Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Bộ phim của Bạch Vũ đóng máy rồi.

Cậu hai đêm không ngủ, quay hết mấy cảnh quan trọng. Quầng mắt đã thâm đen đến mức che giấu không được, ngược lại phù hợp với Cao Mục chuyên tâm nghiên cứu khoa học, bỏ lỡ tình cảm với Hạ Tĩnh.

Bạch Vũ quay xong cảnh cuối cùng, đạo diễn Hoàng đi đến bắt tay thăm hỏi.

Đạo diễn Hoàng vỗ vỗ bả vai cậu, thấp giọng nói: "Người bên trong đoàn kịch lắm miệng hỗn tạp, đừng để bụng. Ở chỗ của tôi chỉ có diễn được hay không, những chuyện khác tôi không quan tâm."

Bạch Vũ cứng lại, lúng túng gật đầu.

"Diễn kĩ của Bạch lão sư là không phải bàn cãi, vừa ổn định lại vừa chuẩn mực. Sau này có cơ hội chúng ta lại cùng hợp tác." Đạo diễn Hoàng lập tức cao giọng tán dương, khiến cho toàn bộ nhân viên xung quanh nghe được.

Lý Trăn đi tới đưa tay phải ra nói một câu: "Hợp tác vui vẻ."

Bạch Vũ vội vàng cầm lấy tay Lý Trăn, tiếp lấy bốn chữ này của hắn.

Nhân viên công tác dần dần sôi nổi lên, Bạch Vũ vui vẻ cùng bọn họ chụp ảnh. Trong phim cậu và La Tuyết Nghiên có không ít cảnh tình cảm, đoàn phim đều khuyến khích hai người chụp ảnh chung. La Tuyết Nghiên lạnh nhạt đứng một bên không nói gì. Bạch Vũ chủ động đi tới bên cạnh cô gật đầu.

Mọi người hô lên tên của hai người trong phim: "Ôm đi! Cao Mục và Hạ Tĩnh ôm một cái nào!"
Bạch Vũ sờ sờ mũi, tươi cười xán lạn như ánh mặt trời, giang hai tay tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy La Tuyết Nghiên.

"Tạm biệt Hạ Tĩnh, chúc em sau này mỗi ngày đều bình an vui vẻ." Bạch Vũ mỉm cười nhìn La Tuyết Nghiên.

La Tuyết Nghiên cười nhạt, nhìn vào mắt Bạch Vũ.

"Tạm biệt Cao Mục, chúc anh đường đi sau này, không oán không hối hận."

Đoàn người kích động, hưng phấn la hét: "Mẹ ơi, hai vị lão sư ngẫu hứng biểu diễn."

Nhân viên công tác tiện tay quay lại đoạn này, làm thành video hậu trường. Sau này khi "Đại đạo xa xôi" tuyên truyền, cảnh hậu trường "Tạm biệt Hạ Tĩnh, tạm biệt Cao Mục" này đem đến một trận rúng động không nhỏ.

Bạch Vũ dặn Thất Thất mua vé máy bay về Bắc Kinh sớm nhất vào ngày mai. Cậu luôn không muốn làm phiền người khác, từ chối lời mời đưa tiễn của đoàn phim, chỉ nói hành lý của mình không nhiều lắm, để trợ lý gọi xe là được.

Sáng ngày hôm sau, Bạch Vũ đi dép lê kéo hành lý đến cửa khách sạn, một chiếc Land Rover màu trắng đã chờ ở đó từ lúc nào. Người đàn ông ở ghế tài xế đội mũ lưỡi trai, nhìn cậu cười ấm áp.

Bạch Vũ như bị phù phép không cử động được, nhíu mày nghiêng đầu nhìn Thất Thất.

Thất Thất không dám nhìn cậu, vội vàng nói; "Sáng sớm không dễ gọi xe, trùng hợp...Chu lão sư...vừa lúc đi ngang qua, nói tiện đường có thể đưa chúng ta đi.", nói xong vội vàng thu dọn hành lý.

Chu Nhất Long bước từ trên xe xuống, giúp Thất Thất bỏ hành lý vào cốp xe, đi tới trước mặt Bạch Vũ, rất tự nhiên tiếp nhận hành lý trong tay cậu, nói một câu: "Lên xe đi, đi chậm sẽ tắc đường."

Thất Thất nhanh nhảu ngồi ở phía sau, lấy tai nghe bịt tai lại, ngáp một cái, hàm hồ nói "Vũ ca, em ngủ một lúc." liền nhắm mắt lại.

Bạch Vũ không thể chen chúc với một cô gái ở phía sau, cũng không thể xem Chu Nhất Long là tài xế, chỉ phải ngồi lên ghế phụ. Cậu bất đắc dĩ nhìn Chu Nhất Long: "Nơi này xa như vậy, anh cần gì phải... Chúng tôi gọi xe là được."

"Xe taxi ngồi khó chịu, cũng không an toàn."

Chu Nhất Long hời hợt nói, nổ máy.

Bạch Vũ trầm mặc nhìn phía trước, dùng móng tay bấu lấy bàn tay mình, lạnh lùng mở miệng nói: "Lần trước tôi đã nói với anh rồi. Anh làm thế này có ý nghĩa gì?"

"Anh chỉ là tiện đường đi đón người, em đừng suy nghĩ nhiều." Chu Nhất Long quay đầu lại nhìn Bạch Vũ, "Lại thức đêm sao, sưng cả hai mắt rồi. Em ngủ một lát đi, khi nào tới anh gọi em."

Ngữ khí của anh rất bình thản, vừa như giải thích, vừa như quan tâm, đều nhàn nhạt, giống như thật sự xem Bạch Vũ chỉ là bạn bè bình thường. Bạch Vũ bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, đơn giản mà nhắm mắt lại. Mấy ngày nay mệt mỏi, không bao lâu sau liền ngủ thật. Giấc ngủ ngoài ý muốn này rất an ổn, không có miên man suy nghĩ, không có ác mộng lung tung, mãi cho đến khi đến sân bay Nghĩa Ô, cậu mới bị Chu Nhất Long nhẹ nhàng gọi dậy.

Bạch Vũ dụi dụi mắt, hai chữ Nghĩa Ô đập vào mắt. Trong lòng cậu ảo não, mình vậy mà ngủ một mạch, thật sự xem người ta là tài xế. Nhưng mà, ngủ cũng tốt, không cần khổ sở nói những lời trái lương tâm kia, làm tổn thương anh, cũng làm tổn thương bản thân.

"Lái xe một đường như vậy, mệt...mệt không?" Bạch Vũ vừa ngủ dậy, giọng nói khàn khàn.

"Không sao, hoàn hảo."

Chu Nhất Long ôn nhu cười. Đoạn đường này anh vẫn luôn nghiêng đầu nhìn lén khuôn mặt Bạch Vũ lúc ngủ, nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt cậu, khóe mắt đuôi lông mày dịu ngoan nhu thuận như một đứa trẻ. Chu Nhất Long cảm thấy thoải mái cực kì, chỉ cần ở cùng cậu, không cần nói gì cũng cảm thấy dễ chịu.

Xe dừng cách cổng chính một đoạn. Chu Nhất Long đeo khẩu trang và kính râm, xuống xe dỡ hành lý.

"Xin lỗi em, dừng hơi xa một chút. Phía trước có thể có người hâm mộ chờ, anh không thể qua được."

Viền mắt Bạch Vũ chợt chua xót. Chu Nhất Long lúc nào cũng vậy, chăm sóc cậu rất ân cần. Nhưng cậu chỉ có thể đẩy anh ra. Đến tận bây giờ cậu không thể nhìn Chu Nhất Long chịu ủy khuất, vậy mà hết lần này đến lần khác làm tổn thương anh.

"Ca..." Bạch Vũ cắn môi một cái, "Sau này, chúng ta không cần lén lút gặp lại nữa."

Chu Nhất Long đỡ rương hành lý cuối cùng xuống, ngẩng đầu nhìn Bạch Vũ.

"Được."

Thanh âm của Chu Nhất Long trước sau vẫn luôn ôn hòa, giống như đang đáp ứng một chuyện rất bình thường. Cả khuôn mặt anh bị kính râm và khẩu trang che mất, nhìn không thấy được, không biết ánh mắt anh có gì oán trách hay không. Anh xoay người lên xe.

Bạch Vũ cuối cùng nhịn không được, vội vàng dặn dò một câu: "Anh đi chậm một chút, chú ý an toàn."

Chu Nhất Long gật đầu, vẫy vẫy tay với Bạch Vũ và Thất Thất rồi rời đi.

Bạch Vũ một mực nhìn theo bóng xe, bần thần kéo hành lý đi vào phòng chờ. Cậu chưa bao giờ hận bản thân mình như vậy.

Thất Thất liếc mắt nhìn Bạch Vũ, lầm bầm: "Vũ ca, anh tuyệt tình quá."

Bạch Vũ quay đầu trừng mắt nhìn Thất Thất: "Anh còn chưa hỏi chuyện em đâu. Nếu em thích mật báo như vậy anh thành toàn cho em, đừng ở chỗ của anh làm mất thời gian nữa, để anh đề cử em đến chỗ anh ấy được không?"

Thất Thất uất ức: "Chó cắn Lã Động Tân, làm ơn mắc oán. Nếu không phải em đau lòng anh, ai thích đi lo chuyện bao đồng chứ, đối với bên nào cũng là tội. Hai người các anh đừng có lấy em làm giáo mác, bà cô đây không muốn làm có được không!"

Bạch Vũ tất nhiên biết Thất Thất một lòng nghĩ cho cậu. Cậu tức giận hơn phân nửa là đối với bản thân mình, lời nói ra miệng liền hối hận.

"Anh sai rồi bà cô của anh, anh sai rồi được chưa. Em tuyệt đối đừng bỏ anh mà đi, nếu không không có ai quản anh."

"Anh biết là tốt rồi." Thất Thất bĩu môi, lại mở to đôi mắt nói, "Vũ ca à, Chu lão sư nói với em, anh ấy không có hẹn hò với La Tuyết Nghiên. Em thấy Chu lão sư vẫn còn thật lòng với anh, sáng sớm như vậy tự mình lái xe đến đón anh. Anh rốt cuộc là làm sao, tại sao khi không lại đòi chia tay?"

"Chuyện của người lớn, con nhóc như em không hiểu. Vẫn còn sớm, chúng ta đi uống chút cà phê." Bạch Vũ lung tung xoa mặt, đem mọi chuyện nghẹn ở trong bụng, bước nhanh đi.

Trở lại Bắc Kinh, Bạch Vũ tự giam mình trong nhà, ai cũng không gặp, ngủ li bì suốt 3 ngày.

Nói là ngủ bù, thực ra cứ khép mắt lại là lại gặp ác mộng.

Có lúc là khuôn mặt trắng bệch của Khâu Mạn Khả, ánh mắt cô u oán mà thê lương: "Anh, đêm tối như vậy, em không ra được. Tại sao anh không nhận điện thoại của em? Tại sao không kéo em ra?"

Có lúc lại là Tôn Diệu Sinh cười như có như không đưa chén rượu đến trước mặt cậu: "Thử nếm loại rượu vang ngon nhất thế giới thử xem. Uống ngon không? Ca nhất định làm em thoải mái."

Có lúc là Chu Nhất Long. Đôi môi lành lạnh của người nọ đặt trên sườn cổ cậu, ngón tay có một tầng vết chai mỏng du tẩu trên người, vuốt ve nơi mẫn cảm nhất trên thân thể. Toàn thân cậu mềm mại như đám mây, không tự chủ được tràn ra tiếng rên rỉ. Chu Nhất Long lại đột nhiên rời đi, đôi mắt đen tối khó hiểu: "Sao cậu có thể ti tiện như vậy?"

Bạch Vũ bừng tỉnh. Áo ngủ bị mồ hôi làm cho ướt sũng dán ở trên người, quần lót cũng ướt, bao vây lấy dục vọng không thể hóa giải. Cậu cởi quần áo đi vào phòng tắm, mở vòi sen rửa sạch toàn thân dính nhớp. Ngọn lửa kia vẫn chưa tắt, cậu chỉ có thể dựa lưng vào bức tường gạch men lạnh lẽo, duỗi tay phủ lên nơi đó, chậm rãi xoa bóp.

Trước đây cậu cũng thường cùng Chu Nhất Long tắm rửa. Chu Nhất Long thích gội đầu cho cậu bằng L'Occitane hương hoa hồng, dùng lòng bàn tay của mình mà massage cho cậu. Cậu thoải mái híp mắt lại, thấp giọng hừ hừ giống như một con mèo nhỏ. Sau đó Chu Nhất Long sẽ bị bộ dáng ỷ lại vừa thuần khiết vừa quyến rũ này của cậu trêu chọc đến toàn thân nóng lên, cầm lòng không được mà dùng nơi nóng bỏng của mình cọ cọ vòng eo mảnh khảnh của cậu.

Cậu không biết sống chết mà khiêu khích anh, vừa hôn hôn hàng lông mi mỏng dài của Chu Nhất Long, vừa dùng thứ âm thanh giống như một cái móc nhỏ nhẹ nhàng gọi: "Cư cư, ca ca..."

Chu Nhất Long duỗi tay nắm lấy dục vọng của cả hai, chà xát, xoa nắn. Đơn giản chỉ là như vậy cũng khiến cho cả hai thoải mái đến tê dại cả da đầu, cùng nhau lên đỉnh.

Bạch Vũ hé mắt, ảo tưởng đó là bàn tay của Chu Nhất Long đang an ủi cậu. Cậu thấp giọng gọi tên Chu Nhất Long, tiết ra tay mình. Thân thể sau khi phóng thích vừa mệt mỏi vừa trống rỗng. Cậu dựa vào tường, không muốn động đậy.

Mãi cho đến khi chuông điện thoại bén nhọn reo lên, cậu mới phục hồi lại tinh thần, gắng gượng đi ra khỏi phòng tắm.

Nhìn đến hai chữ "An Tuấn" trên mà hình điện thoại, Bạch Vũ mơ hồ nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chubạch