Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Tiêu lão sư gặp gia trưởng

Vương thiếu gia bị lão mụ giáo huấn

Vương thiếu gia khóc không giống người


Vừa tới cửa, Tiêu Chiến gọi điện thoại đến: "Ra cửa chờ anh, cầm đồ."

Không đợi hắn đáp lời, Tiêu Chiến liền cúp điện thoại.

Một lúc sau, Tiêu Chiến lái xe tới. Mặt không biểu tình mở cốp xe, "Mang vào đi."

"Anh mua nhiều đồ như vậy làm gì?" Vương Nhất Bác lớn tiếng.

"Đây là quy tắc sau khi kết hôn đến nhà lão công được chưa."

Trong tay hai người lỉnh kỉnh đồ vật, mang vào trong phòng.

Nghe thấy cửa phòng mở, gia gia cười ra đón: "Chiến Chiến đến à! Ai u hài tử, mua đồ nhiều như thế làm gì! Ai da!" Lão gia tử nói xong liền giúp Tiêu Chiến cầm những thứ trên tay anh đặt chúng vào góc phòng khách.

"Gia gia, đã lâu không gặp."

"Tất cả mau ra! Con dâu đến!" Phụ mẫu cùng nãi nãi đều đi ra, "Chiến Chiến! Con đến rồi!" Nãi nãi đi lên liền giữ chặt tay Tiêu Chiến, cười giống đóa hoa hướng dương.

Phụ mẫu cũng cười vui vẻ. Vương Nhất Bác thấy không ai để ý đến hắn, yên lặng đem đồ đạc đặt xuống, đóng cửa lại, ngồi ở trên ghế sofa ăn ô mai. Vừa ăn hai miếng, mẹ hắn tới đánh hai phát vào gáy hắn: "Chỉ có biết ăn! Lão bà con, con còn không giới thiệu?"

"Mọi người có phải là không biết đâu!"

"Con qua đây giúp mẹ!"

Vương Nhất Bác đi theo mẹ mình vào nhà bếp, gia gia nãi nãi kéo Tiêu Chiến ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, Vương Nhất Bác ủy khuất liếc nhìn Tiêu Chiến, không nghĩ tới anh còn trợn mắt nhìn mình một chút rồi liền thay đổi một bộ mặt ôn nhu đoan trang nói chuyện cùng với gia gia nãi nãi. Rất ra vẻ!

"Mẹ! Mọi người không có việc gì thì đừng gọi bọn con tới, tụi con mới kết hôn! Mới kết hôn thôi! Sao mọi người không hiểu chứ? Hai bọn con muốn ở một mình!" Vương Nhất Bác ở bên cạnh vừa nói vừa bóc tỏi.

"Gọi con tới sao? Con như cái đuôi đi theo, con nghĩ rằng chúng ta hiếm khi gặp con chắc?"

"Gọi lão bà con cũng không được! Hai bọn con là một thể!"

"Vương Nhất Bác." Lão mũ cầm dao nhìn hắn.

"Mẹ à, mẹ định làm gì vậy? Con là con trai của mẹ đấy."

"Hoặc là ngậm miệng, hoặc là cút!" Lão mụ nói xong liền loảng xoảng đập dưa leo. Vương thiếu gia rốt cục không lên tiếng nữa.

Một lúc sau, lão mụ nói: "Con trai, con phải đối xử thật tốt với Chiến Chiến, vì để được ở cùng với con, ba năm này, Chiến Chiến rất vất vả."

"Con sẽ không hỏi anh ấy." Vương Nhất Bác nghe mẹ nói tim có chút đau.

"Mẹ sẽ không nói cho con biết chi tiết nhưng nếu con dám bắt nạt Chiến Chiến, chúng ta sẽ không bỏ qua cho con!"

"Không bắt nạt, không bắt nạt, con không nỡ." Vương Nhất Bác thấp giọng nói. Lão mụ nhìn hắn một cái, cười cười hài lòng.

Gia gia cười tủm tỉm nhìn Tiêu Chiến, càng nhìn càng thích. Cái đứa cháu dâu này muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn trình độ có trình độ, muốn gia thế có gia thế, muốn năng lực có năng lực, quá hời cho tiểu hỗn đản nhà mình. Lại còn là một đại minh tinh, lão gia tử đạt được hư vinh nên trong lòng cực kỳ thỏa mãn, từ khi hai hài tử lĩnh chứng ông đã cùng nhóm bạn của ông chém gió tận ba ngày.

"Hài tử, ba năm này khổ cho cháu rồi, ta đã nghe phụ thân cháu nói qua. Lão Vương nhà chúng ta có tài đức gì chứ?"

"Gia gia, lời này của ông nói quá lời rồi, Nhất Bác em ấy đặc biệt đặc biệt đặc biệt tốt." Tiêu Chiến cười ngọt ngào. Mặc dù anh vẫn có chút khó chịu, nhưng vẫn giữ thể diện cho Vương Nhất Bác.

"Chiến Chiến, bận bịu cũng phải chú ý đến thân thể đó, cháu nhìn miệng cháu này, phát nhiệt sao?" Nãi nãi đau lòng nhìn, rót cho anh một chén trà, "Uống nhiều nước lên."

Tiêu Chiến vô thức sờ sờ môi, là hôm qua bị Vương Nhất Bác cắn, đỏ mặt, nói cảm ơn nhận lấy cái cốc.

"Hài tử, cháu nghĩ thế nào? Khi nào thì làm đám cưới?"

"Nãi nãi, có phải là nhanh quá không... Nhất Bác mới 22 tuổi."

"Không nhanh không nhanh, nó 19 tuổi đã liền nháo muốn cưới cháu, gia gia đánh nó bảo nó dừng lại nói nó không đủ tuổi, cưới sẽ phạm pháp, nó nháo tận ba ngày. Về sau vụng trộm đi đặt trước nhẫn, mua nhà, kết quả không tìm được cháu." Nãi nãi trìu mến sờ sờ đầu Tiêu Chiến "Nếu biết Chiến Chiến vì nó mà chịu đau nhiều đau khổ như thế, gia gia sẽ đánh thêm mấy trận."

"Nãi nãi, về sau đừng đánh. Cháu…"

"Ai u, ai u, biết rồi, không đánh, không đánh, Chiến Chiến của chúng ta đau lòng." Nãi nãi bụm mặt cười.

Lúc đầu Tiêu Chiến muốn nói là để cháu đến đánh. Nghe nãi nãi nói như thế, đột nhiên xấu hổ, bụm mặt cười.

Gia gia ho khan một tiếng, Tiêu Chiến một lần nữa ngồi thẳng, gia gia thần bí cười, hướng về phía anh vẫy tay, vỗ vỗ lên ghế sofa bên cạnh.

"Sao vậy gia gia?"

Gia gia móc ra một cái thẻ, kín đáo đưa cho Tiêu Chiến, "Không biết cháu thích gì, tự mình mua."

"Không cần đâu, gia gia."

"Cái đứa nhỏ này, gia gia cho cháu thì phải cầm lấy. Tân hôn hạnh phúc!"

Tiêu Chiến nhìn về phía nãi nãi, nãi nãi cũng gật gật đầu, anh giơ hai tay nhận lấy cất vào trong túi.

"Chiến Chiến, sau này cháu đi biểu diễn, cho gia gia nãi nãi mấy tấm vé thôi, hai chúng ta cũng muốn lên ti vi. Nãi nãi rất thích Na Anh."

"Được ạ, nãi nãi!"

"Thật à! Ai nha ! Quá tốt! Cháu trai lớn của ta!"

Gia gia mắt liếc thấy nãi nãi: "Tuổi đã cao còn truy tinh."

"Cũng không biết người nào mỗi ngày vui tươi hớn hở xem phim truyền hình là ai." Nãi nãi lột quýt vừa ăn vừa nói.

Mắt thấy hai người liền muốn náo lên, Vương Nhất Bác tới lôi anh đi. Đi vào phòng ngủ của hắn trước kia, đóng cửa lại liền ấn Tiêu Chiến vào đằng sau cửa.

"Tiêu lão sư, anh cũng cười cười với em đi." Hắn xấu xa cười nhìn Tiêu Chiến có chút đỏ mặt.

"Vậy sao em không tốt với anh một chút đi?"

"Vậy em nhận sai rồi không được sao. Thật xin lỗi, lão bà."

"Cái này còn tạm được."

"Vậy anh để em hôn một cái."

Tiêu Chiến đẩy hắn ra, "Em điên à! Trưởng bối đều ở bên ngoài." Nói xong cũng muốn mở cửa ra ngoài.

Vương Nhất Bác dùng lực bắt lấy tay anh, Tiêu Chiến bị đưa tới trong ngực hắn, cuối cùng vẫn là bị hắn hôn hai ngụm.

"Mỗi ngày trong đầu em đều suy nghĩ cái gì thế hả?"

"Nghĩ đến anh!" Vương Nhất Bác trả lời ngược lại là rất thẳng thắn.

"Anh phát hiện em càng ngày càng không biết xấu hổ."

"Tiêu lão sư làm sao là kẻ hai mặt như vậy, ở trước mặt gia gia nãi nãi biết điều như vậy, đối với em thì mắng em."

"Vậy chính em nghĩ xem chuyện em đang làm là chuyện gì?"

"Em hôn lão bà của mình thì phạm pháp sao?"

"Không phải em không yêu anh sao?"

"Ai nói?"

"Em nói!" Tiêu Chiến ủy khuất nhìn hắn. Vương Nhất Bác nhìn mấy lần, lại lại gần hôn lên phát nữa.

"Về sau không cho nói! Nói một lần em hôn một lần."

"Vậy anh không nói thì không hôn nữa sao?"

"Tiêu lão sư, anh cũng phải nhìn trường hợp đi! Trưởng bối đều ở bên ngoài." Vương Nhất Bác nhướng mày cười xấu xa. Tiêu chiến không nghĩ tới hắn sẽ dùng câu trả lời mình để đáp trả, có chút chấn kinh.

"Vương Nhất Bác, em! Còn học được suy một ra ba?" Sau đó hôn một cái lên mặt hắn, cười nói: "Ban thưởng." Quay người mở cửa đi ra ngoài. Để lại tiểu thiếu gia họ Vương đứng ở cửa ra vào ôm lấy khuôn mặt được hôn cười khúc khích. Lão mụ gọi hắn ra ăn cơm đột nhiên vừa mở cửa liền đụng mặt hắn.

"Mẹ!"

"Không có việc gì còn ở sau cửa đứng cười ngây ngô, thấy mẹ kỳ quái sao? Nhanh tới dùng cơm!" Sau đó lão mụ một mặt ghét bỏ rời đi.

"Mũi sao vậy?" Tiêu Chiến nhìn thấy mũi hắn hồng hồng, lo lắng hỏi. "Để anh xem một chút."

Vương Nhất Bác ủy khuất bĩu môi: "Không sao đâu lão bà."

Sau đó đắc ý nhìn lão mụ một chút: "Mẹ! Con có người đau lòng đó nha! Về sau mẹ tốt với con một chút đi."

Lão ba vừa vặn đi tới phát vào gáy của hắn một cái rồi lại nói một chút, "Sao con dám nói chuyện với vợ của bố như vậy hả?"

Vương Nhất Bác vừa muốn phản bác, bị Tiêu Chiến đá một cái vào chân. Ngoan ngoãn ngậm miệng, "Con xin lỗi bố mẹ."

Lão mụ cực kỳ vui vẻ, càng nhìn Tiêu Chiến càng vui vẻ, rốt cục có người chế phục được con mình.

"Chiến Chiến, tí nữa con ký tên cho mẹ nhé, mẹ muốn khoe khoang với các chị em của mẹ!"

"Được ạ, ma ma."

"Lão mụ, mẹ làm lão bà của con mệt mỏi thì phải làm sao?"

"Ai u ai u, Vương Nhất Bác! Mẹ cảnh cáo con một lần cuối cùng, cơm nước xong xuôi con lập tức phắn! Sau này con không cần trở về nữa."

Kết quả người trong nhà đều ăn xong, chỉ còn lại Vương Nhất Bác vẫn ngồi ở trước mặt bàn.

Lão mụ và Tiêu Chiến ở một bên ký tên. Lão ba uống trà nhìn hắn, "Con đúng là, trước đó cũng không ăn được nhiều như vậy à."

"Ba không nghe thấy mẹ con nói để con ăn xong liền phắn sao? Lão bà con còn ở chỗ này con làm sao phắn. Con cũng rất thống khổ mà lão ba." Vương Nhất Bác một lần lại một lần nhét dưa leo vào trong miệng nói.

"Đi đi, ai bảo con chọc giận bà ấy. Đừng ăn nữa, cầm bát rửa đi thế là được."

Vương Nhất Bác ủy khuất, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi rửa bát.

"Chiến Chiến ma ma cho con xem video này." Còn chưa bấm phát, lão mụ đã cười đến không còn hình dáng.

Trong video Vương Nhất Bác hình như là say rượu, bên cạnh khóc bên cạnh hát "Nam nhân khóc đi khóc đi không phải tội." Hát hai câu liền gào lên: "Tiêu chiến à, lão bà à, anh ở đâu... ô ô ô ô… lão bà à… mẹ ơi, con muốn lão bà của con! Con muốn Tiêu Chiến!" Bối cảnh video còn có phụ mẫu táng tận lương tâm mắc bệnh cuồng cười.

Video thứ hai là nằm dưới đất không chịu dậy, vừa khóc vừa nói, "Con muốn xuất gia! Tiêu chiến không quan tâm con, con cũng bỏ đi! Đợi anh ấy trở về con liền quên anh ấy!"

Mặc dù là cười không ngừng, nhưng Tiêu Chiến cực đau lòng. Ba năm nay, tiểu thiếu gia quá đáng thương.

"Lão mụ! Mẹ ra kiểm tra bát đi! Chúng con có thể đi được chưa?" Nghe Vương Nhất nói, Tiêu Chiến cũng đứng dậy.

"Được, được." Lão mụ nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, "Biết rồi! Tân hôn! Một mình!"

"Chiến Chiến, đừng quên xin cho mẹ chữ ký A Vân Ca nha!"

"Vâng."

"Gia gia nãi nãi phụ mẫu chúng con đi đây!" Không chờ bọn họ trả lời, Vương Nhất Bác liền kéo Tiêu Chiến rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro