
Chương 01: Cuộc sống ở chế độ khó
Tôi nghĩ rằng tôi đang trôi dạt ở một nơi ấm áp và nhẹ nhàng. Tuy nhiên, một âm thanh không thể tin được phát ra từ cổ họng tôi khi thấy rằng tôi đột nhiên xuất hiện ở một nơi sáng sủa từ một nơi tối tăm, hẹp và đau đớn.
Ugyaa ugyaa.
"Xin chúc mừng. Đó là một cô gái!"
Đây là gì? Mắt tôi, cố gắng hiểu tình hình bất chấp sự ngạc nhiên của tôi, cann nhìn thấy rất rõ, và tay chân tôi cảm thấy nặng nề. Nhưng, những hình dạng giống con người đang di chuyển trong không gian sáng sủa.
Chẳng mấy chốc, môi trường xung quanh tôi trở nên rất ồn ào, rồi im lặng. Chẳng bao lâu, tôi nghe thấy ai đó khóc nức nở trong khi thứ gì đó lau mặt, chà xát cơ thể tôi và cơ thể tôi bị bao phủ bởi thứ gì đó như một miếng vải.
"Những gì chúng ta nên nói với chủ nhân?"
"Chúng tôi chỉ có thể nói với anh ấy sự thật"
Sau đó,
"Xin vui lòng chờ! Nếu bạn vào phòng sinh, Claire-sama sẽ-!"
"Câm miệng! Cậu đang cố gắng để ra lệnh cho tôi!?"
Cùng với tiếng hét, cánh cửa mở ra với một tiếng 'rầm' và dường như có ai đó đã bước vào phòng.
"Claire ở đâu?"
"..Ngay... sau.. khi.. cô ấy sinh con"
"Làm sao có thể......? Claire Tiết Giáo
Có vẻ như ai đó đã ngã xuống sàn.
"Chủ nhân, đây là đứa trẻ mà Claire-sama đã sinh ra để sinh ra nó. Cô ấy là một cô bé đáng yêu."
Sau những lời đó, ai đó nâng tôi lên.
"Con..gái..của Claire...."
Có một dấu hiệu cho thấy người đàn ông, người đã nói rằng, đã kéo lại gần hơn. Tôi cố gắng mở mắt ra để nhìn xung quanh. Tuy nhiên, tôi đã rất buồn ngủ từ một lúc trước. Nhưng vẫn vậy, cái bóng của một người được phản chiếu trong đôi mắt mà tôi cố gắng mở ra.
"Oh, cô ấy không chỉ có mái tóc vàng, mà còn có đôi mắt màu tím của gia đình Hầu Tước"
Giữa những giọng nói ngạc nhiên được cất lên, người đàn ông, người mà tôi đang nhìn trộm, nói thêm, "Sẽ tốt hơn nếu ít nhất màu sắc tương tự như Claire."
"Chủ nhân! Thật quý giá khi có hai người có đôi mắt màu tím cùng thế hệ! Ngài phải nói những điều như vậy!"
"Đủ rồi! Bởi vì nó là con gái Claire, chỉ cần tìm một cô bảo mẫu chăm sóc đủ để nó không chết!" Anh chàng tuyên bố như thể nó không liên quan đến anh nữa.
"Có vẻ như tôi đã được sinh ra khi còn bé." Tôi nghĩ như sắp ngủ thiếp đi.
"Nếu mày không được sinh ra, thì Claire sẽ không chết", chỉ còn tiếng người đàn ông lẩm bẩm trong trí nhớ của tôi khi tôi đang ngủ gật.
Sau đó, điều duy nhất tôi cảm thấy khi tỉnh dậy là một cơn đói dữ dội. Khi tôi dựa vào bản năng của mình và khóc, ai đó đã đến và đặt một bầu vú ấm áp vào miệng tôi. Sau đó, tôi được thay tã mới và họ tắm cho tôi bằng nước ấm trong khi mặt trời vẫn chưa lặn. Từ lần thứ hai trở đi, ai đó sẽ đến cho tôi ăn sữa vào những thời điểm cố định, bất kể tôi có đói hay không và thay tã.
Khi nhịp sống dần ổn định, tôi cũng đã quen với việc là cơ thể trẻ con và đôi khi tôi có thể nghĩ về những điều khác nhau.
Đây là một trong những thứ được gọi là tái sinh thành một thứ trẻ con. Là một người yêu sách, tôi thường đọc sách với những cơ sở mơ mộng như vậy.
Khi tôi lục lại trong ký ức của mình, tôi có cảm giác rằng mình đã chết trên giường bệnh viện, mặc dù tôi không chắc chắn. Lần theo dấu vết trở lại, tôi cảm thấy một cảm giác ấm áp dâng lên từ trong tôi. Một người chồng dịu dàng và những đứa trẻ dễ thương. Những đứa trẻ, ngày nào còn hay khóc trên giường, giờ đã ở tuổi có cháu. Đúng vậy, cuộc sống của tôi đã kết thúc hơi sớm, nhưng tôi chắc chắn rằng mình đã chết một cách hạnh phúc.
Vậy, tại sao tôi lại biến thành em bé? Hơn nữa, trong một tình trạng mà tôi vẫn còn ký ức, suy nghĩ theo cách giống người lớn và hiểu ngôn ngữ?
Tôi lại được uống sữa và tã một lần nữa. Người đó sẽ luôn ôm tôi và lắc lư tôi một chút khi cô ấy nhìn vào mắt tôi, bắt đầu nhìn rõ hơn một chút, và nói với tôi.
"Đứa bé thật tội nghiệp. Không chỉ mất mẹ mà còn bị bố bỏ rơi. Mặc dù anh ta nói rằng anh ta sẽ tìm một bảo mẫu để chăm sóc đứa bé, anh ta thậm chí còn không nhìn. Chỉ định một thường dân như tôi chăm sóc. Tôi thực sự không tin được quý tộc lại làm vậy."
Tuy nhiên, lần âu yếm này cũng không kéo dài.
"Martha, cậu tính cho nó bú đến bao giờ? Chúng tôi đang thiếu người đó!" Một người nào đó, dường như là đồng nghiệp của cô ấy, ngay lập tức gọi cô ấy đi.
"Tôi thực sự nên ôm và nói chuyện nhiều hơn với đứa bé. Tôi không biết những người trong biệt thự này đang nghĩ gì."
Mặc dù vậy, Martha, người đã nói điều đó và cố gắng ở bên tôi càng lâu càng tốt, là một người thực sự tốt.
Trong thời gian rảnh rỗi, tôi đã cố nhớ lại và suy nghĩ về các sự kiện đã xảy ra cho đến bây giờ.
Điều tôi học được từ sự hỗn loạn đã xảy ra sau khi sinh, là mẹ tôi ở thế giới này đã qua đời khi tôi được sinh ra. Đó là lý do tại sao tôi đã bị cha tôi bỏ rơi. Rõ ràng, tôi được sinh ra trong nhà Hầu tước. Căn phòng mà tôi nhìn thấy khi tôi có thể nhìn rõ, là một căn phòng rất buồn tẻ nhưng rộng rãi. Mặc dù, tôi vẫn không hiểu được sự tồn tại của một Hầu tước trong thế giới này.
Tóc vàng và mắt tím. Ai đó đã nói rằng có hai người có đôi mắt màu tím, vì vậy tôi có thể còn một anh chị em nào đó, nhưng tôi vẫn chưa gặp được họ. Khuôn mặt của tôi, giống như một đứa trẻ, vẫn không thể di chuyển tốt, nhưng tôi chỉ có thể cười cay độc. Nếu ai đó đã nhìn thấy điều này, thì họ chắc chắn sẽ nghĩ nó thật kỳ lạ.
Những người tôi đã gặp là, người cho con bú và người tắm cho tôi. Cha tôi chưa đến gặp tôi dù chỉ một lần.
À, có thêm một người nữa. Tôi sẽ nghĩ về nó sau.
Hẳn họ nghĩ rằng mọi chuyện vẫn ổn miễn là họ cho tôi ăn và giữ tôi sạch sẽ, nhưng những đứa trẻ không được nuôi dạy theo cách đó. Các bé cần được nói chuyện nhiều, cần được ôm thật nhiều, và đôi khi ngâm mình dưới ánh mặt trời thay vì ánh sáng lờ mờ phát ra từ cửa sổ.
Dỗ dành chúng khi chúng khóc và hạnh phúc khi chúng cười. Đó là cách những đứa trẻ lớn lên thành người.
Bỏ mặc một đứa trẻ là không bình thường ngay cả đối với quý tộc. Mọi người đều sợ rằng nếu họ làm điều gì đó cho tôi, họ sẽ bị khiển trách, có lẽ vì cha hờ hững tôi, nên không ai dám làm cả.
Tuy nhiên, bây giờ tôi đã được tái sinh, tôi không có kế hoạch sống trong đau khổ. Nếu không ai định nuôi tôi, thì tôi không còn cách nào khác ngoài tự mình nuôi mình. Còn bây giờ, hãy vận động di chuyển cơ thể không nghe lời này, và khóc thật nhiều.
Vì vậy đó chính là những gì một em bé làm. Tôi đã kiên quyết, nhưng đã chịu thua trước cơn buồn ngủ và ngủ thiếp đi mà không làm gì cả. Thật là một sai lầm.
----------------------------------------------------------------
Bản dịch có thêm sự trợ giúp từ google nên nhiều chỗ đọc hơi lạ (ㆁωㆁ*)
Đa số dựa vào google-caca :)))
Dịch: Cá :>
Chỉnh Sửa: Cá :)))
30/01/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro