Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

T/g: 南棠北酒 - Ta bị đối tượng cặn bã với ta công lược 10-13

10

Thiên Đế vuốt vuốt thái dương, dùng keo xịt tóc cố định lại sợi tóc mình vừa tốn bao công sức mới vuốt rủ xuống được. Anh nhìn hình ảnh nhanh nhẹn sáng sủa của mình trong gương, xoay một vài góc độ để tưởng tượng ra tạo hình đẹp trai nhất, sau đó yên lặng cảm thấy mình như con chim công IQ điểm không, không thể làm gì hơn là thu liễm chút đắc ý này lại, dùng tốc độ nhanh nhất lủi ra khỏi nhà.

Thiên Đế vừa ra cửa khu ở, đã thấy một chiếc Mercedes-Benz màu đen đỗ bên đường hạ kính xuống, Ngao Quảng ngồi trong xe tươi cười vẫy vẫy tay với anh.

Thiên Đế đi vội ba bước thành hai, chui vào trong xe, không để ý tới tư thế cùng tay cùng chân của mình. Ngao Quảng liếc một cái, không nhắc anh chuyện này, chỉ nhích vào trong nhường chỗ.

"Đi thôi," Ngao Quảng nói với Quế Trình Tường một tiếng, sau đó nhìn Thiên Đế, nghiêm túc đánh giá anh.

Thiên Đế bị Ngao Quảng nhìn, cả người không tự nhiên. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua người mình, không thấy có vấn đề gì lớn, khóa quần cũng kéo mà, lúc này mới hỏi: "Nhìn tôi làm gì... Cũng chẳng có gì đẹp..."

Quả thực là không có gì đặc biệt. Một bộ vest đơn giản, một kiểu tóc vuốt ngược khí phách, Ngao Quảng hơi tới gần nhìn kỹ còn thấy được trên chóp mũi có cái mụn nho nhỏ. Nhưng đây là lần đầu tiên Ngao Quảng thấy người này ăn mặc như thế, không khỏi có chút vui lòng. Ngao Quảng thu lại ánh mắt, ôn hòa nói: "Rất có tinh thần, đẹp đấy."

"!!!" Ngao Quảng khen mình đẹp! Thiên Đế cố nén nụ cười toe toét, lúc cười nếp nhăn nơi khóe mắt khiến khuôn mặt như nở hoa. "Anh cũng vậy!"

"...Khụ." Ngao Quảng quay mặt sang bên, hắng giọng một cái, vành tai nửa giấu dưới mái tóc dài hơi đỏ lên. Anh đổi chủ đề, nhắc tới buổi tiệc tối: "Hôm nay chắc sẽ nhiều người, đến lúc đó cậu để ý, đừng rời tôi quá xa, tiện cho tôi mang cậu đi giới thiệu một chút... Nghe nói gần đây Khương Tử Nha đang chọn diễn viên, Xích Cước Đại Tiên còn đang thiếu người cho một vai chân nhân."

Quế Trình Tường thoáng nhìn qua gương chiếu hậu, nhíu mày. Ngao Quảng vốn nói những tài nguyên này đều muốn móc nối với mình, nhưng nghe giọng điệu đang nói lúc này, xem ra lại là muốn may váy cưới cho người khác sao...

"...Sao cơ?" Thiên Đế nghe xong, sửng sốt một chút. "Ngao Quảng, anh đang cho tôi lấy tài nguyên ư...?"

Ngao Quảng không thích cách nói như vậy lắm, chỉ tùy ý giải thích: "Tôi chỉ muốn hỗ trợ cậu một phen, không có ý gì khác."

"...Tôi không cần." Thiên Đế cảm thấy trong ngực như bốc hỏa, quay mặt đi, đanh giọng nói, "Nếu như chỉ vì chuyện kiểu này, vậy tôi nên về thôi."

"Thế nào gọi là 'chuyện kiểu này'?" Ngao Quảng cảm thấy lời này thực chói tai. Anh nheo mắt, bảo Quế Trình Tường đậu xe ở ven đường. Quế Trình Tường biết đụng phải Tu La Tràng rồi, vì vậy vội dừng xe, đi xuống hút thuốc.

Thiên Đế nhìn Ngao Quảng, trong lòng vừa ức vừa tủi thân. Ngao Quảng làm thế này tuy là tốt cho mình, nhưng cách thức quá hèn mọn, dường như mối quan hệ của họ chẳng khác gì ôm đùi vàng thượng vị... Ngao Quảng khinh thường mình đến vậy sao...?

Ngao Quảng cũng phiền lòng. Anh chỉ muốn Thiên Đế nhanh chóng thoát khỏi vũng bùn tuyến 18 này. Cậu ta tốt như vậy, đương nhiên xứng đáng với tài nguyên tốt hơn. Nếu người đại diện của cậu ta không thèm để tâm, vậy mình để tâm giúp cậu ta, có sao đâu? Thiên Đế đây là đang cáu gắt gì chứ? Trong mắt cậu ta, mình là loại người bên ngoài nhã nhặn bên trong bại hoại, tùy tiện vung ra tài nguyên để quy tắc ngầm người mới sao?

Hai người cứ yên lặng nhìn nhau như vậy, vẻ mặt đều cương quyết, thái độ không suy chuyển.

Thiên Đế không kiên trì được như Ngao Quảng, chiến tranh lạnh chưa được bao lâu đã bỏ cuộc. Anh xịu mặt, bất đắc dĩ nói: "Ngao Quảng... Tôi biết anh không có ý gì, nhưng tôi đã có tính toán của mình, cơ hội này hay là thôi đi..."

Tính toán của cậu là đi theo một người đại diện không thèm để ý tới mình cho tới khi tàn đời sao? Ngao Quảng thầm nghĩ trong lòng, cúi đầu vuốt vuốt mặt kính điện thoại. Những lời này thực quá đáng, anh không thể nói thẳng vào mặt Thiên Đế, trong lòng cân nhắc mãi không biết nên làm sao để bày tỏ rõ được suy nghĩ của mình.

Thiên Đế thấy Ngao Quảng không để ý tới mình nữa, có chút luống cuống... Có phải mình nói chuyện bộc trực quá, khiến anh ấy tức giận rồi không... Xong rồi xong rồi, làm thế nào để dỗ đây. Tây Vương Mẫu, mau dùng thần giao cách cảm dạy em đi...

"Ai... thôi quên đi, tất cả đều nghe anh, anh cứ quyết định đi." Thiên Đế nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy mình nói càng nhiều càng gây lắm lỗi, chỉ có thể nhận thua trước khi Ngao Quảng hoàn toàn tức giận. Những việc này đều là chuyện nhỏ, sự hài lòng của Ngao Quảng là quan trọng nhất.

"...?" Ngao Quảng nghĩ mãi mới tìm được một lý do thoái thác ổn ổn, nay lại bị một câu của Thiên Đế dội trở về. Anh sửng sốt một chút, nhìn bộ dáng mặc người định đoạt của Thiên Đế, bắt đầu nghi ngờ có phải trông mình hung dữ quá hay không. "Tôi... Quên đi, cậu không thích cũng không ép cậu."

Thôi rồi Ngao Quảng giận thật! Ngao Quảng muốn kệ mình rồi! Thiên Đế sợ hãi nói: "Tôi không sao mà, cứ theo ý anh đi. Anh bảo tôi nên gặp ai tôi sẽ gặp họ, dù sao cũng chỉ là lộ mặt chút thôi, được chọn hay không cũng còn tùy duyên mà..."

"Có điều lần sau có thể báo trước chuyện gặp mặt một chút không... Để tôi chuẩn bị tâm lý cẩn thận chút... Tuy là ôm đùi, nhưng cũng không thể để anh mất mặt được..." Thiên Đế nghĩ rồi nhỏ giọng nói.

"...Không phải là ôm đùi." Ngao Quảng thở dài, giơ tay đặt lên gáy Thiên Đế, cảm thấy nói ra vẫn tốt hơn: "Tôi chẳng qua là thấy người đại diện của cậu không có trách nhiệm lắm, liền muốn tự mình để ý giúp cậu hơn một chút, đưa cậu đi gặp gỡ thêm nhiều người, có thêm nhiều cơ hội lộ mặt hơn... Cậu tốt như vậy, tôi không muốn cậu bị mai một... Chính xác chỉ là giúp bằng hữu một tay mà thôi, không tính là ôm đùi."

Cả đầu Thiên Đế lúc này vẫn đang lặp đi lặp lại mấy chữ "Cậu tốt như vậy" của Ngao Quảng, hoàn toàn không để ý mấy lời tiếp theo. Anh cảm thấy mình như một kẻ ngu ngốc, Ngao Quảng chỉ muốn đối xử tốt với mình, vậy mà lại bị mình hiểu lầm... Sao mình có thể nghĩ xấu về Ngao Quảng như thế! Thiên Đế nóng đầu, ôm lấy Ngao Quảng vào lòng, "Thực xin lỗi, tôi sai rồi..."

"..." Ngao Quảng cũng không hiểu sao câu chuyện lại trở nên mùi mẫn thế này, không thể làm gì hơn là nhẹ nhàng vỗ lưng Thiên Đế, tỏ lòng an ủi, thôi thì cậu ta muốn thế nào thì mình theo thế.

Quế Trình Tường quay về xe, theo thói thường giả vờ như không để ý tới hai người phía sau. Hút hai điếu thuốc mà Ngao Quảng đã dỗ người ta thành dễ bảo như thế... thật không hổ là ảnh đế mà...

11

Bữa tiệc ăn uống linh đình từ đầu đến cuối, người qua lại đều là các vị tai to mặt lớn nổi danh trên TV hay điện ảnh, không thì cũng là đại đạo diễn đứng sau các loại điện ảnh và truyền hình. Thiên Đế đi theo Ngao Quảng nửa bước không dám rồi, lúc nào Ngao Quảng gọi thì khoác vào bộ dạng khôn khéo để chào hỏi các biên đạo, khi nào Ngao Quảng hàn huyên với người khác thì cầm ly rượu đứng bên làm một tên tiểu trong suốt.

"Đế! Đế Đế...?" Thiên Đế thấy ly rượu trong tay Ngao Quảng sắp cạn, liền nhận lấy ly này đi lấy thêm chút rượu trái cây độ cồn thấp, không ngờ xoay người một cái lại gặp người quen.

"Đế Đế, sao cậu lại ở đây?" Tây Vương Mẫu cầm trong tay cái máy ảnh SLR, trên cổ đeo thẻ phóng viên đỏ rực, kinh ngạc nhìn anh.

"Em... Em đi cùng người khác tới đây." Thiên Đế liếc nhìn về phía Ngao Quảng, hàm hồ đáp.

"Người khác này của cậu chắc chắn không giàu thì sang rồi... Có phải là cậu bị bao nuôi không đấy? Tốc độ như vậy thì cũng quá nhanh rồi?" Tây Vương Mẫu nâng cằm, dùng ánh mắt hoài nghi quét tới quét lui trên người Thiên Đế.

"Không, không phải..." Thiên Đế thở dài, nói trắng ra, "...Là Ngao Quảng."

"???? Chờ chút? Cậu nói ai?" Tây Vương Mẫu trợn tròn mắt, "Là sao? Vậy sao hồi chiều cậu không nói với chị?"

"Em cũng là sát giờ mới được anh ấy gọi điện cho, có giấu chị gì đâu." Thiên Đế thở dài, anh đã biết kể chuyện cho Tây Vương Mẫu là không ổn mà...

"Chậc chậc chậc... Còn không biết lúc đấy ai thương cảm vì tình đấy, hóa ra tôi vừa xoay lưng một cái là các người đã thông đồng nhau rồi????" Tây Vương Mẫu hừ một phát với Thiên Đế, "Tôi còn đang định chụp ảnh Ngao Quảng nhiều một chút để cho cậu, kết quả là tôi chưa tìm được người mới cho mình mà hai người đã ngọt ngào như vậy... Ai, thật là ức hiếp cẩu độc thân mà..."

"..." Thiên Đế còn chưa biết nên giải thích ra sao, sau lưng đã có thêm một người.

"Ng- Ngao Ngao Ngao Ngao Ngao Ngao Quảng?" Thiên Đế quay đầu, liền thấy Ngao Quảng cười chào mình:

"Không giới thiệu nhau một chút sao?"

12

Ngao Quảng nhìn cô gái trẻ đang vừa nói vừa cười với Thiên Đế bằng ánh mắt phức tạp, sau đó lại nhìn về phía Thiên Đế... Người này rốt cuộc có quan hệ gì với Thiên Đế? Mình chờ lâu như vậy mà không thấy Thiên Đế quay lại, kết quả vừa quay đầu liền thấy cậu ta và một cô gái đứng cạnh bàn ăn vừa nói vừa cười... Ngao Quảng nghĩ tới, lòng không khỏi phiền muộn.

Thiên Đế cũng để ý thấy Ngao Quảng hơi khác thường. Anh nhìn Ngao Quảng một chút, lại nhìn Tây Vương Mẫu một chút, trong lòng nảy sinh ra suy nghĩ rất to gan... Ngao Quảng không lẽ thích kiểu nữ giới như thế này??? Hoặc là... anh ấy tưởng mình và Tây Vương Mẫu có quan hệ gì đó? Không không không nghĩ thế thì quá tự luyến! Ngao Quảng sao có thể để ý tơi mình... Thiên Đế lặng lẽ cân nhắc vẻ mặt của Ngao Quảng, miệng thì giới thiệu, "Đây là bạn từ nhỏ của tôi, tên là Tây Vương Mẫu, hiện là phóng viên giải trí của tạp chí Thiên Đình... Tình cờ gặp nhau hôm nay nên trò chuyện chút."

Thiên Đế liếc liếc Ngao Quảng, thầm nghĩ: Giải thích như vậy hẳn là rõ ràng rồi, Ngao Quảng chắc chắn sẽ không hiểu lầm nữa! Quảng Quảng, anh phải tin rằng tôi tuyệt đối trung thành với anh!

Kết quả là Ngao Quảng chẳng nhìn anh, chỉ nói chuyện với Tây Vương Mẫu: "Nếu là bạn bè của Thiên Đế, vậy gọi em là Tiểu Tây được không? Bình thường đi làm ở tạp chí có vất vả không?"

Đại não bị quá tải của Tây Vương Mẫu cuối cùng cũng vang lên một tiếng "Đinh---", khôi phục lại tình trạng vận hành bình thường. Cô nhìn Ngao Quảng, nở một nụ cười hoa si Thiên Đế đã chẳng còn xa lạ gì: "Làm được làm được ạ! Không vất vả gì!"

"Trông qua thì thấy hai người thân thiết lắm, bạn trai của Tiểu Tây không ghen sao?" Ngao Quảng cười cười, trong ngữ khí có ý thử, làm chuông cảnh báo trong đầu Thiên Đế lập tức réo vang... Ngao Quảng đây là muốn hỏi xem Tây Vương Mẫu có đối tượng hay chưa. Có phải anh ấy thực sự, hình như, giống như, có thể, đại khái là, vừa ý... Tây Vương Mẫu?

Tây Vương Mẫu thân là nữ chủ có giác quan thứ sáu siêu cường cũng lập tức theo kịp ý của Ngao Quảng - có vẻ như vị này đang tuyên bố chủ quyền nha... Người hữu tình, kẻ có ý, nếu như châm thêm một ngọn lửa tương trợ, không chừng chuyện tốt của Thiên Đế tối nay là thành rồi?!

Tây Vương Mẫu vén tóc, dùng công phu tận trời để nháy nháy mắt, sau đó 'lơ đãng' vịn tay lên cánh tay của Thiên Đế, "Ngao đại minh tinh nói đùa, em còn chưa có đối tượng."

Thiên Đế bị Tây Vương Mẫu động tới như vậy, cả người nổi da gà, muốn nhanh chóng rụt tay nhưng lại bị Tây Vương Mẫu âm thầm vận sức giữ lại, không dám hất tay quá sức, sợ đụng vào Ngao Quảng bị thương. Thiên Đế rơi vào tình thế nan giải - ánh mắt đó của Tây Vương Mẫu là có ý gì??? Lần đầu tiên Thiên Đế cảm thấy cả EQ và IQ của mình đều có vấn đề. Hành động của Tây Vương Mẫu vượt xa khỏi dự liệu của anh, lúc này anh chỉ có thể cứng nhắc đáp kiểu "ừ, ồ, a", tựa như một con rối không có tình cảm.

Ngao Quảng lặng lẽ dừng mắt nhìn nơi hai người dán chặt vào nhau, nheo nheo mắt, cảm thấy sự tình thực khó giải quyết... Xem ra vị Tây Vương Mẫu này cũng để ý tới Thiên Đế. Lại nhìn tới Thiên Đế bị bám dính vào xong thì ngốc nghếch đến không biết hồn về phương nào, tâm tình của Ngao Quảng lại càng không xong. Anh giơ tay xem đồng hồ, nói với Thiên Đế: "Sắp mười một giờ rồi, tôi đi chào chủ tịch đây, cậu muốn về với tôi... hay là đưa Tiểu Tây về nhà?"

Ngao Quảng chần chừ sao?! Ngao Quảng đây là sợ Tây Vương Mẫu về muộn thế này không an toàn, lại không tiện ra mặt nên muốn nhờ mình đưa người về hộ sao??? Sự tủi thân trong lòng Thiên Đế lập tức phình lên, anh nhìn Ngao Quảng, nói: "Tôi đưa chị ấy về..." A?!

Ngao Quảng không kịp nghe ra sự do dự trong lời của anh đã xoay người bỏ đi, gót giày cao của Tây Vương Mẫu cũng không hề lưu tình mà hôn lên mũi chân anh. "Cậu bị ngốc à?????"

"Em đưa chị về nhà, chị đã không cảm ơn, sao lại còn mắng?" Thiên Đế cảm thấy không thể hiểu nổi, lòng nghẹn tức, cảm thấy buồn bực tích tụ đầy tim, sắp hộc máu bỏ mình.

"Cậu bị ngốc phải không, em trai của tôi ơi? Tôi đây là dồn sức giúp cậu mà!! Cậu không thấy Ngao Quảng ghen sao!!!" Tây Vương Mẫu cảm thấy đồng đội của mình là loại bùn nhão không xây nổi thứ gì - cực kỳ nhão luôn!!

"Ừm... có thấy mà..." Thiên Đế ủ rũ đưa Tây Vương Mẫu ra ngoài, "Ngao Quảng có ý với chị... E là ghen với em rồi..."

"Tôi điên điên điên điên điên mất..." Tây Vương Mẫu che mặt, "Đế Đế cậu đúng là xứng đáng làm độc thân!"

"Đúng vậy... Người em thích lại thích bạn từ nhỏ của em..."

"Quên ngay! Tỉnh cái coi! Người ta care cậu đấy hiểu chưa?" Tây Vương Mẫu không trông mong cái con hươu ngốc Thiên Đế có thể tự nghĩ thông nữa, "Cậu nghĩ xem từ cổ chí kim, bao nhiêu tiểu thuyết phim truyện điện ảnh chẳng quá nhiều cốt truyện như thế này sao, hai đối tượng thầm mến lẫn nhau lại sống chết không chịu bày tỏ lòng mình, nhưng chỉ cần có bên thứ ba xuất hiện là họ sẽ hiểu lầm, cuối cùng trải qua một đống tình tiết cẩu huyết hỗn loạn, rốt cuộc mới hiểu được tâm ý của đối phương, tu thành chính quả."

"Bây giờ tôi làm phe thứ ba kia... Không được, nói thế thật khó nghe, gọi là phe Bính đi... Phe Bính này là bạn tốt của phe Giáp cậu đây, nói hết sự thật cho cậu biết, thế là mang lại hiệu quả, đáng ra bây giờ cậu phải chạy thẳng đi tìm phe Ất nhà cậu để cùng nhau bày tỏ tâm ý, sau đó phát cho tôi một cái bao lì xì đỏ chót! Chứ không phải là ngu ngốc vứt bỏ cơ hội này để đưa tôi về nhà!"

Thiên Đế nghe lý luận của Tây Vương Mẫu mà sửng sốt: "Nhỡ em chỉ là... tự mình đa tình thì sao... Đã có một lần như thế, thêm một lần thì mất thể diện quá... Không chừng anh ấy thực sự nhất kiến chung tình với chị thì sao?... Giống như... giống như em đối với anh ấy..."

"Câu có thể nhất kiến chung tình với anh ta thì sao anh ta lại không thể như thế với cậu???" Tây Vương Mẫu ghét bỏ nhìn Thiên Đế, "Tỷ tỷ đây không tin loại chuyện nhất kiến chung tình như thế này, hoa si hay là thích tôi nhìn là biết rõ! Hơn nữa trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài tỉnh táo người trong cuộc lại u mê, cái không khí dính chặt vào nhau không cho người thứ ba xen vào của hai người tôi dùng hai con mắt này nhìn rất rõ rồi!"

"..." Thiên Đế nhìn quanh một lần, không thấy thân ảnh quen thuộc kia nữa, đành thở dài, không muốn nói thêm. "Được rồi được rồi, là em nồi, không biết kịch bản nên em làm theo không quen. Ngao Quảng chắc đã về rồi, để em đưa chị về nhà."

Ngồi trên taxi, Thiên Đế nhìn ánh đèn đường lướt qua, lấp lóa như dải ngân hà. Trong đầu anh chỉ có Ngao Quảng, cùng đôi mắt hàm chứa nét cười nhìn mình chăm chú khi trước.

Ai... Ngao Quảng...

13

Thiên Đế đưa Tây Vương Mẫu tới sảnh nhà, hai người không nói thêm gì nhiều, ai về nhà nấy. Thiên Đế hết đóng lại mở, mở lại đóng cửa sổ chat của WeChat - không biết giờ Ngao Quảng đã về đến nhà chưa? Tuy tối nay mình đã giúp anh ấy cản rượu, nhưng anh ấy uống cũng không ít, đêm về khó chịu thì biết làm sao? Ngày mai dậy có bị đau đầu hay không?

Thiên Đế ôm tâm sự như vậy, đến khi tài xế taxi nhắc nhở, anh mới nhận ra đã về đến nhà mình. Anh nhanh chóng quét mã trả tiền, không muốn cản trở công việc của vị sư phụ này.

"Tổng cộng là 53 yuan... Cảm ơn cậu nhé." Tài xế lấy mã xong, thoáng nhìn kính chiếu hậu, miệng lẩm bẩm: "Xe phía sau này sao trông quen quen... Hình như từ lúc chúng ta dừng lại để bạn cậu đi xuống đã theo sau rồi?"

Thiên Đế đang mở cửa hơi khựng lại, sau đó cấp tốc quyết đoán chui ra khỏi xe. Xe phía sau chưa kịp lái đi thì ánh mắt sắc bén anh đã kịp thấy - đó là xe của Ngao Quảng!

Thiên Đế không chần chừ gì nữa, nhấc chân đi về hướng chiếc xe đó, trong đầu hỗn loạn muôn dòng suy nghĩ. Anh không biết thực sự mình đang muốn gì, chỉ biết có tiếng lòng đang một mực kêu lên: Phải tìm Ngao Quảng, nói rõ hết thảy! Mình không muốn phải đoán nữa!

Thiên Đế vừa tới bên cạnh xe, người trong ghế lái đã đi ra chào anh: "Ngao Quảng muốn cậu lên xe ngồi với anh ấy một chút... Tôi về trước đây."

"Ừ được..." Hở? Sao? Anh ta về thì chẳng phải mình và Ngao Quảng thành cô nam quả nam ngồi trong một cái xe sao???

Nghĩ mà không khỏi có chút kích động không kiềm nén nổi!

Thiên Đế len lén quệt quệt bàn tay đổ mồ hôi lên ống quần, mở cửa xe ngồi vào.

Trong xe rất tối, Thiên Đế chỉ có thể thấy được bóng dáng mơ hồ của Ngao Quảng, cảm nhận được hơi ấm gần bên chân mình.

Thiên Đế nuốt nước bọt, hỏi: "Anh... Sao lại... đến đây?"

"Khụ..." Giọng Ngao Quảng hơi khàn khàn, "Tiện đường."

Tiện đường đi từ nhà Tây Vương Mẫu sang nhà mình sao? Thiên Đế cảm thấy đầu óc mình đã bị hương rượu xông lên bốc hơi hết rồi, đưa tay phải nắm lấy tay của Ngao Quảng, thấp giọng nói: "Ngao Quảng... tôi..."

"Ừ? Sao?" Ngao Quảng không nghe rõ, hơi nghiêng đầu quay lại, hai người nhẹ nhàng dựa đầu vào nhau.

Một chiếc xe gào rú phóng qua, ánh sáng chợt lóe, chiếu sáng khoang ghế sau nhỏ hẹp.

Thiên Đế thấy rõ bờ mi mềm mịn của Ngao Quảng, Ngao Quảng thấy rõ đôi mắt thâm trầm của Thiên Đế. Hai ánh mắt giao hòa, tựa thoáng chốc, lại tựa như đã qua một thế kỷ.

Không biết là ai cử động trước, hai bờ môi vương men say đã dán chặt vào nhau, cùng với nụ hôn mê loạn, ngón tay của Ngao Quảng luồn vào giữa những ngón tay của Thiên Đế, mười ngón đan chặt, ấp nên ái ý nồng nhiệt. Tay phải của Ngao Quảng vuốt ve bên cổ Thiên Đế, tay trái của Thiên Đế đỡ phía sau gáy Ngao Quảng, đệm cho đầu anh khỏi đụng vào trần xe.

"Ngao Quảng... Tôi.." Thiên Đế dựa vào lưng ghế ngồi, dán môi bên khóe môi Ngao Quảng, nhẹ giọng nói: "Tôi thực sự... rất thích anh..."

"Ừ." Ngao Quảng nhẹ nhàng hôn dọc bên môi hắn, nói: "Tôi biết." Những lời Thiên Đế và Tây Vương Mẫu nói với nhau sau khi tan tiệc, anh đứng tránh sau cột trụ của tòa nhà đã nghe thấy hết.

"Thật đấy..." Khóe mắt của Thiên Đế hơi xót xa, anh rất sợ đây chỉ là một giấc mơ giữa cơn say rượu. Anh dùng sức nắm lấy tay Ngao Quảng: "Có lẽ anh thấy quá đột ngột... Nhưng tôi.. Thực sự..."

"Suỵt- Tôi biết hết mà." Ngao Quảng nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi Thiên Đế, "Tình cảm của tôi cũng giống như cậu."

"...?" Thiên Đế cắn cắn môi, "Có phải anh đang an ủi tôi không... Tôi... Anh... Anh sao có thể..."

"Không đâu," Ngao Quảng khẽ cười, hôn lên trán Thiên Đế, "Tôi thích cậu khờ như thế này." Thậm chí từ trước khi cậu thích tôi, tôi đã bắt đầu để ý tới cậu rồi.

"..." Thiên Đế hơi run lên. Ngao Quảng dùng nụ hôn chặn lại chút lời nghẹn ngào của anh, nhỏ giọng nói: "Đêm này tôi không về được... Có thể đưa tôi về nhà cậu không?"

Sau đó cả đời này ngụ lại trong tim cậu được không?

"...Được...!"

Ngao Quảng cười ôm lấy Thiên Đế, dụi vào cổ anh, trong mắt ánh lên sự thỏa mãn vì được toại nguyện.

Tôi cuối cùng... cũng có cậu.

Editor: Còn một mớ phiên ngoại nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro