Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vô Đề

Tanjirou không những không thể đuổi kịp Kibutsuji Muzan mà cậu căn bản còn không thể lường trước được kì động dục đã đến của bản thân mình. Nhân lúc mùi hương còn chưa khuếch tán ra ngoài hoàn toàn, cậu vội vã lách mình ra khỏi đám người, không một chút suy nghĩ nào liền chạy tới một cái hẻm nhỏ. Cậu đỡ tường run rẩy từ trong ống tay áo lấy ra một cái bình thuốc, nhưng bởi vì hai chân nhũn ra không chống đỡ được mà ngã nhào xuống đất, sức lực của phần tay trong nháy mắt giống như bị hút hết, nhất thời không cầm chắc chỉ có thể trơ mắt nhìn cái bình rơi xuống đất. Viên thuốc hình tròn trong bình theo va chạm rơi vương vãi ra đầy đất, Tanjirou quỳ một chân trên mặt đất thở hổn hển duỗi dài cánh tay ra muốn khều cái bình trở lại bên cạnh mình, rõ ràng là khoảng cách gần trong gang tấc, nhưng hiện tại ở trong mắt của Tanjirou lại giống như là một thứ xa xôi không thể với tới.


Khoảng cách chỉ còn kém một chút, Tanjirou kéo lôi thân thể, chật vật tiến gần về phía cái hướng kia. Tay vừa mới đụng đến một góc thân bình, đã bị nguồn một sức nặng đột nhiên xuất hiện nghiền nát. Cảm giác đau đớn từ bốn ngón tay phía trên truyền đến, Tanjirou ngẩng đầu lên kiểm tra tình hình, chống lại tầm mắt của người đang ở cùng mình trước mặt, trong nháy mắt, tức giận cùng sợ hãi chôn sâu ở đáy lòng tự nhiên mà đến. Tại sao bản thân cậu lại không thể nào phân biệt nổi tình hình xung quanh mình? Thậm chí ngay cả lúc Kibutsuji đi tới gần kề trước mặt, bản thân cậu cũng không có bất kì phản ứng nào? Cảm giác thất bại đánh sâu vào trong tiềm thức của Tanjirou, dù cho hiện tại cậu không nên có những suy nghĩ như này, nhưng mà chỉ cần đối diện với Kibutsuji hiện tại, mới thấy hai tròng mắt đỏ tươi kia, đã làm cậu sợ hãi đến run rẩy.


Cảm giác áp bách từ phía trên truyền tới, đầu óc Tanjirou trống rỗng một lúc, không nghĩ ra được biện pháp nào để trả lời, trong không khí tỏa ra một mùi thơm kì lạ khắp không gian, dù cho bản thân cậu không có cách nào phân biệt được hương thơm của loại thực vật kia, nhưng cậu thực sự không thích thứ mùi này.


"Là Omega mà cũng muốn giết ta, ý nghĩ của ngươi có phải là quá viển vông hay không?" Hắn cười, nói, mắt nhìn xuống tay của Tanjirou vừa bị chính chân mình dẫm lên, khom lưng nhặt lên thuốc ức chế vừa mới rơi xuống vừa nãy, rất có hứng thú đánh giá dược vật hình bầu dục trong tay: "Sức mạnh của luồng khí thế hung hăng của ngươi mới ở trong đám người vừa nãy đi đâu cả rồi?"


Gần như chỉ là trong nháy mắt, chỗ nối của các khớp xương ngón tay bởi vì bị Kibutsuji giẫm lên mà phát ra vài tiếng giòn tan, thân bình cũng bởi vì không chịu được sức ép phía trên, rắc rắc một tiếng mà vỡ thành từng mảnh vụn hình dạng khác nhau, bay ra ngoài bắn vào trên tường xi măng rắn chắc. Máu tươi ấm áp sền sệt từ vết rách chảy ra, trong nội bộ vết thương khảm vào một chút mảnh vụn của bình thuốc, đau đớn từng hồi. Nếu như Kibutsuji cố ý hết sức mà nói, tay của mình hẳn là đã sớm biến thành một bãi thịt nát đi, Tanjirou mặt đầy mồ hôi thầm nghĩ. Ý đau mãnh liệt từ phần ngón tay truyền đến, kích thích thần kinh nhạy cảm Tanjirou, suýt chút nữa làm cậu ngất đi. Cậu tự mình thôi miên bản thân mình rằng cái đau trong da thịt này cùng cái đau trong đợt huấn luyện lúc trước căn bản không đáng nhắc tới, đồng thời cậu cũng lo lắng cho việc liệu việc mình động thủ sau đó có thể chữa khỏi được không, bởi vì đối với kiếm sĩ mà nói, hai tay chính là mạch sống, nếu như đôi tay này bị hủy đi, đó chẳng khác nào như coi như giết chết bản thân mình. Bản thân đã không thể chạy trốn, thử lấy tình hình trước mắt mà nói, ngay cả việc rút đao Nhật Luân dễ như trở bàn tay cũng trở thành điều không thể.

''Nhìn cái hoa tai này của ngươi thực sự làm ta đau đầu.'' Kibutsuji cười khách một tiếng, ngồi xổm người xuống một phen kéo lấy một nắm tóc của Tanjirou, ép buộc cậu nhìn mình. Tiếp theo liền túm lấy hai mảnh khuyên tai hanafuda, giật mạnh một cái kéo theo một phần máu thịt, đi kèm với nó là hai tiếng va chạm trong trẻo, tạp vật rơi xuống ở một bên. Phía dưới vành tai truyền tới cảm giác đau đớn làm Tanjirou trong nháy mắt tỉnh táo, mặc dù bụng bị hung hăng đá mấy quyền, dạ dày bởi vì chưa ăn cơm mà đau đớn cuộn thành một đoàn, nhưng cậu như cũ không từ bỏ ý định muốn từ dưới mặt đất gượng dậy, chiến đấu với tên kia. Kibutsuji Muzan nhìn ra ý đồ của Tanjirou lập tức đá vào phần lưng cậu, làm cậu không thể từ mặt đất bò lên. Cậu đè xuống tiếng thét, nuốt vào trong bụng. Khuôn mặt bởi vì tức giận mà nổi lên gân xanh, cậu giận giữ nhìn hắn, nhưng sự uy hiếp này ở trong mắt đối phương chẳng qua chỉ như là một con mèo hoang tạc mao.


" Ngươi... Muốn làm gì...''


" Ngươi cho rằng ta muốn làm cái gì?"


Cục diện vô pháp nghịch chuyển, bản thân cậu bây giờ chẳng khác nào con cá nằm trên thớt gỗ đợi làm thịt. Nezuko vẫn còn đang ở bên ngoài cách nơi này vài trăm mét, cô cũng hoàn toàn không có khả năng nhận ra được tình cảnh của cậu mà chạy tới cứu cậu. Trong khi bản thân cậu còn đang ở trong lòng lo lắng cho tình hình của Nezuko, Kibutsuji mở miệng đem mạch suy nghĩ của cậu kéo về thực tại.


"Mặc dù ta cũng không muốn ở con hẻm nhỏ này làm tình cùng ngươi, nhưng mà ngươi cũng chỉ xứng đáng ở nơi như thế này làm thôi." Hắn đến gần kéo cậu đi vào thật sâu bên trong hẻm nhỏ. Cuối hẻm nhỏ trống không, vách đá che ở trước mặt hiện ra màu xám đỏ sẫm, thân thể cậu kề sát mặt đất, bị lôi ra phía sau mấy chục cm, cuối cùng hắn cũng dừng bước lại. Ngoài các đốt ngón tay phát ra tiếng kêu răng rắc ra, cậu còn loáng thoáng nghe được tiếng vải vóc do ma sát với mặt đất mà bị xé rách. Cổ bị bóp chặt, theo động tác của đối phương từ dưới mặt đất di chuyển tới lên trên vách tường, cậu khó khăn giơ lên cánh tay trái còn nguyên vẹn của mình nhưng không hiểu sao cũng không còn sức lực. Khóe miệng bị mài rách chảy ra một chút máu tươi, trong miệng tràn ra vị rỉ sắt hơi đắng, mồ hôi cùng bụi bặm hoà cùng một chỗ với nhau, khiến cho gương mặt của Tanjirou trở nên dơ bẩn bừa bãi.


Quần bị cởi đến tận đầu gối, Kibutsuji nâng lên đùi phải của Tanjirou đặt ở trên tường, liếm láp gặm cắn phần cổ của cậu đồng thời tách khe mông ra đem bộ phận sinh dục để ở chỗ lối vào do phát tình mà trở nên dính nhớp, cứng rắn thẳng tiến cũng căng ra cửa động nhỏ hẹp kia. Cùng lúc đang cảm nhận được đối phương tiến vào, duy nhất còn sót lại một chút lý trí lý trí kia nhắc nhở Tanjirou, thật sự nếu không phản kháng thì không có cách nào quay đầu lại sự thật này.


"Ta... Ta nhất định sẽ... Giết ngươi..." Quay đầu sang chỗ khác không hề nhìn thẳng vào Kibutsuji Muzan, trong giọng nói phát run hiển nhiên là dấu vết đã khóc, dù cho Kibutsuji biết cậu vẫn như cũ là nghiêm túc, nhưng đã không còn nghe ra trong lời nói của cậu loại khí thế lúc trước này.


"Ha ha, biết được tình cảnh của mình vẫn còn có thể nói như vậy, cũng không biết ngươi khờ thật hay là như thế nào...'' Hắn nói tiếp: ''Cơ mà cứ như vậy giết ngươi có vẻ như cũng thật đáng tiếc."


Kibutsuji Muzan cố ý phóng ra pheromone của Alpha, mà mùi này cũng thành công dẫn dắt ra dục vọng Tanjirou mạnh mẽ đè xuống lúc đó. Đợi đến khi cậu có thể thích ứng xâm phạm của Kibutsuji, đau đớn từ từ chuyển thành khoái cảm, giống như từng đợt sóng nuốt sống lý trí không còn dư lại có mấy của cậu. Chỗ giao hợp lầy lội bất kham, tiếng va chạm bạch bạch kèm thêm tiếng nước sắc tình, vang vọng trong không gian nhỏ hẹp.


Kibutsuji cũng không gấp, dường như hắn thấy việc cậu bị dục tình làm cho choáng váng đầu óc cũng là một chuyện thú vị. Vết thương trên người cố ý bị đè lên, làm cho cậu theo bản năng sít chặt lối giữa, khiến cho Kibutsuji Muzan phát ra một hai tiếng kêu rên. Trên da thịt bầm đen lẫn vào màu đỏ sậm cùng tím đậm của vết máu đông lại cùng một chỗ, xương sườn hình như cũng đứt mất mấy cái. Tên kia chẳng qua chỉ là coi bản thân cậu là một cái công cụ để phát tiết, cậu căm hận Kibutsuji đồng thời cậu cũng oán giận cỗ thân thể này, cậu nhớ tới người em gái ở bên cạnh mình, nhưng rốt cuộc vẫn là bản thân cậu cần cô, vẫn là cần cô phải ở bên cạnh giúp đỡ cậu, Tanjirou đã không nhận ra điều đó.

Giao hợp không biết kéo dài bao lâu, mãi đến khi Kibutsuji Muzan ở trong cơ thể cậu bắn tinh, cậu vốn tưởng rằng sẽ cứ như vậy mà kết thúc, nhưng điều khiến cậu hoàn toàn không hề nghĩ tới chính là đối phương cũng không có ý muốn bỏ qua cho cậu. Kibutsuji sau khi đem cậu để xuống thì lại một lần nữa đem cậu đè ở trên tường, ép buộc cậu xoay người sang chỗ khác. Hai chân run rẩy khó có thể đứng thẳng, chỉ có thể gắng gượng lấy cùi chỏ chống đỡ, luồng bạch trọc lớn theo miệng huyệt còn chưa khép kín chảy ra, một bộ cảnh sắc dâm mỹ. Kibutsuji Muzan nâng dương vật lên nhờ vào lần bắn tinh dịch vào lúc trước, lần này tiến vào cậu so với lúc trước càng thêm dễ dàng. Kibutsuji nói ra vài câu nói làm cậu mặt đỏ tới tận mang tai, đắm chìm trong khoái cảm có vẻ như làm cậu dần như quên đây là một nơi hẻm tối của đường phố buôn bán sầm uất.

"Kêu lớn tiếng như vậy, ngươi muốn kéo người qua đường đến xem sao? Hay là nên nói ngươi là cái loại người muốn để cho người khác thấy dáng vẻ dâm đãng của mình cũng có thể hưng phấn kiểu này?" Va chạm không có dừng lại, Tanjirou nghe hắn nói như vậy cả người run lên, vội vội vàng vàng giơ tay lên miệng che, rất sợ rên rỉ lộ ra ngoài.

Đối với Kibutsuji mà nói đây quả thực là phản ứng thú vị, vì lo lắng ở trên đường sẽ gặp phải chuyện nhân loại thêu dệt phiền phức, cho nên nhân lúc Tanjirou chưa chú ý hắn đã lén bỏ thêm một tầng thủ thuật che mắt, cho nên đối với bọn họ mà nói, đây chẳng qua chỉ là một chỗ không gian bốn góc bịt kín, nhưng việc Tanjirou ngấm ngầm chịu đựng không muốn thốt ra càng tăng lên dục vọng tàn bạo muốn làm cậu dưới đáy lòng của Kibutsuji, không chỉ gia tăng thêm lực độ, hắn còn cố ý nghiền tới chỗ mẫn cảm của cậu. Điện lưu khoái cảm chạy qua toàn thân, kích thích Tanjirou không ngừng run rẩy, cũng làm cho một hai tiếng hổn hển khẽ từ khe hở ngón tay để lộ ra.

Hàm răng sắc bén của Kibutsuji vô tình đâm vào chỗ da thịt phía sau gáy của Tanjirou, cắn đứt tuyến thể đồng thời rót pheromone vào bên trong. Tanjirou không còn sức giãy dụa chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị kẻ thù dấu hiệu.

''Ngươi như vậy có thể mang thai hài tử của ta hay không, ta rất mong đợi."


Cho dù biết rằng giữa quỷ và người ít có khả năng sinh con, nhưng lời nói của Kibutsuji Muzan ít nhiều cũng như là sấm sét giữa trời quang. Thay vì nói là hắn đang nhắc nhở cậu, chi bằng nói hắn chẳng qua là không muốn bỏ qua bất kì một cái cơ hội nào để có thể nhục nhã cậu.

Dương vật của hắn cắm ở chỗ tử cung bị đỉnh mở của cậu, việc thành công kết thúc dấu hiệu vẫn còn cần phải yêu cầu một khoảng thời gian, tinh dịch tràn ra theo chân cậu chảy xuống. Cậu sợ hãi ra sức đấm vào phía sau lưng hắn, dưới đáy lòng vô lực gào thét, khóc đến cuối cùng thiếu chút nữa bất tỉnh.

''Không cần... A... Đã ... Đã đủ rồi... .''

''Ồ, chỉ như vậy đã không thể?''

Kibutsuji khẽ cười nói, tiếp theo đem ánh mắt từ trên người Tanjirou nhìn ra chỗ khác, nhìn về phía đầu phố: "Lại nói tiếp lúc ta đi ngang qua thấy được gần đây vẫn còn quán trọ vẫn còn đang buôn bán, thỉnh thoảng ở cửa tiệm nhân loại ngủ một đêm có vẻ như cũng không tồi, ngươi nói đi?''


Kibutsuji nói, cười một tiếng. Cho dù không đem lời nói rõ ra, nhưng cậu vẫn có thể hiểu được ý tứ trong đó.


Đối với quỷ mà nói, ban đêm mới là lúc bắt đầu.


P/s: Vốn dĩ cặp đôi này không được hôn nghênh cho lắm vì nhiều lí do, nhưng mình hi vọng các bạn đừng đục thuyền, không thích xin mời né ra, không KY nhắc tới các cp khác, mình cám ơn. Nếu có thể mình mong người có thể bỏ chút thời gian ra để ủng hộ tác giả nhé, link tác giả mình để ở trên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro