Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

【hai】 tt


Xe còn chưa đến nhà trẻ Ngô Hạo Minh đã chuẩn bị balo, tay để sẵn trên khóa dây an toàn, như muốn nhanh một chút có thể đến lớp.

Ngô Thế Huân có chỗ không hiểu nổi "Không phải con vừa nói không muốn đến nhà trẻ sao? Bây giờ tích cực như vậy?"

Anh bạn nhỏ liếc mắt với Ngô Thế Huân một cái "Con chợt nhớ ra, hôm qua đã hứa với Nghệ Hưng hôm nay phải đến sớm, không thể thất hứa với Nghệ Hưng!"

Hai chữ "Nghệ Hưng" đột ngột làm Ngô Thế Huân có chút sửng sốt, theo bản năng nắm chặt tay lái, sau khi định thần nhíu mày "Không được trực tiếp gọi tên của giáo viên, phải gọi là thầy Trương."

"Không sao! Nghệ Hưng nghe rất hay! Con thích cái tên Nghệ Hưng"Anh bạn nhỏ nhìn thấy nhà trẻ càng lúc càng gần có chút nôn nóng, cả người không yên.

Còn khoảng mười mét thì đến nhà trẻ Ngô Thế Huân đem xe đỗ ở bên đường, xoay người đối diện với Ngô Hạo Minh.

"Nhưng con phải coi trọng lễ phép, ở nhà trẻ có bạn gọi thầy Trương là Nghệ Hưng không?" Ngô Thế Huân mặt không biểu tình nhìn Ngô Hạo Minh.

Nhìn thấy đứa nhỏ lắc đầu, lại nói tiếp "Cho nên con phải lễ phép, con còn nhỏ, hơn nữa là học sinh của thầy, cho nên không thể chỉ gọi tên của thầy hiểu không?"

Ngô Hạo Minh như hiểu như không gật đầu, "Nhưng con thích tên của Nghệ Hưng! Con không muốn gọi Nghệ Hưng là thầy Trương!"

Ngô Thế Huân nháy mắt "Được. . . . Vậy con gọi thầy là thầy Nghệ Hưng, lúc đến nhà trẻ phải nhớ gọi là thầy!"

Anh bạn nhỏ bĩu môi, ngoan ngoãn gật đầu, Ngô Thế Huân mới cho xe chạy tiếp hướng đến cổng nhà trẻ.

Có một câu Ngô Thế Huân không có nói

Ba còn phải gọi người ta là thầy Trương, con làm sao có thể trống không gọi Nghệ Hưng, hừ. . . .

Lúc xe dừng ở của nhà trẻ, nhìn qua lớp kính có thể thấy Trương Nghệ Hưng đứng ở cửa chào hỏi từng bạn nhỏ đến trường.

Ánh mắt lúc cười rộ lên như chứa đựng tinh tú của cả thiên hà, sáng ngời lấp lánh. Có thể chính anh cũng không biết lúc nhìn thấy mấy đứa trẻ trong mắt anh tràn đầy sủng ái.

Ngô Thế Huân cũng không ngăn bản thân nhìn ngắm người kia thêm chốc lát, tựa như muốn đem dáng vẻ kia ghi tạc trong đầu.

Trương Nghệ Hưng như là cảm thấy có gì đó khác thường, đứng thẳng người nhìn về phía bên này. Ngô Thế Huân ấn mở khóa an toàn cho trẻ em, bên này thằng bé cũng nhanh nhẹn cởi bỏ dây an toàn, vừa mở cửa liền hét lớn về phía Trương Nghệ Hưng "Thầy Nghệ Hưng con đến đây! ! !"

Một là bị tiếng hét lớn dọa, hai là vì cách xưng hô làm cho kinh ngạc, Trương Nghệ Hưng ngây người đứng tại chỗ nhìn Ngô Hạo Minh hùng hùng hổ hổ. Vị giáo viên đứng bên cạnh một tay che miệng cười trộm, một tay lây lây Trương Nghệ Hưng ý bảo anh mau qua đó đón đứa nhỏ.

Trương Nghệ Hưng đi tới nơi ngồi xổm xuống kinh ngạc nhìn Ngô Hạo Minh, nhìn thấy đứa bé cười vui vẻ cảm xúc cũng ổn định không ít.

"Tại sao con lại gọi thầy là thầy Nghệ Hưng?" Trương Nghệ Hưng nhẹ nhàng xoa xoa mặt đứa bé hỏi.

"Ba nói con không thể gọi Nghệ Hưng, nhưng có thể gọi là thầy nghệ Hưng! Như vậy được chứ ạ?" ánh long lanh nhìn Trương Nghệ Hưng, giống như chỉ cần anh nói không thể là sẽ lập tức ào khóc. . . .

Trương Nghệ Hưng bất đắc dĩ nở nụ cười "Đương nhiên có thể ~ Hạo Minh thích là được ~"

Đứng lên chuẩn bị bế Ngô Hạo Minh đi về phía nhà trẻ thì thấy cửa xe bên ghế phó lái mở ra, Ngô Thế Huân hướng lên ánh mắt mang theo ý tạ lỗi.

"Ngô Hạo Minh lúc sáng nói phải gọi thầy là Nghệ Hưng, nhưng tôi cảm thấy không thích hợp, cho nên mới cho phép nó gọi thầy là thầy Nghệ Hưng, thầy có phiền không?" Ngô Thế Huân ôn nhu hỏi.

Không biết vì cái gì, Trương Nghệ Hưng cảm thấy người khác gọi tên mình hết sức bình thường, nhưng từ miệng Ngô Thế Huân lại có cảm giác kỳ diệu không tả được.

Tim đập có chút nhanh.

Có chút bối rối gật đầu "Đương. . . đương nhiên có thể, không vấn đề gì!"

Ngô Thế Huân tầm mắt từ đầu cũng chưa từng rời khỏi người đối diện "Vậy thì tốt rồi."

"Vậy xin nhờ thầy, thầy Nghệ Hưng." nói xong liền làm một cái wink với Trương Nghệ Hưng, rồi mới lái xe rời đi.

Cho đến khi đem Ngô Hạo Minh về đến lớp Trương Nghệ Hưng vẫn chưa phục hồi được tinh thần sau một tiếng "Thầy Nghệ Hưng" còn có một cái nháy mắt của Ngô Thế Huân.

Mãi đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên Trương nghệ Hưng mới như từ trong cõi thần tiên đi ra.

Dùng tay che mặt mình giống bộ dáng của một thiếu nữ, chậm rãi thở ra một hơi.

Tối hôm qua thật vất vả mới khống chế được tâm tình, hôm nay lại vì người đó rung động rồi.

"Trời ạ Trương Nghệ Hưng, mày không phải thật sự để ý người đàn ông có đứa con bốn tuổi rồi chứ. . . . " Trương Nghệ Hưng đứng ở góc cầu thang không thể tin được tự nói với chính mình.

Yêu tựa như khói lửa, nhiệt liệt, sáng lạn, tốt đẹp như thế nào đều được, không cần để ý đến quá trình gian khổ như thế nào, không cần quan tâm vừa bắt đầu đã định kết thúc. Chung quy tình yêu là đem tro tàn thu nhặt lại, cảm nhận nhiệt tình lúc hai người tay trong tay, nhớ lại tình yêu trong dĩ vãng rực rỡ như thế, cảm thán tình yêu hiện tại bình thản như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro