🌿
Chương 2: Chú rể vì cô dâu mà bị lưu manh sờ vú, phá thân trước mặt mọi người.
Ngày hôm sau, hôn lễ được cử hành ở nhà chú rể.
Hôn lễ ở nông thôn rất đơn giản, cô dâu chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ sườn xám xẻ tà là được. Tuy bộ sườn xám kia chỉ có mấy đồng, nhưng mặc vào lại cực kỳ bó sát, làm cho dáng người của cô dâu đều lộ rõ mồn một.
Cô dâu vừa thấy xấu hổ cũng vừa thấy khó chịu, nhưng cô không thể không nhẫn nhịn chịu đựng.
Mà mấy người ở nông thôn này thì đã bao giờ thấy qua kiểu phụ nữ có khí chất như vầy, một đám cứ nhìn chằm chằm cô dâu sắp gả, không chừa chút mặt mũi nào chú rể.
Bên tai Ngũ Triệu Phong không ngừng truyền đến thanh âm huyên náo.
"Hắc hắc hắc, đợi lát nữa là có trò hay để xem rồi. Quy củ đã định, càng là phụ nữ xinh đẹp thì càng phải hảo hảo dạy dỗ!"
"Thèm muốn cái gì, dù gì thì người được hưởng "đi qua cánh cửa" cũng là cha của cậu ta. Chúng ta chỉ có thể đứng nhìn mà thôi, chẹp...."
"Ai nói, nếu lão Từ không được, thì bà con thân thích đến thay cũng được mà hắc hắc hắc. Mày nhìn con đàn bà đó đi, mẹ nó cái vóc dáng, vú còn bự như vậy.... Đúng là gái thành phố xinh dã man, tao muốn bóp vú nhỏ đó ghê!"
Ngũ Triệu Phong hiểu rõ về chuyện "đi qua cách cửa", đây là hôn tục dâm uế dơ bẩn nhất trong thôn Long Mã của bọn họ. Mỗi nhà mỗi hộ đều phải trải qua, không ai dám có nửa câu oán hận, cũng không ai dám lên tiếng phản đối.
Ngũ Triệu Phong nhìn về phía chú rể, thấy cậu mặc một bộ tây trang đỏ thẫm, tô điểm cho làn da càng thêm trắng nõn thanh tú. Tính tình cậu nội hướng, vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, nếu không có lão Từ nhắc nhở thì có lẽ ngay cả kính rượu cho khách cũng không biết.
Khoảng một giờ sau, một bác gái bỗng hắng giọng, rồi hét lên, "Nào nào nào, chúng ta đã ăn được khá no rồi. Sắc trời cũng đã sẫm tối, đừng để mọi người chờ nữa, tiết mục trêu chọc cô dâu chú rể mau bắt đầu đi thôi!"
Vừa dứt lời, trong nhà liền vang lên một mảnh hú hét như sói tru.
"Nhưng tân phòng chỉ có thể chứa 30 người. Những ai mang theo trẻ em hay người già thì vẫn nên đi trước đi..." Nhưng hiện tại thì còn có ai nghe lời bác gái này nói nữa, mọi người đều ồ ạt chạy về phía tân phòng của cô dâu và chú rể.
Lão Từ chỉ có thể ngăn cản từng người rồi nói: "Thật ngại quá, chỉ có thân thích trong nhà mới vào được thôi..." Sau đó lão nhờ còn thêm mấy người họ hàng ngăn cản giúp, thật vất vả mới nhét được 30 người vào tân phòng.
Ngũ Triệu Phong cùng mấy anh em của hắn cũng đi vào, bọn họ là côn đồ trong thôn, nên không ai dám ngăn cản.
Khi vào tân phòng, liền phát hiện bên trong đã chật ních người. Tất cả đều là họ hàng của nhà trai, còn thêm mấy người hàng xóm mặt xám mày tro, tóc tai hỗn độn. Mỗi người đều có một điểm chung chính là: hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô dâu.
Cô dâu dường như mới tắm xong, đầu tóc cô mang theo hơi ẩm rũ xuống bờ vai, bên cạnh là chú rể đang ngồi. Lúc này cậu đã cởi áo khoác tây trang ra, chỉ còn áo sơmi phác hoạ cơ thể thon gầy, khẩn trương không nói mà ngồi cạnh cô dâu.
Tốp người nhìn cô dâu rồi lại nhìn chú rể bên cạnh cô, cuối cùng cười tà nhìn lão Từ và bác gái kia.
Lúc này, bác gái có diện mạo xấu xí tiến vào, cười quái dị nói: "Chắc hẳn mọi người cũng đã hiểu quy củ rồi. Còn cô dâu, cô là người nơi khác, cô hãy làm theo lời tôi nói là được. Hôm nay là ngày đại hỷ, thế nào cũng phải ăn chơi vui vẻ, cô đừng sợ mất mặt."
Cô dâu tuy rằng không hiểu, nhưng cũng biết là không phải chuyện tốt lành gì, lại không dám từ chối, chỉ đành yên lặng gật đầu.
"Được! Mau lấy mũ che mắt chú rể lại!"
Nói xong, một chiếc mũ màu xanh liền đội lên đầu chú rể, vải dây màu xanh cũng bịt kín mắt cậu lại.
Ngũ Triệu Phong thấy cậu co rúm vài cái, sau đó liền bất động.
"Được rồi, chú rể đã bị che mắt, hôm nay dù có chuyện gì thì cậu ta cũng không biết. Nào cô dâu, cô đã vào cửa Từ gia, thì phải kính trà cho cha chồng nha!" Vừa dứt lời, đám người xung quanh liền bắt đầu ồn ào lên!
Cô dâu tiếp nhận chén trà, phát ngốc nhìn bác gái. Bác gái đột nhiên đoạt lấy chén trà, hất nước lên đùi lão Từ, làm cho cái chân dơ bẩn của lão đều dính đầy nước trà.
Cô dâu sững sờ đứng tại chỗ, bác gái lại kêu lên, "Ôi trời, làm sao đây! Thôi rồi cô gái, xem ra cô chỉ có thể bôi nước trà lên tay mình, sau đó đút vào miệng cha chồng của cô thôi!" Nói xong, đám đông lại vang lên một trận tiếng cười quái dị!
Ngũ Triệu Phong cười nhạt, trong thôn này chính là như vậy đấy, bọn họ thích nhất là xem tiết mục "vờn nhau" giữa cha chồng và nàng dâu.
Cô dâu khuất nhục mà nhìn bác gái, sau đó ngồi xổm xuống, dùng tay chà lau đùi cho cha chồng. Lão Từ nhìn con dâu nhà mình, gương mặt đỏ bừng xấu hổ, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành để cô gái lau trà trên đùi mình.
Chờ đến khi lau trà xong, cô đưa tay đến bên miệng cha chồng, lão Từ liếm liếm mấy lần cho có. Tốp người xung quanh lại ồn ào một trận, đũng quần của một đám tiểu tử gồ lên, hú hét nhìn cảnh cha chồng liếm tay con dâu.
Ngũ Triệu Phong nhìn về phía chú rể, thấy tấm vải che khuất đôi mắt cậu đã ươn ướt, cơ thể vẫn luôn run rẩy, bàn tay nắm chặt lại, trông như đang chịu một áp lực gì đó rất lớn.
Bên này lại đến đợt thứ hai, nhiệm vụ là đút táo đỏ cho cha chồng, hơn nữa phải là miệng đối miệng, vì mục đích sớm sinh quý tử.
Cô dâu cắn trái táo, đôi mắt đỏ lên. Cô chần chờ không muốn đút, bác gái kia liền đe dọa, nói: "Thôn này không ai dám cãi lời đâu, cô gái."
Cô dâu bất đắc dĩ, đành cúi đầu kề môi lão Từ. Đúng lúc này, chú rể đột nhiên vén dây đeo lên, đỏ mắt nói: "Để tôi thay cô ấy!"
Thật ra trong thôn cũng có loại quy củ này, lần trước đã có hộ để phù dâu thay thế. Nhưng chưa bao giờ nghe qua chú rể thay thế cô dâu, điều này làm đám người xung quanh bắt đầu bất mãn.
"Làm gì có chuyện như vậy ? Từ Kỳ à, con đừng có làm hỏng quy củ trong thôn chúng ta! Nếu như mạo phạm đến thần linh, nhà mấy người ăn cho hết!"
Lão Từ hoảng sợ gật đầu theo, trấn an con trai, "Một lúc là qua thôi con, con đừng làm chi cho thêm phiền."
Lúc này, Ngũ Triệu Phong bỗng lên tiếng, "Sao lại không được, để chú rể mặc đồ cô dâu là xong ngay còn gì ?"
Đúng là thôn bên cạnh cũng có kiểu trêu đùa chú rể như vậy, nào là chú rể mặc đồ con gái bị bạn bè đùa giỡn, nào là đè chú rể lên giường bắt chước làm tình, đầy đủ các loại khẩu vị loạn xì ngầu!
Lúc này, Từ Kỳ cũng đã cởi quần áo ra, nước mắt lưng tròng mặc đồ cưới của vị hôn thê mình. Đây là một bộ sườn xám đỏ thẫm nửa lộ ngực, chú rể mặc vào vậy mà lại vừa khít.
Sườn xám bó sát người phác hoạ rõ nét hình dáng cả người cậu, từ vòng eo thon gầy đến cặp mông tròn xoe, kèm thêm gương mặt xinh đẹp trắng nõn mang theo nước mắt, làm cho những thanh âm phản đối dần dần yếu đi.
Trong đám người bỗng có một giọng nói si mê vang lên, "Chú rể này so với cô dâu còn xinh đẹp hơn..."
Lúc này, bác gái kia nói: "Vậy thì không thể để lão Từ làm nữa, phải tìm một người họ hàng thay thế."
Đám người quê mùa nhìn chú rể tươi non mọng nước, bắt đầu giơ tay nói muốn thay thế cho lão Từ.
Lúc này, Ngũ Triệu Phong đẩy bọn họ ra, cất cao giọng nói: "Từ thúc, tôi là bà con xa của ông, để tôi thay đi."
Lão Từ nhìn thấy người nói là Ngũ Triệu Phong, lập tức mềm giọng, lúng túng nói: "Vậy, vậy để cậu thay thế đi."
Người khác vốn muốn chiếm tiện nghi của chú rể, nhưng thấy Ngũ Triệu Phong cao lớn cường tráng như vậy cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể đứng nhìn hắn cởi quần áo.
Cởi quần áo cũng là một tập tục, Ngũ Triệu Phong cởi hết chỉ còn mỗi quần lót, sau đó bước về phía Từ Kỳ.
Cơ thể hắn rất tráng kiện, vóc người cao lớn rắn chắc, một thân màu đồng cổ khoẻ mạnh, cơ bụng cơ ngực từng khối rõ ràng, vừa nhìn là biết đã luyện qua. Cơ bắp trên cánh tay hắn cù kết hữu lực, tràn ngập sức mạnh tuổi trẻ. Đàn bà trong phòng nhìn thèm đến nỗi chảy nước ướt cả quần lót.
Mãnh nam trần trụi anh tuấn như vậy làm cho không khí trong phòng càng thêm nhiệt liệt phấn khởi.
Cô dâu bên cạnh nhìn Ngũ Triệu Phong, tựa hồ có chút hối hận.
Mà Từ Kỳ — người thay thế cô dâu, khi nhận ra đó là Ngũ Triệu Phong, liền ngạc nhiên mà nhìn hắn.
"Cậu chú rể, bắt đầu đi?" Ngũ Triệu Phong đến gần cậu, thanh âm vừa trầm lại vừa khàn, Từ Kỳ mới nghe liền run cả người.
Cậu khó chịu nhìn về phía bác gái, bà bác vốn đang ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại nói: "Từ gia tiểu tử, ngậm lấy quả táo, sau đó truyền đến miệng của hắn đi."
Từ Kỳ nghe lời cắn táo đỏ, sau đó ngẩng đầu nhìn nam nhân.
Nam nhân anh tuấn cười cười, thấp giọng nói: "Để tôi." Nói xong liền cúi người hôn lấy cậu.
Từ Kỳ cũng biết mình thoát không được, bèn khuất nhục nhắm mắt lại, khẽ hé cái miệng nhỏ đỏ hồng ra, vươn đầu lưỡi đẩy viên táo đỏ tươi qua.
Ngũ Triệu Phong hít sâu một hơi, lập tức hôn sâu hơn nữa, ngậm đầu lưỡi cậu vào trong miệng của mình. Nam nhân không ăn luôn viên táo, mà không ngừng mút mát đầu lưỡi mềm mại của cậu.
Từ Kỳ xấu hổ mở mắt, "Ưn... Đừng... Nh..."
Ngũ Triệu Phong ôm lấy Từ Kỳ, bàn tay to lần mò xuống cặp mông đầy đặn, hạ lưu xoa xoa bóp bóp nó. Nam nhân một bên sờ, một bên thô bạo hôn cậu, khuấy đầu lưỡi cậu đến lung tung rối loạn, phát ra tiếng nước "chậc chậc".
Một màn tình sắc hạ lưu như vậy làm đám người xung quanh trợn mắt há hốc mồm, lão Từ cũng trừng lớn con mắt, nhìn con trai của mình bị côn đồ đùa giỡn.
"Ư...... Bỏ ra...... Không......"
Bàn tay to của nam nhân ấn một cái, chú rể nhu nhược liền ngã vào trong lòng hắn. Tính khí dưới háng chạm đến thịt heo thô to nóng rực của nam nhân, cậu lập tức sợ tới mức cứng đờ cả người.
"Lửa trong người lão tử đều bị cậu đốt lên hết rồi." Hắn cúi người hàm hồ nói, sau đó cuồng hôn Từ Kỳ vài cái, rồi lại đẩy cậu ra, lười biếng nói: "Tôi chưa ăn được quả táo."
Chưa ăn được táo có nghĩa là đã thất bại, phải đổi phương thức khác.
Lão Từ bên cạnh tức giận đến tóc tai đều dựng lên, nhưng lại không có cách nào.
Bác gái ngẩn người, rồi cười nói: "Vậy đổi thành dùng cơ thể đưa táo." Nói xong liền nhét quả táo đỏ vào sườn xám của Từ Kỳ.
Ngũ Triệu Phong biết quy củ, hắn tới gần Từ Kỳ, ôm cơ thể mềm mại mặc sườn xám của cậu, bắt đầu sờ soạng.
Quả táo vốn còn ở trước ngực, nhưng sau đó thì lại rớt xuống bụng nhỏ. Ngũ Triệu Phong sờ được, sau đó nâng mắt nhìn cậu, Từ Kỳ xấu hổ đỏ bừng mặt, cúi đầu không nói gì.
Nam nhân đè bụng nhỏ của cậu, bàn tay nóng bỏng nắm lấy quả táo, lăn nó từ dưới lên trên. Quả táo chậm rãi lăn trên cơ thể đang run rẩy của Từ Kỳ, cuối cùng cũng đến được trước ngực.
Ngũ Triệu Phong đè ngực cậu, dùng sức xoa xoa, rồi đột nhiên kéo áo cậu ra.
"A ~!"
Lồng ngực trắng nõn của Từ Kỳ lộ ra, quả táo màu đỏ nằm song song núm vú hồng hào, nhìn ngon miệng không chịu được.
Ngũ Triệu Phong sờ soạng ngực cậu, giả vờ như đang tìm kiếm quả táo. Ngay khi sờ đến núm vú, hắn bỗng dùng sức nhéo một phát, Từ Kỳ a~ một tiếng, núm vú lập tức dựng thẳng.
"Tìm được rồi." Ngũ Triệu Phong cười xấu xa.
Từ Kỳ khuất nhục nói: "A...Không... Không phải cái đó......"
"Hửm, vậy nó ở đâu?"
Từ Kỳ xấu hổ xém hỏng mất, "Ở..... Ở chỗ đó."
Bác gái kia thừa cơ lửa cháy đổ thêm dầu, "Đổi sang bên kia tìm xem, không chừng nó ở bên đó."
Vì thế Ngũ Triệu Phong lại sờ qua bên kia, bàn tay to thô ráp xoa bóp vú nhỏ, mạnh bạo đến mức khiến ngực cậu đỏ bừng một mảnh.
Từ Kỳ mẫn cảm mà run rẩy, luôn miệng nói đừng ~ đừng mà ~~, nhưng núm vú hai bên lại hoàn toàn dựng đứng. Đầu vú nhô lên vải áo, trông còn dâm hơn đàn bà!
"Đậu má, con trai lão Từ dâm thật......"
"Công nhận, nhìn giống đàn bà dễ sợ, xem ra là đầu thai sai chỗ rồi."
Ngũ Triệu Phong bóp đã rồi, liền cúi đầu cắn quả táo đỏ, sau đó vừa nhìn Từ Kỳ, vừa chậm rãi nuốt quả táo nãy giờ đã chơi đùa toàn thân cậu.
Ăn xong táo đỏ là qua màn rồi, lão Từ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nghi lễ cuối cùng chính là bắt chước loạn luân, đây cũng là cửa ải tình sắc nhất, đồi bại nhất đối với nàng dâu mới vào nhà.
Người xung quanh vừa nghe xong lại bắt đầu ồn ào trở lại, bọn họ từng xem nhiều cảnh con dâu và cha chồng "vờn nha" rồi, nhưng lại chưa từng thấy qua chuyện chú rể cùng nam nhân xa lạ làm tình. Điều này không chừng còn kích thích hơn cả cha chồng nàng dâu!
Từ Kỳ với áo quần xộc xệch đứng đó, hai mắt đỏ ngầu.
"Không... Tôi không muốn..."
Bác gái lập tức trừng mắt nói: "Nếu cậu đã thay thế vợ mình thì phải tuân thủ phép tắc! Nếu không Từ gia chắc chắc sẽ gặp tai hoạ!"
Lão Từ vừa nghe, liền vội vàng an ủi con trai, "Thôi con, chỉ là giả thôi mà, con chỉ cần nhẫn nhịn một chút là qua ngay thôi. Chờ xong đêm nay, con sẽ có thể mang vợ mình vào thành phố sinh sống rồi."
Từ Kỳ rưng rưng nhìn phụ thân, lại nhìn về phía cô dâu. Cô gái dường như không muốn nhìn mặt cậu, quay đầu đi không biết đang suy nghĩ cái gì.
Từ Kỳ đau khổ cực kỳ, cậu rơi lệ nói: "Được... Chỉ cần đêm nay qua đi, tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa!"
Đôi mắt Ngũ Triệu Phong hơi tối lại, bác gái kia cũng không vui nói: "Nhanh lên đi, mau xin nam nhân chạm vào cậu, đến khi hầu hạ xong hắn ta rồi, cậu và vợ mình có thể vào động phòng."
Từ Kỳ khuất nhục nhìn về phía Ngũ Triệu Phong, nam nhân tuy mặt vô biểu tình, nhưng cự vật dưới háng lại phồng to dọa người cực kỳ.
Anh... Xin anh...." Thanh âm Từ Kỳ run rẩy, đôi mắt lóe lệ quang, trông vừa điềm đạm đáng yêu, vừa yếu ớt bất lực, "Xin anh...."
Bác gái thấy cậu nói không được nữa, liền nhắc nhở, "Cầu nam nhân ôm lên trên giường, cởi quần áo ra, sau đó cà cà đũng quần."
Từ Kỳ mặt đỏ tai hồng, cậu cắn môi, nhỏ giọng nói: "Xin... Xin anh hãy ôm tôi lên giường......"
Ngũ Triệu Phong nhướng mày nhìn cậu, đám người vây xem cũng bắt đầu dâm tà ồn ào nói: "Sai rồi! Phải nói là cầu nam nhân sờ vú, cầu nam nhân chịch lỗ đít!"
Từ Kỳ là một thầy giáo ôn nhã, đã bao giờ tiếp xúc qua nhiều lưu manh ở nông thôn như vậy đâu, nước mắt cậu lập tức rơi xuống.
Ngũ Triệu Phong đến gần cậu, cơ thể của hai người rất gần nhau, gần đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập thô nặng của hắn, Từ Kỳ đỏ mặt khóc nói: "Xin anh.... Xin anh hãy chạm vào tôi......"
Ngũ Triệu Phong một tay bế cậu lên, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, đặt chú rể đang xấu hổ lên trên giường. Bác gái nói: "Phải cởi quần áo ra, nếu không thì nghi thức sẽ không thành."
Từ Kỳ tuyệt vọng nhắm mắt lại, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi cởi bỏ nút thắt trên sườn xám. Dưới tiếng hú hét của mọi người, cơ thể trắng tinh như ngọc từng chút một phơi bày ra.
Ngũ Triệu Phong cũng nới lỏng dây lưng quần, móc ra cây dương vật nổi tiếng của mình.
Ở trong thôn Long Mã, Ngũ Triệu Phong được xưng con lừa, không phải vì hắn lớn lên khó coi, mà là vì dương vật dưới háng hắn có thể so sánh với dương vật của con lừa!
Cây này vừa thô lại vừa dài, gần bằng một thước*, gân xanh cuồn cuộn dữ tợn gồ lên trên cán, nhìn qua giống hệt như một con mãnh thú, dọa người vô cùng.
(*1 thước = 1/3 m = 33,33 cm _(:3 」∠)_ )
Toàn bộ người trong phòng lập tức hít khí lạnh, bác gái cũng nhìn thèm chảy cả nước miếng, phát ngốc một hồi mới nói: "Mời người thay thế cha chồng lên giường, mời người thay thế cô dâu là chú rể hãy mở chân ra. Hai người phải bắt chước làm chuyện đó. Chờ đến khi cọ ra nước, nghi thức này sẽ được hoàn thành!"
Lúc này đây, nhiệt độ trong tân phòng quả thực sôi trào tới cực điểm, đám lưu manh từng người một hú hét như sói tru, thậm chí còn có mấy người tiến đến sờ soạng của cô dâu.
Mà người đáng thương nhất là chú rể trần trụi đang nằm trên giường, gương mặt cậu đã ướt đẫm nước mắt.
Ánh đèn màu hồng cam rọi lên ngũ quan thanh tú, bờ vai mượt mà trắng nõn, và cả lồng ngực lộ ra bên ngoài. Núm vú nho nhỏ hồng hào dựng thẳng, nhìn như những quả anh đào tươi non mới được hái từ trên cây xuống.
Ngồi bên cạnh Từ Kỳ là một nam nhân cao lớn rắn chắc, người đầy cơ bắp. Đôi mắt đen nhánh của hắn chậm rãi quét lên từng tấc da thịt trên người cậu, cự vật dưới háng cương cứng đến mức tận cùng, trông như một con dã thú vận sức chờ xuất phát!
Lúc này, ánh đèn trong phòng đột nhiên tắt ngóm, nương theo ánh trăng, nam nhân cường tráng đè lên người Từ Kỳ, mơ hồ nghe được tiếng nức nở của cậu.
"Không...... Đừng mà......"
Trong bóng đêm, mọi người chỉ có thể thấy được bóng chú rể nằm trên giường, cặp đùi thon dài kẹp thắt lưng của nam nhân. Mà nam nhân thì đè từ chính diện xuống, không ngừng chuyển động phần hông, như đang thật sự phịch người dưới thân.
Tiếng cơ thể va chạm "bạch bạch bạch" phát ra từ trên giường, tiếng nức nở hỗn loạn khuất nhục của chú rể. Hai thanh âm hoà quyện không ngừng vang vọng trong căn phòng tối đen, khiến người ta vừa nghe liền sôi máu sùng sục.
Tân phòng giờ đây bỗng mang một vẻ sắc tình cổ quái. Vì là lần đầu thấy kiểu đùa bỡn chú rể như vậy, nên mọi người đều cảm thấy thật mới mẻ, ai cũng đều luyến tiếc rời đi.
Lúc này, lão Từ thật sự chịu không nổi nữa, lão đáng thương hề hề mà đưa cho bác gái hai phong bì tiền. Gương mặt già của bà bác lập tức vui vẻ, liền nói: "Được rồi, mau đỡ tiểu Từ dậy đi."
Nhưng vào lúc này, bỗng có một tiếng kêu rên thảm thiết truyền từ trên giường đến, ngay sau đó thì bị nam nhân lấp kín lại.
"Ưm ưm ưm......"
Thanh âm kích thích kỳ quái ngày một trở nên kịch liệt, nam nhân buông màn lụa xuống, bắt đầu thật sự điên cuồng nắc háng cắm rút.
Thân hình cường tráng của hắn hoàn toàn che khuất Từ Kỳ, không ai có thể thấy rõ chú rể. Từ Kỳ không ngừng giãy giụa, nhưng sự giãy giụa của cậu hoàn toàn không có tác dụng gì trước mặt nam nhân, thậm chí còn kích thích khiến hắn càng thọc sâu hơn nữa.
Bạch bạch bạch! Nhóp nhép nhóp nhép! Tiếng cơ thể va chạm vừa nhanh chóng vừa mang theo tiếng nước nhớp nháp.
Tiếng khóc của Từ Kỳ tràn ra, lại bị miệng của nam nhân lấp kín.
Vì vậy Ngũ Triệu Phong — một ác bá vương có tiếng trên làng dưới xóm, đã khi dễ chú rể ngay trước mặt toàn thôn, thậm chí còn giấu trời qua biển mà phá thân của chú rể!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro