Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Bạch Vũ mê man nhìn Thất Thất, nhất thời không thể hiểu được lời cô nói có ý nghĩa gì. Sau đó cậu bỗng nhiên hồi phục tinh thần lại, ý thức được ánh mắt của Chu Nhất Long đang rơi trên người mình. Thấy trong ánh mắt y vẻ cười nhạt khinh bỉ, toàn thân Bạch Vũ giống như rơi vào hầm băng, nhưng lại sinh ra một chút sảng khoái tàn nhẫn.

"Xin lỗi không tiếp được."

Bạch Vũ gật nhẹ đầu, đi ngang qua Chu Nhất Long. Chu Nhất Long nhìn bóng lưng gầy gò cao ngất của Bạch Vũ, dùng hết lý trí ngăn chặn cảm xúc muốn đè cậu lại không cho cậu đi.

"Đại kim chủ đích thân đến thăm ban, Bạch lão sư quả nhiên là có bản lĩnh."

La Tuyết Nghiên hừ khẽ một tiếng, nói bằng âm lượng vừa phải để Bạch Vũ có thể nghe được. Thất Thất quay lại trừng cô một cái. Bạch Vũ lại làm như không nghe thấy, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu Thất Thất, mang cô rời đi.

"Chúng ta cũng đi xem Tôn Diệu Sinh một chút." La Tuyết Nghiên nhẹ nhàng đụng vào mu bàn tay của Chu Nhất Long.

Chu Nhất Long biết mình nên tránh đi, y sợ không thể khống chế được vẻ mặt và tâm tình của mình. Nhưng y chỉ hơi nhíu mày, vẫn đi theo La Tuyết Nghiên. Y rốt cuộc cũng muốn nhìn thử xem, là loại người nào có thể cướp đi người yêu của y. Y tự nhủ, tận mắt thấy rồi là có thể triệt để tuyệt vọng.

Đạo diễn không biết hôm nay là ngày hoàng đạo gì, trường quay lại náo nhiệt như vậy. Đại minh tinh Chu Nhất Long vừa tới, ông chủ của Điện ảnh Tinh Xán cũng theo vào cửa. Hắn và Tôn Diệu Sinh cũng coi như là người quen cũ, gặp nhau cũng có thể trò chuyện hàn huyên vài câu, nhưng đại nhân vật đích thân đến thăm ban như thế này, hắn cảm thấy bộ phim của mình chưa cần tuyên truyền đã nổi tiếng rồi.

Đạo diễn Hoàng lần lượt giới thiệu Tôn Diệu Sinh với các vị diễn viên chính của đoàn, tiện thể khen ngợi Chu Nhất Long không ngớt lời. Chu Nhất Long lạnh lùng đánh giá Tôn Diệu Sinh trước mặt mình. Hắn không cao cũng không thấp, nhìn trực tiếp so với ảnh chụp có vẻ khí phái hơn một chút. Mặc dù đã quá 40 tuổi nhưng dáng người được bảo dưỡng rất tốt, dưới lớp áo sơ mi có thể nhìn ra được cơ bắp cường tráng, trên người không có dấu hiệu nào của người trung niên, thoạt nhìn ôn nhuận hiền hòa, thế nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao, khiến người đối diện cảm thấy áp bức.

Tôn Diệu Sinh chủ động bắt tay Chu Nhất Long, cười nói: "Không ngờ có thể gặp được Chu lão sư ở đây, thật là có duyên. Nếu sau này có tiệc, chúng ta cùng trò chuyện thân mật một chút. Sở thích của Chu lão sư rất giống tôi, tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện ăn ý."

Mọi người nghe thấy lời này đều mơ mơ hồ hồ, chỉ nghĩ Tôn Diệu Sinh nhìn trúng Chu Nhất Long, chủ động ném cho y cành olive. Chu Nhất Long tất nhiên nghe ra được ý của ông ta. Gừng càng già càng cay, Tôn Diệu Sinh chỉ nhẹ nhàng buông ra một câu là có thể làm Chu Nhất Long bừng bừng tức giận. Tôn Diệu hé nửa con mắt cười như không cười, nhìn qua thì có vẻ có thành ý nhưng thật ra lại rất nham hiểm, đắc ý thưởng thức từng đoạn gân xanh trên trán tình địch, cả con mắt hậm hực ẩn nhẫn của y.

Nhưng, thật sự đúng là rất đẹp, trách không được Bạch Vũ không quên được y.

Tôn Diệu Sinh bỗng chốc cảm thấy ghen ghét vô cùng, cố ý bày trò trước mặt Chu Nhất Long. Hắn vẫy tay với Bạch Vũ đang đứng ở phía ngoài đoàn người.

"Bạch Vũ, lại đây."

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Bạch Vũ. Bạch Vũ biết Tôn Diệu Sinh không có ý tốt nhưng vẫn kiên trì bước lại gần.

Tôn Diệu Sinh ân cần tỉ mỉ ngắm nhìn cậu: "Tại sao mới vài ngày mà em đã gầy rồi? Có phải cơm của đoàn phim ăn không quen không? Tôi..."

"Thức ăn của đoàn rất tốt, chỉ là trời nóng quá mà thôi." Bạch Vũ vội vàng ngắt lời Tôn Diệu Sinh, sợ hắn nói ra câu nào quá phận.

"Là do nóng sao. Trường quay không có điều hòa sao?" Tôn Diệu Sinh liếc nhìn đạo diễn Hoàng, "Chúng tôi đầu tư tiền của chính là để mọi người có thể tập trung diễn kịch, đạo diễn Hoàng không cần tiết kiệm như vậy chứ?"

Bạch Vũ thoáng trầm xuống, cậu không biết Tinh Xán có đầu tư vào đoàn phim này.

Đạo diễn Hoàng lơ đễnh cười nói: "Tất nhiên là có điều hòa chứ, nhưng cũng không chịu nổi người nhiều, máy móc cũng nhiều như thế này. Có điều đóng phim mùa hè chính là như vậy, tất cả mọi người đều phải kiên trì."

"Như vậy sao được. Thân thể Bạch Vũ rất kém, cả ngày ở chỗ này bị say nắng thì làm sao bây giờ." Tôn Diệu Sinh nói với Hứa Tấn đang đứng bên cạnh, "Tiểu Hứa, ngày mai sai người đem 10 máy điều hòa tủ đứng cỡ lớn đến đây. Nếu như nhiệt độ trong phòng vẫn không hạ xuống, lại chuyển tới một đợt nữa."

Đạo diễn Hoàng như có điều suy nghĩ nhìn Tôn Diệu Sinh một chút, lại nhìn về phía Bạch Vũ, không nhanh không chậm nói: "Tôn tổng xa hoa rồi."

Tôn Diệu Sinh ngửa đầu cười: "Sau này xin đạo diễn Hoàng chăm sóc cho Bạch Vũ của chúng tôi."

Mọi người ở hiện trường có là kẻ ngu thì cũng nhìn ra được quan hệ của Bạch Vũ và Tôn Diệu Sinh không bình thường. Tất cả đều cố gắng che giấu sự tò mò của mình, chăm chú chờ xem trò hay."

Mấy chục ánh mắt đóng đinh trên người Bạch Vũ khiến cậu hận không thể tìm ra khe đất nào để chui vào. Cậu tức giận đến đỏ cả mặt, nhưng vẫn phải tuân thủ quy củ trong giới, dù sao cũng không thể làm mất mặt ông chủ trước mặt mọi người được.

Nhưng bộ dáng này của Bạch Vũ rơi vào trong mắt Chu Nhất Long lại thành ra giống như đang xấu hổ. Toàn thân Chu Nhất Long lúc lạnh lúc nóng, gắt gao nhìn Bạch Vũ, tức giận nghĩ, mấy tờ tiền giơ bẩn đó mà em cũng nhận, tại sao em lại trụy lạc đến thế.

Tôn Diệu Sinh dường như còn chưa đã nghiền, nháy mắt với Hứa Tấn. Hứa Tấn ra hiệu nhân viên mang từng hộp từng hộp thức ăn tinh xảo đến, trên nắp hộp in logo của khách sạn Tứ Quý. Thức ăn bên trong rất đa dạng, cầu kì, mang phong cách châu Âu nhất thời khiến mọi người chói mù con mắt.

Sinh hoạt trong trường quay rất đơn giản, thỉnh thoảng uống được một hộp sữa chua mà Chu Nhất Long mang đến đã là thỏa mãn lắm rồi, có bao giờ tưởng tượng được có thể ăn đồ ăn từ khách sạn năm sao nổi tiếng nhất thành phố đâu. Rất nhiều người vui sướng đến mức la lên một tiếng.

Tôn Diệu Sinh rạng rỡ cười: "Tôi tới vội quá chưa kịp chuẩn bị được gì, chỉ kịp đưa tới chút điểm tâm từ Hàng Châu. Mọi người đóng phim khổ cực, ăn cho vui miệng."

Mọi người đều biết rõ, Hàng Châu cách Hoành Điếm 150km, đi ô tô cũng mất 2 giờ, vậy mà đồ ăn vẫn còn nóng hổi. Có tiền đúng là có thể sai quỷ đuổi ma, cũng có thể thấy được, Tôn tổng của Tinh Xán coi trọng Bạch Vũ đến mức nào.

Hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì, vừa mới ăn đầy một miệng cẩu lương của một đôi đại minh tinh, ngay sau đó lại tàn khốc chứng kiến sự bất công của nhân sinh.

"Tại sao tay lại lạnh như vậy?"

Tôn Diệu Sinh quen thói nắm lấy tay của Bạch Vũ, quan tâm hỏi. Bạch Vũ hoảng sợ, vừa định rút tay về lại nhận được ánh mắt của Tôn Diệu Sinh. Cậu chợt ý thức được ánh mắt như dao găm của Chu Nhất Long vẫn còn cố chấp dán trên người mình, sợ y nhìn ra được điểm gì kì lạ, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tôn Diệu Sinh nói với đạo diễn Hoàng: "Không làm phiền đại đạo diễn đóng phim nữa, mọi người cứ làm việc của mình đi, tôi mang Bạch Vũ đi nghỉ ngơi một lát."

Vốn dĩ sau đó Bạch Vũ còn mấy cảnh diễn quan trọng. Sắc mặt đạo diễn Hoàng có chút khó coi, lại không thể làm trái ý Tôn Diệu Sinh, miễn cưỡng dặn cậu nghỉ ngơi thật tốt.

Tôn Diệu Sinh siết chặt lấy tay Bạch Vũ xoay người rời đi.

Trước khi đi Hứa Tấn không biết vô tình hay hữu ý nhìn xung quanh một vòng, thấy sắc mặt Chu Nhất Long tái xanh, đôi mắt như sắp phun ra lửa, La Tuyết Nghiên nửa cười nửa không nháy mắt với hắn, một bộ dáng xem trò hay. Hứa Tấn nhìn La Tuyết Nghiên cười cười, ánh mắt đảo qua bàn tay cô đang nắm chặt lấy tay Chu Nhất Long kia, vô thức nhíu mày một cái, nụ cười trên mặt không còn lại chút gì.

Vừa ra khỏi trường quay Bạch Vũ liền bỏ tay Tôn Diệu Sinh ra. Sắc mặt cậu rất kém, nói với tài xế tên khách sạn rồi ngồi dựa vào ghế sau nhắm mắt lại. Tôn Diệu Sinh không nói gì, thấp giọng sai bảo Hứa Tấn.

Chiếc xe an tĩnh rời đi, chậm rãi dừng lại trước đại sảnh khách sạn lớn nhất Hoành Điếm. Bạch Vũ xuống xe mới phát hiện đây không phải khách sạn của mình, sầm mặt lại, xoay người định bỏ đi.

Tôn Diệu Sinh kéo cậu lại: "Đã tới rồi, cùng tôi uống chút rượu, sau đó sẽ để em đi."

Hứa Tấn cũng nói: "Hai ngày nay Tôn tổng làm việc liên tục, hôm nay vừa xong việc liền từ Hàng Châu đến tìm cậu. Cậu cùng ngài ấy nói chuyện một chút."

"Anh nghĩ tôi là trai bao sao, vừa tiếp rượu vừa tiếp chuyện." Bạch Vũ trừng mắt.

Bạch Vũ mạnh miệng nhưng vẫn nhẹ dạ, mặc dù rất tức giận cử chỉ thân thiết của Tôn Diệu Sinh ở trường quay vừa rồi nhưng Tôn Diệu Sinh để ý đến cậu, cậu cũng không phải ý chí sắt đá, không muốn để hắn khó xử.

Tôn Diệu Sinh đặt một phòng tổng thống dài hạn ở khách sạn này. So với khách sạn mà đoàn phim đặt cho diễn viên, đây giống như một cung điện lộng lẫy nguy nga. Bạch Vũ đi đến gần cửa sổ thủy tinh, yên lặng nhìn vườn hoa đẹp đẽ ở phía dưới.

Hứa Tấn mở tủ lạnh ra lấy một chai rượu vang trắng, thuần thục mở nắp, sau đó lại đem chai rượu bỏ vào thùng bảo quản. Tôn Diệu Sinh vẫy vẫy tay, hắn liền thức thời rời khỏi phòng.

Bạch Vũ đứng ở bên cửa sổ ngây ngô một lúc, nghe được Tôn Diệu Sinh mới chậm rãi đi tới phòng khách ngồi xuống ghế salon.

Tôn Diệu Sinh đưa cho cậu một ly rượu: "Nếm thử Riesling của Egon Muller đi, loại rượu vang trắng ngon nhất thế giới."

Bạch Vũ không nói gì nhấp một miếng.

Tôn Diệu Sinh nhẹ nhàng đung đưa ly rượu, ngắm nhìn ánh sáng của rượu vang.

"Rượu này được sản xuất từ Moselle, Đức. Nơi đó rất lạnh, nho nảy mầm muộn, sản lượng rất thấp, nhưng nó lại có vị đặc biệt ngọt và tinh tế. Quả nho mọc ở chênh vênh bên sườn núi, độ dốc có khi lên đến 70 độ. Chí có người công nhân dũng cảm và mạnh mẽ mới có thể hái được những quả nho ưu chất này, sản xuất ra loại rượu vang dành riêng cho tầng lớp thượng lưu trên thế giới."

Nói một cách công bằng, Tôn Diệu Sinh thật ra cũng không làm người ta cảm thấy đáng ghét. Trái lại, trên người hắn tản mát ra một loại mị lực của người đàn ông trưởng thành, tự tin, thoải mái, tùy tiện nói cũng có thể ra một câu chuyện thú vị.

Bạch Vũ rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói: "Giới nhà giàu trong phim uống một ngụm cũng chỉ là Lafite năm 1982, thật là tầm thường. Sau này các nhà biên kịch nên đến học hỏi Tôn tổng."

"Em biết vì sao tôi thích loại rượu này không?" Tôn Diệu Sinh nhìn Bạch Vũ, "Bởi vì tôi thấy nó giống em."

Bạch Vũ chế nhạo cười: "Đúng thế, đối với Tôn tổng, tôi không khác gì một chai rượu cả."

"Bạch Vũ, em biết tôi không có ý đó." Tôn Diệu Sinh nhíu mày.

Ngày hôm nay đặc biệt dài, bất kể là gặp được Chu Nhất Long hay Tôn Diệu Sinh, đều khiến Bạch Vũ mệt mỏi ứng phó, lao lực quá độ. Cậu cảm thấy vô cùng uể oải, lui vào trong góc sofa ngồi uống rượu không nói gì.

Rượu rất ngon, hương thơm thấm nhuần, chỉ là uống nhiều có chút choáng váng. Nơi lạnh nhất mới có thể sản xuất ra loại rượu ngon nhất. Những điều tốt đẹp trên thế gian này, nhất định phải trải qua lãnh khốc phong sương. Bạch Vũ mơ màng nghĩ.

Không biết từ lúc nào, Tôn Diệu Sinh ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Bạch Vũ, tôi biết trong lòng em khó chịu." Tôn Diệu Sinh nói bên tai cậu, "Em làm nhiều việc vì cậu ta như vậy, cậu ta lại đi hẹn hò với người khác. Loại đàn ông bạc tình như vậy, không đáng cho em để trong lòng."

"Không trách anh ấy, anh ấy không biết gì cả..." Bạch Vũ thì thào, tim như bị dao cắt.

"Cho dù không biết nhưng nhanh như vậy đã có người mới, tình cảm của cậu ta với em cũng chỉ đến vậy thôi."

"Là tôi làm tổn thương anh ấy, là tôi có lỗi với anh ấy. Anh ấy có bạn gái tốt như vậy, tôi rất vui..." Bạch Vũ không biết vì sao bản thân lại yếu ớt như vậy, nói mấy câu đã nước mắt ròng ròng.

Tôi Diệu Sinh ôn nhu xoa tóc Bạch Vũ, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cậu.

"Là cậu ta không biết quý trọng em. Nếu em theo tôi, tôi sẽ không để em phải khóc."

Bạch Vũ biết cử chỉ của Tôn Diệu Sinh có chút quấy rối. Nhưng người cậu mềm nhũn, không có một tia khí lực nào để đẩy hắn ra, ngược lại còn cảm thấy ngón tay đang mơn trớn trên mặt mình kia truyền đến một tia tê dại, khiến người ta thoải mái, xao động.

Tôn Diệu Sinh lại rót cho Bạch Vũ một ly rượu, nhìn cậu uống, ánh mắt chuyên chú mà dịu dàng.

"Tôi chưa từng tốn nhiều tâm tư cho người nào như vậy. Bạch Vũ, tôi rất thích em."

Người đàn ông vừa nói vừa nghiêng thân hôn nốt ruồi bên khóe miệng Bạch Vũ.

Bạch Vũ mơ hồ, lỗ mũi đột nhiên phát ra một tiếng nỉ non mập mở, hoảng sợ đến mức thanh tỉnh hơn đôi chút. Cậu cảm thấy một ngọn lửa nóng rực truyền đến từ dưới bụng, đốt sạch toàn thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chubạch