🍀
Chương 4
Kể từ đó, Từ Kỳ quả thật đã trở thành người của Ngũ Triệu Phong. Tư tưởng trong thôn Long Mã còn phong kiến cổ hủ, đám người thấy được loại sự tình này liền mắng con trai của lão Từ là đồ dâm đãng hạ tiện, dám quyến rũ đàn ông trong hôn lễ của mình.
Thậm chí họ còn rủ tai nhau truyền đi khắp mọi nơi, nói rằng Từ Kỳ thật ra là một nữ nhân, mặc sườn xám còn đẹp hơn đàn bà, vú và bím đều có, mới bị đàn ông sờ một cái đã chảy nước.
Nhưng khi nhìn thấy bộ ngực bằng phẳng của Từ Kỳ, mọi người liền biết đám thôn dân này nổ banh nhà đến cỡ nào, tuy nhiên lời đồn đại đó cũng không hẳn là sai hoàn toàn.
Đúng là Từ Kỳ có bộ phận sinh dục giống nữ giới, nhưng nó lại nằm phía dưới dương vật của cậu. Thật ra cậu cũng là một kẻ ích kỷ, biết bản thân có vấn đề, lại vẫn mong muốn cưới tiểu Tuyết, kết quả là gặp báo ứng ngay trong hôn lễ của mình...
Trong thôn này, mọi người rất tin tưởng hai từ "báo ứng", chỉ cần vi phạm quy củ thì chắc chắn sẽ gặp báo ứng, đây là một khái niệm mà ngay từ nhỏ Từ Kỳ đã bị nhồi nhét vào đầu.
Đồng thời, nó cũng là lý do mà lão Từ bắt Từ Kỳ phải làm người của Ngũ Triệu Phong, tuy rằng cậu cảm thấy vô cùng khuất nhục đau khổ, nhưng cuối cùng vẫn ở bên cạnh nam nhân, cam chịu bị nhục nhã đùa bỡn.
"Con trốn không thoát đâu... Nếu dám chạy trốn thì con sẽ gặp báo ứng....." Cha cậu vẫn luôn nói như vậy.
Từ Kỳ sắc mặc tiều tụy ngồi trên giường, mặc quần áo tử tế, vì hôm nay là ngày cậu phải đi đưa cơm cho Ngũ Triệu Phong.
Tối hôm qua cậu bị hắn lăn lộn thật lâu, hết chơi hoa huyệt, lại tiếp tục chuyển qua lỗ hậu. Cho đến khi hai cái miệng nhỏ đều chứa đầy tinh dịch, hắn liền kéo quần bỏ đi, ngay cả đầu cũng không quay lại, tựa như Từ Kỳ chỉ là một kẻ qua đường có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Từ Kỳ cố sức xuống giường, lão Từ một bên nấu cơm một bên lẩm bẩm, "Này con trai, con có thể sinh con đúng không, nếu vậy thì Từ gia chúng ta sắp có hậu rồi."
Từ Kỳ sững sờ nhìn người cha của mình, cậu cảm thấy ông lúc này thật đáng sợ.
Chờ đến khi làm xong đồ ăn, cậu bưng hộp đồ ăn khập khiễng đi về phía thôn Đông Đầu.
Thôn Đông Đầu là nhà của Ngũ Triệu Phong, nói chính xác hơn thì đó là nơi tụ tập của đám người côn đồ hạ lưu. Từ Kỳ không muốn đi vào, bởi vì chỉ cần đi vào thì sẽ bị đám đàn ông trong đó vũ nhục ngay.
Nhưng không đi không được, Từ Kỳ cắn răng, gõ gõ cổng nhà Ngũ Triệu Phong.
Người mở cửa là một tên đàn ông cao lớn cởi trần nửa thân trên. Gã vừa nhìn thấy Từ Kỳ, lập tức huýt sáo một tiếng, quay đầu nói với đám anh em đang hút thuốc uống rượu của mình, "Nhìn xem ai tới đây này!"
Từ Kỳ căng da đầu đi vào, liền nhìn thấy một đám nam nhân như lang tựa hổ.
Từ Kỳ không ở lâu trong thôn, ngay khi đến sơ trung thì cậu đã đến thành phố đi học, thẳng tới khi học đại học mới trở về một lần. Cậu vẫn nhớ rõ lần trở về đó, lão Từ cao hứng muốn chết, đi khắp nơi khoe với người ta rằng Từ Kỳ là sinh viên duy nhất trong thôn bọn họ.
Lúc ấy, đám thôn dân ngoài mặt cười cười chúc mừng, nhưng sau lưng lại mắng cậu là con mọt sách, sinh viên thì có cái gì ghê gớm, mấy tên con trai cùng tuổi cũng ngứa mắt Từ Kỳ.
Từ Kỳ sống ở quê không thoải mái, rất nhanh liền trở về thành phố, mãi cho đến lúc làm thầy giáo như bây giờ mới quay lại.
Những người trong thôn cũng chưa có cảm tình với cậu, ngoại trừ đứng hóng chuyện thì chính là vui sướng khi người gặp họa.
Mà đám côn đồ này thì càng coi thường cậu hơn nữa, bọn họ vốn không thích đàn ông, nhưng nhìn thanh niên xui xẻo này, trong lòng cũng nổi lên khoái ý muốn trả thù. Vì thế có một tên đàn ông cao lớn cười dữ tợn bước đến, nâng cằm Từ Kỳ lên rồi nói: "Lại tới đưa bím sao, nhóc sinh viên ?"
Từ Kỳ đỏ mắt đẩy gã ra, gã cười lạnh một cái, "Thằng đĩ này vậy mà còn rất hung dữ nha! Ngũ ca nói mày là một con đàn bà, hay là mày cởi quần cho bọn tao nhìn một cái đi ?"
Đám côn đồ phía sau cũng ồn ào cười to, sôi nổi nói: "Cởi quần! Cởi quần! Thằng điếm sinh viên mau cởi quần!"
Từ Kỳ bị vũ nhục khiến cả người phát run, nước mắt không nhịn được mà đảo quanh hốc mắt. Nhưng cậu phải chịu đựng, không được khóc, bởi vì một khi khóc ra, những người này sẽ càng nói cậu là đàn bà.
Không dừng lại ở đó, đám côn đồ nông thôn càng làm quá hơn nữa, mấy tên đàn ông cao to bắt đầu xắn tay áo, xông lên cưỡng ép cởi quần của cậu.
Từ Kỳ la hét giãy giụa, liều mạng dùng tay đấm chân đá, mới vừa đá văng một kẻ, lại thêm một kẻ khác túm chặt lưng quần cậu.
Không được, không thể bị người khác nhìn thấy chỗ đó... Nếu như bị thấy, mình thật sự sẽ chết mất...
Ngay lúc quần lót sắp bị kéo xuống, Ngũ Triệu Phong xuất hiện.
Cơ thể rắn chắc để trần nửa thân trên, trong ngực còn ôm một cô gái có mái tóc uốn xoăn, dường như là người thành phố.
"Hửm, tới rồi ?" Ngũ Triệu Phong lười biếng nói.
Đám côn đồ bên cạnh cười vang nói: "Ngũ ca, bà xã của anh mang cơm tới này, ha ha ha ha......"
Lúc này, cô gái trong ngực kia bỗng bĩu môi, liếc mắt đưa tình mấy tên côn đồ một cái, nũng nịu nói: "Cái gì mà bà xã chớ, người ta mới là bà xã của Ngũ ca nè ~~"
"Ha ha ha, vậy đi, hai tụi mày đứa nào càng dâm càng tiện hơn, liền làm bà xã của Ngũ ca!"
Đám người bên cạnh cũng ồn ào nói: "Cởi quần đi! Nhìn bím ai xinh đẹp hơn, liền làm bà xã của Ngũ ca!"
Cô gái e thẹn vùi vào trong lòng Ngũ Triệu Phong, làm nũng nói: "Anh xem mấy người thủ hạ của anh kìa ~~"
Ngũ Triệu Phong vô tình đẩy ả ra, nhận lấy lon bia mà đám côn đồ đưa cho hắn, "Không phải là thủ hạ, bọn họ là anh em của tôi."
Cô gái mê muội nhìn Ngũ Triệu Phong, uốn éo cơ thể đầy đặn sáp lại gần.
Mà người bị cởi quần nãy giờ là Từ Kỳ, vẫn luôn đứng đó như một người vô hình, nước mắt quanh hốc mắt cậu ứa ra càng lúc càng nhiều.
Cậu cắn răng chịu đựng, mãi đến khi cánh môi bị cắn rách, rốt cuộc cũng có một giọt nước mắt lặng yên chảy xuôi theo gương mặt tái nhợt.
Ngũ Triệu Phong hận cậu.... Cậu không rõ lý do tại sao, nhưng cậu chắc chắn rằng người đàn ông này thật sự rất hận cậu. Từ lúc hôn lễ cho đến tình cảnh nhục nhã như bây giờ, Ngũ Triệu Phong vẫn luôn luôn tra tấn, thậm chí là hận không thể giết chết cậu.
Từ Kỳ để hộp đồ ăn xuống, chậm rãi mặc quần vào, quần lót của cậu đã ươn ướt, trong quần đều là tinh dịch trắng đục chảy từ trong hoa huyệt ra.
Cậu cố nén nước mắt nhìn về phía nam nhân, run giọng nói: "Tôi...... Tôi đi đây......" Nói xong liền xoay người bỏ đi.
Sắc mặt Ngũ Triệu Phong hơi trầm xuống, hắn bước nhanh về phía trước, một phen giữ chặt lấy Từ Kỳ. Hắn nắm cổ tay mảnh khảnh của cậu, dùng sức kéo mạnh lại, khiến thanh niên gầy yếu liền ngã vào trong ngực hắn.
Sức lực của nam nhân rất lớn, làm cậu không cách nào tránh được. Lồng ngực hắn cũng rất ấm áp, ấm đến mức làm tâm Từ Kỳ rung động.
Hơi ấm chưa cảm nhận được bao lâu, giọng nói khàn khàn lạnh băng của Ngũ Triệu Phong đã vang lên, "Chạy cái gì, thế nào cũng phải cho mấy anh em xem một chút chứ. Cậu thấy có đúng hay không, đồ điếm!"
Hai từ "đồ điếm" vừa phát ra, khiến tâm Từ Kỳ triệt để rét lạnh.
Cậu nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, ánh mắt oán hận xen lẫn bi thương. Ngũ Triệu Phong im lặng nhìn, sau đó nhếch môi cười, hắn nâng cằm Từ Kỳ lên, cúi đầu hôn lấy môi cậu.
Như những lần trước, Ngũ Triệu Phong thô bạo cạy đôi môi ra, đầu lưỡi làm càn xông vào khoang miệng cậu. Từ Kỳ khuất nhục giãy giụa, nhưng khoang miệng mềm mại vẫn bị nam nhân tàn sát bừa bãi.
Hắn thô bạo cắn đầu lưỡi của Từ Kỳ, liếm hôn niêm mạc bên trong, thậm chí còn luồn đầu lưỡi sâu vào yết hầu cậu. Không ngừng chuyển động góc độ hôn môi, hai người hôn nhau vừa tình sắc, lại vừa dính nhớp ẩm ướt.
Mấy người côn đồ xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Nước bọt liên tục chảy ra từ khe hở do môi lưỡi giao nhau, nhưng rất nhanh đã bị nam nhân mút liếm đi, sau đó lại đưa vào trong miệng Từ Kỳ, ép cậu nuốt xuống.
Ngũ Triệu Phong vừa hôn Từ Kỳ vừa vuốt ve eo cậu, khi sờ tới đũng quần ướt dầm dề, đôi mắt hắn bỗng tối sầm lại.
Tối hôm qua hắn đã bắn rất nhiều lần, mỗi lần đều bắn vào tử cung, mà người này căn bản sẽ không rửa sạch sẽ, có lẽ là bên trong vẫn còn tồn lại tinh dịch của hắn.
Nghĩ như vậy, dương vật Ngũ Triệu Phong lại căng phồng không chịu được, côn thịt dưới háng dựng đứng chọc vào bụng nhỏ của Từ Kỳ. Theo từng đợt môi lưỡi giao nhau, nửa thân dưới phối hợp cà cà lên người Từ Kỳ, làm cậu vừa xấu hổ lại vừa sợ, khóc lóc liều mạng đẩy nam nhân ra.
"Đồ đê tiện!" Nhân lúc hai người tách ra một chút, hắn hàm hồ mắng Từ Kỳ một câu, một bên mắng, một bên xoa bóp mông cậu, vò mông thịt thành đủ loại hình dạng.
Đám đàn ông bên cạnh trừng lớn đôi mắt nhìn chòng chọc, có người tính dục cao xem đến nỗi đũng quần gồ lên, có người thì nhìn thích đến nỗi vẻ mặt say mê, miệng chảy cả nước miếng.
Mà cô gái thành phố kia thì càng xem lại càng ganh tị, hận không thể đẩy Từ Kỳ ra để thế chỗ mình vào.
Ngũ Triệu Phong làm lơ hết tất cả mọi người, chuyên tâm cường hôn Từ Kỳ, hai tay không ngừng vuốt ve cậu. Động tác của nam nhân hạ lưu tình sắc, mang theo dục hoả cực nóng vô pháp khống chế.
Hai người hệt như một đôi tình lữ lâu ngày không gặp nhau.
Dưới sự mãnh liệt của nam nhân, Từ Kỳ hít thở không thông, đột ngột đẩy hắn ra. Khi hai cơ thể tách nhau, Từ Kỳ bỗng mềm nhũn ngã về phía sau, một tên côn đồ định đưa tay đỡ, thì lại bị Ngũ Triệu Phong giành trước đỡ lấy.
Từ Kỳ bị hôn đến mơ mơ màng màng, khóe mắt ướt át, gương mặt ửng đỏ.
Ngũ Triệu Phong cúi đầu nhìn cậu, mạnh mẽ ôm chầm cậu, Từ Kỳ a ~ một tiếng lại ngã vào trong lòng nam nhân.
Người đàn ông lưu manh này vẫn luôn đối xử với cậu như vậy....
Từ Kỳ hàm chứa nước mắt tựa vào lồng ngực Ngũ Triệu Phong. Đối với nam nhân, có lẽ cậu chỉ là cá nằm trên thớt dưới tay hắn mà thôi, chút giãy giụa chẳng đáng là gì.
"Ưm...... Buông ra...... Buông tôi ra......"
Ngũ Triệu Phong nghe giọng nói nhỏ vụn mang theo âm khóc của cậu, dục hỏa trong người bỗng cháy hừng hực, hắn liền bế ngang cậu lên trước mặt tất cả mọi người.
Thanh niên trắng nõn thanh tú bị đại ca côn đồ ôm vào trong phòng, mấy người bên trong bị đuổi ra ngoài, cả đám nhìn nhau tỏ vẻ không thể hiểu được.
Mà sau khi cánh cửa đóng lại không bao lâu, rất nhanh liền truyền ra tiếng Từ Kỳ xấu hổ khóc kêu.
"A...... Không...... Không được...... Không được làm ở chỗ này......"
Tiếp đó là tiếng xé quần áo vừa thô bạo vừa tình sắc, có lẽ là chiếc áo sơ mi hơi mỏng trên người thanh niên đã bị xét nát toàn bộ.
"Đĩ kỹ nữ, trốn cái gì mà trốn!"
"Không... A a... Đừng...."
"Mẹ nó, thật chặt! Mau tách đùi ra, lão tử muốn chơi chết ngươi!"
"A a a a.... Không.... Đau quá.... Tha tôi đi.... Triệu Phong.... Triệu Phong tha tôi..."
"Dâm tiện, Triệu Phong mà ngươi cũng dám kêu! Đm, bên trong thật ướt, chắc ngậm không ít tinh dịch của lão tử chứ gì ?"
"Ư.... Không có.... Không có...."
Đám côn đồ trố mắt nhìn cánh cửa không ngừng vang lên tiếng đập "bang bang bang" như sấm rền, một thân hình mảnh khảnh mơ hồ bị ấn ở trên cửa bất lực vặn vẹo.
Ngũ Triệu Phong làm rất hung bạo, vừa nhanh vừa thô, dương vật bự giã "bép bép bép", địt mạnh đến mức hai mép thịt bướm rung rung lắc lắc. Âm đế phía trên cũng bị nam nhân tàn nhẫn bóp, cơ hồ đã sưng như một quả anh đào.
Lỗ nhỏ chật hẹp ướt mềm bị cắm đến tràn đầy bọt mép, căng thành hình dạng của dương vật!
"Không... Nhẹ chút.... A.... Làm ơn.... Đau quá...."
Từ Kỳ cũng không còn tâm trí lo nghĩ bị người ta nghe thấy nữa, cậu chỉ biết thét lớn để giải toả cơn khoái cảm đáng sợ này.
Ngũ Triệu Phong thô bạo nâng đùi Từ Kỳ lên, để lưng cậu dán lên cánh cửa, sau đó đè cả người mình lên bắt đầu động háng đụ mạnh!
Trạng thái hiện tại của Ngũ Triệu Phong vô cùng điên cuồng, tựa như một con mãnh thú bị kích thích đến hưng phấn, dương vật bự giã phầm phập như mưa rền gió dữ, thô bạo địt cái bướm đầy nước của Từ Kỳ!
"Bạch bạch bạch", thanh âm chơi bướm vang vọng còn hơn lần trước, ngay cả mấy người đứng bên ngoài còn nghe thấy, cả đám bắt đầu cởi quần xóc lọ.
Ngũ Triệu Phong giữ chặt Từ Kỳ, hai tay tách cặp mông mập của cậu ra, lợi dụng điểm tựa là cánh cửa, dùng lực nắc háng thọc vào rút ra. Điều này giúp nam nhân địt càng sâu càng bạo, cũng càng thêm hung mãnh hữu lực!
Từ Kỳ vốn dĩ chỉ khóc thút thít, cuối cùng lại bị nam nhân làm đến trực tiếp khóc lớn ra.
"A a a... Không....! Sẽ chết mất! Làm ơn.... Lỗ nhỏ sắp hỏng rồi....! Tha tôi đi......! Triệu Phong.... Triệu Phong tha tôi.... A a a a! Đau quá.... Cứu với.... Cứu tôi.... Không.... Đừng ~~!!"
Từ Kỳ than khóc xin tha, nhưng không những không nhận được sự thương hại của nam nhân, mà ngược lại còn dẫn đến một trận thô bạo tàn nhẫn hơn nữa!
Ngũ Triệu Phong đỏ ngầu mắt hôn Từ Kỳ, một bên cưỡng hôn, một bên nắc háng địt như điên như dại, khủng bố đến mức khiến cánh cửa "bang bang bang" vang lớn, gần như muốn sụp đổ!
Cứ như vậy mà chịch hơn mười phút, cánh cửa rốt cuộc lên tiếng báo danh anh hùng sắp hi sinh!
Ngay lúc cánh cửa lung lay như muốn đổ xuống, Ngũ Triệu Phong nhanh tay ôm Từ Kỳ rời đi, sau đó đặt cậu lên trên ghế, tách bắp đùi ra thẳng hai bên, tạo thành chữ M.
Tấm lưng trắng nõn dán lên ghế tựa lạnh lẽo, hai chân chân đặt lên hai tay ghế, bị nam nhân nâng mông tiếp tục tàn nhẫn địt mạnh!
"Không....! A a a.... Sẽ chết! Tôi sẽ chết mất~~~! A a a.... Cứu với.... Ai đó cứu tôi với.... A a a a a ~~!"
Từ Kỳ thật sự bị chơi đến khóc vô số lần, cánh tay trắng nõn của cậu vòng qua người Ngũ Triệu Phong, cặp mông thịt liên tục nảy lên, bím nhỏ đã sưng phồng mập phì, hai mảnh thịt bướm đáng thương lật ra ngoài.
Thảm nhất chính là tử cung, hoàn toàn đã bị dương vật bự thọc nát, cổ tử cung mềm mại bất lực chờ đợi tinh dịch được rót vào!
"A... Đau quá... Cầu xin anh... Xin anh...."
Ngũ Triệu Phong nghe tiếng khóc cầu của cậu, nhưng hắn vẫn mảy may không hề thương tiếc, tiếp tục động háng phát tiết, còn gầm nhẹ thô mắng.
"Ti tiện! Làm chết ngươi! Lão tử con mẹ nó địt chết ngươi, địt nát ngươi! Fuck, đúng là trời sinh dâm tiện, chơi thế nào cũng chảy nước! Ngươi chính là cái thùng rác chứa tinh của đàn ông! Muốn tìm thêm mấy thằng khác cùng chơi ngươi đúng không!!"
Từ Kỳ vừa nghe, lập khóc đến chết đi sống lại, "Không.... Đừng!! Làm ơn, tôi không muốn!!!"
Nghe cậu nói không muốn, máu trong người Ngũ Triệu Phong liền nóng lên, hắn ôm Từ Kỳ ném lên trên giường.
Từ Kỳ đáng thương bị làm đến như muốn tắt thở, hai tay cậu nắm hai bắp đùi, cái bướm nâng cao bị dương vật điên cuồng giã "phập phập phập" như đóng cọc, làm cho nước dâm văng tung toé khắp nơi, tinh dịch bên trong cũng bị vẩy ra ngoài!
Ngũ Triệu Phong thô bạo như muốn chơi chết Từ Kỳ, làm đến mức bím nhỏ sưng húp lên, tử cung hư nát, cặp đùi trắng nõn run bần bật như đã mất khống chế.
Cứ như vậy mà phịch nhau suốt một giờ, Ngũ Triệu Phong bỗng gầm nhẹ một tiếng, dương vật bự thọc vào điểm sâu nhất, nguyên một cây côn thịt dài một thước chọc thẳng tử cung, rất nhanh một dòng tinh dịch nóng bỏng liền phun vào bên trong!
Từ Kỳ lập tức tan vỡ thét chói tai, hai chân co rút căng chặt, cả người bị nóng đến run bần bật, cuối cùng vặn vẹo gương mặt đạt đến đợt cao trào lần thứ 5.
"A a a a a a...! Nóng quá...! Cứu...." Tiếng rên rỉ thảm thiết vang vọng trong căn phòng, cơ thể Từ Kỳ vẫn run lẩy bẩy, bím nhỏ phun nước nhiều chưa từng có, cuối cùng xụi lơ ngất xỉu trên giường.
Côn thịt của Ngũ Triệu Phong bị kẹp sướng không chịu được, hắn cứ như vậy mà ở bên trong, cảm thụ sự run rẩy cao trào của Từ Kỳ.
Rồi hắn chậm rãi rút ra, một lượng chất dịch trắng đục vì thiếu ngăn chặn nên lập tức chảy ra bên ngoài, một mùi hương tanh tưởi toả ra khắp căn phòng, thậm chí còn lan ra ngoài cửa.
Đám người côn đồ đầu tiên là nghẹn họng mà nhìn, sau đó liền bộc phát ra một trận tiếng hò reo như sói tru!
"Thật trâu bò nha Ngũ ca!!"
"Đcm, thật đúng là mạnh con mẹ nó mẽ! Không hổ là lừa điểu nổi danh!"
"Đậu má! Phải chơi như vậy mới đúng là nam tính! Thao phục đàn bà như vậy mới gọi là đàn ông!"
Cô gái thành phố kia cũng chà xát hai đùi mình, nũng nịu kêu, "A ~~ Ngũ ca ~~~ Ngũ ca chơi em đi ~~ Ngũ ca mau tới ôm em ~~"
Nhưng dù ả có khẩn cầu ra sao thì cũng không được đáp lại, bởi vì Ngũ Triệu Phong đang bận ôm hôn Từ Kỳ, đầu lưỡi khuấy đầu lưỡi, môi dán môi, hắn vừa hôn vừa xoa nắn vú và mông cậu, sờ soạng cơ thể ướt đẫm từ đầu đến chân.
Thật sự để ý mà nói, Ngũ Triệu Phong người này rất mâu thuẫn, một mặt thì chà đạp Từ Kỳ như một kẻ điếm, mặt khác thì nhân lúc thời điểm không ai thấy, lại không đè nén được nhu tình với cậu.
Từ Kỳ bị nam nhân thao đến ngất xỉu, cơ thể trắng nõn run nhè nhẹ, trông thảm thương như ngay cả linh hồn cũng biến mất.
Ngũ Triệu Phong mặc quần áo cho cậu, sau đó bế người lên rồi bước ra khỏi cửa.
Đám người bên ngoài đều bội phục năng lực kéo dài của Ngũ Triệu Phong, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Vốn dĩ cho rằng Ngũ ca cho thanh niên này đến đây để mọi người khi dễ, ai ngờ hai người lại trốn trong phòng như vợ chồng son, hơn nữa còn làm đến tym hưởng bắn ra bốn phía, thật sự có thể nói ân ái còn dài hơn AV.
Cô gái thành phố ghen ghét chạy tới, sờ cơ ngực Ngũ Triệu Phong. Hắn lấy tay sờ mông của ả ta, cảm thấy quá lỏng lẻo, vẫn là của Từ Kỳ tốt hơn, vì thế hắn vô tình nói: "Về trước đi, có thời gian sẽ gọi cô."
Ả tức giận đẩy Ngũ Triệu Phong một cái, đạp giày cao gót bỏ đi.
Mấy người côn đồ kính nể nam nhân không chịu được, trình độ văn hóa của bọn họ thấp, tư tưởng thẳng nam bị ung thư nghiêm trọng, chỉ cảm thấy Ngũ ca như vậy mới gọi là đàn ông.
Ngũ Triệu Phong ôm Từ Kỳ còn thoi thóp ra cửa, nói với đám người rằng hắn muốn tới nơi khác để tiếp tục "thu thập".
Vì thế mọi người đều bội phục nhìn theo bóng lưng rời đi của Ngũ ca, nội tâm xúc động thật lâu mới bình tĩnh lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro