【 một 】 tt
Trương Nghệ Hưng đến gần cầu trượt gọi vài tiếng, nhanh chóng có một đứa bé từ phía cầu trượt chạy lại ôm lấy chân Trương Nghệ Hưng.
Đứa bé cười cười, mày mắt cong cong so với người đàn ông bên cạnh có chút giống nhau.
Trương Nghệ Hưng không khỏi tưởng tượng dáng vẻ người này lúc cười lên sẽ trông như thế nào. . . . . .
"Được rồi ~ chơi lâu như vậy chắc cũng đủ rồi chứ! Ba đang chờ con bên kia, nhanh tới chào ba con đi." Trương Nghệ Hưng ngồi xổm xuống đất dùng tay lau mồ hôi trên trán đứa trẻ nhẹ nhàng nói.
Thằng bé nhìn qua người đàn ông, lại luyến tiếc liếc về phía cầu trượt, cuối cùng đối mặt với Trương Nghệ Hưng ánh mắt mang theo vài phần không nỡ.
Trẻ nhỏ ham chơi, Trương Nghệ Hưng nắm lấy tay đứa nhỏ xoa xoa "Công việc của ba bận rộn như vậy, lại kiên trì mỗi ngày đến đón Hạo Minh, Hạo Minh có phải nên ngoan ngoãn một chút không?"
Đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu, buông tay Trương Nghệ Hưng liền chạy về phía ba mình."Ba ba! Con rất nhớ ba!" Đứa nhỏ chui vào trong ngực, hắn vội ôm lấy đứa nhỏ làm giảm lực đánh vào người.
Hắn nhìn đứa trẻ vẻ mặt ỷ lại ôm lấy mình, lòng cũng mềm ra, một tay bế lên đứa nhỏ trong ngực.
"Hạo Minh hôm nay có ắt xì mấy lần, tôi lo thằng bé bị cảm nên cho nó uống rễ bản lam, trước khi đi ngủ cho thằng bé uống thêm một lần nữa sẽ tốt hơn." Trương Nghệ Hưng đi về phía hai cha con, cười lễ phép.
"Được, cám ơn thầy Trương." nam nhân cười nói, sau đó nháy mắt với đứa bé nhắc nó nói tạm biệt với thầy giáo.
Đứa trẻ hiểu ý, cười hì hì nhìn Trương Nghệ Hưng "Cảm ơn thầy! Tạm biệt! Ngày mai con sẽ đến sớm!" cái tay ngắn ngắn mập mập vẫy chào tạm biệt với Trương Nghệ Hưng.
Trương Nghệ Hưng gật đầu nói "Được"
Nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ đi về phía cổng trường, Trương Nghệ Hưng mới nhẹ nhỏm thở dài một hơi, vặn vẹo thắt lưng xoa xoa bả vai, thả lỏng bản thân.
Cảm giác eo lưng thoải mái mới chậm rãi đi về phía phòng làm việc.
Thói quen sau khi tan làm về nhà là lật xem tư liệu của những đứa trẻ trong lớp, cuối cùng dừng lại trên trang giấy đề tên Ngô Hạo Minh, phần tên và thông tin về mẹ toàn bộ để trống, tên cha "Ngô Thế Huân" phía sau là tư liệu cụ thể về hắn.
Trương Nghệ Hưng xoa xoa môi nhíu mày, trong lòng có điểm không biết là cảm giác gì.
Lại nghĩ đến hiện tại Hạo Minh mạnh dạn hoạt bát, hơn nữa cũng không phải đứa trẻ nghịch ngợm, miệng cũng ngọt. Trương Nghệ Hưng cảm thấy yên tâm, đối với Ngô Thế Huân cũng khỏi cảm thấy nể phục.
Về đến nhà nhận được điện thoại của cha mẹ, hỏi thăm những chuyện lặt vặt trong ngày, sau đó thì tính chuyện hôn nhân.
Nghe cha mẹ giới thiệu về vài người đàn ông khác nhau.
Không sai, chính là đàn ông.
Lúc ở đại học, Trương Nghệ Hưng đã đem chuyện tính hướng của bản thân nói rõ ràng, lấy hết dũng khí nói với người nhà tuy rằng cha mẹ ngay lúc đó không thể hiểu nổi nhưng biết rõ tính cách của con mình không thể dễ dàng thay đổi, dần đà cũng chỉ có thể chấp nhận.
Trương Nghệ Hưng cũng có yêu đương qua vài lần, nhưng không thể có kết thúc tốt đẹp. Mối tình gần nhất cũng hơn một năm, không mong có cháu nội, chỉ mong trong nhà có thêm một người con, nhưng Trương Nghệ Hưng nói không có người hợp ý. . .
Phải để hai người già gấp gáp đem con mình sắp xếp một chút . . . . .
Trương Nghệ Hưng một bên trấn an tâm tình người già, một bên đáp ứng hai người mau chóng tìm được bạn trai xong nhanh chóng tắt điện thoại.
Ngã người trên sô pha nghỉ ngơi, đầu óc lại không thể thoát khỏi câu chuyện lúc nãy.
Trước đây lựa chọn comeout bởi vì bên cạnh người yêu, mong muốn cùng hắn tiến đến hôn nhân, lại vì đối phương không nói không rằng lựa chọn xuất ngoại, hoàn toàn biến mất trước mặt mình sau này đoạn tình cảm cũng vỡ tan.
Sau đó có vài người yêu, ít nhiều đều mang cảm giác giống người kia, nhưng đến cuối cùng chia tay rồi Trương Nghệ Hưng mới tự thanh tỉnh chính mình, phải thoát khỏi hình bóng đó mới có thể có những ngày tháng hạnh phúc thật sự.
Cho nên Trương Nghệ Hưng quyết định trước tiên đem chuyện ngày trước buông bỏ tất cả, cũng không vội vã tìm kiếm tình yêu.
Hơn nữa, hiện tại Trương Nghệ hưng ngoài muốn tìm một tình yêu mới, còn hy vọng có thể có được một đứa con, nhìn thấy ánh mắt ngây thơ, dáng vẻ tươi cười, là con của mình.
Đó cũng là lý do anh chọn công tác ở nhà trẻ, là chuyên ngành của mình ở đại học, cũng là vì nếu tương lai bản thân có thể có con cũng có thể dễ dàng chăm sóc.
Đến lúc nằm trên giường mơ màng, đầu đột nhiên nhớ lại dáng vẻ nói năng thận trọng, gương mặt như điêu khắc lộ ra nét cười thoáng chốc lại tràn ngập lo lắng. Ngay tức khắc cả người đều thanh tỉnh, cơn buồn ngủ hoàn tòa biến mất.
Ngay lúc này, tâm tình trở nên phức tạp. . . . .
Tình yêu đơn giản lại phức tạp.Nó có thể rất nhanh làm người ta trầm mê một người, cũng dễ dàng làm cho người kia cùng ngươi nảy sinh ý niệm cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro