Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

T/g: 魔法小熊猫 - Long vương quyết định bảo vệ địa vị của mình

Gần đây Ngao Quảng cảm thấy bất mãn đối với địa vị hiện tại của bản thân.

Vốn tốt xấu gì mình cũng là Long vương, trong biển mình là lớn nhất, muốn làm gì thì làm, hiện lại đâm khen ngược, thành Thiên hậu xong thì trước có một Thiên đế chặn mất, sau có một đống lão bất tử coi thường mình, nghe lệnh xong toàn mắt điếc tai ngơ.

Hừ, lão tử không thèm hầu hạ nữa!

Ngao Quảng quyết rồi. Hắn sẽ liên hợp với mấy vị huynh đệ tộc nhân, cùng với hội fan của Long Ngạo Kiều, thêm đứa con rể khốn kia, cùng nhau đá Thiên đế khỏi ngai vàng, cướp lấy đế vị.

Tối đến, Thiên đế ỉu xìu trở về phòng. "Quảng nhi, ta đã về rồi đây," nói rồi muốn nằm lăn lên người Ngao Quảng.

Ngao Quảng trách ra, lớn tiếng nói: "Ngươi đứng đắn cho ta! Ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi."

"Ừ, ngươi nói đi," Thiên đế thuận theo, giở giở bản thảo trên bàn. "Đúng rồi Quảng nhi, chương mới hôm nay đâu?"

Ngao Quảng giật bản thảo ra đập vào mặt Thiên đế.

"Ta muốn đuổi ngươi."

Thiên đế đang phấn khởi đọc truyện, nghe hắn nói liền cả kinh run tay, giấy rơi đầy đất.

"A?!"

"Hừ, nghe thế đã sợ mà còn làm Thiên đế. Ghế này nên nhường lại đi."

"Quảng nhi!" Thiên đế nhào tới bên Ngao Quảng. "Đừng rời bỏ ta mà! Ta đã làm sai chuyện gì, ngươi nói với ta, ta sẽ sửa hết, xin ngươi đừng bỏ ta! Hức hức hức~"

"Ê! Ngươi đừng có qua đây!"

Chậc, sao người này cứ như kẻ ngốc vậy.

"Ta nói là định thay ngươi ngồi lên ngôi Thiên đế!"

"Là vậy sao! Vậy thì tốt rồi, làm ta sợ muốn chết." Thiên đế thở phào nhẹ nhõm, ôm ngang hông Ngao Quảng. "Có điều chỉ e là không được, không hợp quy củ."

"Ngươi buông ra!" Ngao Quảng vỗ một cái lên mặt ngài. "Sao mà không được."

"Quảng nhi, ngươi nghe ta nói," Thiên đế ôn tồn dụ dỗ. "Nếu ngươi soán vị, thiên hạ nhất định sẽ đại loạn, đám lão nhân kia đều ghim ngươi, đến lúc đó xử lý càng phiền."

"Hừ, ta mặc kệ, mấy lão tiên nhân không biết chết đó đều coi thường ta, ta không thèm ở dưới ngươi một bậc nữa!"

"Thế này đi..." Thiên đế nở nụ cười xấu xa, "Thực ra ta có một ý hay." Ngài bế Ngao Quảng ném xuống giường, đè người lên, dán môi bên tai hắn mà nói: "Ngươi sinh con trai cho ta, chẳng phải là danh chính ngôn thuận thay thế vị trí của ta sao." Nói xong còn thổi thổi vào lỗ tai.

"Đứng lên!" Ngao Quảng nghĩ một chút, thấy ngài nói có vẻ không sai. Sau này con mình thừa kế ngôi vị, chẳng phải là mình muốn gì làm nấy sao. "Cách đó hình như còn không..."

"Để sớm hoàn thành đại kế của Quảng nhi, ta phải cố gắng mới được." Thiên đế liếm môi một cái, một phát xé mở y phục của hắn, cùng người dưới thân mây mưa.

"Ngươi chờ một chút! Hình như không đúng lắm! A-"

-----

Không bao lâu sau, Ngao Quảng có thai.

"Phụ vương, cha... cha đây là lại.... lại có thai sao?" Ngao Bính nhìn vùng bụng hơi gồ lên của Ngao Quảng cùng Thiên đế đang toàn tâm toàn ý che chở ở bên, học xấu theo sư phó hắn mà nói lắp, bối rối nắm chặt tay Na Tra.

"Phụ vương con muốn sinh cho con một đứa em trai đó." Thiên đế mang vẻ mặt hạnh phúc nhìn Ngao Quảng.

"Ngươi cút cho ta!" Ngao Quảng hung hăng quát Thiên đế, sau đó quay lại dịu dàng nói với Ngao Bính: "Nếu con đã biết chuyện, vậy con chọn tên cho em đi."

"Quảng nhi, việc này ta đã nghĩ rồi!" Thiên đế chen miệng nói.

"Câm miệng! Quan hệ gì tới ngươi," Ngao Quảng cựa mình khỏi vòng tay ôm ấp của Thiên đế, đi tới bên người Ngao Bính.

"Đương... đương nhiên phải đặt tên là Ngao Đinh ạ," Ngao Bính cẩn thận đáp.

"Ừ, không tồi, phụ vương cũng nghĩ vậy," Ngao Quảng gật đầu tán thưởng.

"Ngao Bính, Ngao Đinh..." Na Tra không nhịn được mà hỏi, " "Ngao Bính, liệu có phải ngươi còn có hai vị ca ca nữa không? Lấy tên Ngao Giáp, Ngao Ất?"

"Ừ, hình như là có, nhưng lớn tuổi hơn ta nhiều, ta chưa từng được gặp."

Na Tra liếc nhìn Ngao Quảng vẫn còn hết sức phong vận, trong lòng cảm thán nhạc phụ thật khỏe.

"Quảng nhi... Sao ngươi không nói với ta rằng ta còn có hai đứa con trai..." Thiên đế cảm giác hơi muốn tan vỡ, Tuy rằng con đều dùng long châu hóa ra, nhưng...

"Con ta thì mắc mớ gì tới ngươi," Ngao Quảng trợn mắt. "Đứa trong bụng này cũng không có quan hệ với ngươi!"

"Sao lại không có quan hệ, đây là hạt giống của ta, ta phải chịu trách nhiệm." Thiên đế lại kéo hắn vào lòng, ôm rất vững. "Con của chúng ta gọi là Ngao Kiêu nhé."

"Không được! Ngươi, ngươi đừng có kéo áo ta! Bọn trẻ con còn ở đây!"

Thiên đế nháy mắt với Na Tra, Na Tra lập tức nhận ý, kéo Ngao Bính rời khỏi Thiên Cung.

-----

"Na Tra, Phụ vương có thai... Vừa rồi ta chưa dám nói ra cho ngài biết."

"Ừ."

"Tình hình chúng ta bây giờ có phải không tốt lắm không?" Ngao Bính cúi nhìn cái bụng trông vẫn còn bình thường của mình. Bên trong đã có một sinh mệnh nhỏ.

"Không sao đâu," Na Tra ôm lấy vợ, "Đến lúc đó hai đứa trẻ chơi với nhau, càng vui."

Na Tra vui tươi hớn hở nhìn vợ mình cũng không kém ai, rồi lại nghĩ tới Ngao Quảng bình thường đã nhìn mình với ánh mắt như muốn làm thịt, bèn rùng mình, "Có điều hay là chúng ta chờ nhạc phụ đại nhân sinh nở rồi hẵng nói cho ngài biết đi..."

Con thứ tư của Ngao Quảng là một bé gái. Hắn giận đến mức mấy ngày liền chẳng thèm để ý tới Thiên đế.

"Quảng nhi, mở cửa cho ta đi mà!" Thiên đế bị khóa ở ngoài cố sức phá cửa. "Không sao mà, có con gái thích vô cùng, gọi là Ngao Kiều đi, tên hay lắm. Chúng ta cố gắng một chút, lần tới nhất định sẽ là con trai!"

"Cút ra xa chút đi!"

Ngao Quảng phớt lờ luôn Thiên đế, ôm trứng rồng trong lòng, ủy khuất nói: "Con ơi, sao lại không cố gắng vậy? Phụ vương lại bị người trên Thiên đình này ức hiếp đây, hư hư... phụ vương vẫn trông cậy vào con báo thù mà..."

"Quảng nhi! Con thứ năm đặt tên là Ngao Thiên được không!"

-----

Ngao Quảng ôm tâm tình phức tạp mà nhìn cái bụng tròn vo của Ngao Bính.

"Bính nhi, con sắp sinh sao? Sao lúc trước không nói với phụ vương?"

Na Tra vội nói đỡ cho Ngao Bính, "Lúc trước nhạc phụ đại nhân cũng mang thai, Bính ngại không dám nói."

Ngao Bính gật đầu, trông mong nhìn Ngao Quảng: "Phụ vương, muội muội đâu ạ?"

Ngao Quảng ngoắc một ngón tay, Thiên đế ở gần đó lập tức tung tăng chạy tới, chuyển cho hắn cái trứng được bọc cẩn thận mình đang bế trong lòng.

"Bính nhi, xem xem, giống con khi còn bé lắm." Ngao Quảng dịu dàng mở bọc ra, cho Ngao Bính xem Ngao Kiều còn ở dạng trứng.

"Vâng, muội muội thật đáng yêu, lớn lên nhất định sẽ là đại mỹ nhân." Ngao Bính nhẹ nhàng vuốt vuốt trứng rồng.

Na Tra đứng bên, nhìn hai người bình luận trứng rồng với vẻ mặt hồ nghi.

Trứng rồng thì có gì khác nhau? Các ngươi xem so cái gì vậy?

Ngao Quảng nhìn Ngao Bỉnh đang vui vẻ vuốt muội muội, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Bính nhi con à, con sắp có thêm đệ muội rồi. Phụ vương lại có rồi."

------

Lời tác giả: Trái tim Ngao Bính hẳn là vỡ vụn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro