Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

Bởi vì nữ chính đột ngột qua đời nên hơn phân nửa bộ phim lần này Chu Nhất Long không thể quay tiếp, bỗng nhiên lại có nhiều thời gian rảnh rỗi. Anh không thích rảnh rỗi, chỉ cần có thời gian lại sẽ miên man suy nghĩ. Gần đây anh có một thói quen xấu, đó là lén lút online đọc những câu chuyện tưởng tượng của anh và Bạch Vũ mà người hâm mộ của họ viết, hơn nữa chỉ xem HE. Anh dung túng bản thân trầm mê trong đó, đọc những đoạn tình tiết cẩu huyết hoặc ngốc nghếch vừa khóc vừa cười. Những câu chuyện đó giống như một thế giới kì quái, bất kể trí tưởng tượng phong phú đến mức nào, đem Chu Nhất Long và Bạch Vũ ngược đến tàn tạ, nhưng sau một hồi cao trào, cuối cùng hai người bọn họ lại gương vỡ lại lành.

Chu Nhất Long có đôi khi nghĩ, có thể thế giới này của anh cũng chỉ là một trong số những thế giới tưởng tượng đó mà thôi. Tuy rằng kịch bản này không tốt lắm, nhưng ở những thế giới khác, anh và Bạch Vũ vẫn đang sống hạnh phúc cùng nhau.

Ngày hôm đó Chu Nhất Long kết thúc công việc rất sớm, bị Đầu Gỗ lôi kéo đi dạo quanh Hoành Điếm. Bỗng nhiên trời bắt đầu mưa, mọi người chạy ngược chạy xuôi tìm chỗ trốn. May mà Đầu Gỗ đã dự đoán trước, nhẹ nhàng rút ra 2 cái ô.

Chu Nhất Long vừa tiếp nhận ô của Đầu Gỗ đưa tới, mấy người trước mặt chen lấn xô đây một cô gái nhỏ đến chao đảo. Cô gái hoảng hốt, suýt nữa đụng vào người Chu Nhất Long, túi nilon trên tay không giữ được, đồ vật bên trong rơi đầy đất.

Cô gái la lên một tiếng, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt đồ. Chu Nhất Long giúp cô nhặt hộp thuốc rơi bên chân mình, nhìn lướt qua tên thuốc, là Hydrotalcite, thuốc dạ dày mà Bạch Vũ thường uống, nhất thời có chút hốt hoảng.

"Thất Thất!" Đầu Gỗ bỗng nhiên hô to một tiếng.

Cô gái kia ngẩng đầu lên, mặt tròn mắt to, đúng là Thất Thất - trợ lý của Bạch Vũ. Trong ấn tượng của Chu Nhất Long, Thất Thất là một cô gái hoạt bát nhiệt tình, mỗi lần gặp anh đều liên thanh kể chuyện về Bạch Vũ. Thế nhưng lúc này, cô vừa nhìn thấy bọn họ khuôn mặt liền trầm xuống, lãnh đạm đề phòng.

Chu Nhất Long đưa hộp thuốc trong tay cho Thất Thất, chần chừ mở miệng: "Cậu ấy...lại đau dạ dày sao?"

Thất Thất dùng tay áo lau đi giọt nước dính trên hộp thuốc nói: "Lúc đóng phim Vũ ca thường ăn không vào, bệnh cũ mà thôi, không phiền Chu lão sư lo lắng."

Chu Nhất Long nhớ đến Bạch Vũ bị đau dạ dày, không để ý đến giọng nói bất mãn của Thất Thất. Ánh mắt của anh rơi trên một lọ thuốc khác, bất giác nhíu mày.

"Estazolam...sao lại phải uống thuốc này?"

Estazolam là thuốc an thần, chủ yếu dùng cho các trường hợp lo âu, mất ngủ, gần giống như loại thuốc mà Khâu Mạn Khả đã uống, bình thường phải có bác sĩ kê đơn mới có thể mua thuốc.

"Vũ ca...gần đây bị mất ngủ, không ngủ được, sợ ảnh hưởng đóng phim."

"Vì sao lại không ngủ được?"

"Mạn Khả tỷ... Sau đó, Vũ ca vẫn luôn mất ngủ. Anh ấy nghĩ nếu đêm hôm đó nhắn tin lại cho chị ấy, chị ấy sẽ không chết." Thất Thất nói, bất giác có chút nghẹn ngào.

Chu Nhất Long che ô cho Thất Thất, một bên tay nắm chặt. Anh biết cậu vẫn luôn như vậy, chuyện gì cũng đều chịu trách nhiệm về mình, chuyện gì cũng đều tự mình tiêu hóa. Bây giờ ngay cả tư cách ở bên cạnh cậu, làm bạn với cậu, chia sẻ với cậu anh cũng không có, chỉ có thể mặc kệ, giống như hai người bọn họ là hai đường thẳng song song không bao giờ có điểm chung.

Thất Thất lau khô hộp thuốc rồi bỏ vào túi, gật đầu với Chu Nhất Long và Đầu Gỗ định rời đi. Chu Nhất Long còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhất thời lại không biết làm sao mở miệng.

Đầu Gỗ liếc mắt nhìn Chu Nhất Log, rất có nhãn lực mà thu xếp: "Để anh đưa em về, mưa to lắm."

Thất Thất lắc đầu: "Không làm phiền hai người, em còn phải mua cháo cho Vũ ca nữa."

Chu Nhất Long cuối cùng cũng tỉnh táo vài phần, lập tức tiếp lời: "Tôi biết gần đây có một tiệm cháo rất ngon, thích hợp dưỡng dạ dày, để tôi dẫn cô đi."

Trời mưa rất nặng hạt. Thất Thất không từ chối nữa, trầm mặc đi dưới ô của Chu Nhất Long. Cửa hàng cháo nằm trong một con ngõ nhỏ, đi một lúc đã đến. Không đợi Thất Thất mở miệng, Chu Nhất Long theo thói quen cầm lấy thực đơn nghiên cứu, đặt một phần cháo gà và rau cải, cùng với 2 phần đồ ăn sáng.

Chủ quán bỏ cháo vào túi, Chu Nhất Long nhìn Đầu Gỗ, Đầu Gỗ nhanh chóng nhận lấy. Thất Thất lạnh nhạt nhìn hai người bọn họ, đột nhiên cảm thấy nóng nảy, vung vẩy đi ra cửa.

Chu Nhất Long vội đuổi theo, yên lặng đi bên cạnh cô.

Thất Thất ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chu Nhất Long, cũng không nhịn được nữa: "Chu lão sư, Vũ ca đối xử với anh tốt như vậy, sao anh lại muốn chia tay với anh ấy?"

Chu Nhất Long bị cô làm cho sửng sốt.

Thất Thất căm giận nói: "Là vì cái cô La Tuyết Nghiên kia thật sao? Chị ấy so với Vũ ca có gì tốt? Cả ngày cao ngạo, nói chuyện kẹp dao giấu kiếm. Vũ ca dễ tính nên mới không thèm nói lại chị ấy."

"La Tuyết Nghiên làm tiểu Bạch khó xử sao?"

Chu Nhất Long căng thẳng bật hỏi, suy nghĩ một chút mới phát hiện trọng điểm, chậm rãi rũ mắt lắc đầu.

"Thất Thất, có phải cô hiểu lầm rồi không? Chuyện chia tay là do tiểu Bạch nói. Cậu ấy chọn Tôn Diệu Sinh, tôi...không giữ được."

Gò má Thất Thất đỏ bừng, mở to mắt căm giận mà nhìn Chu Nhất Long.

"Anh... Người khác hắt nước bẩn lên người Vũ ca coi như thôi, ngay cả anh cũng vậy sao? Anh...thật quá đáng! Vũ ca đúng là mắt mù nên mới coi trọng anh!" Thất Thất tức giận đến cả người phát run, hai mắt đều đỏ.

Cô nói rất lớn, Đầu Gỗ ló đầu từ trong ô ra lại vội vã rụt lại.

Thật lâu không có người dám nói chuyện như vậy với Chu Nhất Long. Anh cũng không tức giận, chẳng qua là cảm thấy bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở dài: "Chuyện như vậy làm sao tôi có thể nghe lời người ta nói bậy được. Là cậu ấy chính miệng nói với tôi. Cô là con gái, cậu ấy sẽ không nói cho cô những thứ này. Lần trước Tôn Diệu Sinh đến thăm ban, cô cũng thấy rồi."

"Tôn tổng đến thăm ban thì làm sao? Cùng lắm cũng chỉ có thể nói ông ta thích Vũ ca. Vũ ca nhà chúng tôi đẹp trai như vậy, người thích anh ấy có rất nhiều. Vũ ca đối với ông ta từ đầu đến cuối đều không có mảy may vượt rào."

Chu Nhất Long cười khổ: "Hôm đó không phải cậu ấy đi cùng Tôn Diệu Sinh sao, cái này...còn không thể nói rõ?"

Thất Thất giương cổ lên: "Chu lão sư nghĩ chuyện đó có thể nói lên được cái gì? Chẳng lẽ anh tận mắt thấy Vũ ca cùng Tôn tổng thuê phòng?"

Chu Nhất Long không giỏi tranh cãi, bị Thất Thất trách móc như vậy, nhất thời không nói lại được.

Thất Thất thấy anh không lên tiếng lại càng tức: "Anh không biết hôm đó Vũ ca đi đâu liền có thể đoán mò sao? Anh ấy đi đánh nhau với người ta. Còn bị thương, trên cánh tay có một vết thương sâu hoắm, quần áo cũng đều là máu, suýt chút nữa dọa chết tôi. Nếu anh ấy có gì với Tôn tổng thì sao biến bản thân thành như vậy?"

Chu Nhất Long nhớ tới vết thương trên tay Bạch Vũ, trái tim thắt lại. Anh nhìn chằm chằm Thất Thất: "Ai làm cậu ấy bị thương?"

"Không biết, Vũ cao không nói. Hôm đó tôi giúp anh ấy xử lý vết thương xong liền bị đuổi đi. Anh ấy rõ ràng là rất khó chịu, trên người vẫn luôn run rẩy nhưng không chịu để tôi chăm sóc, không muốn cho người khác phiền phức. Ngày hôm sau anh ấy phát sốt nhưng vẫn phải đi quay phim, cứ như vậy bị bạn gái của anh khiêu khích mỉa mai một trận."

Chu Nhất Long nhắm mắt lại. Cậu bị thương, chịu khổ, bị bắt nạt, vậy mà anh không biết gì cả. Vì sao cậu tình nguyện tự mình chịu đựng cũng thà đuổi anh đi chứ.

Thất Thất đã sớm nín cơn giận với tin đồn của người trong đoàn phim, lúc này liền trút lên đầu Chu Nhất Long.

"Các người nói Vũ ca ôm đùi kim chủ, sao không cẩn thận nghĩ xem, anh ấy ôm đùi kim chủ để đòi cái gì mới được chứ? Tiền anh ấy không thiếu, vốn dĩ cũng không quan tâm tiền, kịch bản cũng không muốn dựa người khác kiếm cho, lại càng không phải loại người có dã tâm muốn làm đỉnh lưu. Tôi đi theo anh ấy 3 năm, anh ấy là người có nguyên tắc của mình. Ngoại trừ Chu lão sư anh, tôi chưa thấy anh ấy mở lòng mình ra với ai. Vũ ca là loại người gì lẽ nào Chu lão sư không phải rõ hơn cả tôi sao? Anh ấy sao có thể đi làm loại chuyện đó. Người khác nói bậy đã đành, anh cũng mù rồi sao? Vũ ca không bao giờ giải thích, anh nói xem có phải anh ấy bị ngu không, sao mà lại ngu như vậy chứ."

Thất Thất nức nở khóc, ánh mắt đỏ bừng, vừa tức giận vừa tủi thân.

Chu Nhất Long vừa cảm thấy thương xót vừa cảm thấy thanh thản. Cô gái này mắng anh, nhưng rất chân thành với Bạch Vũ. Tâm tư Bạch Vũ đơn thuần, người bên cạnh cậu cũng như vậy. Chu Nhất Long không biết bản thân nên yên tâm hay là lo lắng.

Giá như Bạch Vũ có thể giống Thất Thất, thống khoái mắng anh một trận, khóc một hồi thì tốt biết bao. Chu Nhất Long thà rằng Bạch Vũ ngang ngược cãi lộn với anh cũng không muốn cậu xem anh như người xa lạ.

Chu Nhất Long đưa cho cô một chiếc khăn giấy: "Là tôi làm không tốt. Tôi...tôi cũng không biết nên làm thế nào bây giờ."

Thất Thất hít hít mũi, đỏ mắt nhìn Chu Nhất Long: "Chu lão sư, xin lỗi, vừa rồi tôi quá kích động. Tôi là người ngoài, không có tư cách xen vào chuyện của hai người. Tôi chỉ là...chỉ là đau lòng Vũ ca. Sau khi hai người chia tay, Vũ ca ngoại trừ đóng phim, tôi chưa thấy anh ấy cười lần nào. Anh ấy không vui vẻ chút nào. Chu lão sư, hai người trước đây tốt như vậy, tại sao lại chia tay? Không thể ở bên nhau sao? La Tuyết Nghiên thật sự tốt hơn Vũ ca sao?"

Cậu không vui vẻ sao.

Chu Nhất Long đỏ cả vành mắt: "Tôi chưa bao giờ nói chia tay với em ấy, tôi cũng không hẹn hò với ai cả. Em ấy sống không vui sao? Rõ ràng em ấy nói với tôi, rời xa tôi em ấy mới có thể sống thoải mái."

Thất Thất nín thở: "Chu lão sư, nói như vậy, anh...anh không có phản bội?"

Chu Nhất Long bất đắc dĩ nhìn Thất Thất.

Thất Thất che miệng, vỗ ngực thở hắt ra: "Tôi đã nói, tôi đã nói mà, Chu lão sư làm sao có thể là Trần Thế Mỹ được."

Đầu Gỗ thực sự nhịn không được cười phì một tiếng, lại thấy không thích hợp, ngay lập tức lùi về phía sau hai bước.

Chu Nhất Long không để ý tới phản ứng của trợ lý. Lồng ngực anh bây giờ nóng cháy, chỉ có một ý niệm.

Bạch Vũ đang lừa anh.

Thằng nhóc lừa đảo này, rốt cuộc là tại sao lại muốn chia tay với anh, nhất định có chuyện gạt anh.

Mắt thấy đã sắp đến trường quay của "Đại đạo xa xôi", Chu Nhất Long dừng bước, mở to đôi mắt thâm tình nhìn về phía Thất Thất.

"Thất Thất, tôi muốn nhờ cô một chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chubạch