【 một 】
Kim đồng hồ điểm năm giờ theo bầu trời chiều hạ xuống vang lên tiếng nhạc thiếu nhi.
Từng tiếng trẻ em đối với giáo viên của mình nói tạm biệt, vui vẻ ra về phần còn lại nôn nóng đứng ở cửa phòng học đợi người nhà.
Trương Nghệ Hưng chống hai tay lên gối cúi người xuống vừa tầm mắt với bé gái hơi nghiêng đầu mỉm cười nói tạm biệt.
"An Y tạm biệt, ngày mai gặp lại nhé ~" Trương Nghệ Hưng nhìn thấy cô bé vui vẻ gật đầu sau đó mới đứng thẳng dậy nói vài câu xã giao với bố mẹ cô bé sau đó tạm biệt cả gia đình.
Mãi đến khi nhà trẻ chỉ còn hai ba đứa trẻ bởi vì công việc bận rộn của cha mẹ mà phải đợi thêm, Trương Nghệ Hưng bây giờ mới có thời gian xoa xoa mặt mình, dù sao phải cười lâu như vậy hai má đã bắt đầu tê. Trương Nghệ Hưng không khỏi lo lắng bản thân vì tuổi trẻ dùng mặt quá độ nên lúc già có thể bị liệt mặt? ?
Mãi đuổi theo suy nghĩ của bản thân Trương Nghệ Hưng cũng không phát hiện đối diện có người đang đi tới.
"Thầy Trương" Trương Nghệ Hưng bị giọng nói trầm thấp lại có từ tính làm cho cả người có chút run, bị dọa sợ ngẩng đầu lên thì trông thấy một người còn nhỏ tuổi hơn mình lại là ba của một cậu bé hơn bốn tuổi.Hôm nay là một thân áo khoác cài nút chỉnh tề khiến cho cả người đã nổi bật lại càng trở nên cao lớn, rắn rỏi, mặt không biểu tình lại có thể khiến cho phái nữ thậm chí cả nam giới cũng mê mụi.Khó trách Trương Nghệ Hưng lần đầu gặp mặt còn lầm tưởng là anh trai của đứa bé nào ở đây.
Ngượng ngùng cười nói " Thất lễ quá, mãi lo suy nghĩ không thấy cậu đến."
"Không có gì" Nam nhân nhẹ nhàng lắc đầu, thủy chung chăm chú nhìn vào người trước mắt.
"Hạo Minh hôm nay biểu hiện rất tốt, nên tôi cho phép thằng bé chơi đùa trên sân vui chơi phía bên kia" Trương Nghệ Hưng một bên giải thích cho cậu một bên dẫn hắn đi đến sân vui chơi.
Trên sân vui chơi có thang trượt nhỏ dành cho trẻ em, cầu bập bênh còn có ngựa gỗ lắc lắc để những đứa trẻ có chỗ vui chơi sau thời gian lên lớp.
Người kia đi bên cạnh yên lặng nghe Trương Nghệ Hưng nói về biểu hiện trong ngày của đứa nhỏ, Trương Nghệ Hưng nói những đoạn thú vị hắn vui thì sẽ nâng khóe miệng nhẹ cười.
Trương Nghệ Hưng có thể cảm nhận được thái độ của người đàn ông này mềm mại hơn rất nhiều.
Đến gần sân vui chơi có thể nghe được tiếng trẻ thơ cười nói vui đùa thoáng chốc còn nghe được tiếng khóc la, không khí thanh thuần cũng khiến tâm tình trở nên vui vẻ hơn.
Trương Nghệ Hưng theo thói quen nở nụ cười mặt dãn ra nhu hòa.
Nhưng không biết rằng bên cạnh có người gói tất cả biểu cảm của anh trong đáy mắt, thoáng chốc cũng trở nên ôn nhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro