🙄
Chương 20: Sau khi xâm nhập (H)
Edit: Suzu Adelia
*****
Quý Hoài Thịnh lật thân mình mềm như bông của Lâm Chi qua, để cô quỳ trên giường, nâng mông cô lên, lộ ra hoa huyệt ướt át vừa bị anh thao đến sưng đỏ.
Anh dùng tay tách hai cánh hoa ra, thịt huyệt hồng phấn không ngừng co rúm lại mấp máy, có dòng chất lỏng trong suốt từ lỗ nhỏ chảy ra.
Hô hấp Quý Hoài Thịnh tức khắc trở nên thô nặng, anh thằng người lên, nâng dương vật tới cọ xát với kẽ mông Lâm Chi, vừa lướt qua cửa huyệt đang co rúm lại thì nửa phần quy đầu bị hút vào.
Anh thuận tiện thẳng lưng hướng vào bên trong (1), "phụt" một tiếng, dương vật màu đỏ tím hoàn toàn chui vào hoa huyệt.
"Con đường" nơi hoa huyệt của cô vừa chặt lại được bao bọc bởi những nếp uốn mềm mại, bao vây dương vật vừa cứng vừa nóng kia kín mít. Cứng rắn dán lấy mềm mại, da thịt kề da thịt mà thao làm, khiến cổ họng Quý Hoài Thịnh phát ra tiếng than nhẹ sảng khoái.
Bên trong hoa huyệt của Lâm Chi mềm, nộn lại trơn, vừa ướt vừa chặt, bao lấy của anh đến vô cùng thoải mái, không nhịn được mà nhanh nhanh ra vào tiểu huyệt.
Mỗi lần dương vật rút ra đều sẽ mang theo thủy dịch trong suốt, làm ướt nhẹp phần lông dưới hạ thân của cả hai.
"A... A... Sao anh lại tới nữa a, tôi chịu hết nổi rồi đó!" Dưới thân bị lấp đầy, thọc vào rút ra rất nhanh nên Lâm Chi lập tức hồi phục tinh thần lại.
Eo và bụng của Quý Hoài Thịnh dùng lực động dương vật, đột nhiên cắm vào chỗ sâu trong hoa huyệt, "ba" một tiếng, hai viên trứng thịt (tinh hoàn) đập vào mông cô: "Em nằm bò liền tốt hơn, không cần mất sức."
Hạ thân Quý Hoài Thịnh âm mao (2) dày lại thô đen, dính trên dương vật, bị mang tiến vào hoa huyệt luôn.
Lâm Chi bị âm mao của anh đâm vào vừa đau vừa ngứa, nhịn không được mà co lại, muốn tránh khỏi từng đợt tấn công của anh: "A... Âm mao của anh ở trong kìa, ngứa quá, bỏ ra đi."
Quý Hoài Thịnh cười nhẹ, cảm thấy phản ứng của cô ngóc đến đáng yêu.
"Chính em đem nó vào mà."
Anh bắt lấy tay cô đưa tới chỗ hai người kết hợp rồi nắm lấy hai ngón tay, luồn vào hoa huyệt.
Hoa huyệt chặt chẽ chỉ cắm một cây dương vật thô to đã là cực hạn, nay lại cắm thêm hai ngón tay vào, vách tường bên trong lại càng rụt rè, căng cứng.
Vừa chặt vừa trướng, trong thời gian ngắn, trong miệng cả hai đếu tràn ra tiếng rên thoải mái lại khó nhịn.
Lâm Chi chưa bao giờ cắm ngón tay vào cơ thể mình, loại cảm giác này rất kỳ quái. Cô ngại ngùng động ngón tay, đi tìm âm mao thô đen của anh, muốn bỏ ra ngoài.
Ngón tay mềm mại không xương của cô đè ép dương vật Quý Hoài Thịnh, dùng sức kéo âm mao đâm người của anh, khiến anh vừa đau vừa sướng, thiếu chút nữa thì bắn ra.
Anh lôi tay cô ra, dụ dỗ: "Đừng kéo ra, nhịn một chút là tốt thôi."
Nói xong thì lập tức thọc vào rút ra tiếp, từng chút một cắm vào sâu bên trong, nghiền nát hoa tâm mềm mại của cô.
Âm mao đâm người của anh còn bên trong hoa huyệt, Lâm Chi lại bị đâm đến vừa đau vừa ngứa, hoa huyệt co rút càng chặt, thân mình tê dại, khoái cảm tràn đến liên tục.
Sau khi bị đam vào rút ra mấy trăm cái, thân mình cô run rẩy như bị sàng, hoa huyệt co rút kịch liệt, xoắn chặt lấy dương vật Quý Hoài Thịnh rồi bắn ra.
Hoa huyệt cô lúc cao trào rất mẫn cảm, co rút kinh khủng, hút lấy dương vật anh không chịu buông ra. Vừa chặt, vừa nhiều nước/
Sau khi Quý Hoài Thịnh căng da đầu, dùng sức thọc vào rút ra thêm vài chục cái thì cũng không nhịn được mà muốn bắn ra.
Lâm Chi cảm giác được anh càng lúc đâm càng nhanh, biết anh sắp bắn, cô giơ tay đẩy ngực anh, yếu ớt nói: "Không cần bắn vào trong, tôi không muốn uống thuốc."
Động tác Quý Hoài Thịnh ngưng lại.
Hai lần trước làm ở phim trường, anh chỉ trầm mê tình dục mà thao cô, không nghĩ tới việc mang bao. Không ngờ lại khiến cô phải về nhà uống thuốc.
Anh áy náy nói: "Xin lỗi, trước kia là tôi không tốt, lần sau sẽ không để em uống thuốc nữa."
Cuối cùng, anh nhanh chóng đâm thêm vài cái, cắn răng rút dương vật ra, đặt lên cái mông vểnh lên của cô mà bắn ra tinh dịch đặc sệt.
Quý Hoài Thịnh ôm Lâm Chi vào trong ngực, dán vào thân hình mềm mại trơn trượt của cô thở hổn hển. Anh cọ cọ đằng sau cổ cô, cùng cô nghỉ ngơi.
Lâm Chi thất thần nghĩ, còn có lần sau ư?
Quý Hoài Thịnh còn muốn ngủ với cô thêm vài lân? Nhưng cô không định dây dưa với anh kiểu này.
Chẳng qua, anh chỉ thích thân thể cô thôi, ngủ chán rồi sẽ bỏ.
Sau khi khôi phục thể lực, Lâm Chi bỏ cánh tay của Quý Hoài Thịnh đang đặt trên hông mình rồi rời giường, mở tủ quần áo, lấy quần áo mà hồi nãy anh ném vào lúc tình thế cấp bách.
Cô nhìn lướt qua tủ quần áo của anh. Quần áo bên trong được xếp thành từng hàng ngăn nắp, lúc cô đảo mắt nhìn qua chỗ quần lót tối màu, mắt sắc (sảo) phát hiện trong đó có một cái màu xanh lam nhạt, gương mặt không khỏi có chút nóng lên.
Không ngờ Quý Hoài Thịnh lại treo quần lót ren màu xanh nhạt ở giữa đống quần lót của mình. Đồ sáng màu cùng đồ tối màu đối lập hẳn nhau, làm cô không nhịn được mà xấu hổ.
Sao anh có thể làm vậy mà không thấy ngại chứ?
Lâm Chi mặc váy tử tế sau thì lấy cái quần lót kia cầm trong tay, chuẩn bị rời đi.
Lúc đi qua mép giường, cô lại bị Quý Hoài Thịnh kéo lấy một cái, làm cô đứng không vững mà ngã ra giường.
Quý Hoài Thịnh đè lên người cô, con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú, nói giọng có hơi khàn khàn do vừa trải qua cao trào: "Chúng ta nói chuyện."
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro