【 hai】
Ngô Thế Huân một tay nắm tay Ngô hạo Minh, một tay cầm balo, vừa lôi vừa kéo đứa nhỏ buồn ngủ đến độ đi đứng ngã ngớn như kẻ say rượu, Ngô Thế Huân thầm nghĩ nếu mình buông lỏng tay thì chắc đứa nhỏ này sẽ té sấp mặt xuống đất.
Mở cửa xe nhìn thấy Ngô Hạo Minh dùng cả tứ chi bò lên ghế sau, tự mình thắt xong dây an toàn sau đó cố nhướng mắt nói với Ngô Thế Huân "Con rất mệt, con muốn ngủ."
Ngô Thế Huân đem balo nhỏ đặt bên cạnh Ngô Hạo Minh, nghiêng đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa trở về ghế lái.
Xe chạy được một đoạn ngắn, lúc dừng lại chờ đèn đỏ nhìn qua kính xe thì hắn phát hiện Hạo Minh đã tỉnh, thoáng nhìn trộm mình. Lúc ánh mắt giao nhau thì lại giật mình nhìn sang chỗ khác. Ngô Thế Huân cũng không nói gì, để đứa nhỏ tự mình bình tĩnh thì mở lời.
Đèn xanh sáng lên xe bắt đầu đi tiếp, Ngô Hạo Minh ngồi ở ghế sau bởi vì có chuyện ứ nghẹn trong lòng mà cảm thấy không thoải mái, nhích tới nhích lui, khuôn mặt tròn trịa nhăn nhó nhìn chầm chầm cái ót của Ngô Thế Huân.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, "Ba ba"
Ngô Thế Huân nhếch lên khóe miệng "Làm sao vậy?"
"Con. . .Con không đến nhà trẻ có được không?" Ngô Hạo minh như chiếc mochi nhỏ cuộn tròn trên ghế khẽ hỏi.
"Vì sao?" Ngô Thế Huân hỏi ngược lại.
"Nhà trẻ không có ba, con không muốn đến nhà trẻ." đứa nhỏ cúi đầu lắc lắc ngón tay, nhẹ giọng than thở.
Ngô Thế Huân cảm thấy có chút không biết tại sao, vốn tưởng là do ở nhà trẻ gặp phải chuyện không thoải mái nhưng không ngờ lại là vì mình.
"Này, Hạo Minh thích nhà trẻ không? Ở nhà trẻ có giáo viên mà con thích , có bạn bè con muốn chơi cùng nữa đúng không?" Âm thanh của Ngô Thế Huân so với thường ngày nhẹ nhàng hơn rất nhiều, từng chút từng chút trấn an tâm tình anh bạn nhỏ.
Đứa bé nghĩ ngợi, nhẹ nhàng gật đầu "Vâng"
" Đúng rồi, Hạo Minh cũng thích nhà trẻ, thích mọi người thích đồ chơi nữa, nếu như hôm nay không đi nhà trẻ sẽ không gặp được mọi người sẽ không được chơi đồ chơi." Ngô Thế Huân bổ sung thêm ngữ khí không ít ôn nhu.
Ngô Hạo Minh không đáp lời, bỉu môi cảm thấy lời Ngô Thế Huân nói rất đúng.
"Ba hứa với con, sau này sẽ đến đón con sớm một chút, tan lớp ba sẽ đứng ở cửa đợi con." Ngô Thế Huân dùng thái độ khẳng định để Ngô Hạo Minh chấp nhận lời hứa.
Ngô Hạo Minh nâng lên tầm mắt, vừa ngay đón lấy ánh mắt kiên định của Ngô Thế Huân, sau đó nở nụ cười "Dạ! Ba không được nuốt lời!"
______________________________________
Không có gì, chỉ muốn mọi người nhận xét chút cách hành văn của mình xem đã ổn chưa. Lúc đọc có cảm thấy chổ nào chưa thuận thì cmt nhắc mình với.
Mình muốn cải thiện để có một bản dịch tốt hơn.
Cảm ơn mọi người nhiều nà
(っ.❛ ᴗ ❛.)っ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro