "Nhất Long, mấy đứa nhỏ này tư chất không tồi, đều là ngọc thô chưa mài dũa, phải đưa ra ngoài nhiều hơn. Cậu xem mấy năm này cậu tiến bộ cũng rất lớn.
4 thiếu nam thiếu nữ vừa mới ra đời nhìn Viên Thừa Nhuê, lại nhìn Chu Nhất Long, gượng gạo cười ngây thơ.
Chu Nhất Long vội hỏi: "Mấy người họ đều là sinh viên ưu tú từ hệ diễn xuất của Trung Hí và Bắc Điện. Xin Viên tổng cho họ cơ hội rèn luyện, chắc chắn sẽ không để ngài thất vọng."
Viên Thừa Nhuệ gắp một miếng cá bỏ vào miệng, lơ đễnh khoát khoát tay.
"Hàng năm người tốt nghiệp Trung Hí và Bắc Điện có rất nhiều, người có bản lĩnh có vận may leo lên được địa vị như cậu hôm nay có mấy người? Lúc tôi biết cậu, còn không phải cậu không có phim để quay hay sao."
Chu Nhất Long đỏ mặt: "May nhờ có Viên tổng năm đó giúp đỡ."
Viên Thừa Nhuệ chờ chính là những lời này, lập tức ném ra một câu: "Tôi biết cậu là người có ân báo ân. Trong 4 bộ phim sắp tới của tôi, "Bạn trai 100%" rất hợp với cậu. Chỉ cần cậu diễn nam chính, nhét 2 người mới vào tổ cũng không thành vấn đề."
Chu Nhất Long cùng Cảnh Quân bên cạnh trao đổi ánh mắt. Vốn dĩ bọn họ đã bàn bạc xong, trong 3 năm tới Chu Nhất Long phải xây dựng hình tượng phái diễn xuất, chỉ nhận kịch bản có độ sâu, chỉ diễn nhân vật nhiều màu sắc. Loại nhân vật phim thần tượng trai gái nói yêu đương trong miệng Viên Thừa Nhuệ này Chu Nhất Long thật sự không muốn nhận. Nhưng ý của Viên Thừa Nhuệ đã rõ như vậy, nếu muốn người mới có phim quay, bản thân là lợi thế duy nhất.
Chu Nhất Long cứng còng mặt, rốt cuộc mỉm cười với Viên Thừa Nhuệ: "Đương nhiên được diễn phim của Viên tổng chính là vinh hạnh của tôi."
Viên Thừa Nhuệ thoải mái cười to: "Nhất Long càng ngày càng hiểu chuyện. Cứ quyết định như vậy đi. Tới uống rượu, nào!"
Trợ lý của Viên Thừa Nhuệ đi tới, ghé vào tai hắn nói gì đó.
"Mấy người lão Vương cũng ở đây à? Vậy tôi phải đi tham gia náo nhiệt thôi." Viên Thừa Nhuệ nhướng mày, quay đầu sang Chu Nhất Long, "Hôm nay đúng lúc cậu ở đây, mấy ông lớn trong giới cũng đang mở tiệc bên cạnh. Đi nào, tôi dẫn cậu đi chào hỏi."
Chu Nhất Long đi theo Viên Thừa Nhuệ, dưới sự hướng dẫn của trợ lý quẹo vài đường, tiến vào một căn phòng khác.
Phòng này lớn hơn một chút, ánh đèn hôn ám. Chu Nhất Long nheo mắt lại, chỉ thấy trai gái tốp năm tốp ba ngồi ở ghế salon, người uống rượu, người nói chuyện, người thưởng thức giọng ca của mỹ nữ.
Viên Thừa Nhuệ vừa vào phòng, một người đàn ông trung niên ôm một cậu thanh niên tuấn tú đi đến.
"Ai, lão Viên đến rồi. Tôi tưởng ông còn đang ở San Francisco với vợ con cơ. Không trượng nghĩa, về rồi cũng không báo một tiếng. Nhanh lên, tự phạt một chén trước."
Cậu trai trẻ bên cạnh người đàn ông kia đưa tới một ly rượu vang. Viên Thừa Nhuệ nghe lời uống cạn. Cậu trai trẻ rất hiểu chuyện tiếp nhận lấy ly rượu không.
Viên Thừa Nhuệ đưa ngón tay ra với lão Vương: "Lão Vương thật có phúc, tiểu Tả bị ông dạy dỗ càng ngày càng hiểu chuyện."
"Nói đến phúc tôi làm sao bằng lão Viên được." Lão Vương nhìn lướt qua Chu Nhất Long, "Mỗi ngày đều mang theo một người khác."
Chu Nhất Long nghe được ý của đối phương, thoáng đỏ mặt, trong lòng lại tức giận, nhưng không tiện phát tác chỉ phải cố đè xuống.
Viên Thừa Nhuê cười lớn, ngược lại nói với Chu Nhất Long: "Nhất Long, vị này chính là Vương tổng của Tập đoàn Đức Thắng. Đừng ngẩn người ra đó, còn không mau kính rượu Vương tổng."
Chu Nhất Long liếm liếm răng hàm, xoay người lấy một ly rượu vang hơi nâng lên trước mắt Vương Thắng Khải, sau đó ngửa đầu uống cạn một hơi.
Vương Thắng Khải lúc này mới quan sát Chu Nhất Long một chút, bừng tỉnh đại ngộ mà vỗ trán: "Ôi, đây không phải...Chu lão sư sao. Xin lỗi tôi mắt kém không nhận ra, còn tưởng là yêu tinh nào mới quấn lấy lão Viên đây."
Chu Nhất Long biến sắc, hai tay nắm chặt lại đến trắng bệch.
Không khí lạnh xuống, hoàn cảnh nhất thời khó xử.
Bỗng nhiên có người từ phía sau vỗ vỗ vai Chu Nhất Long: "Chu lão sư, chúng ta thật có duyên, lại gặp mặt rồi."
Chu Nhất Long theo bản năng nghiêng người tránh ra tay của đối phương, nhìn thấy ánh mắt như cười như không của Tôn Diệu Sinh.
Hôm nay thật đúng là, oan gia ngõ hẹp.
Chu Nhất Long thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Tôn tổng, thật là trùng hợp."
Tôn Diệu Sinh liếc mắt nhìn Viên Thừa Nhuệ: "Thật đúng là lão Viên. Nói thật đi, ông làm thế nào mà hái được bông hoa cao lãnh Chu lão sư đây vậy?"
Vương Thắng Khải cũng cười nhạo một tiếng: "Nghe nói Chu lão sư giữ mình trong sạch, làm sao lại đồng ý đi cùng ông chứ?"
Viên Thừa Nhuệ cười một tiếng, không giải thích.
Chu Nhất Long lạnh lùng nói: "Tôi và Viên tổng có chút chuyện làm ăn cần bàn, đã bàn xong rồi, không làm phiền các vị nữa, cáo từ."
Viên Thừa Nhuệ kéo Chu Nhất Long lại: "Nhất Long, vừa mới đến cần gì phải đi vội như vậy. Chuyện công việc đã xong, vừa lúc cùng mọi người vui vẻ một chút."
Tôn Diệu Sinh phụ họa nói: "Đúng thế, nhiều người mới vui. Vừa rồi còn nói lão Vương nhỏ mọn, hôm nay sao không mang theo vài người đẹp đến đây."
Viên Thừa Nhuệ nhìn quanh bốn phía: "Đúng rồi, tôi vẫn cảm thấy tiệc tùng gì mà quạnh quẽ thế này. La Tuyết Nghiên không tới sao? Lão Vương, gọi cô ta đến đây nhảy một điệu."
Chu Nhất Long đột nhiên nghe được ba chữ "La Tuyết Nghiên" này, bất giác giật mình. Anh nghi hoặc nhìn Vương Thắng Khải, thấy đối phương có vẻ tức giận.
Tôn Diệu Sinh khóe miệng câu lên, liếc nhìn Viên Thừa Nhuệ.
"Lão Viên, ông ở nước Mỹ lâu quá tin tức không nhạy gì cả. La Tuyết Nghiên hiện tại đổi chủ rồi."
Viên Thừa Nhuệ kêu lên một tiếng: "Đổi chủ? Đổi ai? Không phải chứ lão Vương. Nữ hoàng của chúng ta mà ông cũng nỡ đưa cho người anh em nào."
Vương Thắng Khải hướng về phía Viên Thừa Nhuệ hừ lạnh một tiếng, đuôi mắt như có dao, khinh miệt lạnh lùng nhìn Chu Nhất Long.
"Làm như lạ lắm vậy. Cô ta cùng lắm chỉ là gái điếm chơi chán rồi bỏ, người nào thích nhặt thì nhặt đi."
Từ trong lời nói của bọn họ, Chu Nhất Long đại khái hiểu được. Anh trầm xuống, không ngờ người cao ngạo như La Tuyết Nghiên cũng làm những việc bẩn thỉu như vậy, mặc cho người ta khinh thường chà đạp.
Viên Thừa Nhuệ cười nói: "Đúng thế đúng thế, cũ không đi mới không tới. Nhắc mới nói hậu cung của Vương ca gần đây lớn mạnh không ít, Tả Thần đúng là không tệ. Tôi ở San Fransisco cùng vợ xem bộ phim mới kia của An Tuấn, tiểu Tả đóng xong phim đó có không ít fan nha."
"Nói về bản lĩnh dạy người, lão Vương xếp thứ hai, toàn Trung Quốc không ai dám xếp số một."
Tôn Diệu Sinh vỗ vỗ vai Vương Thắng Khải, sau đó nói thầm với người đi cùng câu gì đó, người kia gật đầu xoay người rời đi. Tôn Diệu Sinh quay đầu sâu xa nhìn Chu Nhất Long cười: "Chu lão sư, nếu đã mất công tới, thưởng thức xong tiết mục rồi về cũng không muộn."
Cách đó không xa một trận thét chói tai và tiếng vỗ tay vang lên.
Một thân ảnh gầy yếu đi ra từ trong bóng tối, chậm rãi đi tới đứng dưới ánh đèn. Người nọ tùy tiện ngồi trên ghế, cầm lấy mic, chọn một ca khúc.
Khúc dạo đầu như than khóc mà vang lên. Đó là một bài hát Quảng Đông rất cũ, có vẻ không hợp với tuổi tác của người hát. Người đó lại không để ý chút nào, đưa mic đến bên môi, thấp giọng hát.
Máu trong người Chu Nhất Long đều đông cứng lại, không thể động đậy, kinh ngạc nhìn người đang hát kia.
Người kia đứng ở trung tâm ánh sáng, bị ánh sáng rực rỡ lung linh bao vây, bị ánh mắt đen tối tham lam của mọi người xâm phạm. Nhưng cậu không hề để ý, chỉ là khẽ nhắm mắt, đắm chìm trong tiếng nhạc, giống như mọi vật xung quanh đều không có liên quan gì đến mình.
Dưới ánh đèn, áo sơ mi màu đen nhét gọn gàng trong quần ôm lấy vòng eo mảnh khảnh đến mức không đủ để ôm một vòng tay. Khuôn mặt tái nhợt đẹp đẽ mà xa cách, đôi môi hồng nhuận mở ra đóng lại quyến rũ, giống như cánh hoa dính độc đỏ bừng, khiến cho người ta khát vọng mãnh liệt, vội vàng muốn hái, cho dù triêu sinh mộ tử cũng không tiếc.
Viên Thừa Nhuệ nuốt một ngụm nước bọt: "Fuck, yêu tinh nào đây?"
Vương Thắng Khải từ trong lỗ mũi khẽ hừ một tiếng: "Ghẹ mới của lão Tôn."
"Lão Tôn, nhãn quang của ông thật đúng là... tuyệt. Tại sao trước đây tôi không phát hiện diệu nhân nhi này, để ông nhanh chân cướp được."
Tôn Diệu Sinh hơi nheo mắt lại: "Chỉ có nhãn quang còn chưa đủ. Con mèo con này của tôi rất kiêu ngạo, cho dù ông biết trước cũng sợ thuần không được."
Viên Thừa Nhuệ chép miệng: "Kiêu ngạo nữa thì cũng là thứ tiếp rượu làm ấm giường. Ném cho cậu ta 2 triệu, cậu ta còn không vội vàng hầu hạ sao."
Tôn Diệu Sinh cười nhạo một tiếng: "Ông đúng là kẻ thô lỗ, một chút tình thú cũng không hiểu."
Vương Thắng Khải nhìn chằm chằm một bên mặt Bạch Vũ, hầu kết lên xuống: "Eo, chân, giọng này của cậu ta đúng là vưu vật trời sinh. Lão Tôn, thương lượng một chút đi, để cậu ta theo tôi vài ngày, hậu cung 3000 người đẹp của tôi cho ông chọn."
Tôn Diệu Sinh nghiêng đầu nhìn Vương Thắng Khải, bỗng nhiên cười: "Thôi đừng, làm vậy bạn nhỏ của ông ghen thì sao."
"Không sao, Tả Thần đâu có nhỏ mọn như vậy."
Vương Thắng Khải vỗ vỗ cái mông của cậu trai trẻ trong lòng, sai cậu đi rót rượu cho mọi người. Người gọi là Tả Thần kia ngọt ngào cười với Vương Thắng Khải, uốn éo mà đi. Ánh mắt cậu lơ đãng xẹt qua Bạch Vũ, mí mắt rũ xuống che khuất một tia lãnh ý.
Mấy lão nam nhân coi Chu Nhất Long như không khí, không hề e dè mà đánh giá Bạch Vũ từ đầu đến chân, càng nói càng hạ lưu. Khuôn mặt Chu Nhất Long đỏ bừng, trái tim giống như bị ném vào chảo dầu.
Bài hát kết thúc, Tôn Diệu Sinh giơ tay gọi: "Bảo bối, lại đây."
Bạch Vũ từ trung tâm ánh sáng bước ra, con ngươi bị bóng tối đột ngột làm cho phóng đại, nhất thời nhìn không rõ lắm, hai mắt có vẻ đặc biệt mờ mịt mà ngây thơ.
Hô hấp mấy lão nam nhân bất giác dồn dập lên, ánh mắt nóng hừng hực không hề che lấp dán trên người Bạch Vũ.
Tôn Diệu Sinh có chút đắc ý, lại có chút ghen tuông, đưa tay nắm lấy eo Bạch Vũ, ôm cậu vào lòng. Hắn nhéo nhéo cánh tay Bạch Vũ, nói bằng thanh âm đủ cho mọi người xung quanh nghe được: "Tiểu tâm can, em hát thật dễ nghe."
Sắc mặt Bạch Vũ tái nhợt, mệt mỏi rũ mắt xuống, thờ ơ mặc hắn muốn làm gì thì làm. Bộ dáng này rơi vào trong mắt mấy lão nam nhân, không thể nói là có bao nhiêu mị hoặc.
Chu Nhất Long nhìn chằm chằm Bạch Vũ không chớp mắt, đau lòng đến giống như bị chém thành hai nửa. Anh nắm chặt lấy cổ tay mình, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Tôn Diệu Sinh đảo mắt nhìn qua Chu Nhất Long, nhếch miệng cười vui vẻ: "Thế nào Chu lão sư, tiểu Bạch của chúng tôi hát hay chứ?"
Nghe được ba chữ Chu lão sư, Bạch Vũ đột nhiên mở mắt, đôi con ngươi kinh hãi nhìn hai mắt đã đỏ bừng của Chu Nhất Long.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro